Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 47: Hắn là Chiến Thần.
Thật xinh đẹp.

Ma Vương dốc hết tất cả sức lực còn lại của mình, một bên vung thanh kiếm màu đỏ hướng về phía hắn, trong khi bất cẩn bị phân tâm, hắn phát hiện ra Ma Vương đang muốn rút lui về phía sau binh lính của nàng...

Đẹp quá. Nhưng... Không được xao nhãng, phải tập trung... nên đặt tâm trí vào bản thân mình.

Thanh kiếm vung tới phía trước, vạn quân dễ dàng bị đánh bay. Dù mặc chiến giáp màu đen vững chắc, nhưng vóc người mảnh khảnh Ma Vương, nàng như mất đi một nửa sức lực mà ngồi nửa quỳ trên mặt đất.

Mái tóc đen buộc lên cao dính đầy vết máu và bụi bặm, vài sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống, vì động tác rũ xuống của nàng mà rơi bên môi Ma Vương trẻ tuổi đang gấp gáp thở dốc.

Nàng đang thở hổn hển, đó là những gì mà hắn đã gây ra.

Nhận thức được điều này, Chiến thần Điện hạ, người đã đứng trên đỉnh cao của Thần giới trong hơn một vạn năm, lại cảm nhận được niềm hạnh phúc không thể giải thích được. Hắn đến trước mặt nữ Ma Vương mới nhậm chức sau trăm năm, không để ý nàng đang ra hiệu cho phía sau rút lui.

"Chiến Thần Điện hạ..." Khí tức của nữ Ma Vương có chút bất ổn, nhưng thanh âm vẫn mang theo sự dịu dàng ấm áp. Nàng ngẩng đầu lên, cố gắng dùng con ngươi của mình đối diện với đôi mắt thần minh lạnh lùng ở phía trước, đôi môi còn chưa kịp hít thở ổn định đã kéo ra một nụ cười ôn hòa, cực kỳ mâu thuẫn với thân phận Ma tộc của nàng.

"Mấy lần trước phạm đến biên giới Thần giới, là Ma tộc ta không đúng, nhưng mà…” Bóng người nửa quỳ trên mặt đất chẳng giống Ma tộc trời sinh tham lam, mà giống một thiếu nữ nhân loại ôn nhu thuần khiết hơn. Ma Vương trẻ tuổi, ngay cả diện mạo, cũng đều ôn hòa xinh đẹp. Một đôi mắt ấm áp như làn nước mùa thu, cho dù trước mắt phải đối mặt với người đã đả thương nàng đến mức ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không còn, nàng vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.

Nhưng, càng như thế...

Được ca ngợi là Chiến Thần Điện hạ lãnh khốc vô tình nhất Thần giới, cổ họng hắn càng thêm khô khốc, cảm giác muốn nuốt xuống dưới khiến hắn rất khó chịu.

Hắn muốn thấy đôi mắt ướt át kia, muốn nhìn nàng vì hắn mà chảy ra chất lỏng trong suốt, muốn nhìn thấy khuôn mặt nhục nhã và xấu hổ vì đã bị khuất phục của nàng...

"...Trước đó, Ma tộc đã thừa nhận lỗi sai, hơn nữa cũng đã bồi thường tương ứng."

Chiến giáp trên người nữ Ma Vương đã bị phá hủy cực kỳ trầm trọng, những chỗ lộ ra da thịt đều chằng chịt vết thương. Ngay cả dưới đuôi mắt cũng có màu đỏ thẫm, là một vết thương cực dài cực sâu.

Nhưng nó càng khiến nàng xinh đẹp hơn...

Chiến Thần Điện hạ ngoài mặt lạnh lùng không có chút biểu tình nào, nhưng đầu lưỡi lại khó chịu áp vào hàm răng. Hắn nhìn bóng dáng phía trước mình, ngón tay phía sau vô thức xoa xoa.

Vết thương của nàng đang chảy máu, hắn thật muốn...liếm một cái...

"Mà lần này, Chiến Thần Điện hạ, người luôn luôn nổi danh là công chính liêm minh, lại vô cớ xâm phạm biên giới Ma tộc..."

Nữ Ma Vương vẫn tiếp tục buộc tội hắn, nhưng hắn lại chẳng mảy may để tâm. Những vết thương bị hắn làm cho trầy xước cũng không nặng, thế nhưng, vì đã hắn pha lẫn thần lực trong từng đòn sát thương, nên nàng không ngừng cảm đau đớn và rất khó hồi phục.

Nàng sẽ đau đến run rẩy...

Nếu hắn ôm lấy người đang chằng chịt vết thương ấy vào trong ngực mình, thì Ma Vương rất được Ma tộc yêu mến kia, sẽ đau đến run rẩy trong vòng tay hắn, rồi nàng sẽ giả bộ rất kiên cường, cố nén thống khổ che miệng, không để cho mìnhh khóc thành tiếng, đúng chứ?

