Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 45: [Người ngoài hành tinh] Anh là sở trưởng.
Thích... Rất thích…

Hoa đào tháng ba đã qua thời kỳ nở rộ nhất, bắt đầu bị bao phủ bởi màu xanh của lá cây. Ánh mặt trời mang theo hơi ấm xuyên qua những cửa sổ kính, giống như... Ngay cả bóng hình ôn hòa tuấn tú bên cửa sổ cũng nhiễm chút ấm áp.

Ngón tay thon dài trắng nõn dùng sức cầm lấy cây bút màu đen, vô thức ghi lên sách giáo khoa, rồi lại cẩn thận nhìn về một phía nào đó, nhưng khi hoảng hốt quay đầu lại, cậu lại thẫn thờ nhìn vào một điểm nào đó giữa không trung.

Bàn tay đặt ở cạnh bàn đã bất tri bất giác trượt xuống dưới gầm bàn, không biết đang khẩn trương điều gì, mà cứ liên tục xoa xoa tay dưới vạt áo học sinh.

Anh giả như đang nhìn sách giáo khoa rất chăm chú, lờ đi ánh mắt có chút trốn tránh kia, sau đó lặng lẽ di chuyển tầm nhìn.

"Cậu đang nhìn trộm đúng không?" Giọng nói nghịch ngợm bẩm sinh của Vi Vi vang lên, kề sát vào tai anh, hơi thở như cố ý gãi vào tai anh. Anh nghe không sót một từ nào mà người đến gần anh nói: "Cậu nhìn trộm Thẩm Thanh.”

“Không...không... Tôi...tôi…" Ánh mắt bối rối của cậu nhanh chóng thu hồi, không biết nên giải thích như thế nào mà khẽ mang theo nức nở.

"Tôi, tôi, tôi, tôi cái gì?" Chiếc cằm trắng mềm bị các ngón tay nâng lên, không thể di chuyển. Nam sinh tuấn mỹ tà khí nhìn đôi mắt phiếm hồng trong tay mình, cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc.

Cảm giác khô nứt khàn khàn như sắp bùng cháy, khiến người ta khát nước đến cực độ, khiến người ta muốn uống một ngụm nước, nhưng trong lòng lại không ngừng phủ nhận: Không thể... Không được...muốn bắt nạt...người khác…

"Sao thế..." Anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên xuống, nơi vừa được làm ẩm lại càng thêm đau đớn, anh nhìn mí mắt người trước mặt mình khẽ rung động, cánh mũi hơi ong ong, còn có... Đôi môi ở phía dưới lại hồng hào, vừa nhìn đã biết là hôn môi sẽ rất tốt, thanh âm trong cổ họng truyền ra khàn khàn trầm thấp: "...Nghĩ tôi sẽ bắt nạt cậu sao?"

“Ha ha... Nếu cậu cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào người khác...thì tôi sẽ cho cậu một hình phạt nhỏ."

"...Được chứ? ”

.......

Đã không còn…

Tầm mắt đánh giá sau lưng bỗng dưng biến mất, độ cong sung sướng nơi khóe miệng chậm rãi biến mất, dần dần kéo thành một đường thẳng cứng ngắc, mái tóc được chải chuốt cẩn thận cũng dần buông xuống, ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần hắt lên khung cửa, tròng kính trong suốt phản quang, khiến đôi đồng tử tối màu kia thành một màu sắc vô cơ.

Người kia... Lúc này, đang nhìn ai…

Sự mừng thầm sung sướng trong lòng biến thành phiền não, trong đầu đột nhiên tràn đầy sự tức giận sắp nổ tung, bóng người ôn hòa kia yên lặng thu hồi cây bút màu đen đã bị bẻ gãy, khóe môi căng thẳng gợi lên một độ cong cực kỳ quỷ dị.

Thật không ngoan…

Nghiêm túc mà nói, thì cậu chỉ được nhìn một mình tôi thôi…

————————

"Bạn học Thẩm Thanh, không lẽ cậu không thích tôi sao?"

Hoàng hôn ngả cam, nghiêng nghiêng chiếu lên chân hai người đang đứng ở cầu thang. Anh theo bản năng muốn thoát khỏi luồng khí đang dần áp sát mình, nhưng chỉ khiến anh bị giam cầm chặt chẽ hơn.

"Không... Tôi.... Tôi không..." Cho dù cậu có cúi đầu thấp đến mức người kia chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu, thì vẫn không thể che được hai bên tai đang đỏ ửng.

"Không cái gì, không thích tôi sao?" Nam thanh niên anh tuấn nhìn chằm chằm hai bên tai nhiễm sắc đỏ kia, đáy mắt sự tụ thầy biển đen không thấy đáy. Cổ họng của anh trở nên khàn khàn, ngay cả thanh âm cũng như mang theo những sắc thái khác.

