Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 89: Họ là những con rối
Sắc trời tối nhanh, mới hơn năm giờ chiều
nhưng bầu trời khu Anh Nam đã tràn ngập bụi bặm và sương mù, trông như đang hòa
lẫn với bóng đêm nặng nề. Mái tóc vàng buông xuống trước trán
Arnold đã mất đi màu sắc rực rỡ trước kia, nó trở nên ảm đạm, thậm chí bởi vì
vì cuộn mình ở ở nơi xó xỉnh dơ bẩn quá lâu, mà mái tóc đó cũng như nhuộm lên
sắc màu bẩn thỉu. Khu Anh Nam nổi tiếng với việc tái chế và
tái tạo con rối, ở mọi ngóc ngách trong tòa nhà kiến trúc lộn xộn này đều giống
như một nhà xưởng, chất đầy đủ các loại con rối, hoặc là những con bị chủ nhân
vứt bỏ, hoặc là bởi vì chơi hư rồi nên vứt bỏ. Ở đây, cho dù những con rối có
giá cao như thế nào, hoặc là được chế tạo từ bàn tay của ai, thì tất cả chỉ có
một tên gọi chung, đó chính là —— rác rưởi. Arnold hòa lẫn trong đống con rối cũ nát
bị chất đống ở góc tường, từ góc áo còn chưa bị nhiễm bẩn có thể nhìn ra cậu là
một hoàng tử nhỏ mang phong cách hoàng gia Châu Âu thời Trung cổ. Chỉ là hiện tại, con rối hoàng tử Châu Âu
từng thịnh hành nhất đã sớm không còn được săn đón, trang phục tinh xảo đắt
tiền được chế tác thủ công cũng trở nên xám xịt. Hô hấp của Arnold đã rất yếu, là một con
rối được chế tác ra, một khi mất đi sự yêu thương tỉ mỉ của chủ nhân, nó sẽ
nhanh chóng mất đi sinh mệnh. Nhưng mặc dù như vậy, Arnold vẫn muốn dùng một
chút sức lực cuối cùng, chuyển động thân thể của mình, hướng tầm mắt về phía
góc hẻm âm u, di chuyển ra bên ngoài nơi có ánh sáng chiếu đến. Ngay khi cậu chuẩn bị thản nhiên tiếp
nhận cái chết của mình, bên tai cậu lại xuất hiện một thanh âm. Thanh âm ôn hòa
trong trẻo, trong ngữ điệu thanh cao ấy mang theo ý cười, ấm áp đến cực điểm. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy trong ngoài ngõ
nhỏ kia, đứng sau bộ quần áo tuxedo, một nụ cười nhẹ khó che giấu được khí chất
quý phái tao nhã, hắn thoáng khom lưng, nhìn cậu nhẹ giọng mở miệng: "Nhìn kìa, ở đó có một tiểu vương tử
gặp nạn." ———————————— Arnold chưa bao giờ nghĩ tới, rằng một
ngày nào đó, cậu sẽ tự hào vì được một người nào đó cưng chiều. Người này, so với cậu mà nói, mới giống
như một hoàng thất thực thụ, là người nhận được hàng ngàn sự yêu thương mà lớn
lên. Arnold, người đã khoác lên mình... một bộ
trang phục xa hoa hơn cả trước kia, thẫn thờ nhìn người đang nhắm mắt nằm trên
hai đùi cậu. Cậu đã sớm quên động tác khẽ chải những ngón tay lên mái tóc dài
màu đen nhánh trong ngực từ lâu, khiến thần sắc trong con ngươi màu lam lặng lẽ
trở nên tối tăm. Chủ nhân của cậu, người nhặt cậu từ thùng
rác về, vô cùng nuông chiều cậu. Đây không phải là ảo giác của cậu, mà là
sự thật, cậu là nhiều lần phải xác minh lại người chủ nhân đang nằm trên đùi
mình này. Ngay cả khi... Ngay cả khi... Trong trang
viên khổng lồ được đặt tên là Inton đã tràn ngập rất nhiều con rối chỉ thuộc về
