Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 86: Những tiểu quan nhỏ bé
Ly Ưu quán sắp đóng cửa, ý nghĩ này lại
lóe lên trong đầu cô. Khi bóng đêm dần bao trùm thì đèn điện ở
các hàng quán lại sáng trưng, tiếng chào hàng rôm rả. Bên trong quán rất ít
khách, nhóm bồi bàn đứng rải rác còn nhiều hơn cả khách vào ăn. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô gấp đến độ
khóe miệng sắp bốc hỏa, nóng nảy muốn lập tức nhảy ra khỏi cửa hỏi Tích Âm và
Lăng Tương đang chào khách là đang xảy ra chuyện gì. Tiếng vó ngựa của Thúy Hồng Các đối diện
đã truyền đến từ bên sông, nhưng lại không nghe tiếng chào khách nào, chẳng lẽ
là buổi trưa cô cho bọn họ ăn ít quá, nên bây giờ không còn sức mời gọi khách
nữa sao? Cô nóng lòng bước nhanh hơn, lại buộc
phải ngừng lại ở góc cầu thang. Cô không kịp xoa xoa bả vai vừa bị đụng đau của
mình, vội vàng đi đỡ người đối diện đang mặc một bộ xiêm y màu trắng. "Quân Tiều, ngươi không sao
chứ?" Thiếu niên ôm đàn... Đã qua vài năm rồi, đã sớm không còn ai gọi hắn
là thiếu niên. Chỉ là dáng người hắn thanh mảnh, gương mặt lại lãnh tuấn mỹ
miều như tiên, khiến người ta khi nhìn thấy, liền quên mất thực tại. "Không sao." Hắn hơi lảo đảo thuận thế cầm lấy bàn tay
trắng nõn mềm mại kia, giọng điệu nhàn nhạt. Người mặc áo trắng im lặng chậm
rãi nắm chặt tay, không nói gì bình tĩnh dẫn cô tới gần hắn. “Vân Sanh muốn đi đâu?” Sau khi cô xác định trụ cột kiếm tiền duy
nhất của Ly Ưu quán không sao, liền muốn vọt xuống dưới lầu, ngay cả khi hắn
còn đang kéo tay cô, gọi tên cô, thì cô cũng không có thời gian bận tâm. "Ta đến cửa nhìn một chút." Thân thể vừa chạy ra ngoài dễ dàng bị kéo
trở về, cô nhìn nam nhân mặc đồ trắng trước mặt, cực kỳ gấp gáp có chút khó
hiểu. Quân Tiều này là một nam nhân, nhưng sao khí lực của hắn không phải quá
mạnh rồi sao? Bị người của mình giữ chặt, cô cũng không
thể tức giận, ai bảo cô chỉ có thể dựa vào hắn để kiếm cơm chứ? Vì vậy, cô phải
hạ thấp sự lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng giải thích với hắn: "Ta thấy hôm
nay rất ít khách, muốn đi ra cửa..." Không nghĩ tới hắn lại cúi đầu, nhíu chặt
mày, dùng ngữ điệu rõ ràng cắt ngang lời cô: "Quân Tiều gần đây lại mới
tập khúc đầu tiên, muốn hỏi Vân Sanh buổi tối có rảnh hay không, vào phòng Quân
Tiều nghe một chút, tiện thể chỉ điểm cho Quân Tiều." Nữ nhân ở nước Chu Nhiêu không được học
về âm nhạc, tuy cô chỉ là chủ của một Diên Lâu nhỏ, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn hau
nghe nam nhân chơi đàn, nên có thể chỉ điểm vài chỗ. Cô muốn từ chối, nhưng bản
tính mềm mại ôn thuận rất khác so với tính cách của nữ nhân nước Chu Nhiêu, sau
khi đáp ứng yêu cầu của hắn, cô cũng đành gật đầu lấy lệ, rồi mới rời đi. Một người mặc y phục trắng trong trẻo