“...Hy vọng Chiến Thần Điện hạ có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý."

Ngữ khí mềm mỏng của nàng nãy giờ đã sắc bén hơn, bóng người nửa quỳ đang cố gắng đứng lên. Cho dù trên mặt dính bụi bặm, đôi mắt kia vẫn sáng ngời như trước.

Hơi thở hổn hển khiến cổ họng hắn ngứa ngáy kịch liệt đã biến mất, hắn có chút thất vọng. Bỗng dưng, hắn lại vui vẻ trở lại, con ngươi hẹp dài trở nên tối tăm, giọng nói lạnh lùng mang theo ý cười có chút nguy hiểm.

Hắn nói: "Bởi vì Ma Vương đã lâu không tới đây."

Nữ Ma Vương như nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, đồng tử màu đen theo bản năng co rút lại. Thân ảnh bắt đầu lui về phía sau, cả người hắn mặc chiến giáp không bị hư tổn gì mà nở cười quỷ dị, giọng nói trầm thấp tối tăm.

"Ta rất muốn gặp lại ngươi, nhưng ngươi lại không hề xuất hiện."

"...Thật quá đáng mà, rõ ràng là ngươi đã biến ta thành bộ dáng kỳ quái trước..."

“...Thế mà bây giờ lại làm ra bộ dáng như cái gì cũng không biết..."

——————————

Chiến Thần đem con mồi của hắn về Thần giới.

Hắn không ngại chơi đùa cùng con mồi nhỏ của mình một chút. Dù sao, nàng sẽ hết lần này đến lần khác xông tới phía hắn, thật sự là, quá đáng yêu.

Hắn cần phải khống chế tốt sức mạnh của mình, để nàng không bị thương quá nặng. Thế nhưng, con mồi nhỏ kia cứ tự mình đâm vào đao của hắn, khiến cả người thương tích chồng chất.

Nhưng mà, hắn lại càng muốn quá phận một chút a.

Cả người hắn mặc thần phục thánh khiết, thậm chí không có mặc chiến giáp, gương mặt tuấn tú khó có thể nhìn ra hắn chính là Chiến Thần nổi danh với sức mạnh cực đại. Con ngươi hẹp dài của hắn hung hăng nhắm lại, như vậy mới có thể che dấu sự hưng phấn rùng mình.

Với vẻ mặt trong sáng, tốt bụng và trang nghiêm như vậy, so với Ma tộc tham lam ti tiện nhất, thì hắn lại chính là một con quỷ tham lam và đáng khinh bỉ nhất. Nếu để khuôn mặt này... dính vào các những tạp nham khác, thì sẽ không thể chịu đựng được mà làm theo bản năng...

… Chắc chắn sẽ rất tuyệt, tay hắn để sau lưng vô thức ma sát, con ngươi màu vàng nhanh chóng hiện lên một tia đỏ thẫm. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, bảo bối nhỏ của hắn lại muốn vung đôi cánh non nớt của mình, thoát khỏi hắn.

Hắn vốn muốn cùng nàng chơi đùa thêm một chút, nhưng nàng hết lần này tới lần khác chọc hắn tức giận. Chiến Thần có chút tiếc nuối thở dài, khóe miệng lại kéo ra một độ cong sung sướng khiến người ta khiếp sợ.

VÌ nàng muốn chạy trốn khỏi hắn, vậy nên, hắn đành phải trói nàng thật chắc bên cạnh mình.

......

Hắn đem con mồi nhỏ bé của mình về Thần điện, bảo bối với mái tóc đen bắt đầu lý luận với hắn.

“Ngươi làm như vậy là không đúng.”

“Ngươi không có quyền giam cầm thủ lĩnh của một bộ tộc.”

...

Ai mà lại phân trần đúng sai với lũ Ma tộc vốn dĩ xấu xa cơ chứ, hơn nữa bây giờ lại muốn nàng quan tâm đến mình.

Với hắn, lỗi là tại nàng trước.

...

Thật đáng yêu quá, hắn kiên nhẫn đeo chuỗi hạt ma thuật có dấu ấn của mình cho nàng, vui vẻ thưởng thức sự tức giận khiếu nại của nàng, thích thú với cách nàng giận dữ chống cự nhưng không thể vùng vẫy khi anh dần xuất hiện trong cuộc sống của nàng.

Hắn áp nữ Ma Vương đang ra sức giãy dụa vào trong ngực mình, sau đó nghiêm túc xem xét từng vết thương trên người nàng.

