Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 54: Hắn là sinh viên thể thao

"Hoắc Chấn Kiêu đúng là tra nam. Khiến tớ mất mặt như vậy..."

Lúc cô cầm chìa khóa mở cửa phòng ngủ đi vào, Ôn Tri Hoan đang ngồi khóc rất nhiều, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt xê dịch hết.

Hai người bạn cùng phòng khác cũng đang ở trong phòng ngủ, họ là tay sai vặt của Ôn Tri Hoan, ở bên cạnh an ủi vô cùng vui vẻ. Vừa cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt giúp đại tiểu thư, vừa lớn tiếng mắng người cùng cô ta.

Cô đi vòng qua mấy người đang bận rộn kia, chậm chạp bò lên giường của mình. Sau khi kéo rèm cửa giường, thoải mái nằm trên giường.

Thật sự rất thoải mái, nếu có thể bỏ ngoài tai tiếng mắng chửi ồn ào phía dưới, thì có lẽ sẽ càng tốt hơn.

Xem ra vẫn là nên quên đi, cô đợi cả nửa ngày mà âm thanh phía dưới vẫn chưa im lặng, đành phải bỏ đi ý nghĩ kia mà đi rửa mặt. Một đêm không rửa mặt cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu đụng phải họng súng của Ôn đại tiểu thư, vậy thật đúng là xui xẻo.

Nhưng cô không nghĩ tới, mình không chủ động trêu chọc người ta, thì người ta sẽ chủ động tìm đến mình. Ngay khi cô chuẩn bị đeo miếng bịt tai chuẩn bị đi ngủ, rèm cửa giường cô lại bị mở ra. Người vén rèm sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, liền cùng đứa sai vặt còn lại, mỗi người đứng một bên bên cạnh Ôn đại tiểu thư.

Cô thấy chống lại bọn họ cũng không tốt đẹp gì, chỉ đành nhận cam chịu mà đứng lên, nửa chống người lên lan can bên giường, nhìn xuống phía dưới, lười biếng hỏi đại tiểu thư đang đứng khoanh tay trước giường cô với vẻ mặt hung dữ:

"Bạn học Ôn Tri Hoan, xin hỏi cậu có gì cần chỉ giáo sao?"

"Hạ Chung Nhất, cậu đừng ở đó mà hành động quái gở!" Ôn Tri Hoan nhìn người đang nửa nằm sấp trên giường kia, cho dù xét về nhan sắc, cũng xinh đẹp trêu người, sự ghen ghét trong mắt cô ta dường như sắp tràn ra ngoài.

Cô ta chưa bao giờ ưa Hạ Chung Nhất, lần đầu tiên khai giảng nhìn thấy cô, đã liền không thích rồi. Gia đình nghèo khó, còn có một khuôn mặt xinh đẹp trời sinh, nhưng cô lại học khiêu vũ, môn năng khiếu mà chỉ những người có tiền mới học, rõ ràng là có tâm tư muốn quyến rũ người có tiền. Nói không chừng, mấy thế hệ nhà cô, chỉ dựa vào cô câu dẫn được một lão nam nhân có tiền, liền có thể chuyển mình.

Cô vừa nghe cô ta lên liền chỉ trích giọng điệu của người khác, không thấy thú vị gì liền lập tức nằm xuống tiếp tục ngủ. Không ngờ, Ôn đại tiểu thư khóc hoa mặt nhưng vẫn kiêu ngạo nóng nảy như vậy, vội vàng hét to:

"Chờ một chút! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Cô từ từ quay mặt lại, Ôn đại tiểu thư thấy cô quay lại, vội vàng thu lại biểu tình, rất nhanh khôi phục bộ dáng xinh đẹp kia, dằn giọng nói:

"Tôi muốn cậu quyến rũ Hoắc Chấn Kiêu, sau khi quyến rũ hắn thì sẽ nhẫn tâm bỏ rơi hắn! Khiến hắn phải mất mặt!”

Đại tiểu thư dưới giường lớn tiếng hô hào, xem ra tâm tình quả thật rất kích động. Nhưng cô thậm chí không nghe, mà chỉ lặng lẽ kéo chăn lên che đầu mình lại.

Cô cho rằng vị tiểu thư này nếu chỉ số thông minh không có vấn đề gì, hẳn sẽ có thể hiểu được sự từ chối khéo của cô. Nhưng không ngờ rằng, cô ra vì đã quen với tầng lớp bóc lột, thấy tư thái trầm mặc cự tuyệt của cô, trực tiếp đi lên vài bước, một đường liền kéo chăn của cô ra. Khuôn mặt son phấn bị nước mắt rửa trôi đột nhiên tới gần, đôi mắt phẫn hận thẹn quá hóa giận.

