Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 50: Nam chính được tái sinh.
Trong phòng tiếp đãi, khách nước ngoài ở Thanh Nhã Phong đã được tiếp trà ba lần, nước trà đãi khách không phải làm từ loại trà tốt nhất, mà cũng chỉ là loại trà mà hạ nhân thường uống.

Sau khi bị hạ nhân dẫn đến thiên điện, Mục Nghiêu cũng chỉ yên lặng chờ đợi, không có oán hận gì với sự chậm trễ trên của Thanh Nhã Phong. Cho dù là gặp gỡ vị hôn thê, nhưng hạ nhân lại chỉ cho hắn uống loại trà bình thường được đặt trên mặt bàn, hồi lâu cũng chỉ có người đến tiếp trà, không còn ai khác, thiếu niên cũng không tức giận.

Nhớ tới kiếp sống kia của mình, chỉ vì có mỗi hạ nhân dẫn hắn đến thiên điện, hắn liền bởi vì thấy thế mà cho rằng họ coi khinh mình, làm một trận kinh thiên động địa xấu hổ tức giận không thôi, cuối cùng chuyện bé xé ra to, trở thành vết nhơ cả đời hắn.

Nhớ tới đây, thiếu niên tuấn lãng bình yên ngồi trên ghế, chỉ nhẹ giọng cười cười. Khi còn trẻ, hắn đột nhiên mất hết thiên phú, gia tộc xảy ra chuyện, vị hôn thê hắn đã ái mộ từ nhỏ và đã định hôn ước lại nghe được chuyện nay, dứt khoát hủy hôn với hắn. Chịu nhiều đả kích như vậy, ai có thể chịu đựng được.

Mặt trời bên ngoài điện dần dần dời đi, đến giữa trưa, trong điện mới vang lên tiếng bước chân dồn dập

Thiếu nữ tiến vào trong điện ngồi ngay ngắn với hắn, dung mạo xuất chúng, dáng người thướt tha, trên mặt lại phảng phất ngạo khí trời sinh, ngược lại càng chói mắt.

Nàng vào phòng nhưng không lên tiếng trước, sau khi nhìn thấy hắn đang ngồi, vẫn cúi đầu không mở miệng, lạnh nhạt hỏi: "Không biết Thiếu chủ Mục gia hôm nay đến đây, có chuyện gì muốn bàn bạc?”

Mục gia trước kia bị tập kích, toàn tộc trên dưới chỉ còn lại một mình Mục Nghiêu, vả lại trước đây cho tới bây giờ nàng chỉ gọi thẳng tên hắn, hiện tại lại gọi hắn là Mục thiếu chủ. Ý muốn cắt đứt quan hệ không hề che dấu chút nào.

Mục Nghiêu cúi đầu như thất vọng với hiện thực, lại dốc hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng khống chế hai tay mình, không nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, thở dốc liên tục.

Người phụ nữ này... Cuối cùng họ đã gặp lại nhau.

Hắn gắng sức ổn định hô hấp khó khăn, rồi mới ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt sáng như vì tinh tú và cặp lông mày sắc bén, hắn tuy chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng dung mạo đã tuấn mỹ bất phàm.

Mục Nghiêu cảm thấy cho dù hắn không cố ý giả bộ, thì cũng đủ chân thực rồi, cảm xúc chợt kích động làm cho ánh mắt trắng bệch tơ máu, suýt nữa bởi vì hưng phấn gần như điên cuồng mà khuôn mặt có chút vặn vẹo. Hắn đang cố tạo nên một khuôn mặt tức giận sau khi bị nhục nhã.

Mục Nghiêu tham lam nhìn gương mặt cao ngạo diễm lệ đối diện, giọng nói không ổn định sau khi kiệt sức để giữ vững hô hấp:

"Sắt Sắt, nàng thực sự muốn hủy hôn với ta sao?”

