Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 55: Em trai Omega

Chuyện này thực sự... rất điên rồ.

...

Khi hắn trở về từ bên ngoài, trời đã tối từ lâu. Hôm nay thu hoạch không nhiều, chỉ tìm được một ít đồ uống và bánh quy, còn làm cho cả người đầy thương tích, bị mấy con côn trùng đuổi theo thiếu chút nữa không trở về được.

Tinh cầu này đang không ngừng tiếp cận lãnh địa của trùng tộc, chuyên môn dùng để lưu đày phạm nhân, ngoài ra còn có những kẻ buôn bán vũ khí, buôn lậu... Tất cả các loại tội phạm trộn lẫn đầy đủ, và cả những tên cướp giữa các tinh cầu bị bỏ lại phía sau. Ở chỗ này, những côn trùng với hình thù kỳ quái có số lượng lớn hơn rất nhiều so với nhân loại, rất nhiều loại côn trùng trước kia chưa từng thấy qua hoành hành bá đạo trên tinh cầu này, quả thực so với những tên tội phạm kia còn đáng sợ hơn.

Hôm nay đi ra ngoài như vậy, có thu hoạch cũng là đáng mừng rồi, nhìn chút ít kẹo trên tay mình, ở tinh cầu trung ương, thậm chí ở một số tinh cầu xa xôi hơn, đây là loại kẹo đã lỗi thời rồi.

Đứng ở nơi tối tăm của đủ các loại chất thải kim loại, anh cẩn thận nhìn xung quanh trước khi đi về phía góc của một tòa nhà bị bỏ hoang chất đống đất đá.

Ngay khi anh vừa mới đẩy cánh cửa kim loại vào, bên trong, một thân thể ấm áp liền lao về phía anh. Anh thoáng ngửa ra sau một chút, vững vàng đón lấy người vừa nhào vào trong ngực mình, thuận tay đóng cửa phía sau.

"Hủ Hủ..." Omega dịu dàng, ngay cả thanh âm cũng ngọt ngào, anh không để ý cậu lại xưng hô lớn không nhỏ, chỉ kéo người treo trên người mình, chậm rãi di chuyển đến giữa phòng.

"Hôm nay anh về muộn quá, A Ngôn ở nhà một mình rất sợ..."

Chàng trai vẫn giữ được dáng vẻ tinh tế và yếu đuối trong tinh cầu trung ương. Một đôi mắt xinh đẹp ướt át, làn da trắng nõn mềm mại như chỉ cần chạm mạnh sẽ rách ra vậy, cả người cậu yếu ớt, giống như đóa hoa được chăm sóc tỉ mỉ trong nhà kính, khiến người ta nghi ngờ sao cậu có thể sống sót trên tinh cầu khét tiếng này.

Anh không nói gì, chỉ để cho hai tay mảnh khảnh của cậu treo trên cổ mình, hai chân mảnh khảnh mềm mại quấn quanh eo mình. Anh cứ như vậy dẫn cậu vào trong căn phòng thấp bé, ngồi xuống chiếc bàn duy nhất vừa làm bàn ăn vừa làm bàn trà phòng khách, uống chất dinh dưỡng còn hơi ấm.

Đợi đến khi thân thể cuối cùng cũng truyền đến cảm giác no bụng, anh mới tùy tiện lau miệng, đem vật tư hôm nay tìm được sửa sang lại. Cuối cùng, lấy ra mấy viên kẹo từ trong túi, bóc vỏ một viên, nhét vào miệng người đang nằm sấp trên cổ mình, rồi bỏ mấy viên kẹo còn lại vào trong túi quần áo của cậu, nhẹ giọng nói:

"Lúc không có việc gì thì ăn một viên."

"Ừm..." Câu trả lời của người trong ngực mơ màng, anh có thể cảm thấy cậu sử dụng chóp mũi cọ xát nhẹ ở cổ anh, hương vị kẹo ngọt xen lẫn vị chua chua lượn lờ bên mũi anh.

"Có phải em lại phóng thích pheromone không?!"