"Không... Không phải đâu!” Người bị ôm chặt trong ngực có chút sốt ruột cự tuyệt, khuôn mặt trắng nõn kinh hoảng nâng lên, sau khi đối diện với tầm mắt của người trước mắt, lại nhanh chóng phiếm hồng, lần thứ hai rũ xuống.

"Tôi... Tôi..." Người trong ngực chần chừ thật lâu, lâu đến nỗi như muốn dùng hết dũng khí cậu có, rồi mới cúi đầu nói ra mấy chữ trong cổ họng: “...Thích... Rất thích cậu."

Con ngươi tăm tối trong nháy mắt trở nên rung động, đầu ngón tay liền chạm lên đôi môi mềm mại không thể tưởng tượng nổi kia, càng thêm tham lam.

Anh thoáng cúi đầu, con ngươi sâu thẳm không rõ ý tứ nhìn chằm chằm ngón tay mềm mại đang đè xuống, trong cổ họng ngứa ngáy, lan cả vào trong lòng.

“...Thật sao? Tôi không tin..." Sức ép của ngón tay không ngừng tăng lên, anh kề sát vào tai cậu, đôi môi khép kín như có như không chạm vào vành tai trắng mềm đã đỏ như máu

.

"Thế này đi... Để tôi hôn cậu…

“Như vậy...thì tôi sẽ tin... Được chứ? ”

......

“... Ừm"

Cuối cùng, một cái cây thẳng tắp như trở thành cành liễu mà rủ xuống khom lưng, tầm mắt mê man không thấy rõ trong người trong lòng mình đang dần đỏ mặt.

————————

"Tiểu lớp trưởng ~ Tiểu lớp trưởng Thẩm Thanh ~" Cậu bé tuấn mỹ nghịch ngợm ngẩng đầu lên, người đang cúi đầu với đôi mắt biết cười kia đã xấu hổ đến nửa mặt.

"Gần đây hội trưởng học sinh thầm mến lớp trưởng của chúng tôi rất nhiều..." Mái tóc đen che lấp đi bông tai tối màu đang lóe lên ánh mặt trời. Cậu cúi đầu, hơi thở ấm áp phun lên nắm chặt bút, mí mắt không nhúc nhích.

"Không lẽ...là hai người đang yêu nhau sao?”

Ngữ điệu của nam sinh vừa cao vừa thấp, ẩn giấu sự đục ngầu. Tròng mắt dần dần tràn tràn ngập sương mù, ngón tay cầm cây bút màu đen của người bên cạnh càng thêm dùng sức, thậm chí dùng sức đến mức đầu ngón tay đã hơi trắng bệch.

Thời gian chỉ trôi qua mấy giây, nhưng lại giống như đã qua một hồi lâu, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu thả lỏng, người nọ đang cúi đầu vẫn không ngẩng lên, giọng nói rụt rè mang theo sự run rẩy ngắt quãng.

"Không... Không phải..."

"Ha ha..." Tiếng cười rầu rĩ từ trong lồng ngực nam sinh chậm rãi phát ra, anh cười nhẹ, nắm lấy tay người bên cạnh, chậm rãi đan mười ngón tay đan vào nhau, cho đến khi không còn một khe hở nào.

"Tốt nhất là như vậy..." Trong giọng nói của nam sinh mang theo ý cười, lại khiến người ta cả người run rẩy.

"Nếu không thì..."

"Nhốt lớp trưởng lại, cho đến khi Thẩm Thanh không dám nói dối tôi nữa"

“...Hả?”

——————————

Cậu thích một ai đó, cực kỳ thích.

Bây giờ, người đó đã trở thành bạn trai của cậu.

Người cậu thích... muốn làm những điều thân mật với cậu…

Khuôn viên trường giờ tan học vắng tanh, chỉ còn tiếng gió xuyên qua lá cây xào xạc. Văn phòng hội sinh viên khép hờ, không thấy rõ cụ thể bên trong.

"Đừng... Đừng như vậy..." Nam sinh bị vây giữa sô pha và cánh tay anh đã đỏ mặt, thậm chí ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng nhiễm sắc hồng. Cậu bối rối cúi đầu, trong giọng nói tinh tế đứt quãng mang theo hơi thở nhẹ nhàng:

"‘Đừng như vậy’... là thế này sao?" Anh mang theo ý tứ cười đùa, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp lướt qua đôi môi mọng nước. Nhưng trong nháy mắt, thần sắc anh liền trầm xuống, sương mù trong con ngươi dày đặc đến đáng sợ.

"Chẳng lẽ... Thẩm Thanh, muốn cùng người khác... Có phải vậy không?"

