Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 39: Người được hướng dẫn.
Trời vào mùa mưa có chút tối tăm, những giọt mưa rơi lộp độp trên người khiến người ta rất khó chịu.

Trong con hẻm nhỏ không người yến ắng vang lên âm thanh đấm đá va chạm. Nhìn vào trong, bốn năm thiếu niên thoạt nhìn khá đáng sợ đang dùng chân hung hăng đá, đạp lên một người gầy yếu đang cuộn tròn trên mặt đất, người đó đã bị đánh đến không nhìn rõ dáng vẻ nữa rồi.

"Mày đúng là tiểu tạp chủng, còn dám quyến rũ nữ thần."

"Quả nhiên là mẹ nào con nấy mà.”

"Cũng không nhìn xem mình như thế nào, mày xứng sao?"

......

Bóng dáng cuộn mình hơi siết chặt bàn tay bảo vệ đầu, trên mặt là những vết xanh tím chằng chịt, nhưng gương mặt cậu không có chút cảm xúc nào. Thiếu niên không hề phản ứng, để mặc bọn họ mắng chửi, đánh đấm.

Bọn họ đánh chán rồi cũng phải dừng lại thôi, không phải sao?

Quả nhiên, khi mưa càng lúc càng lớn, bọn họ đánh đã tay đấm đã chân rồi, lại ghê tởm phun nước miếng lên người nằm trên mặt đất, sau đó mới nghênh ngang rời đi.

Dưới những hạt mưa to như hạt đậu, bóng người trên mặt đất chậm rãi ngồi thẳng người, không quan tâm trên mặt đất đầy nước bẩn, cứ như vậy mà vô lực dựa vào bức tường đá cũ đã mọc rêu trong hẻm nhỏ. Nước mưa dần rửa sạch vết bẩn trên gương mặt kia, để lộ ra một gương mặt với những đường nét tinh xảo, thậm chí còn mang theo chút thanh thuần.

Ngay khi cậu đang trống rỗng nhìn bầu trời đến ngẩn người, một bóng người dịu dàng cầm ô liền xuất hiện trước tầm mắt cậu, gương mặt tươi cười.

Người đàn ông toàn thân mang theo dịu dàng kia vươn tay với thiếu niên, cười nói: "Xin chào, tôi là Thập Thất, chúng ta về nhà với nhau đi."

...

Làm gì bây giờ, làm gì bây giờ đây, rốt cục phải làm gì đây…

"Theo như báo cáo, hôm qua thành phố Z có một tên tội phạm lớn bị truy nã đang bỏ trốn..."

Phải chạy đi đâu, phải làm thế nào mới có thể chạy thoát...

"Từ 6 giờ sáng hôm nay, các chuyến bay, hành khách, tàu hỏa... Tất cả đều ngừng hoạt động..."

Ai sẽ cứu anh đây, tại sao lại không buông tha cho anh chứ...

"Tất cả các khách sạn đều yêu cầu dùng tên thật mới có thể đặt phòng... Không người dân nào được phép cho người lạ vào nhà, nếu không..."

Tại sao lại làm thế với anh, rõ ràng là anh... cũng có thế giới của riêng mình mà.

Khắp đường lớn ngõ nhỏ đều phát cùng một thông báo, trong khoảng thời gian ngắn, thành phố Z đột nhiên trở nên náo loạn, ngay cả người ra ngoài đi dạo cũng ít hơn rất nhiều.

Anh bất an trốn trong con hẻm quen thuộc này, căng thẳng đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhưng tiếng tim đập dồn dập lại không ngừng quấy rầy anh, khiến anh không thể nghe rõ từng đợt những tiếng bước chân không ngừng nghỉ ở bên ngoài.

Cuối cùng, sau khi thanh âm cuối cùng biến mất, anh mới thở phào nhẹ nhõm và trượt xuống đất như bị rút cạn hết sức lực.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, anh gắt gao che mắt mình lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, phải làm thế nào mới có thể trở về đây, anh muốn trở về, nhất định phải trở về, đây là điều quan trọng nhất bây giờ...

Nhưng mà, không đợi anh chống người đứng lên hẳn, phía sau anh liền truyền đến thanh âm đã quanh quẩn bên tai anh suốt mười lăm năm. Lịch sự, nhưng ẩn chứa sự điên rồ mà anh không thể thoát khỏi.

“Thập Thất, bắt được anh rồi.”

Anh là một người hướng dẫn trong Tổ chức Thời gian và Không gian.

Tổ chức Thời gian và Không gian có nhiều bộ phận khác nhau đã được chia nhỏ. Anh là một nhân viên trong bộ phận kinh doanh của nam chính, nhiệm vụ là xuyên qua các loại tiểu thế giới giúp nam chinhs vượt qua các loại cửa ải khó khăn, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.

Thiếu niên tinh xảo trước mặt này chính là đối tượng hướng dẫn lần này của anh, anh thích gọi cậu là Tiểu Cửu, bởi vì cậu là đối tượng hướng dẫn thứ chín của anh.

