Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 85: Mỹ nhân ác độc bị gãy chân
Sắc trời đã tối, ẩn sâu trong biệt thự
bao quanh bởi núi rừng chỉ có đèn vàng ấm áp ở cửa lớn. Căn phòng rộng lớn trống trải u tịch kỳ
lạ, đám người hầu lặng lẽ, đồng thời biến mất sạch sẽ trước khi mặt trời lặn
như đã định từ trước. Khi những tia sáng cuối cùng trong phòng
phai mờ, Lâm Nhược Đinh mới từ từ tỉnh lại. Làn da xanh xao đã lâu ngày không
thấy ánh mặt trời dưới ánh trăng nhạt càng thêm tái nhợt. Lâm Nhược Đinh gian
nan đứng lên từ chiếc ghế sofa trong phòng khách ở tầng một. Người tra tấn khiến thân thể cô rã rời đã
sớm rời đi, dấu vết đau đớn vẫn cfon lưu lại trên thân thể. Lâm Nhược Đinh dùng cánh tay cố gắng
chống lên chiếc xe lăn bên cạnh, hàng lông mày tinh xảo xinh đẹp hung hăng nhíu
lại, con ngươi xinh đẹp tràn đầy tàn nhẫn, đôi môi đỏ thẫm phun ra những lời
nguyền rủa ác độc. "Lâm! Quan! Nam! Tên khốn... Sớm
muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ giết chết anh..." Lâm Nhược Đinh vất vả thành công chống đỡ
phần dưới vô lực của mình ngồi lên xe lăn, nhưng cô lại vấp ngã dưới công tắc
phòng khách. Để phòng ngừa Lâm Nhược Đinh chạy trốn,
căn nhà này thậm chí còn được cải tạo lại. Sau khi tiến vào từ cửa chính, phải
đi xuống vài bậc thang mới có thể đến phòng khách. Nói cách khác, toàn bộ tầng
một, so với mặt đất bên ngoài thấp hơn rất nhiều. Trong nhà không bật đèn, nhưng công tắc
lại nằm dọc theo bậc thang đầu tiên từ phòng khách đến cửa ra vào. Lâm Nhược
Đinh đẩy xe lăn đi lên bậc thang, dùng tay trái chống đỡ thân thể mình, liều
mạng duỗi dài tay phải, nhưng vẫn không thể chạm được tới công tắc cao hơn cả
một đoạn so với cô khi đang ngồi trên xe lăn, tiếp đó thân thể cô đã đập mạnh
xuống sàn. "Đồ vô dụng… Đồ vô dụng...
Ưm..." Lâm Nhược Đinh vô cùng uể oải, thấp giọng
oán hận, hai chân cô không có một mảnh vải che chắn nào, thậm chí còn có vết
bẩn chưa được rửa sạch sẽ, cho dù Lâm Nhược Đinh tức giận đánh vào chúng ngàn
lần vạn lần, thì chúng vẫn như cũ không có bất kỳ cử động nào. ...... Sau một thời gian dài, nhưng có lẽ nó chỉ
là một khoảnh khắc. Khi Lâm Nhược Đinh từ từ di chuyển đến trước, dựa vào
tường, thở dốc, cánh cửa phía trên bậc thang bị đẩy ra nhẹ nhàng. Công tắc được bật lên, ánh sáng rực rỡ
nhất thời bao trùm cả căn phòng. Lâm Nhược Đinh nâng khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi
lên, nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục cao ráo, trang phục nhã nhặn đứng ở
cửa, cô liền lộ ra nụ cười mỉa mai trước sau như một. "Yo, tên khốn đã trở lại rồi
sao?" Người ở cửa không đáp lời, cũng không tức
giận, chỉ tùy ý treo áo vest lên cửa chính, chiếc áo sơ mi màu trắng mỏng manh
càng lúc càng khiến đôi chân của hắn cao và dài hơn. Lâm Quan Nam không kiểm tra người tuy
đang chật vật ngồi trong góc nhưng miệng lưỡi vẫn sắc bén. Hắn hơi nới cà vạt
trên cổ ra, tháo gọng kính bằng vàng xuống, khiến nốt ruồi ở đuôi mắt hiện ra
rất rõ ràng, thoáng chốc, khuôn mặt nhã nhặn lãnh đạm kia liền trở nên cực kỳ
mỹ miều. Hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, không
quản cô đang không ngừng mắng chửi ở góc phòng, thoải mái ôm vòng eo mảnh khảnh
