Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 49: Ông trùm giả gái.
Sự tình dường như đang phát triển theo hướng xấu hơn.

Một người đột nhiên bị bừng tỉnh, mở to mắt, lại chậm rãi nheo lại, cô cố gắng lấy lại tinh thần, hai tay chống lên chiếc giường mềm mại dưới thân, muốn lặng lẽ di chuyển ra ngoài, giai điệu trong trẻo thường ngày có chút lắp bắp:

"Anh Tri Nhất, không phải...em..."

Đầu óc cô có chút hỗn loạn, đến mức quên mất tự hỏi vì sao người đàn ông với vẻ mặt lạnh lẽo như vậy lại ở trong phòng cô.

“...A Cẩm, người này là ai vậy?" Thanh âm bên người yếu ớt mềm mại, có phần trẻ con không tương xứng với tuổi thật, thật khó phân biệt.

“...Tại sao người này lại ở đây?”

Vất vả lắm mới thoát ra được, giờ lại bị ôm lại gần một lần nữa, cô tập trung tinh thần cao độ, thậm chí có thể cảm nhận được người bên cạnh chậm rãi dịch chuyển đến phía sau mình, tấm nệm mềm mại hơi lún xuống.

Người sau lưng cô như đang sợ hãi, rụt rè vươn hai tay vòng quanh eo cô, vùi đầu vào cổ cô, ngay cả hô hấp cũng tăng nhanh. Thấy cô thật lâu vẫn không trả lời, người phía sau cũng chỉ nhẹ nhàng đưa chóp mũi nóng ẩm, cọ cọ ở sau gáy cô.

Hỏi người đó là ai sao?

Cô là người luôn ôn hòa nhưng cũng nhịn không được mà đẩy người sau lưng ra, đối mặt người trang phục chỉnh tề nhưng trên mặt lại u ám bên giường.

Sau đó muốn hung tợn nói với cậu trai đang giả gái đằng sau:

Hắn là ai? Hắn là một trong những người chồng chính thức của cậu đó! Người ta đã bắt gian được cậu ở đây, cậu không còn mau hạ hỏa cho người ta?!

Tuy nhiên, dừng lại nửa ngày, cô cũng chỉ quay lưng lại với người phía sau và nói: "...Đó là anh trai tôi, Lâm Tri Nhất.”

"Lại là anh trai à..." Cố Giản siết chặt người trong ngực, mái tóc che đi con ngươi cô gái đang tối sầm lại. Trong nháy mắt, hắn nhấc bộ đồ ngủ lên, nhìn về phía tầm mắt u ám mà khiêu khích.

“...A Cẩm có nhiều anh trai nhỉ?"

Cô co rúm lại một chút, đang định nói: Nhiều cũng chẳng sao cả, dù sao những người anh trai này, về sau đều là của hắn hết.

Người đàn ông đối diện khẽ cười ra tiếng, cắt đứt không khí căng thẳng trong phòng.

Lâm Tri Nhất có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, gia thế lại tương đối bất phàm, chỉ là bình thường luôn thích xây nên một bức rào chắn vô hình, làm ra bộ dáng xa cách lạnh nhạt, nhưng thực chất lại rất hung ác xảo quyệt.

Bây giờ, dáng vẻ đạo mạo quân tử lại làm ra bộ dáng dịu dàng kia, cố gắng đè nén sự tức giận từ đáy lòng, khóe miệng nâng lên một độ cong vừa vặn, anh nhìn chằm chằm cái thứ xấu xí không biết sống chết đang vòng tay quanh bảo bối của anh, hỏi thăm cô như chưa biết gì:

"Nữ sinh bên cạnh A Cẩm kia, là bạn của A Cẩm sao?"

——————————

Tô Vân Cẩm, ngoại hình đáng yêu, tính cách cũng rất được lòng mọi người, từ nhỏ bên người cô đều được vây quanh bởi một đám anh trai tướng mạo gia thế cũng ưu tú, ai cũng đều cưng chiều cô như em gái ruột.

