Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 87: Cô là quản gia (Phần 1)

Đúng năm giờ chiều, toàn trường tan học, đây cũng là một trong số ít những cuối tuần cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 dành cho các quý tộc hàng đầu nước Z diễn ra.

Những học sinh khác trong lớp bắt đầu thu dọn đồ đạc, khi bạn bè nói chuyện với nhau chuẩn bị đi về, một người ngồi ở một góc trong phòng học vẫn luôn rũ mắt xuống, bây giờ mới chậm rãi chuyển động.

Xuyên qua ô cửa sổ gần hành lang, Ôn Cẩn có thể nhìn thấy người sáng sớm đã nghiêng người dựa vào lan can hành lang, trong vòng vài phút tan học ngắn ngủi, cô đã bị mấy người vây quanh.

Nam, nữ, tất cả đều mang theo sự u uất khó tả khiến người ta phản ứng không kịp, nó gần như nhét đầy toàn bộ lồng ngực cô, khiến cô cơ hồ sắp không thở nổi.

Cô luôn như vậy... Quý Ngộ Ninh luôn như vậy...

Phòng học trở nên trống rỗng. Trong phòng đã được bật điều hòa, gió lạnh khác hoàn toàn so với không gian nóng bức đầu hạ ở bên ngoài, giờ đây chỉ còn sót lại một mái tóc màu đen. Thiếu niên vẫn ngồi ở chỗ ngồi trong phòng học như trước, tầm mắt vẫn không thu hồi mà hướng về phía cửa sổ, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thần sắc u ám dày đặc ẩn trong con ngươi nửa rũ xuống kia.

Luôn luôn có rất nhiều người xung quanh cô, cô luôn cười với rất nhiều người...

......

“Học tỷ, chị lại tới đón tiểu thiếu gia sao?”

Trường quý tộc nổi tiếng gần xa này cung cấp một dịch vụ quản gia, ở đây, không chỉ từ trường mẫu giáo khi học sinh còn nhỏ tuổi nhất, mà đến trường trung học cũng được cung cấp loại dịch vụ này. Thậm chí, ngay cả đại học S hàng đầu quốc gia, cũng thuộc về doanh nghiệp này.

Cô dựa vào lan can, mái tóc ngắn điển trai được cắt tỉa tỉ mỉ, nhờ vào khuôn mặt ôn hòa mỹ miều phía dưới kia, mà không bị người ta lầm tưởng là nam sinh. Bộ âu phục sáng màu bó sát khiến cô trong cao và mảnh khảnh hơn, vòng eo cực nhỏ bị ôm chặt. Cô hơi cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, thanh thuần lại mê người.

Đó là một người nữ sinh cực kỳ đẹp trai, lại còn dịu dàng và quý phái.

"Hả? Đúng rồi."

Hầu hết những nữ sinh vây quanh cô, ai cũng mềm mại thanh tú, nhưng vào lúc này, phần lớn bọn họ đều nhút nhát. Vì vậy chỉ cần cô nhìn vào mắt họ, nhất định sẽ khiến họ đỏ mặt mà cúi thấp đầu. Tuy cô đã trải qua chuyện này nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy mới lạ như lần đầu tiên.

"Bạn học Ôn Cẩn kia thật sự rất may mắn..."

Cô gái ngay trước mặt cô bị người phía sau chen chúc cúi đầu, vành tai nhỏ nhắn giữa mái tóc đen đỏ ửng, giọng nói thoáng khẩn trương mang theo hương vị ngọt ngào của một nữ sinh trẻ tuổi, chỉ là theo lời nói mà âm thanh dần bị hạ thấp.

"Sao lại nói như vậy?" Cô nhìn nữ sinh đang càng ngày càng cúi thấp đầu, dùng ngữ điệu ôn hòa theo thói quen mở miệng: "Có thể vì thiếu gia làm việc, thì mới có thể làm quản lý Ôn gia nhiều đời liên tiếp… Đây chính là vinh hạnh.”

“Quý Ngộ Ninh, còn không đi sao?"

Thanh âm lãnh đạm u ám cắt đứt sự ồn ào náo nhiệt ở hành lang, thiếu niên đứng ở cửa phòng học, vẻ mặt lạnh lùng, càng khiến tướng mạo cậu thêm mềm mại nữ tính.