Sắc mặt của anh lập tức thay đổi, dùng sức đẩy cậu ra. Người trong ngực không phòng bị, va mạnh vào chiếc bàn phía sau, trong ánh mắt đau đớn nhanh chóng tràn ngập nước mắt.

"Đau... Em xin lỗi... Em không khống chế được..." Người ngồi trên mặt đất hai tròng mắt ướt át, ngay cả mí mắt cũng dính đầy nước mắt, hiển nhiên là đau đến choáng váng. Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không có chút gì là phẫn nộ ủy khuất, chỉ là sợ hãi, nhẹ giọng giải thích, sợ anh sẽ tức giận.

Anh biết không phải lỗi của cậu, cậu chỉ là một omega, lại không có thuốc ức chế, rất khó khống chế pheromone của mình, nhưng...

Anh chạy vào giữa phòng dường như muốn chạy trốn, vọt tới gian phòng duy nhất, âm thanh đóng cửa lại phát ra tiếng động lớn.

Còn người đang ngã ngồi trên mặt đất, nghe thấy trong phòng chợt an tĩnh lại, sau một hồi thở dốc dồn dập, thu hồi vẻ mặt sợ hãi khiến người ta thương xót, từ từ đứng lên từ trên mặt đất, thuần thục ngồi ở chỗ anh vừa ngồi qua. Nheo đôi mắt mèo tròn xoe, như hưởng thụ khẽ hít hà mùi hương lạnh lẽo còn sót lại trong không khí.

Đó là pheromone được phát hành khi Alpha mất kiểm soát ...

Cậu đợi đến khi trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, mới đẩy cửa đi vào. Alpha sau tác dụng của thuốc an thần đã cuộn mình trên chiếc giường chật hẹp, nặng nề thiếp đi, cậu cũng không cố ý che giấu âm thanh của mình, lớn mật bò lên giường, vững vàng bao phủ dưới thân mình.

Sau một nụ hôn ướt át như thường lệ, cậu liếm sạch hương vị ngọt ngào bên khóe môi Alpha, lại lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong phòng, cẩn thận tiêm vào mạch máu người đang ngủ.

"Sắp xong rồi.... Lập tức..." Omega tinh xảo vén chăn lên, nâng tay Alpha lên, luồn vào trong ngực người kia, lại đem tay Alpha đặt lên người mình, an tâm ôm lấy vòng eo người trước mặt ngủ say, khóe miệng cong ngọt ngào đầy thỏa mãn.

"Hủ Hủ sẽ sớm... là của một mình A Ngôn..."

——————————

Trong những năm tiếp theo, anh không thường xuyên về nhà ở tinh cầu trung ương.

Vào thời điểm đó, anh đã qua tuổi trưởng thành và là Alpha tài năng hơn người. Anh có một công việc khá tốt, và vì lý do công việc, anh cần phải dành nhiều thời gian hơn cho công việc. Do đó, thời gian về nhà giảm đáng kể.

Quan trọng nhất, vào thời điểm đó, gia đình anh có thêm một em trai Omega.

Em trai kia là sản phẩm từ sự phong lưu của cha anh, nghe nói trước khi được cha anh đón về, cậu sống ở một tinh cầu xa xôi nào đó, cụ thể là tinh cầu kia, anh cũng không biết gì nhiều. Trên thực tế, anh có thêm một em trai Omega gần như người đã trưởng thành, trên thực tế, anh cũng không có cảm giác gì. Ngay cả mẹ anh cũng không có ý kiến, thì anh càng không thể có bất mãn.

Cha mẹ anh không yêu nhau, sau khi kết hôn họ luôn có việc riêng của mình, nhưng họ đều có niềm tin vào quan niệm ‘cứ hưởng thụ cuộc sống trước mắt’, xuất hiện tình huống như vậy, anh cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Chỉ là, anh cho rằng trước khi bọn họ đón em trai Omega về, ít nhất sẽ nói một tiếng với đứa con đã trưởng thành của bọn họ.