lạnh lùng, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của nữ nhân, cúi đầu lộ ra
một nụ cười khẽ, đuôi mắt hẹp dài xinh đẹp chưa kịp cong lên, đã bị bao phủ bởi
sự ghen ghét oán giận từ khắp nơi trong quán. Người ôm đàn ngẩng đầu lên, độ cong khóe
miệng trở nên âm u thấm người, hắn một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm
ban đầu, ẩn giấu đi sự tàn ác. Nam nhân chậm rãi nhìn lướt qua quán, sau khi
ánh mắt phẫn hận chung quanh lần lượt biến mất, hắn mới rũ mắt xuống, không
giấu được vẻ khao khát trong đó, tiếp tục đi tìm kiếm thân ảnh thanh tú kia. —————————— Hai người đang đứng ở cửa quả nhiên không
làm gì cả, sau khi bị cô bắt quả tang, còn dùng sức dính lên người cô, thanh âm
mềm nhũn yểu điệu, nói ra từng tiếng “Mẹ yêu”. "Mẹ yêu của con, người đừng tức giận
nữa, chúng ta không phải là vì không còn sức lực sao?" Tích Âm mềm nhũn nửa ôm lấy cô, giống như
một yêu tinh không có xương sống. Cô đang chuẩn bị đẩy cái tên chỉ biết đòi
hỏi này ra, thì lại bị thân thể ấm áp sau lưng đột nhiên ngăn cản. "Mẹ Vân Sanh... Khi nào Lăng Tương
mới có thể ăn no một lần chứ..." Lăng Tương phía sau luôn phản ứng chậm
chạp, bất cứ lúc nào cũng có thể lười biếng, hắn ta thích nhất chính là bắt
được cô, sau đó treo người lên lưng cô, khiến cô muốn né cũng không né được. Đáng tiếc, tiểu tử cái gì cũng không
biết, bộ dáng cứ mơ mơ màng màng, lại luôn nói ra mấy câu khiến người ta hiểu
lầm, không biết hắn thật sự không hiểu hay là đang giả bộ không hiểu. Giờ phút này hắn ta vùi mặt vào hốc cổ cô.
Hắn ta đứng ở bên ngoài cũng được một lúc lâu rồi, chóp mũi lạnh lẽo cọ xát
chậm rãi ở cổ cô, lộ ra bản lĩnh trêu người, lời nói trong miệng khiến người ta
chỉ nghĩ đến thị phi, nhưng rất nghiêm túc. “...Tối nay... Chúng ta có thể không?” Nếu bọn họ đều dùng những thủ đoạn này để
chào mời khách, thì Ly Ưu quán sao có thể bị Thúy Hồng Lâu mới mở chưa được hai
năm kia áp đảo chứ! Cô thật sự là có chút buồn bã và phẫn nộ, quyết không thể
không nói những lời cay nghiệt với bọn họ, nhưng cuối cùng, cô lại bị một người
đu bám ở trước ngực, một người giày vò sau lưng. Tích Âm đang ngả vào trong ngực cô đã là
một điều không thể chấp nhận được, thừa dịp chủ nhân không chú ý, cậu còn tùy ý
vụng trộm đưa cái lưỡi phấn nộn ra, đôi mắt hoa đào quyến rũ người trong mắt
hiện lên một tia ngoan độc, thân thể uyển chuyển ôm theo cô xoay người. Nhưng Tích Âm có quay nhanh hơn nữa, cũng
không thể chống lại được người nọ, ngay lúc đó, Lăng Tương như thể khiêu khích,
khẽ điểm trên chiếc cổ trắng nõn của cô, lưu lại đó một chút ẩm ướt. Tích Âm vẫn đang nằm trong lòng cô như
trước, nhìn thấy một màn này, lời mắng chửi tức giận ở cổ họng còn chưa kịp
phát tiết ra, đã bị một tiểu đồng đột nhiên xuất hiện ở cửa với vẻ mặt vội vàng
chặn lại. "Mẹ, mau đến đây xem đi..."