chủ nhân, giống như cậu. Bất luận là lúc mới gặp hay bây giờ thì
vẫn luôn có một vị mặc tuxedo đứng bên cạnh chủ nhân, anh ta đeo bao tay trắng
như tuyết, gọng kính bằng vàng, vẻ mặt lạnh nhạt lại trầm ổn. Có lúc anh ta sẽ
là một quản gia cao cấp hầu hạ chủ nhận cẩn thận. Hoặc có lúc anh ta sẽ chuyên
tâm ở trong phòng bếp, làm ra một món ăn tinh xảo để phục vụ tận tình cho con
người cao quý kén ăn này... Không chỉ vậy, còn có những nhân viên dọn
dẹp luôn lặng im trong trang viên. Bất cứ lúc nào họ ra vào, cũng nhiều đến mức
không nhớ rõ. Cả những người làm vườn có chuyên môn chăm sóc hoa cỏ trên bãi cỏ
ở trang viên, hay người đánh xe ngựa... Tất cả đều là những con rối tinh tế,
đắt tiền. Chỉ nghĩ như vậy, trái tim Arnold lại bắt
đầu đau đớn. Đau đớn kia ban đầu chỉ chua xót, mỗi ngày lại tăng thêm một chút,
kéo dài đến bây giờ, cho dù hô hấp khó khăn, cậu phải gắt gao ôm lấy ngực, cũng
vẫn cảm thấy hít thở không thông. Loại thống khổ này, giống như lúc cậu còn
bị đặt ở nơi cao nhất trên cửa sổ, nhưng bởi vì tiêu chuẩn quá cao, cậu đã từ
chối hết người mua này đến người mua khác, cuối cùng khi những con rối quý giá
hơn được trưng bày, cậu đã không còn chút giá trị nào, cuối cùng khi bị nhẫn
tâm vứt bỏ, vừa hoang mang vừa đau đớn. Sắc mặt cậu cứng đờ, trầm ngâm một hồi
lâu, cậu mới nhẹ nhàng khom lưng xuống, bàn tay vnhẹ nhàng vén mái tóc trước
trán người đang ngủ, đôi môi tiến gần đến vầng trán trắng nõn. Không sao đâu, Arnold tự an ủi mình khi
chạm vào làn da trơn nhẵn đó. Chỉ có cậu, chỉ có cậu, mới là người đặc
biệt nhất trong lòng chủ nhân. Chủ nhân đem cậu về từ nơi dơ bẩn kia,
cho phép cậu tự do đi lại trong trang viên như một người chủ nhân khác, ngay cả
vị luôn bên cạnh chủ nhân kia khi muốn tranh chấp với câu, cũng đành phải thỏa
hiệp khi cậu có chủ nhân làm chỗ dựa. Chủ nhân chỉ cho phép cậu ở bên cạnh
phòng ngủ chính trên tầng hai, bên cạnh phòng của chủ nhân. Chủ nhân sẽ dịu dàng cười với cậu, nói
chuyện với cậu bằng thanh âm sủng nịnh ấm áp; sẽ để cho cậu ngồi bên cạnh hắn
trong bữa ăn, chỉ cho phép một mình cậu; sẽ ở bên cậu trong tất cả thời gian
rảnh rỗi để làm bất cứ điều gì cậu muốn; khi cậu làm sai chuyện gì mà thấp thỏm
bất an, hắn cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó nhẹ nhàng an ủi cậu... Sẽ giống
như bây giờ, không có phòng bị gì mà ngủ say trong vòng tay cậu. Cậu là đặc biệt nhất, nhất định là như
vậy. Một loại cảm xúc không ngừng bành trướng,
lặng lẽ từ từ thối rữa, trở nên đen tối và đục ngầu, cậu để cho ý nghĩ đó bén
rễ nảy mầm ngay từ lần đầu họ gặp mặt, dần dà phát triển mấy kiểm soát. Đó là... những gì cậu muốn... Cậu nhất
định phải độc chiếm chủ nhân. Cho dù như vậy, hãy để cho cậu mạo phạm
đến chủ nhân của mình. Nhưng... Chỉ cần nghĩ đến kết quả ngọt
ngào có thể xảy ra kia, Arnold liền bất chấp. Cậu chỉ biết, cậu muốn có được,
cậu muốn độc chiếm người này… …Mãi mãi. "Thời gian nghỉ trưa của chủ nhân đã