Khi anh trở về nhà, khi anh nhìn thấy Omega mềm mại tinh tế đột nhiên xuất hiện trong phòng khách tầng một, anh thậm chí còn nghĩ rằng người cha phong lưu của anh đã bắt đầu hứng thú với Omega vị thành niên. Mặc dù sau này biết đó chỉ là một sự hiểu lầm, và anh cũng không bất mãn với điều này. Tuy nhiên, anh đã giảm số lần về nhà.

Chỉ là, người em trai Omega thoạt nhìn rất yếu đuối kia của anh, tựa hồ rất ỷ lại tín nhiệm anh. Bất cứ khi nào anh về nhà, cậu cũng vội vã chạy đến và quấn lấy anh. Mỗi lần anh muốn rời đi, cậu lại làm biểu tình không nỡ, khiến người ta nhìn không thể không mềm lòng.

Và sau đó... Và sau đó... Gia đình anh xảy ra chuyện, người trong gia đình qua đời, vào tù, lưu đày... Đến cuối cùng, ở bên cạnh anh, chỉ còn lại em trai Omega sắp trưởng thành này.

Thật kỳ lạ, tại thời điểm này, anh đã công nhận cậu thực sự là gia đình của anh. Trên tinh cầu xa xôi nguy hiểm này, anh luôn cố gắng đối xử với cậu tốt hơn một chút, để cậu và anh có thể cùng nhau sống sót.

Sau khi hai người nương tựa lẫn nhau, về nhà trở thành điều không thể thiếu mỗi ngày. Nhưng gần đây, anh lại không dám về nhà. Nguyên nhân rất đơn giản, anh sắp không khống chế được bản thân khi ở nhà, chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone của Cố Ngôn, anh gần như phát điên suýt mất đi lý trí. Thậm chí mỗi lần như vậy, anh chỉ có thể dựa vào việc tiêm thuốc an thần, mới có thể làm cho mình bình tĩnh. Thế nhưng, thuốc an thần cướp được từ một tên buôn lậu trong nhà cũng sắp hết.

Và anh, đối với hương vị Omega phảng phất trong nhà, phản ứng của anh cũng ngày càng mạnh mẽ...

Anh biết lý do tại sao, trên một tinh cầu mà việc sống sót mỗi ngày cực kỳ khó khăn, áp lực là quá lớn. Và kể từ khi trở thành Alpha, anh vì một số lý do luôn giữ cho mình sạch sẽ. Mà sau khi tới nơi này, đột nhiên phải chịu nhiều áp lực quá lớn, còn ở chung với một Omega mỗi ngày...

Vì thế, anh thậm chí còn đặc biệt đi tìm Lưu Oanh. Thế nhưng, khi anh ngửi thấy mùi pheromone của những Omega khác vì để sống sót ở chỗ này mà không ngần ngại bán thân thể mình để thu thập vật tư, anh lại không có phản ứng gì, thậm chí còn không hứng thú.

Sau đó, vì anh không có quá nhiều cơ hội để kiểm chứng, anh đành phải tạm thời không tiếp tục tìm hiểu tình huống kỳ lạ này.

Tuy nhiên-

Một sự cố xảy ra vài ngày trước buộc anh phải lên kế hoạch tìm ra giải pháp cho vấn đề này ngay lập tức.

......

Ngày hôm đó, anh thức dậy rất muộn.

Dù sao, buổi sáng ở chỗ này, trùng tộc chạy tán loạn trên những tàn tích còn sót lại, khó có thể nhìn thấy chúng bằng mắt thường hơn so với các khoảng thời gian khác.

Nhưng sáng hôm đó, khi anh mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài đều xuyên qua khoảng trống trong phòng, chiếu vào khuôn mặt của anh. Người đang vùi đầu vào cổ của anh cựa quậy, như thể cậu đang tìm một tư thế thoải mái hơn.

Lúc đầu, anh không cảm thấy có điều gì không đúng. Bởi vì gian phòng này quá chật hẹp, khó khăn lắm chỉ có thể dọn ra một gian phòng để bày được một chiếc giường nhỏ hẹp.

