Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 46: Anh là người chồng đã giành được chiến thắng.
Mười giờ tối, thêm một ngọn đèn phía sau tòa nhà văn phòng đã tắt, nhưng ánh đèn neon trước người cô đã sáng thành một khoảng.

Lúc bước xuống cầu thang, vì phải che ô, hơn nữa dưới ánh sáng lờ mờ, cô phải cẩn thận để không khiến những vũng nước mưa dưới đất văng tung tóe lên.

Nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, lòng bàn tay có chút ẩm ướt. Cô tiến lại gần hai chiếc ô tô đen lặng lẽ đậu ở bên đường.

Một số giọt nước mưa vương trên tay nắm cửa, làm ướt tay cô khi cô chạm vào. Sau khi ngồi xuống chiếc ghế màu đen, cô liền cúi xuống cởi đôi giày và chiếc áo khoác bị dính nước mưa ra. Rồi cuộn tròn vào trong ngực người đàn ông đang ngồi nhắm mắt bên cạnh.

Hệ thống sưởi ấm được mở trong xe, nhưng...

Vẫn thật lạnh lẽo.

Tiếng nỉ non yếu ớt truyền đến từ trong ngực Cố Đình, người trong ngực cuộn tròn như một quả bóng nhỏ, khuôn mặt trắng nõn phụ thuộc tựa vào lồng ngực anh, hai tay thăm dò tiến vào bên trong âu phục của anh, cẩn thận vòng quanh eo anh, ngay cả đôi chân thon dài xinh đẹp kia cũng đang cố gắng cuộn vào trong ngực anh.

"Có thể yêu cầu tài xế tăng nhiệt độ sưởi lên cao hơn một chút không?" Lông mi cô rất dài, cả người lại giống như con mèo con cọ cọ trong lòng Cố Đình, khiến anh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

"Hừ..." Tiếng cười của anh rất nhỏ, cô nghe thấy lồng ngực dưới mặt mình chấn động mạnh mẽ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh.

"Tất nhiên là được." Giọng Cố Đình trầm thấp êm dịu, mang theo hương vị thăng trầm của năm tháng. Anh rất được thời gian ưu đãi, khuôn mặt vốn đã tuấn tú, trải qua đắng cay trong cuộc sống mà càng được mài giũa sắc nét hơn.

"Không phải anh đã dặn em hãy tan làm sớm một chút sao?"

Xe chậm rãi lăn bánh, đôi mắt lạnh lùng của anh lại nhắm lại, anh thả lỏng người, dựa lưng về phía sau. Bàn tay thon dài nâng lên, rơi vào mái tóc đen tuyền trong lồng ngực, giống như nuông chiều thú cưng đang dính lấy chủ nhân, khẽ vuốt ve từng chút một.

"Do nhiều việc quá, em đã cố gắng để hoàn thành nhanh nhất có thể, rồi vội vã chạy đến đây..."

"Thật không? A Cẩm thật là chu đáo.” Ngữ điệu của anh nhẹ nhàng đến kỳ cục, thậm chí còn ẩn chứa ý cười, nhưng cô dường như nhìn thấy được vực sâu trong đó, nhắm mắt mà co rúm người lại.

"Chỉ là..." Cằm anh ghì xuống không quá mạnh, nhưng lại cường ngạnh không cho phép cô cự tuyệt. Anh khẽ hôn lên khóe môi run rẩy, ngữ điệu lạnh lẽo.

“...A Cẩm như chú mèo con chạy tới vậy..."

“...Còn có thời gian để ý đến việc nước dưới chân sẽ bắn lên.”

"Ha ha..." Cả người cô run rẩy lại được anh ôm vài lòng, cô cảm nhận được sự rung động mạnh mẽ trong lồng ngực anh, cô sợ hãi muốn đẩy anh ra, bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay đè ra dấu vết hình lưỡi liềm thật sâu trong lòng bàn tay.

