Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 82: Hắn là con riêng

Hai lần liên tiếp anh nhìn thấy đứa bé tên Cố Ngôn kia, đều là vào những ngày mưa.

Ngày anh gặp cậu lần đầu tiên, có vẻ như đó là thứ Tư trong tuần. Hôm đó anh tăng ca, sau khi đóng máy tính, mắt anh gần như hoa đi vì ngồi cả ngày, xoa xoa cổ có chút đau nhức nhìn về phía cửa sổ khổng lồ trong văn phòng. Buổi chiều trời vẫn còn rất nắng, đến tối thì trời bắt đầu mưa.

Các tòa nhà cao tầng chỉ đếm trên đầu ngón tay ở thành phố S đã sớm tắt đèn.

Anh đứng ở trạm xe buýt, dòng nước từ trên mái che vẫn đang không ngừng chảy xuống dưới, sau khi mở màn hình điện thoại di động sáng lên một chút, anh nhìn thấy câu nói cường ngạnh không thể cự tuyệt trong khung chat, định đưa tay ra chuẩn bị chặn xe, lại chậm rãi thả xuống.

Ánh đèn trong thành phố dần sáng lên, sự náo nhiệt ban đêm không thuộc về nơi này. Anh nhìn trời mưa hơi nhỏ, do dự một lúc lâu, siết chặt quần áo, chuẩn bị đi về phía trước một đoạn nữa.

Ngay khi anh quay lại và muốn đi về phía trước, anh thấy người đàn ông ngồi ở cuối ghế chờ đã bị ướt mưa.

Người đó rất yên tĩnh, rũ mắt xuống, giống như đang nhìn chăm chú vào vũng nước ven đường đang bị khơi dậy từng chút gợn sóng. Quần áo màu sáng trên người cậu đã sớm nhuộm màu ẩm ướt, phác họa thân hình có chút cô độc. Nhưng mà, ngoại hình của cậu, lại cực kỳ xuất chúng.

Mái tóc đen sẫm ướt đẫm dán sát vào trán, lông mi tối màu thẳng mà dài, nửa rũ xuống che đi ánh mắt phía dưới, làn da như ngọc mang trong ngày mưa lạnh lẽo, càng xinh đẹp kinh người.

"Cái kia..." Trong tầm mắt nửa rũ xuống xuất hiện một ánh sáng trắng, Cố Ngôn ngẩng đầu, người cầm ô cười ôn nhu hiền lành, con ngươi như làn nước mùa thu cong cong như vầng trăng lưỡi liềm…ngay cả lúm đồng tiền như ẩn như hiện mà chứa đầy rượu ngọt.

Ngay cả giọng nói hay diện mạo của cậu đều lộ ra sự ấm áp khiến người ta cảm thấy thân thiết. Con ngươi Cố Ngôn đen láy, nghiêm túc dò xét từng chút trên người anh, ngón tay trong túi áo vô thức cọ xát.

Cậu nhìn thấy anh nửa khom lưng cười ôn nhu với mình, nhẹ nhàng mở miệng:

"...Lát nữa sẽ có người đến đón tôi, chiếc ô này, anh cứ dùng trước..."

“...Được sao?”

......

Và sau đó... Về sau, anh biết cậu tên là Cố Ngôn, mới hai mươi tuổi, là sinh viên năm hai của một trường đại học danh tiếng có thành tích xuất sắc.

Sau đó, vào một ngày mưa khác, cậu xông vào tòa nhà văn phòng nơi mọi người vẫn chưa về hết, chặn anh ở góc cầu thang không có người, ánh mắt hung hăng như một con sói nhỏ mới học cách nhe răng.

Con sói nhỏ mặc một chiếc áo khoác màu đen, trông đẹp như lần đầu tiên họ gặp nhau. Chỉ là, tháng mười đã vào thu, quần áo trên người cậu vẫn không ngừng nhỏ giọt.

“...Sẽ cảm lạnh đấy..."

"Anh muốn kết hôn với Cố Đình... Đúng không?" Rõ ràng so với anh, cậu nhỏ hơn rất nhiều, trong mắt anh, cậu vẫn luôn là một đứa nhóc, vậy mà giờ phút này, khi cậu cúi đầu thì hai mắt đã ngang với tầm mắt anh, lại u ám trầm thấp đến mức làm cho anh kinh hãi.

Anh còn chưa kịp nâng lên, đã đưa tay lau mái tóc còn ướt sũng cho cậu, sau khi hơi run rẩy một chút, liền lập tức thu hồi.

Tầm mắt phiêu di không ngừng né tránh, anh theo bản năng lui về phía sau, ấp úng muốn chuyển đề tài, lại bị ánh mắt hiện lên tia máu đỏ của cậu đột nhiên đến gần, dọa anh hơi kinh ngạc.

Đôi môi trắng bệch vì đi mưa hiện tại mím chặt thành một đường thẳng. Ánh mắt của cậu đầy hung hăng, giống như là con sói thức tỉnh thú tính.

Cậu từng bước tới gần, giống như từng bước tới gần con mồi mà mình ngấp nghé đã lâu: "An Cẩm... Tôi đang hỏi anh..."

"Rốt cuộc..."

“...Có phải như vậy không…?"

Sau đó, anh biết cậu tên là Cố Ngôn, mới hai mươi tuổi, là một sinh viên năm hai đại học danh tiếng có thành tích xuất sắc, là con trai của đối tượng sắp kết hôn với anh, Cố Đình, vậy thì tương lai, chính là con trai riêng Cố Đình sao.

——————————

Đồng hồ báo thức lúc tám giờ đã vang lên hồi lâu, anh tắt nồi cháo đã nấu xong, sau đó rửa sạch hai tay, rồi mới đi gõ phòng ngủ ở cuối hành lang.

Không giống như phòng ngủ lạnh lẽo nghiêm ngặt mà anh đã sống trong một thời gian dài, căn phòng được lấp đầy bởi ánh nắng mặt trời nhờ tấm rèm cửa màu sáng, trông rất sạch sẽ, ánh sáng mặt trời ấm áp, giống như... Giống như lớp ngụy trang của người đàn ông này vậy.

Chương kế tiếp