Đáng tiếc, hiện tại, thể loại liên hợp mạnh mẽ giữa những gia đình hào môn lại không được thịnh hành, cho nên loại thiết lập cơ bản cũng không tốt lắm, càng đừng nói, đây là một quyển sách về Tu La được người người yêu mến nhất hiện nay. Tô Vân Cẩm, cũng chính là cô, lấy trở thành nữ phụ độc ác.

Nữ phụ kiêu ngạo ngang ngược từ nhỏ đã được nuông chiều, sau khi nhân vật trai giả gái được đưa lên sân khấu, danh tiếng cô đã bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ngay cả các anh trai cùng lớn lên với cô, cũng bị nhân vật đó hấp dẫn. Bởi vì trọng tâm chú ý chuyển dời và sự sủng ái mà các anh trai luôn dành cho cô dần biến mất, nên Tô Vân Cẩm vì ghen tị mà đã tiến hành hành trình chết chóc.

Cuối cùng, vì cô đã tiết lộ thân phận thật sự của nhân vật đó, nên gặp phải rất nhiều lời đồn nhảm, bị các nam chính, cũng chính là các anh trai vốn sủng ái cô liên thủ trừng phạt cô.

Đó là kịch bản gốc, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn ngồi yên xem kịch hay, vậy mà...

"Cố Giản… A Giản.” Cô theo bản năng gọi thẳng tên cậu, thấy đôi mắt quyến rũ kia nhẹ nhàng nhíu lại, ngay sau đó liền cảm nhận được ánh mắt như muốn đâm người từ bốn phương tám hướng trong phòng học, cô mệt nhọc lại đổi thành xưng hô để người bên cạnh mình khôi phục ý cười.

"Làm sao thế?"

Cố Giản quả thực là quá mức đẹp mắt, con ngươi hẹp dài, đuôi mắt vểnh lên, mi mắt đậm đen như đã dùng mascara mà chuốt qua mấy lần, da thịt trắng nón không có một chút khuyết điểm nào, đôi môi đỏ thẫm cong cong. Hơn nữa còn có mái tóc đen dài mà mềm mại, dáng người cao gầy.

Nếu không phải cô đã biết cậu từ trước, chắc sẽ nghĩ đây đúng là một đại mỹ nhân phong tình.

"Là vì..." Cô sốt ruột di chuyên thân thể, cảm nhận được ánh mắt khắp nơi ở sau lưng, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người một chút: "...Cậu có cảm thấy rằng khoảng cách giữa chúng ta... đang gần quá không?”

"Gần quá sao?" Cậu còn kiều diễm hơn con gái, chậm rãi di chuyển bàn tay đang ở trên ghế mình đến bên ghế của cô, lại giống như không biết khẽ chạm vào bàn tay mềm mại kia của cô. Thậm chí sau khi cảm nhận được người bên cạnh run rẩy co rúm lại, suýt nữa thì cậu vì quá phấn khích khẽ hừ thành tiếng.

Chỉ là một cái chạm, nó chỉ là... Thật phấn khích...

Cậu không để ý đến anh mắt của ai xung quanh, làm càn đặt đầu lên cổ cô, cố ý khiến giọng mình mềm mại yếu ớt.

"...Đều là con gái mà, không sao đâu."

Cô bị sự mặt dày của cậu làm cho kinh hãi, cho dù cậu đang mặc trang phục nữ, nhưng sao có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời như thế. Đáng buồn nhất là, cô biết tất cả, nhưng vẫn phải chịu ủy khuất mà diễn kịch cùng cậu, nếu không cô bị bị cậu đồn đại mà trở thành tội nhân.

“...Sau bữa trưa, tôi có thể về ký túc túc xá nghỉ ngơi cùng A Cẩm không?" Người tựa vào vai cô cất giọng nhẹ nhàng, khiến người ta thương tiếc nói không nên lời: "Dù sao thì A Cẩm cũng không về nhà, mà chỗ ở của tôi lại quá xa..."

Không về nhà? Mà muốn lại đến chỗ cô sao?!

