Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 40: Một con ngựa tre.
Cô chơi và anh cùng chơi một con ngựa tre từ khi còn nhỏ, cô phải nghe theo anh nói...

"Xu xu, còn chưa đi sao?"

Nữ sinh ngồi cạnh cửa sổ với dáng vẻ dịu dàng nhu thuận. Ánh sáng xuyên qua làn da trắng sáng mỏng manh như thủy tinh của cô.

"Hôm nay quán trà sữa giảm giá, giá chỉ bằng một nửa so với bình thường thôi.”

Cô buộc mái tóc đen mềm mại lên, lộ ra vành tai trắng nõn nhỏ nhắn, hướng người về phía bạn học của mình, cong cong đôi mắt như trăng lưỡi liềm, nở nụ cười lấp lánh, nhẹ nhàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, Tiểu Khiết. Hôm nay tớ không đi được rồi."

"Cuối tuần tớ sẽ mời Tiểu Khiết uống trà sữa trân châu khoai môn mà cậu yêu thích được không?"

Khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô thật sự khó ai cưỡng lại được, bóng người trong khuôn viên trường ít dần, thỉnh thoảng tiếng cười đùa ngoài cửa sổ vang lên làm nổi bật âm thanh lật giấy chậm rãi, trong phòng học dần dần vắng vẻ, âm thanh ấy lại càng rõ rệt.

Nữ sinh tóc ngắn đứng ở lối đi, nhìn thoáng qua nam sinh đang ngồi bên ngoài, áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, tư thế ngồi thẳng giống như cây trúc thẳng tắp, hơi cúi đầu nghiêng nghiêng để lộ ra góc mặt tuấn tú.

Anh căn bản không để ý nội dung trò chuyện của hai nữ sinh, nhưng vô tình khiến họ không dám nán lại lâu.

Rõ ràng là khoảng cách đủ lớn, và rõ ràng là anh chỉ ngồi hết một nửa ghế, nhưng vẫn thể vô tình, mà bàn học phía sau chỉ còn lại khoảng cách một quyền.

Bốn phía đều được bao quanh, khiếncho người bên trong không thể tự tiện rời đi được.

......

Đợi đến khi phòng học lớn chỉ còn lại hai người dưới ánh chiều tà, đôi tay thon dài kia mới nhẹ nhàng khép quyển sách dày cộp kia lại.

Anh cầm lấy cặp sách được cô ôm vào trong ngực, cô đã sớm sửa sang lại giúp anh. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên nếp váy màu lam, tinh tế đan ngón tay vào năm ngón tay của cô.

Sau đó, khép chặt lại, không chừa lại một khoảng trống nào.

"A Dịch, như vậy... không tốt lắm.” Giọng nói của cô cũng giống như dáng vẻ của cô vậy, mềm mại ôn nhu, khiến trong lòng người nghe ngứa ngáy, khó có thể nhẫn nại.

Đôi mắt ẩm ướt khó xử của cô nhìn mười ngón tay đan vào nhau, lại ngoan ngoãn không giãy ra. Ánh mắt dưới gọng kính kim loại của anh tối sầm lại, chợt lóe lên chút dục niệm rồi biến mất.

"Không tốt lắm?" Giọng nam sinh mất đi sự trong trẻo của thiếu niên, trở nên trầm thấp khàn khàn.

"Nhưng mà, Xu Xu…"

"Nếu tớ không phải rời đi vài năm như vậy, thì…" Bàn tay anh chợt siết chặt lại: “...tớ chắc chắn sẽ nắm thật chặt bàn tay này từ lúc chúng ta sáu tuổi cho đến bây giờ."

——————

Cô có một thanh mai trúc mã, từ lúc sáu tuổi ngây thơ đến khi họ mười sáu tuổi, anh phải ra nước ngoài, anh đã nắm tay cô, lấp đầy hết những vị trí xung quanh cô.

Anh nắm tay cô cùng đi học, luôn luôn là bạn cùng bàn của cô. Miễn là có anh, cô sẽ không thể nói chuyện với những người khác. Cô thậm chí còn không ăn tối ở căn tin trường học, bởi vì bento của anh, luôn luôn là phần dành cho hai người...

Anh rất tốt với cô, rất dịu dàng, và với những đứa trẻ chưa có nhận thức rõ ràng, thì sẽ khó nhận ra được mình đang bị giam lỏng, anh đã xây nên một bức tường bảo vệ vô hình, khiến cô không thể thoát khỏi nó.

......

Cho đến năm 16 tuổi…

“Bạn học Khương Xu." Một nam sinh cúi đầu gọi tên cô, nửa khom lưng, bàn tay đưa ra một phong bì màu hồng. Cho dù cúi đầu rất thấp, nhưng sắc hồng từ tai nam sinh đso cũng không thể che giấu được.

"Tớ thích cậu trong một thời gian rất dài rồi! Xin cậu hãy trở thành bạn gái của tớ!”

Nam sinh lấy hết dũng khí, lớn tiếng thổ lộ, theo sau đó chính là tiếng reo hò ầm ĩ như thủy triều của các bạn học xung quanh.

“Hay quá! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

"Không từ chối là đồng ý rồi đó."

"Tớ...tớ…tớ" Đột nhiên trải qua tình huống như vậy khiến cô rất luống cuống, bình thường được anh bao bọc, hoặc nói đúng hơn là luôn bị giam lỏng trong lãnh địa của một người, nên một tờ giấy trắng cô chưa từng gặp qua loại tình huống như thế này.