"Nếu thành công, tôi sẽ cho cậu năm vạn. Nếu không thì..." Thanh âm cô ta thấp xuống, gần như đang thì thầm bên tai cô, thậm chí bên miệng còn mang theo ý cười như có như không.

"...Nếu không thành công, thì cậu cũng đừng hòng được yên ổn ở trường."

——————————

Hoắc Chấn Kiêu là một sinh viên thể thao, vừa mới chuyển từ quân đội về đây mấy tháng.

Nghe nói hắn xuất thân từ hồng gia, là gia tộc có mặt từ thời khai quốc, thuộc thế hệ Miêu Hồng, còn có một nhóm thuộc đảng Thái tử vẫn đang ở kinh thành, và cũng là nhóm đi đầu. Bởi vì trưởng bối trong nhà nhiều đời tòng quân, nên vừa đến tuổi trưởng thành, hắn đã phải rèn luyện trong quân đội, ở trong quân đội hơn ba năm, hiện tại trở về chỉ là vì muốn có được một tấm bằng tốt nghiệp. Sau đó, sẽ lập tức trở về quân khu nhậm chức.

Cô đứng bên cạnh sân bóng rổ, bên tai đầy những tiếng la hét của các nữ sinh xung quanh sân. Cô nhìn vào giữa sân, một nam sinh dùng ba ngón trỏ dứt khoát uyển chuyển ném bóng vào rổ, lại nhìn chai nước tinh khiết đáng thương trong tay, đột nhiên muốn xoay người chạy về phía trước.

Người như vậy, dám đùa giỡn hắn, cô sẽ chết mất...

"Bọn họ đã nghỉ ngơi giữa hiệp rồi..." Thanh âm âm u ngăn cản bước chân cô đang muốn lui về phía sau, Ôn Tri Hoan chống vai cô, ngữ điệu thảo mai: "...Cậu không đi đưa nước đi, còn đứng đây làm gì?"

"Đại tiểu thư à." Cô hiếm khi hạ giọng nhẹ nhàng, trong giọng nói còn có vài ý tứ muốn thương lượng: "Tôi có thể không cần năm vạn kia không?”

“Có thể." Người phía sau dường như tâm tình cực tốt, thậm chí cười ra tiếng, "Vậy hai năm kế tiếp của cậu, tự cầu phúc cho mình đi."

Có tiền, thật là tốt quá.

Cô thở dài, đành đi về phía trước.

......

Ôn Tri Hoan đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang chen qua đám người phía trước, đưa nước đến trước mặt người kia. Cô ta nhìn thấy, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn đã chậm rãi nhận lấy chai nước mà cô đưa qua.

Cô ta biết mà mọi chuyện sẽ thuận lợi mà, Ôn Tri Hoan liền cười ra tiếng, ngay cả khóe mắt cũng chảy ra nước.

Cô ta biết, Hoắc Chấn Kiêu sẽ nhận nước của Hạ Chung Nhất. Bởi vì Hạ Chung Nhất chính là hình mẫu lý tưởng của hắn. Bất kể là diện mạo thanh thuần quyến rũ kia, hay là vòng eo nhỏ nhắn mà một bàn tay cũng có thể nắm chặt, hay là dáng người vừa vặn, làn da mềm mại kia... Hơn nữa, cô đủ sạch sẽ.

Nhìn xem, cô ta vì theo đuổi Hoắc Chấn Kiêu, đi theo sát hắn quan sát sở thích của hắn nhiều năm như vậy, thậm chí vì hắn mà học điệu múa mà cô ta căn bản không thích. Nhưng vẫn không thể có được hắn, vậy mà lại có một người như cô, vừa vặn thích hợp với mọi sở thích của hắn.

Chỉ là, cô lại là con gái của một gia đình vô danh...

Ôn Tri Hoan lau sạch vết nước ở khóe mắt, nhìn đám người đang ồn ào cách đó không xa, lộ ra một nụ cười ý vị không rõ.

Thực ra thì, cho dù cuối cùng có thể thành công bỏ rơi Hoắc Chấn Kiêu hay không. Nhưng phàm là nếu bị hắn phát hiện ra tâm tư muốn chạy trốn, kết cục, đều sẽ rất thê thảm...

——————————

Hoắc Chấn Kiêu quả thật rất đẹp trai, trách không được Ôn đại tiểu thư khóc đến tê tâm liệt phế.

