Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 83: Học sinh song sinh

Cặp học sinh song sinh x Cô giáo không thể trốn thoát.

Cô không nên làm công việc gia sư đó... Có hai con quỷ, ah, ah, nhưng... Nhưng ô ô.

Tại sao... Rõ ràng… Đã rời đi... Rõ ràng là đã rời đi rồi mà...

......

“Anh ơi, nhìn kìa, cô giáo lại run rẩy rồi…”

“...Thật đáng yêu”

————————

Sắc xuân bên ngoài cửa sổ đã dần dần tiêu tan, thay vào đó là một mảng xanh lá cây đậm đặc.

Ánh sáng xuyên qua từng ô cửa sổ mang theo chút ấm áp, chiếu vào làn da trắng bệch bên cửa sổ.

Mái tóc vàng óng của thanh niên đang chống cằm mềm mại, che đi nửa gương mặt hắn, con ngươi màu hổ phách của hắn càng trong veo như dòng suối trong rừng, liếc mắt một cái có thể thấy được đáy.

Đôi môi màu nhạt mềm mại lại đẹp mắt, tùy thời đều hơi cong cong thành hình lưỡi liềm, thoạt nhìn nhu thuận lại ôn hòa, giống như một học sinh biết nghe lời mà tất cả thầy cô đều sẽ thích.

Sách giáo khoa trên mặt bàn bị chủ nhân tùy ý mở ra một trang mới, hắn kẹp cây bút sáng màu giữa ngón trỏ và ngón giữa, tùy ý xoay chuyển. Tay kia thì lười biếng chống cằm, con ngươi nghiêm túc hơi cong cong nhìn về phía trước phòng học, thoạt nhìn rất nhu thuận lại nghe lời.

Cô giáo mặc thật là kín đáo, nam sinh nhìn bục giảng, thời tiết hơn hai mươi độ còn mặc áo sơ mi dài tay, hơn nữa còn cài cúc nút trên cùng, nghiêm túc khiến người ta nhìn không thấy được gì hay ho cả, có chút không vui nhíu mày.

Cô giáo đây là oán giận ngày hôm qua hắn và anh trai làm nhiều quá, và chơi cũng muộn quá, còn để lại rất nhiều dấu vết trên cơ thể của cô giáo sao...

Cho nên, cô giáo thấy để lộ ra những dấu vết đó thì quá mất mặt, nên mới mặc nhiều như vậy sao?

Vốn dĩ cô giáo nên mặc quần áo đẹp giống như lần đầu tiên cô giáo và anh trai hắn gặp nhau vậy...

Nam sinh bên cửa sổ có chút nôn nóng, tốc độ di chuyển bút không ngừng tăng nhanh, ngay cả hô hấp cũng không khỏi nhanh hơn vài phần.

Sao hắn có thể đổ lỗi cho hắn và anh trai hắn được? Rõ ràng là lỗi của cô giáo mới đúng a, cô giác luôn đung đưa mê người như vậy ở trước mặt hắn và anh trai, hại hắn và anh trai không khống chế được chính mình, rõ ràng chính là lỗi của cô giáo... Phải rồi... Đúng là như vậy...

Sự nôn nóng bất an trên gương mặt hắn dần dần giảm bớt. Hắn đã sớm không biết đã ném cây bút đi đâu rồi, sau khi nghĩ thông suốt, hắn lại sung sướng cười rộ lên, trên mặt nhu thuận tinh xảo làm ra biểu tình tốt đẹp khiến người ta không đành lòng dời mắt.

Cô giáo nhất định là không muốn để cho người khác nhìn thấy, vừa nghĩ như vậy, thiếu niên liền sung sướng khẽ lắc đầu, hạnh phúc vô cùng.

Đúng vậy, cô giáo chỉ có thể để cho hắn và anh trai nhìn thấy thôi.

Nếu cô giáo đã vâng lời như vậy, hắn đau khổ suy nghĩ, nếu không thì hôm nay…

Chỉ một lần nữa thôi...

——————————

Khi tiếng chuông tan học vang lên, người đang đứng trên bục giảng ngón tay cầm phấn vẫn luôn run rẩy rất nhỏ, cuối cùng cũng dừng lại.