vào trong ngực mình, hơi dùng sức một chút, cô gần đây đã gầy đi nên bị hắn ôm
lấy rất dễ dàng. Lâm Nhược Đinh thoáng giãy dụa một chút,
sau khi phát hiện thực lực của hai bên chênh lệch, liền ngừng lại hành đồng
phản kháng vô ích kia, ngược lại ngoài miệng vẫn không ngừng cãi vã. “...Tiểu tam bức vợ cả tức, con trai bà
ta còn cướp tài sản của người khác, giam cầm đùa bỡn người có quan hệ huyết
thống với mình... Người mẹ phóng đãng của anh, nhất định cảm thấy rất hài lòng
với anh đúng không? ” Bước chân của người đàn ông đang bước lên
cầu thang dừng lại, Lâm Nhược Đinh nhận ra người đang ôm mình trong nháy mắt đã
ngưng trệ, nụ cười đắc ý còn chưa kịp lộ ra, liền phát hiện hắn không chớp mắt
mà trực tiếp đưa cô qua phòng của hắn, thậm chí bỏ qua cả phòng khách chưa từng
dùng đến, khi hắn còn chưa dừng bước, cô rốt cục bắt đầu kinh hoảng. "Anh... Anh muốn gì... Lâm Quan Nam,
anh là một tên khốn! Dừng lại cho tôi!” Hai chân cô bị hắn bị ôm vào lòng, căn
bản không thể giãy dụa phản kháng, Lâm Nhược Đinh đành phải liều mạng lấy tay
đấm vào người hắn, thanh âm sắc bén, thậm chí ngay cả trên mặt Lâm Nhược Đinh
cũng đang tràn đầy hoảng sợ mà chính cô không nhận ra. Ở trong căn nhà rộng lớn này, Lâm Nhược
Đinh không có phòng riêng, thường là buổi tối sau khi Lâm Quan Nam trở về, hắn
nhớ tới nơi nào, thì họ sẽ cùng nhau ở đó cọ xát cả đêm. Đối với Lâm Nhược Đinh mà nói, thông
thường thời gian buổi tối không phải để nghỉ ngơi mà là để nhìn xem sẽ phải
chịu đựng ở nơi nào. Chỉ là có chút bất đồng, Lâm Quan Nam
thoạt nhìn nhã nhặn lãnh đạm, lúc tâm tình không tệ sẽ thích đi thăm thú khắp
nơi ở bên ngoài, cô chỉ thỉnh thoảng mới ở trong phòng mà thôi. Mà khi hắn tức giận thì sẽ hung hăng mang
Lâm Nhược Đinh không thể phản kháng đến căn phòng đặc chế có đầy đồ chơi đầy
màu sắc ở sâu trong hành lang tầng hai. "Ah ah! Lâm Quan Nam, anh là một tên
khốn! Thả tôi ra!!” Lâm Nhược Đinh cắt đi mái tóc được hắn
chăm chút chỉnh sửa, đôi môi tinh xảo càng phun ra những câu từ ác độc, nhưng
hắn vẫn không dừng lại chút nào, bước chân vững vàng đi về phía căn phòng sâu
trong hành lang. Khi Lâm Nhược Đinh bị hắn trói trên chiếc
giường mềm mại, ngay cả hai bàn tay duy nhất có thể phản kháng cũng bị trói
lại, Lâm Nhược Đinh rốt cục cũng bắt đầu sợ hãi, thanh tuyến luôn cao cao tại
thượng dần trở nên yếu đuối đứt quãng. "Đừng... Đừng..." Ở đây... Chính là một cơn ác mộng… Lâm Nhược Đinh cảm giác được hốc mắt mình
có chút nóng lên, ngay cả hàm răng cũng khẽ run lên. Nhưng hắn chỉ chậm rãi cởi
cà vạt, đôi mắt phượng luôn luôn lãnh đạm trở nên sâu thẳm không thấy đáy, ngay
cả ngữ điệu đạo đức giả ngày thường cũng buông bỏ, khôi phục giọng điệu u ám
kia. Lâm Quan Nam đến gần cô, nhưng cô vẫn bị
dọa đến run rẩy như trước, hắn rõ ràng là cười, nhưng khóe miệng cong cong ấy
lại khiến người ta phải né tránh. Thấy vậy, giọng nói của hắn mang theo một
chút sung sướng. “Lâm Nhược Đinh, tôi đã không còn là con
chó đê tiện của cô nữa.” "Cho nên, nghe lời một chút
đi..." “...Tôi sẽ sử dụng ít đồ chơi hơn, được
chứ... Hả?” ———————— Gian phòng này lớn hơn so với những gian