“Không... Không phải.” Thanh âm nhẹ nhàng lập tức phủ nhận, lo lắng vội vàng giơ cả hai tay đang không chống đỡ nổi cơ thể lên.

"A..." Lại cúi đầu một lần nữa, anh áp sát người bên dưới, cũng không muốn nói đến chuyện này nữa, nhưng sau đó hơi thở lại trở nên đục ngầu, cậu mơ hồ nghe anh thấp giọng chất vấn bên tai.

"Trong giờ học cuối cùng ngày hôm qua... Thanh Thanh và tên côn đồ kia... Hai người đã đi đâu? ”

“..Trong giờ học cuối cung..." Tầm mắt mơ hồ muốn trở nên tỉnh táo, cậu cố gắng nhớ lại thời điểm mà bạn trai mình vừa nói ra, sau đó nghiêm túc phủ nhận: "...Không, tôi không đi chơi với cậu ta..."

"Tôi chỉ... Tôi chỉ là..." Vất vả lắm trở nên tỉnh táo, thì tầm mắt cậu lại mê man: "...Lúc đó, tôi cảm thấy rất buồn ngủ... nên đã ngủ thiếp đi..."

"Ngủ thiếp đi sao..." Anh cố ý kéo dài âm cuối, làm cho cậu nghe không ra cảm xúc thật của anh là gì, cậu sốt ruột muốn ngẩng đầu giải thích với anh lần nữa, lại bị anh đi trước một bước, đan mười ngón tay vào nhau.

"Không sao." Anh khẽ vuốt ve đuôi mắt hơi đỏ, trong ngữ điệu mang theo sự cám dỗ.

"Tôi sẽ luôn luôn tin tưởng Thanh Thanh."

"Cảm ơn..."

"Vì vậy,...hôm nay, chúng ta hãy chơi cái đó đi... Được chứ?”

Người dưới thân như khiếp sợ mà dừng lại hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm nhẹ nhàng thắc mắc: "...Tối qua không phải cậu đã hứa... đã hứa là sẽ không chơi cái kia sao..."

"Thanh Thanh đồng ý với tôi đi. Được không…?" Giọng điệu dụ dỗ lượn lờ bên tai, phảng phất như mang theo bùa mê, khiến người trong ngực mơ màng, mê man: "Nếu Thanh Thanh sợ hãi... Thì chúng ta sẽ bịt mắt nhé..."

.......

————————

Khi đất hành tinh xanh tạm thời nghỉ ngơi và phục hồi, anh đã nhìn trúng một đứa trẻ.

Cậu bé rất nhút nhát, lại dễ thương, anh thích cậu.

Thích đến mức không tiếc việc rời bỏ quân đội do anh lãnh đạo, bỏ lại thần dân của anh, mà chạy đến với cậu bé kia.

Lấy lại những người thuộc về anh... Đoạt lấy, mang cậu trở về...

Nhưng... Ở bên cạnh cậu, hắn thế mà lại cảm nhận được mùi vị không đội trời chung, thì ra...cậu bé nhỏ của anh... Không phải chỉ có một mình anh thèm muốn cậu.

Nhưng mà...

Ha ha... Người chiến thắng...chỉ có anh mà thôi.

——————

Bóng dáng ngồi bên cửa sổ mảnh khảnh, cả người mặc một tấm lụa mỏng màu trắng kỳ lạ, vẻn vẹn chỉ lộ ra cổ tay và mắt cá chân trắng nõn. Bởi vì ngồi mà tấm lụa trông có vẻ hơi dài, nhưng xung quanh đôi chân bị che phủ, là một sợi xích kim loại tinh tế màu bạc, được ẩn vào sâu trong phòng.

Thân ảnh gầy gò sau khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, co rúm lại một chút, sau đó an tĩnh rơi vào trong vòng tay quen thuộc. Bàn tay thon dài xinh đẹp đến khó tin nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang phifngh to, dường như là bụng của một phụ nữ đang mang thai ở trái đất.

Dưới sự trấn an của người cha, sinh mệnh trong bụng hơi run rẩy từ từ an tĩnh lại. Con ngươi cậu tràn đầy kinh hoảng và khiếp đảm bất an nhìn chăm chú vào cái bụng to đến thái quá của mình, sâu trong con ngươi nhỏ che giấu sợ hãi.

Khôi phục dung mạo vốn có, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo phong tình kỳ lạ chậm rãi kề sát vào bên tai cậu, ngữ điệu mang theo ý cười cùng... Một khao khát không còn bị kìm nén muốn được giải phóng.

"Thanh Thanh... Sức sống của trẻ em trong hành tinh Saskatchewan đều vô cùng ngoan cường..."

"Cho nên..."

"Chúng ta hãy đến đó một lần... Được chứ?”

Chương kế tiếp