Cô ôm giáo án của mình vào trong ngực, hướng xuống dưới bục giảng nói tan học. Cô ăn mặc theo đúng quy định, thậm chí còn đeo một cặp kính gọng đen, thần kinh nãy giờ vẫn căng thẳng mới hơi thả lỏng một chút.

Thế nhưng, cơ hồ trong nháy mắt khi cô bước xuống ——

"Cô giáo, hôm nay Cố Tử Hành không đi học..."

Giọng nói sau lưng là của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thậm chí, so với thanh âm bình thường còn êm tai hơn nhiều. Mà người trên bục giảng lại giống như là nghe được chuyện kinh khủng gì đó, ngay cả bóng lưng gầy gò cũng mơ hồ run rẩy.

“...Cô giáo viên có thể đi tìm cậu ấy không?”

Giọng hắn mang theo ý cười thậm chí còn ngọt ngào như có mật đường, nhưng cô lại sợ hãi ngay cả môi cũng không ngừng run rẩy. Cô dừng một hồi lâu, mới miễn cưỡng dùng thanh âm run rẩy, đưa lưng về phía người bên cửa sổ, mở miệng: "Chuyện này... Em nên nói với giáo viên chủ nhiệm.”

Khi cô vừa tốt nghiệp đại học, cô không chọn ngay lập tức làm việc ở một trường học, nhưng cô đã đến một tổ chức giáo dục khá nổi tiếng.

Tổ chức giáo dục này cung cấp chương trình giáo dục ưu tú một kèm một, nhập học chủ yếu là những đứa trẻ trong những gia đình giàu có. Tất nhiên, mức lương cao hơn nhiều so với các tổ chức thông thường, đó là lý do chính tại sao cô chọn nơi này.

Cặp song sinh đó là đối tượng gia sư thứ năm mà cô nhận, không... Vốn chỉ có người em trai thôi.

Nhưng... Nhưng...

Cho dù cô có khóc đến khàn giọng, cũng không thể dừng việc giảng dạy được. Chỉ cần một lần cô không nhịn được, liền phải chịu sự trừng phạt. Cô đang khóc lóc liều mạng cự tuyệt, cửa đột nhiên đẩy ra, hắn lại đi vào cùng một người khác...

Cô sẽ sụp đổ... Cô thực sự sẽ sụp đổ mất...

Hai tay cô ôm đầu thống khổ khom lưng xuống, mắt không nhìn thấy gì, thậm chí ngay cả môi dưới cũng bị cắn ra vết máu mờ mờ, nhìn sơ qua sẽ không thấy rõ.

Vì vậy, cô đã chạy, trong cái đêm mà họ đã có một thời gian tuyệt vời, đủ để họ thư giãn mà mất cảnh giác, cô đã trốn thoát.

Cô rời khỏi thành phố mà cô đã ở trong một thời gian dài, trở về thị trấn nhỏ mà cô đã sống khi còn nhỏ.

Nhưng khi cô đang khó khăn để quên đi ký ức đó, khi cô mỉm cười đẩy cửa lớp học mới, một lần nữa, cô lại nhìn thấy hai con quỷ đó...

Cô sẽ phát điên... Chắc chắn sẽ phát điên...

Hai tay cô run rẩy, muốn với lấy cốc nước trên bàn làm việc, nhưng không tài nào nắm được, cho đến khi cô đang chuẩn bị uống chút nước để bình tĩnh lại. Bên ngoài cửa văn phòng phía sau lại truyền đến thanh âm của ác ma.

Ác ma sau khi lễ phép gõ cửa ba lần, liền cố ý ngụy trang giọng điệu ngoan ngoãn, dịu dàng mở miệng: "Cô giáo, em có thể vào được không?"

......

Tiếng chuông trong lớp đã vang lên, trong văn phòng giáo viên yên tĩnh nghe được âm thanh như tiếng thì thầm.

“...Cô giáo không quan tâm đến em và anh trai em chút nào.” Giọng hắn ngọt ngào đến kỳ cục, rõ ràng cao hơn cô rất nhiều, lại giống như làm nũng ma fcuộn mình trong ngực cô, thậm chí như chơi xấu mà vòng quanh cổ cô, chóp mũi hơi lạnh ở cọ xát qua lại ở xương đòn của cô.

"Rốt cuộc phải làm gì... Mới có thể làm cho cô giáo thích em nhiều hơn một chút..."

Chương kế tiếp