phòng khác trong nhà, bên trong mỗi một chỗ đều được trang trí, thiết kế, thậm
chí là các loại đồ chơi đặc biệt được đặt ở khắp nơi, tất cả đều được Lâm Quan
Nam sưu tầm từng chút từng chút một. Hắn đã sớm mơ ước, đã sớm có mưu đồ bất
chính và đã sớm lên kế hoạch. Lâm Quan Nam tuyệt đối sẽ không nói cho
cô biết, mỗi khi hắn nhìn biểu tình xinh đẹp cao cao tại thượng kia của cô,
nhiệt huyết cả người hắn đều sục sôi, dục vọng theo đó không thể kiềm chế được. Hắn từng nhiều lần lén lút lấy trộm đồ
lót của cô, tự thủ dâm trước gương, cũng từng nửa đêm lẻn vào phòng Lâm Nhược
Đinh, tự an ủi mà đè nén tiếng thở dốc... Và bây giờ... Trên gương mặt tràn bá đạo của cô tràn
đầy hoảng sợ, ánh chiều tà nhuộm lên càng đậm màu. Chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn sau
một hồi giãy dụa của cô mà trở nên lộn xộn, mơ hồ hiện ra màu đỏ cùng trắng
tinh tế. Cô còn đang cố gắng giả bộ sắc bén, hai tay gầy gò đã bắt đầu di
chuyển thân thể về phía sau: "Lâm Quan Nam anh dám! Anh là một tên tiểu
nhân. Ah!” Bởi vì lâu không thấy ánh mặt trời, cùng
với thời gian dài không vận động, mắt cá chân trắng nõn dễ dàng bị giữ lại, sau
đó hắn nhẹ nhàng kéo cô về phía sau. Con mèo muốn vươn móng vuốt hù dọa người
khác, liền dễ dàng bị kéo vào trong ngực người đàn ông. Người đàn ông cười nhẹ giọng, ngữ điệu
trầm thấp lại trêu người, khiến người dưới thân sợ hãi nhẹ nhàng run rẩy. Hắn nói: "Bắt được rồi." ... ———————— Lâm Quan Nam là con chó đê tiện nhất của
Lâm Nhược Đinh, trước đó vẫn luôn như vậy. Khi Lâm Nhược Đinh 10 tuổi, Lâm Quan Nam,
đứa con riêng được cha cô, người đàn ông lăng nhăng kia mang về, thậm chí hắn
còn lớn hơn Lâm Nhược Đinh một tuổi. Cậu bé mặc quần áo kém chất lượng, thoạt
nhìn nhỏ hơn Lâm Nhược Đinh một tuổi. Nhưng cho dù là mặc quần áo rẻ tiền nhất
và nép mình phía sau cha cô, thì cô cũng có thể nhìn ra khuôn mặt của hắn rất
điển trai. Lâm Nhược Đinh nhìn người công khai bước
vào nhà mình, trong lòng ghen ghét như muốn nổ tung, nhưng trên mặt lại không
lộ ra chút biểu cảm nào, thậm chí còn đứng ở cầu thang xoay tròn trên lầu hai,
chủ động ngọt ngào gọi "anh trai" ở phía dưới. Cô bé đứng trên cầu thang rất tinh tế và
xinh đẹp, giống như con một búp bê được trưng bày ở nơi cao nhất của các cửa
hàng. Cô bé mặc chiếc áo lông màu trắng cười ngọt ngào, dễ dàng có được sự tin
tưởng của cậu bé đang dè chừng khi bước vào một nơi xa lạ. Tuy nhiên, đợi đến khi cậu bé tin tưởng ỷ
lại nhìn Lâm Nhược Đinh, cô bé xinh đẹp mới học tiểu học kia, lại xoay người
đẩy cậu bé vào bể nước không người ở hậu viện. Khi Lâm Quan Nam không biết bơi giãy dụa
trong hồ, Lâm Nhược Đinh thậm chí còn thoải mái đi vào bếp ăn một miếng dưa hấu
lạnh. Gia đình này, ngoại trừ người đứng đầu đã
lâu không về nhà, cũng chính là cha của Lâm Nhược Đinh, thì không ai có thể
quản được nữ nha đầu vô pháp vô thiên này. Cho dù là người mẹ đã chết của Lâm Nhược
Đinh cũng không quản được cô, huống chi, khi biết đến sự tồn tại của Lâm Quan
Nam và mẹ hắn đã là từ rất lâu về trước, bà đã sớm bị tức chết rồi. ... Càng lớn lên, Lâm Nhược Đinh càng làm càn
với Lâm Quan Nam, khi thì xúc phạm, khi thì nhục nhã, bắt nạt, cô lập hắn...