"Tôi đang chờ ngài, tiểu thiếu gia." Nhận thấy trong giọng nói cậu không vui, cô cũng không có tức giận, vẫn cười khẽ rồi lễ phép nói tạm biệt với đám người đang dần dần tản đi. Sau đó, cô đi đến bên cạnh người còn đứng ở cửa, nhận lấy ba lô trên lưng cậu.

"Xin ngài đừng tức giận."

Thiếu niên có dáng người hơi to lớn hơn so với cô vẫn không ngẩng đầu, chỉ tự mình đi về phía trước. Cô có chút bất đắc dĩ, đành phải tăng nhanh tốc độ đi tới trước mặt thiếu niên.

"A Cẩn, ngài đừng tức giận, nhé?"

Cô dừng lại trước người Ôn Cẩn, dùng ngữ điệu ôn hòa có chút sủng nịnh không rõ ràng. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến tâm can cậu run rẩy, cũng đủ để linh hồn cậu kích thích, khiến nửa còn lại của trái tim cậu không ngừng  bị kéo vào vũng bùn màu đen đến mức hít thở không thông.

"Bọn họ đều là bạn học của A Cẩn. Nếu A Cẩn không thích, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa, được không?"

Không phải vì họ là bạn cùng lớp của tôi...

Bản tính Quý Ngộ Ninh chính là dáng vẻ đó. Đối với tất cả mọi người, cô đều giả vờ thâm tình, nhưng sự thật, đối với ai cô cũng bạc tình bạc nghĩa, cô vĩnh viễn chỉ yêu bản thân mình.

Cho dù lần này nói lần sau sẽ không, nhưng đến lần sau, cô vẫn sẽ như cũ. Quý Ngộ Ninh của cậu, chính là người như vậy...

"Ừ?" Thiếu niên trước mặt thật lâu không đáp lại, khiến trong lòng cô hơi hoang mang, nhưng cô vẫn nhẫn nại thấp giọng hỏi, chờ đợi câu trả lời của cậu.

“...Cô không cần nói chuyện với bọn họ đâu.” Ôn Cẩn ngẩng đầu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt người đứng trước cậu hơi biến hóa, cậu mới khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như không vui nói: "Rất lãng phí thời gian."

Quả nhiên, nét mặt cô lại nhẹ nhàng chậm lại, thoáng cái đã thả lỏng, ngay cả ý cười trên mặt cũng đậm hơn một chút, ngữ điệu ôn hòa trước sau như thấm vào ruột gan.

"Sau này tôi nhất định sẽ chú ý."

—————————————

Trang viên Đinh Hàn nằm ở thành phố C, núi Hương Chương, nơi này xứng danh là khu nhà giàu, toàn bộ ngọn núi đều không có hàng xóm nào khác, toàn bộ đều thuộc sở hữu của Ôn gia.

Những ngày đầu hè rất dài, nhưng khi chiếc xe màu đen khiêm tốn đi vào cổng trang viên, sắc trời cũng đã bắt đầu tối.

Cô trước tiên xuống xe từ ghế lái phụ, sau đó kéo cửa xe đằng sau ra, đợi đến cậu đi xuống, cô mới đi lùi lại phía sau cậu nửa bước, cùng nhau tiến vào trang viên khổng lồ đã bật đèn đuốc sáng trưng.

Ôn gia là gia tộc nước Z đã tồn tại qua rất nhiều thế hệ, hiện tại người hiển hách nhất trong Ôn gia, chính là của ba của Ôn Cẩn. Chỉ là, ngay từ thời ông nội của Ôn Cẩn, họ đã bắt đầu chuyển sản nghiệp của mình đến nước Y. Điều này sẽ khiến họ làm mọi việc dễ dàng hơn.

Sự thật chứng minh, quyết định này của Ôn lão gia quả thực rất chính xác, vẻn vẹn không đến trăm năm, Ôn gia liền trở thành bá chủ một phương. Mà cũng không biết có phải do ở bên ngoài lâu hay không, đem cái gọi là tư thái quý tộc của Y quốc học mười phần, vẫn là vẫn như trước không từ lúc bọn họ mới rời khỏi nước Z, khi đó nô bộc nha hoàn vờn quanh lấy tinh thần lại.