Mà căn phòng này, ban ngày khi anh ra ngoài tìm kiếm vật tư, sẽ do Omega yếu ớt trong ngực này toàn quyền sử dụng. Vào buổi tối khi anh trở lại, đây là nơi anh nghỉ ngơi. Chỉ là lúc đó, Omega, người có chút ỷ lại và cực kỳ nhát gan, thường xuyên nửa đêm len lén bò lên giường, cuộn mình vào trong ngực anh.

Lúc này đây, rõ ràng cảm giác của anh không đúng, loại xúc cảm ấm áp dưới chăn, thân thể trắng nõn của Omega yếu ớt lộ ra bên ngoài, còn có âm thanh truyền đến bên tai anh, vùi đầu ở cổ anh cho dù đang ngủ, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghẹn ngào thành tiếng nhỏ nức nở.

Bộ não của anh trống rỗng và thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào.

Cuối cùng, người ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ríu rít một tiếng, từ từ tỉnh lại nửa mở mắt, đầu của anh giống như là một cỗ máy rỉ sét thời xưa, điều khiển nhãn cầu chậm rãi chuyển động.

Đuôi mắt của cậu còn có chút phiếm hồng, sau khi mơ màng phát hiện anh đã tỉnh, lại không có bất kỳ phản ứng hoảng sợ phẫn nộ nào, chỉ ở trong ngực anh giật giật, càng thêm dùng sức rút vào thân thể anh, cho đến khi không hề còn khoảng cách giữa hai người nữa.

Giọng Omega khàn khàn, cậu đang làm nũng với anh, nói:

"Anh dậy sớm thế... Ngủ thêm một chút... Được không.?"

Omega mềm mại dùng chóp mũi trắng nõn cọ cọ vào cổ anh, hai tay mềm mại vòng quanh cổ anh, bắt đầu nhỏ giọng oán giận thỉnh cầu:

"A Ngôn tối hôm qua rất mệt mỏi... Anh dùng sức mahnh quá, còn làm rất lâu nữa..."

"Đêm nay đừng làm nữa được không... A Ngôn còn đau lắm..."

——————————

Khi anh mang theo một Beta tên là Chu Kiêu gõ cửa nhà, trong lòng anh vô cùng thấp thỏm.

Anh lo rằng Omega được anh nuông chiều trong nhà sẽ không hài lòng, sẽ không thích ... Lo lắng Beta đang đứng bên cạnh anh, khi nhìn thấy Omega xinh đẹp và tinh tế trong nhà, sẽ nảy sinh bất kỳ ý định xấu...

Nhưng đây thực sự là cách tốt nhất anh có thể nghĩ đến, tinh cầu này không thể tìm thấy một người thực sự thích hợp. Beta đứng bên cạnh anh là một trong những lựa chọn tốt nhất mà anh đã quan sát trong một thời gian dài.

Khi cửa phòng được mở ra từ bên trong, anh đang sửa sang lại quần áo cho Beta kia, lần đầu tiên gặp mặt, dù thế nào đi nữa, anh cũng hy vọng anh ta có thể để lại một số ấn tượng tốt cho Cố Ngôn. Vì vậy, khi anh ta bị kéo mạnh vào nhà, anh thậm chí không thể phản ứng lại kịp thời.

"Ngươi là ai?"

Giọng nói này không giống với giọng nói ngọt ngào ấm áp khi đứng trước mặt anh, mà âm trầm nồng đậm.

"Anh ta tên là Chu Kiêu, là..."

"Vâng... Đây là… Cố Ngôn... Cố Ngôn... đã trở lại ah ah ah!!”

Beta bề ngoài nhã nhặn như nhìn thấy thứ gì đó ma fcực kỳ sợ hãi, gương mặt thanh tuấn méo mó không ra bộ dáng, thậm chí lập tức xoay người, chạy trốn như điên.

"Người đàn ông đó... Đó là ai vậy?”

Anh còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ phản ứng khác thường của Chu Kiêu, liền bởi vì chức năng thân thể bị hạn chế, nên đã Omega túm lấy, lực đạo mạnh đến mức khiến anh cơ hồ khiếp sợ quên cả di chuyển.