Vẻ đẹp trai của hắn, không phải là thư sinh nho nhã đang thịnh hành hiện nay, mà là cực lỳ đẹp trai. Lông mày anh khí, sống mũi cao thẳng, quai hàm sắc ben cứng rắn, vẻ đẹp cực kỳ hoang dã và anh tuấn. Còn có, ngũ quan của hắn vô cùng tinh xảo, nên vẻ đẹp hoang dã này lại càng thập phần sắc sảo.

Chỉ tiếc, hắn không phải gu của cô: "Ngay cả như vậy…thì..." Cô không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt áp bức kia, chỉ đành cúi đầu nhìn chằm chằm chai nước trước mặt đang bị mình xoay tới xoay lui, muốn tìm lý do từ chối lời mời của hắn.

"Sao thế? Chung Nhất có vẻ không muốn đi sao?”

Người đối diện ngửa ra sau, thân thể cực kỳ thả lỏng tựa vào lưng ghế phía sau, hai tay nhàn rỗi đặt hai bên người, thoạt nhìn cả người cực kỳ thả lỏng. Nhưng cảm giác áp bách như dồn vào mặt cô, cơ hồ khiến sau lưng cô sinh ra một tầng mồ hôi lạnh, không dám nói ra lời từ chối.

“...Không phải."

"Nếu thế thì tốt." Nam sinh dáng người cao ráo, vả lại cũng không phải thân hình thanh mảnh phổ biến hiện nay, mà là cường tráng muốn chết, hắn chỉ hơi khom người thôi, mà cơ bắp trên tay như muốn xé toạc quần áo ra vậy. Hắn không phát ra tiếng động gì mà nghiêng người, bao phủ chặt chẽ toàn bộ nửa người trên của cô, dọa cô nhất thời không dám động đậy.

Có lẽ nhận ra nỗi sợ hãi của cô, hắn khẽ cười ra tiếng. Nhưng sau khi cười, hắn vẫn cúi người bên tai cô, giai điệu trầm thấp, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ:

"Tôi nhớ rồi, em là học muội của một người... Là em đến trêu chọc tôi trước mà."

"Nếu em muốn đùa giỡn gì, thì tốt nhất nên đi đi..."

“...Nhưng mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu..."

......

“Đàn anh, em hơi không thoải mái, nên tối nay không muốn ra ngoài.”

Các từ trong khung chat nhanh chóng bị xóa, cô bắt đầu chỉnh sửa lại: “Đàn anh, gia sư đột nhiên tìm em có việc, tối nay em không ra ngoài được.”

Không được, cái cớ này lần trước đã dùng qua...

Không đùa nữa đâu, cô thực sự không muốn trêu đùa hắn nữa.

Điện thoại di động bị ném mạnh vào một góc giường, phát ra âm thanh nặng nề. Cô chôn đầu vào trong gối và bắt đầu hét lên với sự thất vọng.

Không thể tiếp tục nữa, nếu không cô sẽ chết mất...

Ôn Tri Hoan rõ ràng đã nói, loại người có địa vị như hắn, lòng tự trọng đều rất cao, chỉ cần cô thể hiện ra sự không kiên nhẫn hay cự tuyệt, thì họ sẽ buông tay trước. Thế nhưng, sao đến phiên cô, lại không như thế.

Đã không thể tiếp tục nữa, nếu không mau chóng dừng lại, thật sự sẽ không kịp... Hắn đã dẫn cô đi gặp những người bạn từ nhỏ đến lớn của hắn, dẫn cô đi gặp anh em hắn trong quân đội, để cho bọn họ lần lượt gọi cô là chị dâu... Thậm chí còn đưa cô đến nhà trong đại viện quân khu của hắn, mặc dù lúc đó trong nhà hắn không có ai...

Hơn nữa, ánh mắt ngày càng lộ liễu kia, và dục vọng độc chiếm càng ngày càng không che giấu, khiến cô dường như sụp đổ. Tên điên kia bắt đầu nhúng tay vào tất cả mọi chuyện của cô, thậm chí còn quy định cho cô rất nhiều luật lệ, chi tiết đến mức cô chỉ có thể cúp máy bao nhiêu lần, cô phải trả lời tin nhắn lúc mấy giừo, cô phải trở về vào giwof nào, có thể đi những nơi nào, không thể đi những nơi nào, có thể gặp những người nào, không thể gặp những người nào... Vì vậy, gần đây, ngay cả những gì cô mặc trong lớp khiêu vũ, hắn cũng quan tâm đến...

Hắn đến đây thật! Hắn là một tên điên có ham muốn chiếm hữu đến biến thái!

Nhận thức này cơ hồ sắp làm cho cô hoảng sợ trốn đi, cô không thể đến được! Và... Hơn nữa, nếu bị hắn phát hiện cô chỉ quyến rũ hắn vì tiền, hắn nhất định sẽ giết cô...