Trong tình thế này, câu hỏi như vậy tuyệt đối sẽ không khiến cho người đối diện hoài nghi. Quả nhiên, mặt mày thiếu nữ nhíu lại nhẹ nhàng thả lỏng, đôi môi khẽ phát ra thanh âm khiến Mục Nghiêu gần như mất trí.

Hắn nghe thấy giọng điệu ngạo nghễ và lạnh lùng truyền ra:

"Ta từ nhỏ thiên phú dung mạo gia thế, không ai qua được ta. Hiện giờ thiên phú gia tộc ngài đã bị hủy, sao có thể trở thành phu quân của ta. Từ hôn như thế có gì không ổn sao?"

Câu trả lời giống nhau như đúc, không có điểm khác biệt nào với kiếp đó. Mục Nghiêu nhìn bóng dáng tiêu sái xoay người rời đi, cơ hồ sắp cười to ra tiếng.

Hắn vẫn đứng ở thiên điện như trước, giơ tay lên xóa đi vết nước trên khóe mắt, con ngươi còn mang theo nét trẻ con giờ phút này đã nhiễm tơ máu. Mục Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm hướng mà thân ảnh kia rời đi, không lệch một tia, ngữ điệu nhẹ nhàng lại trầm thấp, khiến người ta lạnh sống lưng.

"Lúc này thì... không có gì sai cả."

"Ta sẽ không để nàng…chạy trốn nữa đâu."

——————————

Nàng...lại tới.

Hắn toàn thân đầy vết máu, trong lòng lại sung sướng gần như thỏa mãn. Nhưng trên mặt hắn lại là dáng vẻ thân thể kiệt quệ không chống đỡ nổi, mềm nhũn ngã vào trong rừng rậm sau trận hỗn chiến, con ngươi nửa nhắm lại, tùy ý để cho hắc y nhân không rõ lai lịch đưa hắn đến sâu trong huyệt động không người.

Sau khi hắc y nhân xử lý xong vết thương trên người Mục Nghiêu, cả người hắn đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng. Khi nàng đang chuẩn bị đặt Mục Nghiêu hôn mê bất tỉnh ở chỗ khô ráo của huyệt động, muốn rút lui, thì thiếu niên nhắm chặt hai mắt lại khó chịu hừ nhẹ ra một tiếng. Nàng đành phải không ngừng thúc giục ở trong hệ thống, sau đó xoay người xem xét.

“Khí tức trong cơ thể hắn có chút hỗn loạn."

“Vậy ngươi càng không thể bỏ đi.”

"Nhưng lúc bố trí nhiệm vụ, hệ thống nói ta chỉ cần âm thầm tương trợ nam chủ ba lần thôi mà.”

Nàng vốn bất mãn với hệ thống khi điều động một nhân viên nữ như nàng, chứ đừng nói đến cái hệ thống thuộc về một điểm không gian nào đó còn lật lọng. Bởi vậy, ngữ khí càng thêm không kiên nhẫn.

"Nhưng hiện tại, cốt truyện mới tiến hành đến một phần ba, ta đã ra tay năm lần rồi. Nếu ra tay quá nhiều lần, sẽ bị phát..."

“Dù sao thì…” Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu nàng: “...Chỉ có chắc chắn hoàn thành tương trợ nam chính Mục Nghiêu leo lên đỉnh đại đạo chính thống, thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể trở về không gian của người làm nhiệm vụ.”

“Nếu không, vĩnh viễn sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới nhiệm vụ.”

Nàng tức giận, nhưng lại không còn cách nào, chỉ đành nén giận lui về bên cạnh nam chính. Cuối cùng, trong cơn ho dữ dội của Mục Nghiêu và mệnh lệnh từ hệ thống, nàng nâng hắn dậy, để cho hắn tựa vào trong ngực mình một cách thoải mái.

Thật ấm áp...

Mục Nghiêu tựa vào vòng tay mềm mại của người phía sau, thỏa mãn thở dài, những ngón tay trong ống tay áo rách nát khẽ rung động ma sát. Người này, giống như kiếp trước đó, mỗi lần đều kịp thời chạy tới khi hắn bị thương sắp chết, rồi lại lặng lẽ rời đi trước khi hắn khôi phục ý thức.