Cô vô thức tìm kiếm anh nhưng không có kết quả, thấy nam sinh ngây ngô kia thẹn thùng không ngừng tới gần mình, cô theo bản năng từ từ lui về phía sau. Thậm chí, khi nam sinh đó nhắm mắt lại gần cô hơn, cô cũng theo bản năng nhắm mắt lại.

Cũng không có cảm xúc nào như dự liệu, khi nhắm mắt lại, cô chỉ nghe thấy tiếng 'bang' vang lên, một xúc cảm quen thuộc từ tay truyền đến.

Cô cẩn thận mở mắt ra, thoáng nhìn thấy nam sinh đang đau khổ cuộn mình trên mặt đất, bạn học xung quanh cũng co rúm lại, không ai nói gì mà tự động giải tán.

Chỉ còn một người đang đi phía trước cô, nắm chặt tay cô, tức giận không thể tha thứ, chính là anh.

......

Anh kéo cô trở lại phòng của mình, sau khi bị đẩy mạnh vào cửa, theo sau đó là lần lượt các hành động dồn dập như ôm hôn, áp bức,...

Cô quên nhắm mắt lại, cũng không kịp phản ứng. Cho đến khi đôi môi bắt đầu tê dại, có chút ngứa ran... Ngay cả một chút không khí cuối cùng trong khoang miệng cô cũng gần như bị anh hút cạn.

Cảnh tượng sau lưng anh bắt đầu trở nên mơ hồ, ngón tay lạnh giá thăm dò xuống quần áo...

Sau đó, dì Tạ đã vội vàng chạy về, giải cứu cô ra khỏi anh, cả người cô lúc này trông giống như một con búp bê bằng vải vụn vậy.

Ngay sau đó, anh đã bị trục xuất ra nước ngoài và buộc phải cắt đứt tất cả các liên lạc với cô.

——————

Anh đã dạy cô từ lâu, rằng phản kháng là vô ích, chỉ cần nghe lời anh là được.

"Xu Xu đang nghĩ gì thế?" Tầm mắt nghiêng về phía cửa sổ bị anh nhẹ nhàng gọi trở lại, người đàn ông trước mặt mặc một bộ trang phục màu đen tuyền, trang phục đồng màu càng làm nổi bật lên vóc người cao ráo hoàn mỹ của anh.

"Không nghĩ gì cả." Cô mỉm cười như thường lệ, nhìn người trước mắt mình sau ngày hôm nay đã tròn hai mươi hai tuổi, tuấn tú điển trai cực độ.

Anh rất hài lòng với ánh mắt đã chuyển dời sang mình, đôi mắt hẹp dài, bên trong mỗi ý cười đều mang theo dục vọng ẩn sâu.

"Vậy thì em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, giống như trước kia, đúng không?" Anh ôn nhu vén mấy sợi tóc rơi xuống sau tai cô, rồi lại nhìn thấy khóe miệng người trước mặt còn dính chút đồ ăn như đang mời gọi anh thưởng thức, con ngươi anh chợt tối sầm.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, anh không ngừng áp sát: "Đừng nhúc nhích, để anh lau cho em."

Sau một hồi thở dốc, anh hôn lên khóe môi hồng hào của cô, khàn khàn giọng mở miệng:

"Ngày mai, chúng ta sẽ đến Cục Dân sự, được chứ?"

"Suỵt."

"Ngoan lắm."

“Không được phép từ chối."

——————

Cô có một thanh mai trúc mã, sau đó anh trở thành bạn trai của cô vào ngày đầu tiên của tuổi 22, anh sẽ trở thành chồng của cô, nhưng cô lại muốn trốn thoát. Hôm nay anh sẽ về nhà rất muộn, vé máy bay cô đã đặt từ lâu, nhưng cô lại quay lại trạm xe buýt và mua một vé xe buýt có thể đi ngay lập tức.

Bến xe nhộn nhịp, cô chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác chật chội như thế này, đám đông liên tiếp qua lại khiến cô không kịp né tránh, vài lần bị chen lấn, nhưng cô vẫn chọn cách nhường nhịn.

Đến lượt cô kiểm tra vé, vé đưa ra lại được một bàn tay vươn ra từ phía sau cầm lấy. Bàn tay nhẹ nhàng vòng quanh vai cô, nhưng đủ để khiến cô không dám nhúc nhích.

Anh nói xin lỗi với nhân viên soát vé, giọng nói nhã nhặn lại lễ độ, khiến người ta không thể trách cứ: "Xin lỗi, vợ tôi mua nhầm vé, gây thêm phiền phức cho các anh."

Mọi người xung quanh sửng sốt bởi khí chất thanh lịch của anh, nhưng cô lại nhịn không được mà rùng mình.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, đi qua dòng người vẫn còn đông đúc, nhận thấy sự run rẩy của cô, anh quay trở lại.

Khóe miệng chỉ hơi cong lên một chút, anh nhìn cô giá đang run rẩy trong tay mình, ngữ điệu nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: "Xu Xu vội quá mà nhầm lẫn rồi sao."

"Đường đến Cục dân chính, không phải ở đây.”

"Nếu lần sau em lại đi sai như thế, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho Xu Xu đây."

——————

"Xu Xu, emh nói xem, có phải anh cố gắng chưa đủ hay không. Nếu không thì, đã lâu như vậy rồi, tại sao em vẫn chưa mang thai đứa con bé nhỏ của chúng ta thế?"

——————

Hôn lễ của Đường gia và Thanh Mai buộc phải trì hoãn ba ngày, nguyên nhân là do những người trẻ tuổi thường không biết tiết chế, không có chừng mực.

Ngay cả tiểu cô nương nhà Tạ gia, cũng không thể không nằm trên giường ba ngày.

Chương kế tiếp