Tiểu đồng tuổi còn nhỏ ăn mặc như một hạ nhân, gương mặt trắng trẻo vì kinh
hoảng mà méo mó: "...Tô Ngự ca ca... Tô Ngự ca ca bị thương!” Sự mềm mại trong ngực đột nhiên biến mất,
Tích Âm nhìn bóng dáng bước đi vội vã kia, có chút lưu luyến hồi tưởng lại xúc
cảm trong tay. “...Khi nào kế hoạch sẽ bắt đầu?" "Ta sắp không thể chịu đựng được nữa
rồi..." Cậu không quay đầu lại, ánh mắt vẫn quấn
quýt lấy thân ảnh đi xa như trước, thanh âm lại không còn kiều mị quyến rũ câu
người như khi đối diện với cô, ngược lại còn lộ ra chút lạnh lùng khác hẳn với
diện mạo diễm lệ của cậu. "Tô Ngự và Quân Tiều nói, sẽ bắt đầu
vào đêm đấu giá Tinh Lê Sơ Dạ..." Người đứng ở cửa cách đó không xa, còn
đang tinh tế nhấm nháp mỹ vị nơi đầu lưỡi, mí mắt rũ xuống khiến người ta nhìn
không rõ biểu tình, ngữ điệu trước sau như một ôn nhu chậm chạp. "Sẽ nhanh thôi..." ———————————— Khi cô chạy không ngừng chạy đến căn
phòng yên tĩnh ở sâu trên tầng ba, hơi thở đã có chút hổn hển. Khi cô đẩy cửa ra, nhìn thấy nam nhân
quyến rũ đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cô ngay cả tức giận cũng khó, đành
bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, vừa chậm rãi đi vào trong, vừa hỏi: "Đây không phải là không sao rồi
sao? Cứ khiến ta phải mệt mỏi mà." Ngữ khí oán giận lại mang theo chút thân
mật mà chính cô cũng không chú ý tới. Cô thật sự là không nổi giận với người
trước mặt, huống chi anh còn mang một khuôn mặt khiến người ta phải tha thứ,
nhớ đến tình cảm cùng nhau lớn lên, cô liền không thể nặng lời. "Nếu ta không nói nghiêm trọng một
chút..." Nam nhân xiêm y đỏ diễm lệ, ánh mắt nhẹ nhàng như thanh đao sắc
bén, liền khiến người ta thân thể mềm nhũn. “...Người mẹ yêu vừa trở về từ tay những
con yêu tinh nhỏ khác đúng không?” Thanh âm trêu người của nam nhân kéo dài,
nói một câu cũng có thể khiến người ta bị mê hoặc. Tư thế này, thủ đoạn này, không hổ là hoa
khôi nổi danh ở Bắc Kinh do cô tự mình dạy dỗ. Đáng tiếc, lại cố tình muốn làm
một bài hát làm thơ thanh thượng. Cô đi đến sau lưng anh, thuận thế tiếp nhận
bóng người đang tiến đến trước ngực cô, để anh tìm được một vị trí tốt trong
ngực cô mà nằm thoải mái một chút. "Ta sao có thể làm vậy." Rõ ràng cô là chủ nhân của tiểu lâu này,
nhưng cô lại có cảm giác anh mới là người có địa vị cao nhất ở đây, mỗi lần cô
đều bị anh áp bức không thể chống trả. Mà rõ ràng quan hệ giữa họ chỉ là người
bán thân và và chủ tiểu lâu, nhưng những lời nói ám muội và những hành động mập
mờ đó khiến người ta nghi ngờ quan hệ của cô và anh. Chỉ là cũng không cần quá
để tâm, bọn họ cậy đánh người, thường xuyên họp mặt, chính là những thứ này. "Ngươi biết mà, ta không làm như
vậy..." Cô cố giải thích, lại cẩn thận vuốt ve thân thể điều chỉnh tư thế
của anh trong lòng cô, do dự mở miệng thăm dò: "Nếu không có việc gì, ta