Quả nhiên là chỉ cần hắn gặp phải nguy hiểm, nàng nhất định sẽ xuất hiện...

Buồn cười hắn chỉ phát hiện ra nàng khi nàng lừa gạt hắn và rời đi, cuối cùng hắn bị nàng xoay tròn đùa bỡn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cực kỳ tiêu sái rời đi.

Như vậy, nàng có thể hoàn toàn từ bỏ cơ hội để hắn rời đi, rốt cuộc là tại sao...

Hắn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn chăm chú vào bóng dáng màu đen không chút lưu luyến xoay người rời đi, đầu lưỡi nhẹ nhàng đặt lên hàm miệng còn tràn đầy mùi gỉ sắt, con ngươi tăm tối.

Ta đã tìm ra rồi....

Lúc này, đừng nghĩ tới việc rời đi mà không nói một lời nào.

————————————

Nàng lại một lần nữa xác nhận với hệ thống, liệu sau khi nàng và một nhân vật người qua đường khác tổ chức Nghi thức Đồng hành Đạo giáo trong thế giới nhiệm vụ, thì liền có thể hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ, rút lui khỏi thế giới này hay không.

“Vâng!” Hệ thống hiển nhiên đã có chút không kiên nhẫn, ngay cả ngữ điệu luôn luôn lạnh như băng cũng mang theo tâm tình: “Giá trị vũ lực của nam chính đã đạt tới cao nhất, chỉ chờ người lần này triệt để đoạn tuyệt tình yêu trong lòng nam chính, sẽ có thể giúp hắn lên đến đỉnh đại đạo, rút lui thành công.”

Cuốn tiểu thuyết "Tiên Đồ" là một trong những cuốn tiểu thuyết được săn đón nhất hiện nay, nam chính Mục Nghiêu trong tiểu thuyết đột ngột mất đi thiên phú, sau khi gia tộc bị hạ sát, thi đã bị vị hôn thê thuở nhỏ ái mộ từ hôn. Từ đó gánh vác mối thù nợ máu trả máu của gia tộc, cùng khẩu khí muốn chứng minh với vị hôn thê, mà một lòng tu luyện. Cuối cùng lúc hắn đã đạt đến đỉnh cao, lại nghe nói vị hôn thê muốn định hôn cùng người khác, hắn ngăn cản không được, bởi vậy đã cắt đứt những tình cảm nơi trần thế, cuối cùng tu thành chính đạo.

Nàng vẫn không rõ, tại sao bọn họ không đi tìm nữ nhân viên của bộ phận mình, mà lại dii mượn người ở bộ phận nữ phụ của Mỗ Giang các nàng.

Sau một lần trò chuyện vướng mắc không ngớt, hệ thống mới lạnh lùng trả lời: “Bởi vì nữ chủ ở bộ phận của chúng tôi, tham vọng hơn nam chủ rất nhiều, những người muốn giết nam chủ đều đã bị giết hết rồi, mà nữ chủ các bạn...'

"Toàn bộ đều muốn yêu đương, nên cũng bị nam chủ giết chết rồi."

"..." Nàng nghe vậy có chút kinh hãi, hỏi hệ thống: "Ngươi không có chức năng buộc phải rút khỏi thế giới giống như hệ thống nữ chủ để bảo vệ sự an toàn của vật chủ sao?"

Hệ thống dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục lạnh lùng trả lời: “Không, nhưng sẽ có hệ thống khởi động lại, có thể chọn khởi động lại thế giới một lần, nhưng điều kiện sử dụng cũng cực kỳ khó khăn.''

“...Tại sao?”

“Bởi vì nam chủ, chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp.”

Từ đó về sau, nàng liền vô cùng cẩn thận đi theo cốt truyện, sợ rằng sẽ đi sai một bước.

——————————

Nàng tổ chức Nghi thức Đồng hành Đạo giáo không tính là hoành tráng, nhưng cũng phát rất nhiều thiệp mời.