Tóm lại, ở nước Y, có thể nói Ôn gia một tay che trời, ngoại trừ chế độ cha truyền con nối, còn có một gia tộc thay đổi chế độ này cùng với Ôn gia, đó chính là nguồn gốc quản gia nhiều đời của bọn họ —— Quý gia.

Đối với việc này, cô có chút muốn cười nhạo, nhưng vẫn không lộ ra bất kỳ tư thái bất kính nào trên mặt. Dù sao, mỗi thế hệ Quý gia đều cung kính với Ôn gia, trung thành tận tâm, giống như lão thái giám ở phía sau hoàng đế thời xưa vậy.

Trên con đường với ánh đèn lờ mờ là lối đi đến ngôi nhà dát vàng ở giữa trang viên, cô hơi thả lỏng sống lưng căng cứng thẳng tắp, thoáng gỡ bỏ dáng vẻ quản gia hoàn mỹ một chút, ngay cả nụ cười ôn hòa cả ngày không thay đổi trên gương mặt cũng thu lại, trở nên thư giãn.

Có lẽ là uống phải chén canh mê hồn gì đó, mà cô không chỉ một lần nghĩ như vậy. Bằng không, cô căn bản nghĩ không ra vì sao tổ tiên Quý gia lại trung thành với Ôn gia như vậy.

Thậm chí, tổ tiên Quý gia vì bảo đảm con cháu sau này tuyệt đối trung thành với Ôn gia, đã tự chấp nhận quy định mỗi đời chỉ lưu lại một đứa con duy nhất, chỉ để đảm bảo người Quý gia tuyệt đối không phải là người nuôi ong tay áo, chỉ phục vụ cho người của Ôn gia.

Chỉ tiếc, đến thế hệ này của cô lại xảy ra chuyện. Khi mẹ cô mang thai cô, sau khi xác định giới tính của cô, mẹ cô đã chuẩn bị tinh thần để loại bỏ cô. Thế nhưng, không ngờ, tình trạng sinh sản của ba mẹ cô không tốt lắm, bác sĩ nói với bọn họ, nếu họ bỏ thai thì sau này sẽ không thể thụ thai được nữa.

Mà ngay khi mẹ cô cẩn thận hỏi bác sĩ, rằng nếu sinh cô ra thì bà còn có thể mang thai nữa hay không, vị bác sĩ đeo kính kia cũng chỉ là lạnh lùng đánh giá kết quả xét nghiệm của bà một lúc lâu, sau đó lạnh lùng đưa ra một câu trả lời tiêu cực.

Ba cô áy náy đến mức tự trách ở trước mặt người đứng đầu Ôn gia lúc bấy giờ, nhưng không nghĩ tới, vị đứng đầu Ôn gia đã lớn tuổi lúc ấy cũng chỉ ôn hòa nói không sao. Điều này khiến ba cô cảm động gần như phát khóc, sau đó, ông càng thề với lòng sẽ tận tụy đến chết với Ôn gia.

Thế cho nên, khi nghe nói Ôn gia có ý định về nước phát triển, để cho trưởng tử trẻ tuổi của Ôn gia Ôn Ứng Uyên mang theo hai em trai, về nước thăm dò tình hình trước, coi như là tôi luyện năng lực cho trưởng tử, Ôn gia đã không do dự mà cử lão quản gia trung thành tận tâm đi theo, hầu hạ Ôn gia quản lý cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, trở thành quản gia mới của thế hệ mới nhà Ôn gia.

Chỉ là, người ba trung thành của cô tuyệt đối không nghĩ tới, lòng trung thành đời đời của Quý gia kia, lại biến chất và thối rữa ở hậu duệ ông. Hậu duệ Quý Ngộ Ninh của ông đầy nổi loạn với ý muốn chạy trốn điên cuồng.

Nếu biết trước như vậy, cô nghĩ, có lẽ ông cũng chỉ thở dài hối hận quả nhiên không nên lưu lại nghiệt chủng như cô, đúng chứ?