Lúc ấy cậu đáng thương nói muộn quá nên không về được, chạy đến nhà cô gõ cửa, cô vừa mở cửa đã không thể đuổi cậu ra ngoài được nữa. Phòng cho khách cô đã chuẩn bị xong cho cậu, cuối cùng cậu lại cửa phòng cô và leo lên giường cô. Hại cô phải nhìn gương mặt lạnh băng của Lâm Tri Nhất cả ngày không nói, anh còn chuyển đến phòng bên cạnh nhà cô, lần này ai còn dám về ở chứ?

"Thật ra..." Cô hơi do dự, muốn thừa dịp cậu không chú ý mà đẩy cậu ra, lại bị cậu bắt lấy tay, cô có chút xấu hổ, lại làm như không biết gì mà đề nghị:

"Thật ra thì, A Giản cũng có thể đi xin ở ký túc xá của trường cậu học, ký túc xá đại học rất tốt, muốn ở một mình thì còn có thể ngủ đơn, chỉ là sẽ hơi đắt một chút..."

Sau khi nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của người bên cạnh, thanh âm của cô bất giác hạ xuống, cuối cùng, thậm chí ngay cả ngữ điệu gần như biến mất, ánh mắt càng đảo qua lại, không dám nhìn thẳng cậu.

Cô thừa nhận là cô cố ý, để cho một người ngay cả giới tính cũng hư cấu, đi xin ở ký túc xá nữ sinh trường mình, chỉ có cô biết giới tính thật của cậu, nên cô có chút xấu hổ. Cô có chút ảo não, hối hận vì mình đã quá phận, vội vàng bổ sung: "Thật ra thì A Giản không cần mỗi ngày đến đến lớp cùng tôi đâu, nếu cậu thật sự thích chuyên ngành này, có thể để anh Lâm Tri Nhất dạy cậu, anh ấy học siêu giỏi..."

Người trước mặt "A" một tiếng, không giận mà cười cười, con ngươi quyến rũ hơi cong lên, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt cậu.

Cô cảm thấy có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn đôi môi khẽ mở của người trước mắt, trái tim như ngừng đập, ngay khi cô đang suy nghĩ có nên chuyển đề tài hay không, ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm khác.

"Tiểu Cẩm, ra ngoài ăn cơm sao?"

Đứng ngoài cửa là Hạ Phong, chỉ lớn hơn cô một tuổi, so với các anh trai khác khác, anh ta giống như thanh mai trúc mã của cô hơn, hai người từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt.

Cô đáp lại một tiếng, lập tức đứng lên, có chút hoảng hốt, sau khi nhìn thấy Hạ Phong tuấn lãng như ánh dương, liền chuyển tầm mắt sang Cố Giản bên cạnh, thoáng an tâm một chút, nghĩ rằng tình tiết kịch tính hẳn là không có gì lệch so với nguyên tác. Lại không chú ý trong ánh mắt hai người kia, tất cả đều tuyệt đối không chịu lui về phía sau, nhất định phải độc chiếm cô làm của riêng, nhìn nhau tóe lửa.

Ngay khi cô chuẩn bị xoay người, Hạ Phong ở cửa lại đột nhiên hướng mời Cố Giản ở phía sau cô: "Bạn học kia, có muốn đi chung luôn không?”

Cô không khỏi đỡ trán, quả nhiên đây chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?

May là người phía sau nhẹ giọng cự tuyệt lời mời của Hạ Phong, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi theo người ở cửa ra ngoài trường học.

Người bên cạnh trống rỗng sau khi không nhìn thấy bóng dáng kia nữa, quyến luyến in hai má trên mặt bàn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô, rồi lại nhớ lại ánh mắt ẩn chứa khiêu khích cùng cảnh cáo của người đàn ông vừa rồi, khẽ cười ra tiếng.

"Người bên cạnh A Cẩm, đúng là nhiều quá."

"Như vậy cũng không sao."

"Dù sao thì, đến cuối cùng, người ở lại bên cạnh A Cẩm…"

"...Chỉ có thể là tôi."

——————————

Một, hai, ba,...năm người.

Một người tướng mạo xinh đẹp ngồi một mình trong phòng ngủ, không bật đèn, cậu nhàm chán kéo ngón tay mình, đếm đến năm, mới lẩm bẩm thành tiếng: "Năm người rồi... Người bên cạnh A Cẩm thật sự rất nhiều."