'Buzz...'

Tiếng rung từ điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ của cô, cô dừng lại một lúc lâu, ánh sáng trắng trên điện thoại di động một lần nữa từ từ biến mất, sau đó đột nhiên tỉnh thức, mở điện thoại di động.

Bên trong hộp trò chuyện, hai từ ngắn gọn và mạnh mẽ: “Xuống.”

——————————

Cô nghĩ rằng mình đã tìm được cảnh để thoát khỏi hắn, danh tính của hắn rất đặc biệt, điều này có nghĩa là hắn không thể tùy tiện ra nước ngoài.

Nhân lúc hắn đột nhiên bị gọi về nhà vài ngày, cô nhanh chóng tìm được người thầy xưa nay rất coi trọng mình, xin thầy kế hoạch trao đổi sinh viên tại nước Ý.

Sau đó, cô ở ký túc xá chờ Ôn Tri Hoan đại tiểu thư đến nửa đêm mới trở về. Nhìn thấy cô ta, cô gần như hung tợn, uy hiếp cô ta:

"Nếu tôi bị Hoắc Chấn Kiêu tìm được, tôi sẽ kể ra cậu là người đứng sau chuyện này!"

......

"Là Hạ Chung Nhất sao?"

Một lần nữa cô nghe được giọng nói của Ôn Tri Hoan, đã là hai năm sau.

Lúc này cô vừa từ chỗ làm thêm về, thấy cuộc gọi lạ, đã sớm không còn cẩn thận như lúc mới đến, theo bản năng nhận cuộc gọi. Khi cô nghe thấy liền muốn cúp máy, cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn đợi người bên kia tiếp tục mở miệng.

"Giáo viên bảo cậu về trường lấy hồ sơ và giấy tờ tốt nghiệp."

"Ồ..." Cô dừng một chút, có chút nghi hoặc: "Tại sao giáo viên không tự mình thông báo cho tôi, mà lại nhờ cậu chuyển lời cho tôi?”

“Cậu đang nói thật hay đang gạt tôi, cậu là người đã chặn hết mọi liên lạc trước không phải sao? Cậu không có thông tin liên lạc của tôi, đúng không?”

Người đối diện phảng phất biết cô đang cố kỵ điều gì, lập tức cười nhạo ra tiếng.

"Cậu không phải cho rằng Hoắc Chấn Kiêu còn đang tìm mình chứ? Không ngờ cậu lại tự mãn như vậy đấy, người ta là ai, mỹ nhân nào mà chưa từng thấy qua chứ? Hắn đã sớm quên mất cậu rồi..."

......

Khi âm báo ‘bíp bíp’ máy bận phát ra từ điện thoại di động, Ôn Tri Hoan còn đang nắm chặt nó trong tay, giống như đang cầm cọng rơm cứu mạng. Gương mặt luôn trang điểm tinh xảo của cô ta chưa kịp tô vẽ gì, gương mặt có chút tái nhợt.

Có lẽ là sợ người phía sau không còn kiên nhẫn, cô ta chậm rãi buông tay đang cầm điện thoại xuống, hung hăng dùng đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, mới có thể lấy hết dũng khí xoay người. Cho dù là như vậy, thanh âm luôn kiều diễm độc đoán cô ta vẫn run rẩy như trước, mang theo kinh hoảng cùng sợ hãi:

"Hoắc... Hoắc thiếu gia, Hạ... Hạ Chung Nhất vừa nói cậu ấy thứ hai tuần sau sẽ trở về..."

Người đang đứng ở góc phòng, nửa người dựa vào tường phía sau, thoạt nhìn vừa thả lỏng vừa lười biếng. Nhưng mà, bất kể là đầu ngón tay hắn bốc lên từng chút khói xanh, hay là tư thế bức người cùng thân thể cực kỳ cường tráng... Đều khiến cô ta phải cuộn mình ở bên kia phòng, càng thêm run rẩy.

Hắn hình như đã nhận được câu trả lời mình muốn, nhẹ nhàng đứng thẳng người, bắt đầu đi về phía cửa. Mắt thấy hắn sắp bước ra khỏi cửa phòng, trái tim Ôn Tri Hoan đang treo ở trên cao còn chưa kịp hạ xuống, liền nhìn thấy hắn hướng về phía mấy người thân thể cường tráng còn lại đang đứng trong phòng, làm một động tác.

"Đừng... Không, ah ah ah!”

——————————

Quả nhiên, không khí ở quê hương là trong lành nhất.