Ôn gia không cho phép trong nhà có âm thanh quá mức ồn ào, vẫn luôn có quy củ không đưa xe hơi không vào trang viên, cho dù là đã trở về nước, trang viên Đinh Hàn thuộc quyền quản lý của thế hệ trẻ Ôn gia thì cũng vậy. Cậu hướng về phía cửa biệt thự đi ra cửa lớn, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục gọn gàng cười nhạt gật đầu, nhân lúc người trước mặt không vui dừng bước, cô bước về phía trước thay anh cởi áo khoác đặt lên xe.

Người nhỏ tuổi nhất Ôn gia laf Ôn Cẩn thân thể luôn gầy yếu, lại không thích giao tiếp, là chuyện Ôn gia trên dưới đều biết. Người gần gũi chăm sóc đều nói tính tình tiểu thiếu gia âm trầm bất ổn, so với đại thiếu gia kia còn khó hầu hạ hơn. Nhưng cô coi như là đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của thiếu niên, cũng không có chút bộ dáng kinh hoảng nào, khóe môi mang theo nụ cười, nhẹ giọng hỏi cậu có phải muốn ăn cơm ngay hay không.

Cảm xúc không gợn sóng như vậy, vẫn duy trì cho đến khi cô nhìn thấy người ngồi ở bên bàn ăn phong thái dư dả, mới chậm rãi tản đi một chút. Nhưng cô vẫn duy trì dáng vẻ lễ nghi tốt như trước, sau khi kéo ghế ra để Ôn tiểu thiếu gia ngồi xuống, mới cười nhạt chào hỏi đối diện:

"Nhị thiếu gia."

Người ngồi ở bên kia bàn ăn, cầm bộ đao nĩa từ từ cắt từng miếng nhỏ, bất kể là khuôn mặt xinh đẹp đến diễm lệ mị hoặc kia, hay là nhất cử nhất động đều cuốn hút kia, đều thực sự xứng đáng với một câu quyến rũ mê người. Chỉ tiếc là, một người có nhan sắc đại mỹ nhân như vậy, lại là nam nhân. Hơn nữa, còn có thể coi như là chủ nhân cũ của cô.

"Cô đã trở lại." Ôn Thừa Khải không chào hỏi em trai mình, chỉ liếc xéo nhìn người đang đứng thẳng tắp đối diện hắn một cái, ngay cả giọng điệu kia, cũng giống như là cất giấu điều gì, quấn chặt lấy cô.

"Vừa lúc, lại đây giúp ta cắt nốt đi." Người đàn ông xinh đẹp kinh người buông đao nĩa trong tay hắn ra, tùy hứng ngửa ra sau: "Tay ta mỏi, không cắt được nữa."

Hạ nhân đã nhanh nhẹn bưng cơm đến cho tiểu thiếu gia Ôn gia. Cô đang khom lưng giúp cậu bày thức ăn, sau khi nghe được mệnh lệnh của người đối diện, cũng không dừng lại, vẫn bình tĩnh dùng cả hai tay gắp thức ăn lên đĩa đặt trong chén chủ nhân.

“Sao thế, cô có chủ nhân mới, cựu chủ nhân như ta sai bảo thì cô không nghe nữa sao?” Ngữ điệu của hắn không thay đổi, đuôi mắt cong cong, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt rơi vào nơi hư không, khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt thực sự: "Thật đúng là đã quên mất bộ dáng trung thành tận tâm trước kia đi theo phía sau ta rồi."

"Cũng đúng thôi, đó là Quý Ngộ Ninh giả vờ lừa gạt ta mà thôi."

Thân thể Ôn Thừa Khải theo ghế mà hơi ngửa ra sau nhẹ nhàng rơi trở về vị trí ban đầu, bất thình liệt biến thành dáng vẻ nhìn chằm chằm hai người họ. Hắn thấy cô vẫn đứng tại chỗ bất động thì cũng không tức giận, chỉ cười cười nhìn về phía em trai mình nãy giờ vẫn luôn là dáng vẻ u ám, khóe miệng không rõ ý tứ.

"Quản gia của ta sở dĩ vứt bỏ ta để lựa chọn ngươi, Tiểu Cẩn... Không phải ngươi vẫn còn đang giả bộ mê muội đó chứ?”

Chương kế tiếp