Tổ chức Thời gian và Không gian đã hứa rằng miễn là anh hoàn thành mười nhiệm vụ một cách suôn sẻ, tổng bộ sẽ cho phép anh trở về thế giới của anh để xem.

Thế giới của riêng anh, anh cố gắng hết sức để nhớ lại, nhưng trong tâm trí không thể tìm thấy bất kỳ ký ức gì về quá khứ. Nhưng anh luôn cảm giác mục đích của mình từ trước đến nay chính là vì lời hứa có thể trở về đó.

Giống như, giống như bạn có một lý do để trở về.

Tiểu Cửu mới mười bốn tuổi, nhưng cậu lại cảm giác như mình đã trải qua hết mọi đắng cay trên đời này. Bởi vì mẹ cậu là một người phụ nữ phục vụ trong quán bar, vì thượng vị mà mượn chủng túc, nghề nghiệp này của bà không chỉ khiến cha Tiểu Cửu ghê tởm, mà còn khiến tất cả mọi người xung quanh cũng kì thị.

Mẹ cậu lại rất thẳng thắn, thấy Tiểu Cửu không được bất kỳ lợi ích gì từ nhà cha đẻ, liền phủi mông bỏ chạy, còn rất thông minh không đem theo Tiểu Cửu ngáng chân mình, làm cho Tiểu Cửu chỉ mới một hai tuổi đã bị ném ở trước cửa nhà cha.

Anh không dám tưởng tượng rằng Tiểu Cửu trước kia đã trải qua cuộc sống như thế nào mới có thể sống sót đón bây giờ, anh cũng không muốn biết, điều này sẽ chỉ khiến anh thêm lòng thương hại mà thôi, nó sẽ là trở ngại nếu sau này anh rời đi.

Dù sao, anh chỉ cần biết, sau này cậu sẽ sống rất tốt, sở hữu vô số tài sản, chức quyền cũng chỉ đứng dưới một người.

"Tiểu Cửu, cậu có muốn đi theo tôi không, tôi sẽ đồng hành cùng cậu cho đến khi cậu công thành danh toại.” Anh nghiêm túc nhìn đôi mắt luôn không cảm xúc của cậu, đưa ra lời mời.

Quả nhiên, thiếu niên tinh xảo lạnh lùng kia đã gật đầu.

Tiểu Cửu là một thiếu niên rất đáng yêu, rất có tinh thần trách nhiệm trách nhiệm, nghiêm túc hoàn thành chuyện anh giao cho cậu, cũng luôn lặng lẽ ở bên cạnh anh.

Nhưng anh cũng giúp đỡ cậu rất nhiều, anh cung cấp cho cậu tất cả mọi thứ cậu cần, cho cậu biết được những chuyện sắp xảy ra, và giúp cậu đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất, san bằng tất cả các chướng ngại vật trên con đường phía trước của cậu. Anh nghĩ, anh chắc chắn là ngôi sao may mắn thường được nói đến trong tiểu thuyết.

Anh chưa từng kiêng kị về thân phận của mình trước Tiểu Cửu, cũng đã sớm nói qua tất cả những chuyện này với cậu từ rất lâu trước kia. Dù sao thì cũng không nên để cho người khác biết rằng cậu đang sở hữu một ngôi sao may mắn như vậy.

Theo một cách nào đó, nói sự thật với cậu là cách nhanh nhất để anh hoàn thành nhiệm vụ và bảo toàn được cho chính anh.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, có một số giới hạn, phải được vẽ rõ ràng, vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có những người muốn vượt qua biên giới.

Anh đã đồng hành với cậu suốt mười hai năm, và cuối cùng, ở tuổi hai mươi sáu, cậu đã trở lại đúng hướng của cuộc sống của mình. Từ đó về sau, cuộc đời của cậu chính là một con đường trải đầy hoa hồng, dù không có sự trợ giúp cũng có thể dễ dàng vượt qua.

Tai nạn xảy ra ngay khi anh đề nghị rời đi. Anh cũng chỉ là đáp ứng lời mời chúc mừng của cậu mà uống cạn ly rượu vang đỏ đó.

Sau khi anh thức dậy, đập vào mắt anh là đôi mắt điên rồ và ám ảnh mà anh chưa bao giờ thấy trước đây.

Rốt cục, vẫn có người vượt qua giới hạn.

Cậu cầu xin anh, cầu xin anh ở lại với cậu, bằng phương pháp nào đó, cậu đã cắt đứt liên lạc của anh với Tổ chức Thời gian và Không gian.

Nói yêu anh, nhưng làm điều trái với mong muốn của anh. Cậu đã giam cầm anh trong ba năm.

Trong ba năm qua, anh đã không rời khỏi căn phòng như một chiếc lồng này một bước. Từ đó, thế giới của anh chỉ là không gian nhỏ bé này. Anh luôn nghĩ đến cảnh cầu xin mỗi đêm mà thất thần, quả nhiên là nam chính, sao có thể ưu tú đến mức đáng sợ thế này?