Cô hít một hơi thật sâu ở sân bay, vui vẻ như muốn nhảy cẫng lên. Nếu như không phải nhìn thấy người đang đứng chờ lối ra, một thân áo gió màu đen, cô còn nghĩ, mình nhất định sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Nam nhân tựa hồ đã ở đứng chờ ở đây từ rất lâu rồi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc xanh chỉ còn lại nửa đoạn. Tựa hồ là nhận ra cái gì đó, tầm mắt của hắn cực kỳ chuẩn xác nhìn về phía cô. Sau đó, hướng về phía cô, ngoắc ngoắc ngón tay.

Cô như chôn chân tại chỗ, cúi đầu hồi lâu. Cách đó không xa, người kia dường như cũng không sốt ruột, yên tĩnh đứng ở đó chờ. Một lúc lâu sau, cô vẫn cất bước, chậm rãi đi về hướng kia, ngoan ngoãn rụt vào trong ngực hắn.

"Nước Ý có vui không?" Thanh âm của hắn thanh đạm thờ ơ, nhưng cũng mang theo sự cứng rắn đặc thù của quân nhân. Một tay buông lỏng tràn đầy dục vọng vòng quanh người trong ngực, tay kia đưa điếu thuốc đến bên miệng, hít một hơi cuối cùng.

"Không vui." Cô phải làm gì bây giờ, đây là cách thông minh nhất và an toàn nhất. Không phản kháng, không giãy dụa, chỉ càng thêm ngonn ngoãn rụt vào trong ngực hắn, giống như một đóa hoa tàn, toàn tâm toàn ý dựa vào hắn.

"Ha ha... Không vui mà chơi tới tận hai năm..."

Nam nhân cúi đầu, người trong ngực cũng hiểu rõ, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, để hắn tùy ý mang theo hơi thở thuốc lá mà càn quét khoang miệng mình. Dường như qua thật lâu, lại giống như rất ngắn ngủi, hắn buông người có hơi thở không ổn định trong ngực ra, vừa dùng bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve cổ cô, vừa khóc hôn tai người đang vùi đầu trong lòng mình, chậm rãi mở miệng:

"Hạ Chung Nhất, em có thể chơi đùa với tôi, nhưng... Nếu như em dám một lần nữa không nói một tiếng nào mà chạy trốn khỏi tôi..."

“...Tôi sẽ giết chết em trên giường."

...

—————————— 

Khi một người đàn ông giàu có ở kinh thành kết hôn, không biết đụng phải vận may gì, mà cả một nhóm người đứng đầu đều được mời tới.

Người trước kia chướng mắt chú rể tiến đến bên cạnh anh ta trêu ghẹo, ngữ khí chua chát: "Lão đệ, cảm ơn người làm vườn tốt của nhà ngươi đi, trồng được một sân hoa hồng tốt như vậy."

Chú rể có chút mất hứng, nghĩ thầm: Thế thì sao? Những người có tiền có quyền đều đến đây, họ đều là vì một sân hoa hồng này mà tới!

Người trêu ghẹo thấy anh ta mất hứng, liền kéo anh ta đến một góc, chỉ vào hai bóng người đang đứng trong sân nói: "Thấy cặp đôi kia không? Người đàn ông là người đang đứng đầu Hoắc gia hiện nay, cũng chính là người trong quân khu..."

Cả người chú rể chấn động, biết người bên cạnh đúng là biết chút gì đó, vội vàng cúi đầu, làm ra bộ dáng rửa tai cung kính: "Bên cạnh là vị nào..."

"Tất nhiên chính là người được Hoắc gia giấu ở nhà nuông chiều hơn mười năm nay, vị Hoắc gia kia hôm nay có thể đến đây, cũng là bởi vì muốn mang người mà hắn cưng chiều nhất đến thăm vườn hoa nổi danh trong viện của ngươi, cho nên ta mới nói..."

"Vị phu nhân kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, lại có thể khiến cho vị Hoắc gia kia như vậy. Thật sự là..."

Người giới thiệu kia như biết chú rể đang nghĩ gì, trong lòng khinh thường, ngữ khí tự nhiên cũng mang theo chút ý tứ cảnh cáo: "Ngươi cũng đừng nghĩ gì nhiều, vị phu nhân đó xuất thân bình thường thôi. Chỉ là, Hoắc gia sủng ái vị phu nhân đó hơn mười năm như vậy, nhưng cũng chỉ mang ra ngoài mấy lần thôi, bình thường Hoắc gia vẫn luôn nuông chiều vị phu nhân đó trong một căn phòng dát vàng, quản rất chặt, sợ rằng cô ấy sẽ chạy mất đó..."

???

Chương kế tiếp