Trong nghi thức đó, hai vị đạo sĩ sắp trở thành vợ chồng cần phải đi bộ từ chân núi lên đỉnh núi từ hai hướng khác nhau, leo lên chín trăm chín mươi chín bước thang, thì nghi lễ mới tính là thành công.

Nàng chọn đi lên từ phía nam, lúc đó là mùa xuân, cảnh sắc trên đường đẹp đẽ, nàng cũng vui vẻ chậm rãi vừa ngắm cảnh vừa leo lên. Đến khi đi tới đỉnh núi, vừa vặn cách giờ hành lễ một lúc nữa.

"Nam chủ đến cướp hôn lúc hành lễ đúng không? Đến lúc đó, ta chỉ cần cự tuyệt là được đúng chứ?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của hệ thống, nàng thoáng an tâm một chút, đây là lần đầu tiên nàng làm nhiệm vụ này, hay nói đúng hơn là bị ép buộc, quan trọng nhất là hệ thống còn tàn nhẫn như vậy, trong lòng nàng có chút lo lắng.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, không hiểu sao bắt đầu có chút hoảng hốt, liền hỏi đạo lữ của hệ thống mình sao người kia còn chưa lên tới, sau khi không nhận được câu trả lời của hệ thống, nàng biết hệ thống không muốn trả lời, liền bắt đầu chuyển đề tài, hy vọng có người đáp lại mình một chút để yên lòng hơn.

"Hệ thống, tôi là chủ nhân đầu tiên được các ngươi mượn bộ phận nữ sao?"

“Vâng, nhưng…”

"Sắt Sắt đang nói chuyện với ai thế?" Thanh âm đột nhiên xuất hiện phía sau, không còn phần ngây thơ lúc còn trẻ, trở nên trầm thấp quyến rũ, nhưng không hiểu sao lại có chút lạnh lẽo khiến nàng không dám quay đầu lại.

Nàng cố gắng chống đỡ xoay người, thanh âm từ đối diện chậm rãi mà đến phi thường, mang theo khí tức phiêu dật tao nhã. Nàng cố gắng chỉnh đốn biểu cảm của mình, làm ra bộ dáng kinh ngạc với người trước đây không lâu đã gặp qua ovới hân phận khác.

Thế nhưng, lời tức giận chất vấn đã chuẩn bị còn chưa hỏi ra miệng, liền bị người đàn ông tới gần chậm rãi cắt đứt.

"Là đang nói chuyện với cái 'hệ thống' bố trí nhiệm vụ cho Sắt Sắt sao?"

Nàng đã cố tình ăn mặc trang điểm cho lễ cưới, thân thể tinh xảo diễm lệ bất giác lui về phía sau. Nàng bắt đầu hoảng hốt, ngay cả đồng tử cũng hơi co rút lại. Một bên điên cuồng hỏi hệ thống trong đầu, một bên khó nén khỏi sự hoảng hốt mà trả lời đứt quãng:

"...Ngài đang nói gì thế... Đâu có ai đâu chứ..."

"Chẳng lẽ không phải sao...hắc y nhân xinh đẹp đã giúp đỡ ta?” Mục Nghiêu ôm người đang mặc hồng y vào trong ngực, chậm rãi vùi đầu vào mái tóc xõa tung, hưởng thụ híp mắt lại, ngay cả tiếng rên rỉ cũng mang theo tiếng sự thỏa mãn.

"Chuyện gì đang xảy ra... Chuyện gì đang xảy ra..."

Tất cả đều bị hắn vạch trần... Tại sao...

Bị nhốt trong lồng ngực người phía sau, nàng gần như co rúm lại run rẩy, ngay cả thanh âm hỏi hệ thống trong đầu cũng không tự giác mà khẽ lẩm bẩm.