Chỉ là trong nháy mắt sau, lông mày của tinh xảo lại giãn ra, thân thể cao thẳng gầy gò của cậu tùy ý ngã xuống giường, tản ra hương thơm của cô, cậu nheo đôi mắt hơi cong lại, ôm những chiếc gối được xếp ngay ngắn vào trong lòng với vẻ mãn nguyện:

"Cùng lắm, thì dọn sạch là được.”

...

Lúc cô trở về ký túc xá, thì đã đến giờ đóng cửa, phải nài nỉ một lúc lâu, cô quản phòng mới miễn cưỡng mở cửa cho cô đi vào, nhưng sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người cô, cô quản phòng lại hung hăng giáo huấn cô một trận.

Sau khi cô cúi đầu, thể hiện thái độ lắng nghe tuyệt đối xong, mới có thể bình an về phòng.

Từ lần trước cho Cố Giản ngủ nhờ bị Lâm Tri Nhất phát hiện, cô không về căn hộ cha mẹ mua cho mình nữa. Cũng may ký túc xá ở trường cũng tương đối nghiêm ngặt, giúp cô ngăn chặn được phần nào sự quấy rối của Cố Giản.

Chủ yếu chính là, Cố Giản và các anh cô hình như phát triển rất thuận lợi, các anh trai cô tựa hồ không còn thời gian để lượn lờ xung quanh cô nữa.

Vì vậy, tâm trạng cô đang rất tốt, cô đã đồng ý với một người bạn chơi thời thơ ấu vừa trở về từ nước ngoài sẽ ra ngoài uống thêm một vài ly.

Tuy nhiên, khi cô đứng ở cửa ký túc xá, cô chưa kịp tra chìa khóa, mà cánh cửa đã tự mở ra từ bên trong, sâu trong trái tim cô bắt đầu hoảng sợ. Qua ánh sáng mơ hồ, lộ ra khuôn mặt quen thuộc kia, nó như được phóng đại gấp trăm ngàn lần, khiến cô theo bản năng muốn xoay người chạy trốn.

Chỉ là, còn chưa kịp bước đi, cô đã bị kéo trở về, ngữ điệu của người phía sau ôn nhu như nước, động tác lại tràn đầy cường bạo, cậu kéo cô về phòng ngủ, từ từ đóng cửa lại, rồi mới nhẹ nhàng hỏi:

"A Cẩm, sao bây giờ mới trở về? Hả?"

“Tôi... Tôi..."

"Nói đi, tôi sẽ không tức giận đâu."

"...Một người bạn từ nước ngoài của tôi...vừa về...nên…"

Ký túc xá không bật đèn nên cô không thấy rõ sắc mặt cậu bây giờ, các giác quan khác nhạy bén hơn bao giờ hết, cô có thể cảm giác được tay cậu khẽ vuốt ve mặt cô, sau đó cúi đầu hôn xuống góc môi cô, thanh âm thanh thô thiển phát ra.

Môi cậu không ngừng di chuyển, câu nói lại không vì vậy mà trở nên đứt quãng:

"Thì ra... là A Cẩm ở với một người khác.”

"Cậu... Cậu muốn gì?" Cô co rúm lại, sợ hãi nói không rõ ràng, ngay cả sự biện minh đáng ra phải mạnh mẽ rõ ràng, cũng trở nên nhu nhượ yếu đuối.

Cậu có chút lưu luyến buông con mồi của mình, nhẹ giọng cười:

"Đương nhiên là..."

“...Làm điều gì đó giữa các cô gái."

——————————

Tại sao ...

Tại sao cốt truyện lại sụp đổ như vậy, rõ ràng mọi chuyện không nên xảy ra như thế này.

Suy nghĩ của cô có chút hoảng loạn, nhưng trong nháy mắt, cô lại bị hung hăng kéo trở về. Cậu gia tăng khí lực, ở bên tai là mồ hôi ướt đẫm, trong lòng cậu tràn đầy tham lam không chút che giấu:

"A Cẩm, phải tập trung chứ!"

Chương kế tiếp