sẽ..." "Hừ, ta liền biết là ở đây chẳng có
gì để giữ chân ngươi cả..." Người trong ngực hừ nhẹ một tiếng, phảng
phất mang theo ủy khuất, nhưng chỉ không nhanh không chậm xoay người trong ngực
cô, thậm chí là chậm rãi dùng ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, chậm rãi mở miệng: "...Đứa nhỏ kia biết chuyện ngươi
muốn bán đấu giá đêm đầu tiên của nó." "Hắn đang ở trong phòng khóc đang
thê thảm lắm đấy..." ...... Tô Ngự không ngẩng đầu nhìn người đẩy cửa
tiến vào, chỉ cúi đầu vươn chiếc lưỡi đỏ tươi ra, từng chút từng chút khẽ liếm
qua ngón tay đang chạm vào mặt nữ nhân kia, từng chút một, màu trắng và màu đỏ
đối lập mạnh mẽ, diễm lệ lại thối rữa. "Cuối cùng lại để cho một tiểu tử
nắm thóp..." Ngữ khí anh có chút lạnh lùng, mang theo sự châm chọc:
"Đây chính là không có gì phải sợ mà ngươi nói sao?” Chiếc lưỡi chậm rãi xẹt qua đầu ngón tay
bị chủ nhân thu hồi. Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào đầu ngón tay mình, đôi mắt
hoa đào nhuộm một sự tàn nhẫn, Tô Ngự ngẩng đầu, nhìn Quân Tiều đang đứng ở
cửa, trong thanh tuyến ngọt ngào cất giấu nọc độc: "Ta đã đánh giá thấp
tiểu tử kia rồi." "Thôi thì sau này, ha ha..." "Hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thôi.” —————————— xong, hoàn toàn xong, Ly Ưu quán quán đã hoàn toàn sụp đổ trong
tay cô. Ánh nến trong phòng đã sớm tắt, cô nằm ở trên giường thế nào cũng không
ngủ được, chỉ mở to mắt suy nghĩ lung tung. Người ôm cô ngủ lại tuyệt đối không
an phận, ôm cô đến mức cô không thở nổi thì thôi, hiện tại còn đem cả một chân
đặt lên người cô, đè cô không thể động đậy. Cô vừa định đánh thức người nọ, lại thấy
hắn vùi đầu vào cổ cô, cho dù là ngủ thiếp đi cũng vẫn mang theo tiếng nức nở
hừ nhẹ, khiến cô nói không nên lời. Đúng là cô sai trước, định bán đấu giá
lần đầu tiên của hắn. Tinh Lê là tiểu quan nhỏ tuổi nhất Ly Ưu
quán, ngày đấu giá mới tròn mười sáu tuổi, xem như một tay cô nuôi hắn nuôi
lớn. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác,
lúc ma ma tiền nhiệm đem Ly Ưu quán giao lại cho cô, Ly Ưu quán vẫn là quán
nhất nhì ở Bắc Kinh. Nhưng từ sau khi các hoa khôi tiểu quan dưới trướng ma ma
tiền nhiệm lục đục rời đi, Ly Ưu quán đã dần vắng khách. Mà hiện tại, ngay cả
Thúy Hồng Lâu mới mở một hai năm, cũng dám khinh thường Ly Ưu quán. Trong thực tế, đôi khi suy nghĩ cẩn thận,
cô vẫn cảm thấy thực sự không thể đổ lỗi cho cô được. Bởi vì hiện tại Tích Âm,
Lăng Tương trong quán đã từng bôn ba trong nhiều tiểu quan ở Bắc Kinh, rất có
kinh nghiệm, chứ đừng nói là, còn có hai át chủ bài là Quân Tiều và Tô Ngự. Thế nhưng, bọn họ sống chết cũng không
chịu treo biển tiếp khách! Cô hơi giật giật cánh tay bị thiếu niên
đè lên có chút tê dại, lại lập tức dừng lại trong tiếng rên rỉ bất an của người