Tất cả cô đều đã làm. Ngay khi Lâm Nhược Đinh sắp mất hứng thú với Lâm Quan Nam
chỉ biết chịu đựng, lại phát hiện tâm tư của Lâm Quan Nam đối với mình. Thật thú vị, người có khuôn mặt thiên sứ
nở nụ cười đầy ác độc. Nhìn xem, thứ đê tiện kia, lại nổi lên
tâm tư ti tiện như vậy với cô. Sau đó, Lâm Nhược Đinh đã chủ động dụ dỗ
anh trai mình, đợi đến khi hắn ý loạn tình mê, đến khi hắn trao toàn bộ trái
tim cho cô, cô hung hăng vứt bỏ hắn, thậm chí còn gửi ảnh thân mật của hai
người cho người cha phong lưu của họ. Như ý nguyện, cha cô vì tức giận đã nằm
trên giường bệnh, mà Lâm Quan Nam thân bại danh liệt cũng phải chịu đựng sự
cười nhạo châm chọc của mọi người, bị ép buộc phải ra nước ngoài. Lâm Nhược Đinh cực kỳ đắc ý, ngữ điệu cao
cao tại thượng tràn đầy châm chọc, chỉ là khi hắn xoay người nhìn cô với diện
mạo nhã nhặn tuấn tú kia một lần nữa, bị đôi mắt đen tối quá phận kia nuốt
chửng, cô chấn động mà kinh hãi. ...... Mấy năm đó, Lâm Nhược Đinh không có ai
quản thúc, sống quá mức tùy ý. Cho nên, khi báo ứng đến, Lâm Nhược Đinh ngay cả
thời gian phản ứng cũng không có. Lâm Nhược Đinh trong khoảng thời gian
thăng trầm đó, cô nhớ lại những lần bỏ trốn nhục nhã của mình sau khi hắn về
nước. Đó là một, một kẻ điên, thậm chí... Cô đã
bị gãy chân trong quá trình chạy trốn... Không... Bàn tay bị trói giãy dụa, chắc chắn...
Chắc chắn là hắn... Chắc chắn là tay chân của Lâm Quan Nam khốn kiếp... Những điều bất ngờ đó... Lâm Nhược Đinh
tuyệt đối sẽ không tin. Khi hắn trở về nhìn thấy cô, đó là biểu
hiện của sự hận thù tuyệt đối không buông tay. Nhìn thấy cô và tên đàn ông khác
ở cùng một chỗ, hắn u ám cười khẽ, dùng thủ đoạn tàn bạo phía sau lưng cô, bắt
giam tên đàn ông đó mà không cần lý do gì, xử lý các công ty của tên đó... Lâm Nhược Đinh đã ngất đi một lần, đôi
mắt vô thần kia có chút mờ mịt chuyển động, là... Cô không nên trêu chọc đến
hắn... ...... —————————— Lâm Quan Nam lần đầu tiên nhìn thấy người
cao cao tại thượng kia đã không thể chuyển dời tầm mắt của mình nữa, nếu là cô… Cho dù là chó, là thứ đê tiện nhất, hắn
cũng có thể làm. Chỉ là… …Với một điều kiện tiên quyết là, cô vĩnh
viễn đừng hòng vứt bỏ hắn.