“...Chuyện của người trẻ tuổi các em anh cũng không quản, dù sao thì..." Giọng điệu của anh nhẹ nhàng chậm rãi, động tác vuốt ve đỉnh đầu cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói

"Dù sao thì A Cẩm của anh nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, chỉ là..."

“...A Cẩm thuộc về ai..." Sự lạnh lẽo trong ngữ điệu của anh ngày càng tăng lên, lông mày anh nhướng lên một cách vui vẻ: "Thì em nên tự mình nhớ rõ mới đúng."

————————————

Người đàn ông ác ma tên Cố Đình kia đã cầu hôn cô.

Cô nghĩ... Cô nghĩ... rằng anh sẽ mau chán mà thôi, và sau đó anh sẽ để cho cô đi, nhưng cô đã chờ lâu rất lâu rồi… ấy vậy mà…

Cô đang đánh răng mà cả người phát run, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập. Bàn tay đeo nhẫn không kịp giấu ra sau lưng, đã bị nam nhân cường ngạnh đan mười ngón tay vào nhau.

Chung quanh ồn ào huyên náo, cô lại chỉ lo lắng gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám ngẩng đầu. Cho đến khi trong tầm mắt rũ xuống xuất hiện bóng dáng của một người khác, lời giới thiệu của anh lại có sức hấp dẫn kì lạ.

“Hãy để tôi giới thiệu một thành viên quan trọng khác của gia đình chúng tôi trong tương lai, A Cẩm." Anh nần cằm cô một các dịu dàng, khoảng cách giữa cô và anh được kéo sát vào nhau, gần đến mức không cần nói gì thêm, cũng có thể xác định được chủ quyền.

"Cố Ngôn, con trai tôi, năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm hai trường đại học X..."

Khách khứa ăn mặc xa hoa sang trọng xung quanh liền nhao nhao, thì thầm về sự sủng ái của Cố thị đối với người bạn đời mới của anh. Người đàn ông cuồng bạo thu lại dáng vẻ thù đich, cúi người sát bên tai cô, nhẹ giọng giới thiệu.

“...Dù sao thì A Cẩm vẫn còn trẻ người non dạ,...” Giọng nói nhẹ nhàng bên tai ẩn chứa ý tứ, khiến cả người cô mềm nhũn, kịch liệt run rẩy.

“...Thả lỏng một chút, ngẩng đầu lên đi." Anh cười khẽ bên tai cô, mang theo ngữ khí như trấn an, nhưng lời nói ra lại khiến đồng tử của người trong ngực sợ hãi mà co rút lại.

"Nếu A Cẩm biểu hiện tốt hơn một chút... thì anh sẽ dịu dàng với em hơn..."

Tầm mắt cô bị ép buộc nâng lên, gương mặt tinh xảo ấm áp quen thuộc kia không giấu được sát khí, âm trầm như là người thợ săn đã lười trốn chạy trong bóng đêm, tràn đầy hoang dã và máu lửa.

Một người dường như là con trai anh chậm rãi tiến về phía trước, đứng vững trước mặt ba mình. Cách đây không lâu, cậu đã điên cuồng khao khát cô như thế nào, bây giờ lại bị lừa dối, hiện tại lại nhảy lên xưng là phụ thân hắn nhiều năm như vậy thừa nhận duy nhất, thậm chí là kết hôn trước mặt đối tác đứng vững.

Cố Ngôn nghe ra ý tứ cảnh cáo của ba mình: “Hai người có lẽ đã biết nhau rồi.” Tuy bị ôm chặt trong ngực nhưng vẫn không cô vẫn không giấu được sự run rẩy, đôi môi mỏng manh của cha cậu kéo ra một nụ cười lạnh lẽo.

Sói con non nớt lại vọng tưởng thay thế vua sói duy nhất trong bầy sói, người đã đứng đầu bấy lâu nay, để kế thừa mọi thứ từ vua sói tiền nhiệm, cậu còn tham lam, liều lĩnh mà khao khát người phụ nữ của ba mình.