Cậu chặt đứt tất cả liên lạc của anh với thế giới bên ngoài, bất cứ chuyện gì đều phải thông qua cậu. Cậu nói đây là vì không thể chịu nổi nếu mất đi anh, thế nhưng, cũng có người đang chờ anh mà.

Đúng vậy, đôi mắt của anh dần dần tỉnh táo, có ai đó đang chờ anh trong thế giới của anh, vì vậy anh phải trở lại. Nhất định phải quay lại.

......

Nhưng hiện tại, khi thấy cậu chậm rãi bước đến từ sau lưng anh, anh lại chỉ có thể theo bản năng lui về phía ngược lại.

Cậu, thật sự đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng trước kia nghèo túng giống như một đứa nhỏ nhặt rác lang thang. Hiện tại, cậu đã trở thành đế vương nắm giữ quyền thế.

Phải làm sao bây giờ, phải làm thế nào mới có thể trở về đây, anh cũng chỉ là muốn trở về thôi, vì sao, vì sao phải ngăn cản anh chứ...

Chỉ có một biện pháp, trong đầu anh cuối cùng vẫn còn hiện ra điều đó, cách duy nhất để anh có thể thoát khỏi tất cả mọi thứ và quay trở về.

Anh cố gắng đứng vững, thân thể không ngừng run rẩy, thu hồi ánh mắt dò xét, không dám chạm vào cậu. Từ từ, từ từ nở ra một nụ cười giống như trước kia với cậu: "Tiểu Cửu", cậu dừng bước: "Cậu rõ ràng biết tôi có lý do phải trở về."

"Tôi biết, nhưng...” Ánh mắt cậu đã lâu không còn lạnh nhạt như trước kia, điều này khiến anh suýt nữa quên mất trước kia anh chính là người duy nhất co thể thấy được nụ cười của cậu: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

"Thập thất, tôi phải làm gì?" Cậu đỏ mắt, từng bước từng bước đi về phía anh, "Tôi phải làm gì bây giờ, nếu mất đi anh thì tôi phải làm sao đây?"

"Nếu không thể đi tôi đến cuối cùng, ngay từ đầu anh không nên đến gặp tôi chứ."

"Đó là vì...."

"Quên nhiệm vụ chết tiệt kia đi, anh là vì tôi mà đến đây, làm sao có thể, làm sao có thể."

"Sau khi kéo tôi thoát ra khỏi bóng tối, nhìn thấy ánh sáng xung quanh, anh lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi ở đây một mình sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy? Thập Thất..."

Điên rồi, điên rồi, anh nhìn vẻ mặt điên cuồng của cậu, đây là cậu bức ép anh, là cậu bức ép anh, không có cách nào nữa rồi, anh nhất định phải trở về, là cậu đang bức ép anh.

Nỗi oảng sợ trong mắt anh dần biến thành một loại thần sắc khác khiến người ta khó nắm bắt, anh làm dịu thân thể, trở nên giống như lần đầu tiên họ gặp nhau ở đây, ấm áp khiến cho người ta an tâm. Cuối cùng anh nhẹ nhàng nói với cậu: "Xin lỗi, tôi muốn trở về."

Nói xong, anh không thèm nhìn đồng tử cậu bởi vì hoảng hốt mà mở to đến mức chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, mạnh mẽ xoay người, đụng đầu thật mạnh vào bức tường xanh phía sau lưng mình.

Trước khi bóng tối và đau đớn hoàn toàn nuốt chửng anh, bạn cảm thấy thật thoải mái.

Cuối cùng, anh đã được giải thoát.

Anh nhìn linh hồn mình thoát khỏi thân thể làm bạn với mình mười lăm năm, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi, để tránh nhìn thấy một người bên cạnh cũng không khác gì một cái xác không hồn.

"A a a a!!!!"

“Đừng đi mà…”

"Thập Thất, Thập Thất, Thập Thất!!!”

Nhanh lên, nhanh hơn một chút....

......

"Người hướng dẫn Thập Thất, chúc mừng đã trở về thế giới ban đầu, xin hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ để nhận được phần thưởng khi trở về thế giới của mình lần nữa..."

......

Con hẻm đầy bẩn thỉu và bụi bẩn đã trở thành một nghĩa trang nhỏ, chỉ có một tấm bia đá cô đơn bên trong.

Trên phiến đá đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ có một dòng chữ đã bị nước mưa rửa trôi gần hết:

"Mộ của Tiểu Cửu, chồng của Thập Thất.”

Tôi đau khổ cả nửa đời trước, chỉ để chờ đợi cho đến khi anh xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

————————————

Thập Thất, tôi muốn anh gọi tên tôi.

Thập Thất, tôi muốn biết tên thật của anh.

Thập Thất, tôi muốn nói với anh một lần nữa, tôi yêu anh, chỉ yêu mình anh mà thôi.

Chương kế tiếp