Omega trông xinh đẹp và yếu đuối, từ từ đến gần anh, hơi thở ấm áp thậm chí như phun vào khuôn mặt anh.

"Hắn ta là người mà anh tìm về để lên giường sao..."

"Em đang nói gì vậy?! Thả anh ra!”

Lời nói hạ lưu trong miệng người vốn nhu thuận trong trí nhớ của anh, cùng với sự thật là anh bị một Omega dễ dàng áp chế, khiến anh xấu hổ phẫn nộ đến cực hạn, trên mặt luôn luôn ôn hòa đã đỏ bừng.

"Hủ Hủ đã lên giường với hắn rồi sao…?"

Thế nhưng, Omega thoạt nhìn yếu đuối xinh đẹp kia không nghe lời anh như thường lệ, mà chỉ lo rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn dễ dàng đem một tay thò vào sâu trong quần áo của anh, giọng điệu ngọt ngào hạ lưu lại biến thái: "Hắn ta có chạm qua chỗ này của Hủ Hủ không... Ở đây thì sao... Hắn ta đã bao giờ chạm vào chỗ này chưa?”

"...Tên điên... Cố Ngôn, em điên à! Thả anh ra!" 

Cảm giác khủng hoảng tăng mạnh trong trái tim của anh khiến anh bắt đầu đấu tranh. Thế nhưng, những phản kháng này đến từ một Alpha trưởng thành, lại bị một Omega dễ dàng áp chế. Cậu thậm chí còn một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho đến khi giữa họ không còn có kẽ hở nào, lại chậm rãi đưa một tay lên, tiêm một ống thuốc màu lam không biết lấy từ đâu ra vào cổ anh.

"Em đã tiêm cho anh cái gì..."

Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, ánh mắt của anh bắt đầu trở nên nặng nề, dần dần khép lại. Cuối cùng, cả người anh vô lực ngã về phía sau.

"Vốn còn nghĩ, mấy ngày em mới định tiêm cho Hủ Hủ..." Omega xinh đẹp tinh xảo dễ dàng đón lấy Alpha ngã vào trong ngực mình, ngữ điệu vang lên trong không gian nhỏ hẹp nhẹ nhàng mà nông cạn, giống như đang làm nũng oán giận với ai đó: "Nhưng Hủ Hủ quá không nghe lời, lại tìm một beta vô dụng, mà không muốn A Ngôn..."

"A Ngôn thật sự rất tức giận... Rất tức giận..."

————————————

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, trên tinh cầu xa xôi và lạc hậu này, anh có thể thấy được một tòa nhà cao tầng tương đương với các tòa nhà rực rỡ nhất của tinh cầu trung ương. Anh cũng chưa từng nghĩ tới, tinh cầu đã bị trùng tộc chiếm lĩnh hơn phân nửa này vẫn bị một người thống trị. Thậm chí, người cai trị này còn là một Omega.

Nếu trước kia khi anh còn ở tinh cầu trung ương, hoặc là khi anh và cậu còn ở đâu đó trong đống đổ nát này, anh thậm chí còn không thèm trả lời cậu.

Nhưng bây giờ, anh đang bị một Omega nhốt trên tầng cao nhất của tòa nhà này, mất hết khả năng. Anh thậm chí còn được dùng những món đồ không hề thua kém tinh cầu trung ương, ăn thức ăn tốt nhất trên tinh cầu này, giống như một Omega được nuông chiều trong nhà kính, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng của Alpha.

Ở đây, anh chỉ cần, cũng là nhiệm vụ anh phải hoàn thành mỗi ngày, là ngoan ngoãn chấp nhận Omega giam cầm anh, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không có điểm dừng, hết tình yêu này đến tình yêu khác nối tiếp nhau.

......

Không ai biết rằng Omega đầu tiên cai trị một tinh cầu, đang nuôi nhốt ở nơi cao nhất của tinh cầu, là một Alpha.

Chương kế tiếp