Cố Ngôn nở ra một nụ cười hời hợt, từng câu từng chữ nhẹ nhàng, như đang chờ đợi con mồi sập bẫy, cẩn thận nhai kỹ, chậm rãi nhai nát mọi thứ, nhẹ nhàng mở miệng.

"Đương nhiên đã gặp qua."

"Mẹ trẻ của tôi.”

————————————

Người luôn cho rằng mình ngoan ngoãn đangcuộn tròn trong vòng tay anh, bình thường sẽ làm cho người ta chán ghét mà mất hứng thú, giờ phút này, cho dù có sợ hãi, thì cô vẫn phải lấy hết dũng khí đi tới trước người anh, cẩn thận kề sát vào trong ngực anh, nhẹ nhàng vùi gương mặt còn đẫm nước mắt vào trước ngực anh, thanh âm nức nở tinh tế, rầu rĩ truyền ra.

“...Anh đã nói là sẽ dịu dàng..."

Là ai làm cho cô cảm thấy, rằng làm ra bộ dáng ngoan ngoãn đáng thương như vậy, nói gì cũng nghe này sẽ không khiến anh chán ghét, rồi mất hứng thú mà vứt bỏ cô?

Chẳng lẽ, cô này không biết, như vậy sẽ chỉ làm cho anh càng ngày càng nghiện cô mà thôi. Đến cuối cùng, anh vẫn sẽ quấn chặt lấy cô, đến chết cũng không buông tay.

Cố Đình ôm lấy người đang nằm sấp, cuộn tròn trong lòng mình, thỏa mãn sắp than thở ra một tiếng.

Nhân tiện, đó là chính anh.

Là anh đã để cho cô cảm thấy như vậy.

"Đúng, là anh đã nói với A Cẩm là sẽ dịu dàng, nhưng mà..." Thấy người trong lòng nức nở yếu ớt, anh nhẹ giọng mở miệng trấn an, nhưng động tác lại đi ngược lại với lời nói.

“...Có người đang nghe lén ngoài cửa."

"Anh không thể để cho con trai mình nghĩ rằng ba mình…không làm được gì, đúng chứ?”

......

Nước mắt đọng trên hàng lông dài, cô vẫn khóc vô cùng thương tâm, Cố Đình như ôm con mình mà chậm rãi dỗ dành. Chỉ là, có thể là anh trời sinh không có tính cách của một người ba hiền từ, người bị anh ôm, ngược lại khóc càng lớn.

Anh bất đắc dĩ đành phải dời lại kế hoạch ban đầu là sẽ ôm cô vào phòng, cuối cùng, sau khi đi ngang qua phòng ngủ, anh đẩy cửa ra, đi tới hành lang, đi xuống mỗi hơn ba mươi bậc cầu thang, rồi bước đến phòng khách trống trải ở tầng một...

Sau đó, anh đi đến nhà bếp đầy đủ tiện nghi với cô nhóc gần như đã khóc ngất trong vòng tay của mình. Anh đặt cô lên bệ bếp, đút cho cô từng thìa nước cam vắt.

Sau đó, ôm cô vẫn đang khóc không ngớt đi ra khỏi căn phòng sáng đèn, đi tới nơi mà hoàng hôn gần như đã phủ kín...

......

Trải qua một đêm, rốt cục anh dỗ dành được cô chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng cả người đã chìm sâu vào giấc ngủ, vẻ mặt thỏa mãn, nhưng vẫn tham lam.

Sự dịu dàng kia chỉ là giả mà thôi. Anh sẽ không bao giờ ngừng việc vắt kiệt cô, giống như đói là phải ăn, và anh mãi mãi không thể không ngừng tham lam cô,...

Đây mới là sự thật.

Chương kế tiếp