“...Thế giới báo lỗi, đang trả lại cho trung tâm xử lý, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi …”

"Sắt Sắt vẫn còn đang nói chuyện phiếm với cái 'hệ thống' kia sao?" Người phía sau sớm đã qua tuổi thiếu niên, nhưng vẫn giống như một thiếu niên, ỷ lại mà vùi đầu vào cổ người trong ngực, nhẹ nhàng cọ cọ, trong giọng nói hơi oán giận càng lộ ra ủy khuất, lại giống như làm nũng.

“...Ta ở bên cạnh Sắt Sắt mà nàng lại chỉ lo ‘nói chuyện phiếm với hệ thống’ kia, đúng là quá phận..."

"Khởi động lại... Khởi động lại... Khởi động lại đi!” Nàng thấp giọng run rẩy, người phía sau bắt đầu chậm rãi liếm cổ nàng, ánh mắt đột nhiên sắc bén, nàng liều mạng hô to hệ thống, muốn mở ra hệ thống ra khởi động lại.

Thế nhưng...

“Đã bật hệ thống khởi động lại, nhưng không thành công... Nam chính Mục Nghiêu của "Tiên Đồ" đã thất bại trong giai đoạn cuối cùng: đoạn tuyệt tình yêu…”

"Sắt Sắt lại muốn bỏ lại ta rời đi sao?" Cánh tay bên hông chậm rãi siết chặt, giọng nói trầm đục lại ngọt ngào bên tai nàng, giống như là người yêu thì thầm: "...Ta sẽ không để nàng chạy thoát nữa đâu."

"Không... Không có..." Đầu óc của nàng hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, đồng tử màu đen mất co rút, ngay cả linh lực trên người cũng dần dần tiêu tán.

Rõ ràng là không… Nàng chưa bao giờ khởi động lại... cũng chưa từng vứt bỏ nam chủ... Không, không...

Thế nhưng, khi trong đầu nàng vang lên tiếng 'Nhiệm vụ thất bại', nàng nhớ ra, đúng vậy, nàng đã khởi động lại lần thứ hai khi nàng hướng dẫn thế giới này, lần trước, nàng thật sự đã vứt bỏ nam chủ Mục Nghiêu.

Đúng vậy, là sự thật.

"Sắt Sắt vẫn nhớ sao..." Người phía sau bắt đầu chậm rãi hôn lên cổ người trong ngực, lưu lại một chuỗi dấu ấn ướt sũng, ngữ điệu nhu nhược của thú cưng bị vứt bỏ khiến người ta thương tiếc: "...Ta đã tìm Sắt Sắt rất lâu rồi..."

Thân thể nàng bị hắn nhẹ nhàng xoay qua, nàng cứng ngắc quên cả chống trả, tùy ý để hắn tinh tế hôn lên khóe môi nàng, vẻ mặt ủy khuất lại ỷ lại, giống như trong nháy mắt sẽ có thể khóc thành tiếng vậy. Nhưng mà, sau một khắc, hắn lại vui vẻ cười ra tiếng:

"Chỉ là, rốt cục cũng tìm được Sắt Sắt rồi..."

"Ta rất hạnh phúc."

"Lần này..."

"Tuyệt đối sẽ không cho phép Sắt Sắt...lại rời đi."

————————————

"Người thành thân với Sắt Sắt vốn nên là ta.”

"Cho nên.. cho dù làm chút chuyện giữa các cặp vợ chồng Đạo giáo…"

“...Cũng là lẽ đương nhiên, phải không?”

——————————

Trong tái bút của "Tiên Đồ" có ghi, Mục Nghiêu đại đế trở thành đế quân, vốn nên đoạn tình tuyệt ái, lại niệm tình cũ, cưới vị hôn thê ngày xưa tlà Sắt Sắt, giấu ở đế cung, không thể ra ngoài. Cuối cùng nàng đã vì đế quân mà sinh hạ được ba nam hai nữ, nhận sủng ái mãi mãi.

......

Nữ nhân kia, thật khiến người ta hận, ích kỷ, lạnh lùng, trêu chọc, rời bỏ hắn....

Vì vậy, hắn sẽ nhốt nàng bên cạnh hắn, cùng sống với nhau đến mãi mãi.

Chương kế tiếp