Quả nhiên, giống như hắn nghĩ. Bị trộn lẫn thần lực nên những vết thương ngoài da chỉ mới kết vảy nông. Chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, nàng vì bị ma lực áp chế sẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó lại vội vã che miệng mình lại, cố gắng không để cho tiếng khóc lóc thoát ra.

Chỉ cần hắn dời tay nàng đi, nàng sẽ gắt gao cắn lấy môi dưới của mình, cho đến khi nơi đó chảy máu...

Ma lực trên vết thương cũng dần biến mất, vị thần thanh tú không hề che giấu con ngươi đang trở nên sâu thẳm của mình. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp, thoạt nhìn lại rất mềm mại của nàng.

"Muốn thử một lần..."

"Thử…"

Hắn mạnh mẽ cướp đi hô hấp của nàng, con ngươi màu đen co rút lại một chút, ngay cả hai tay đều bị trói buộc, nắm lại thật chặt....

......

Tiểu Ma Vương của hắn, lại chạy trốn sau lưng hắn.

"Đúng là... Không nghe lời mà..."

Hắn nhìn chằm chằm những sợi xích bạc trong thần điện, đồng tử màu vàng cuồn cuộn huyết sắc.

Muốn bắt được Ma Vương, thật sự là quá dễ dàng. Hắn thậm chí không cần phải gắng sức tìm kiếm dấu vết của nàng, hắn chỉ cần vây bắt Ma tộc là được. Nữ Ma Vương luôn luôn yêu thương thần dân của mình, sẽ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ thần dân của nàng.

"Ha ha..." Hắn khẽ ôm thái dương của mình, ý tứ cười đùa không rõ. Một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu, vẫy vẫy tay về phía đối diện, khi tiểu Ma Vương của hắn đến gần, hắn một tay kéo nàng vào trong ngực, giọng nói luôn luôn lạnh lùng giờ phút này lại là hung ác như muốn đem con mồi ăn vào bụng.

“Ta có nên nói, là Ma Vương đã vì thần dân mà không thương tiếc chính mình không?”

......

Lần này, hắn nhốt Ma Vương vào ngục giam của Thần giới, nơi được canh giữ rất nghiêm ngặt.

Mỗi phòng giam trong nhà tù đều được chế tạo từ loại sắt kiên cố nhất của Bắc Hải, từng cây cột lao nhìn cso vẻ thưa thớt, nhưng hoàn toàn không thể chạy trốn được. Hơn nữa, ba mặt của phòng giam bị đóng lại, thì mặt thứ tư sẽ gần như hoàn toàn trong suốt, để các giáo sĩ dễ dàng tuần tra xem xét.

Hắn quay mặt con mồi nhỏ không vâng lời của mình ra bên ngoài phòng giam nơi nàng bị giam giữ, và buộc nàng phải nhìn vào phòng giam đối diện. Tiếp đó, hắn đặt cằm lên chiếc cổ trắng ngần của con quái vật trước mặt, sau khi tìm được một tư thế thoải mái, hắn lười biếng mở miệng:

"...Ngươi nhìn xem, cả một loạt lao ngục đối diện, đều là giam giữ Ma tộc của Ma Vương, thần dân của ngươi..."

Từ sau khi bị hắn giam giữ lần nữa, nàng vẫn im lặng không lên tiếng, sau khi nhìn thấy những người bị bắt giam ở các ngục tù đối diện, nàng liền bắt đầu giãy dụa phẫn nộ.

Đây chính là biểu cảm mà hắn hy vọng nhìn thấy, đầu lưỡi hắn chạm nhẹ lên vòm miệng, sự không hài lòng như muốn nổ tung.

Nhưng mà... Hắn lại thấy rất không hạnh phúc...

Ma Vương bị áp giải trên cột sắt của ngục tù chưa kịp nói ra lời oán hận, thì đã bị giọng nói công kích bên tai làm cho giật mình, thân thể khẽ run lên.

Hắn mang theo ý cười, gằn từng chữ ở bên tai nàng, nói với giọng lạnh nhạt.

"...Nếu thần dân của ngươi nhìn thấy Ma Vương mà bọn họ tôn kính yêu mến, bị vị thần mà bọn họ cămghét xâm phạm đùa bỡn..."

"...thì họ sẽ có biểu hiện gì... Hả?"

“Không... Đừng…”

Trái tim nàng như đột ngột ngừng đập, đầu óc của nàng trống rỗng, khoang miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu cầu xin tha thứ.

" ... Không... Đừng... Làm ơn...."

"Cầu xin ta?" Người phía sau nhẹ giọng nghi hoặc, trong nháy mắt lại cười càng thêm sung sướng tàn bạo: "Vô dụng thôi."

"Xem như đây là một sự trừng phạt nhỏ đối với người đã chạy trốn... Được chứ?”

......

Chương kế tiếp