trong ngực. Vì dỗ dành Tinh Lê, cô đã phải tiêu rất nhiều tiền. Lúc ấy hắn vừa khóc vừa nháo, lại còn
muốn tự tử, khiến cho cô kinh hoàng một phen, chỉ đành đáp ứng một điều kiện
với hắn. Ngủ cùng hắn và đáp ứng ba yêu cầu của hắn, vậy là được. Tức giận nhất
chính là, lúc ấy đầu óc cô như mụ mị, lại đáp ứng yêu cầu không tiếp khách của
hắn. Sau khi nói chuyện tử tế hòa giải, hắn
mới miễn cưỡng đồng ý đấu giá đêm đó, đồng ý cùng khách quan nói chuyện phiếm. Thật sự như vậy là đã xong rồi ư? Cô không rảnh để ý khoảng cách giữa cô và
thiếu niên đang dần rút ngắn, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường trong bóng
tối, lại một lần nữa thất thần. —————————— Cô không dám nhìn sắc mặt thiếu niên, chỉ
bình tĩnh gõ xuống một búa, xem như hoàn toàn kết thúc. Tuy nói đáp ứng yêu cầu không tiếp khách
của Tinh Lê, nhưng có một vị khách lại ra tay quá mức hào phóng... Chỉ lúc này đây, thanh danh của Tinh Lê
đã có thể hoàn toàn vang lên ở Bắc Kinh. Hơn nữa, vị khách quan kia, cũng không
phải người mà họ có thể đắc tội... Nếu không thì... Ngày mai cô sẽ dỗ dành
Tinh Lê nhiều hơn, lần này là cô không đúng. Cô ngồi trong phòng hoảng sợ bất an, sau
khi lo lắng sợ hãi hồi lâu, cũng không nghe được có người đến báo tin tức gì
không tốt, bất an nằm trên giường, lo lắng hồi lâu, thế nhưng lại mơ màng ngủ
thiếp đi. ...... Nửa đêm, người qua lại trong kinh thành tấp
nập, Ly Ưu quán vừa mở hội đấu giá gây chấn động cả Bắc Kinh đã sớm yên lặng,
ngay cả đèn lồng lộ với ánh sáng mê ly ở trước cửa, cũng có vẻ cô độc. Đôi tay thon dài đẩy cửa ra, còn mang
theo vết máu đỏ thẫm, đó là đôi tay của một thiếu niên. Tinh Lê buông cây trâm
nhuộm máu đỏ xuống bên cạnh, trên khuôn mặt tinh xảo đến xinh đẹp, tràn đầy sát
khí điên cuồng. Hắn không thắp đèn, chỉ theo ánh sáng
chiếu vào ngoài cửa, chậm rãi đi tới trước giường người kia. "Ngủ thật ngon a..." Bàn tay
mang theo vết máu xẹt qua khuôn mặt trắng nõn dưới lòng bàn tay, khiến cho
gương mặt trên có một chút huyết sắc. Thiếu niên cúi đầu, nửa triền miên nửa si
mê tinh tế cọ xát ở cổ cô, ngữ điệu mềm
mại ngọt ngào. "Vân Sênh tỷ tỷ thật xấu a... Lại
chỉ đối xử xấu xa như vậy với một mình Tinh Lê..." Thiếu niên oán giận,
giống như là con thú nức nở sau khi bị thương, nhưng trong nháy mắt, ngữ điệu
kia lại trở nên âm u: "Tinh Lê rất tức giận." "Cho nên..." "Tinh Lê phải trừng phạt Vân
Sênh.... Thì mới hợp lẽ." —————————— Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên rất nhiều
lần, người trong phòng tựa như không nghe thấy, cho đến khi giọng trong trẻo
tràn đầy tức giận, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi muốn giết chết nàng
sao?" Cả người hắn tức giận, trầm mặc đứng dậy,
vội vàng ôm người đã hôn mê ra khỏi cửa. ...... Ly Ưu quán xem như hoàn toàn chấm hết.