sắp kết thúc rồi." Xúc cảm tinh tế trên môi vẫn như trước,
con ngươi màu lam khẽ nhắm lại, bởi vì thanh âm lạnh nhạt sau lưng mà nhẹ nhàng
mở ra. Mặc một bộ tuxedo đen trắng, trên khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc không có
chút biểu tình nào, chỉ nâng cổ tay xác định thời gian mà nhắc nhở: "Chủ nhân có thói quen uống trà vào
đúng ba giờ chiều." Arnold Xavier đang ngồi với chủ nhân vẫn
bất động, còn tự phụ mà hôn lên trán người đang ngủ, con ngươi hẹp dài càng lúc
càng nheo lại, toát ra một loại cảm giác lạnh lẽo như băng. "Ngươi vượt quá giới hạn rồi đấy,
con rối Arnold." Người đang ngủ mặc một chiếc áo ngủ thoải
mái, ôm lấy con rối tóc vàng. Người nọ bị đổi thành một người khác ôm, cũng
không có chút dáng vẻ nào muốn tỉnh giấc, thậm chí ở trong ngực người cao ngất
kia có chút ỷ lại, tư thế càng thêm thoải mái. Nhìn cảnh tượng như vậy, cảm xúc u ám sâu
trong trái tim Arnold lại không ngừng cuồn cuộn, cậu thu hồi bàn tay còn phảng
phất dư âm của hắn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tối tăm không rõ. "Chủ nhân sẽ tha thứ cho ta thôi, dù
sao ta mới là người được chủ nhân sủng ái nhất nơi này, không phải sao?" Anh ta đứng thẳng bên cạnh cậu, bộ dáng
cao ngất, tiểu chủ nhân quý phái kia ở trong ngực anh ta thật nhỏ nhắn. Người
đeo găng tay trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi cúi đầu nhìn chăm chú vào
người trong ngực mình, sâu trong con ngươi dưới tròng kính trong suốt, tầm mắt
càng thêm u ám. Nhưng khi ánh mắt tham lam kia chuyển
hướng đến con rối đang ngồi trên sô pha, anh ta như khoe khoang với cậu, tuyên
bố chủ quyền với con rối kia, trong con ngươi lóe lên tia giễu cợt, ngữ điệu
châm biếm tựa như mang theo ý tứ nào đó khác. "Tất nhiên, ngươi là con rối được
chủ nhân yêu thương nhất ‘hiện tại’." "Không có gì phải nghi ngờ cả." —————————— "Chủ nhân, ngài không muốn ngủ cùng
Arnold nữa sao? Arnold rất ngoan mà." Tiểu vương tử trước mặt đã thay áo ngủ
trắng tinh khôi rộng thùng thình, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy cả mạch máu
màu xanh ẩn dưới hai cánh tay đang gắt gao ôm lấy gối đầu trước ngực. Cậu xứng
đáng là Hoàng tử của các con rối, mái tóc vàng rực rỡ cùng đôi mắt xanh thẳm
kia, chờ đợi nhìn về phía hắn, giống như tiểu vương tử chân chính đang làm nũng
với hắn, khiến người ta không đành lòng từ chối. "Nhưng... Chỉ khi để Zell ở bên cạnh
ta, ta mới có thể an ổn đi vào giấc ngủ." Arnold thật sự có một khuôn mặt mà hắn
hiện tại không cách nào cự tuyệt, chỉ là, hắn quay đầu lại, nhìn một con rối
khác đã mặc đồ ngủ, đang quỳ trên chiếc giường mềm mại, vẻ mặt ngoan ngoãn tung
chăn ra giúp hắn, hắn có chút khó xử. "Sẽ không đâu." Con rối tóc
vàng theo ánh mắt người nọ nhìn về phía trong phòng, ánh mắt đáng thương không
biết từ khi nào đã trở nên ác độc, giống như con thú điên ghen tị đỏ mắt. “...Lúc chủ nhân ngủ trưa vẫn có thể ngủ
trong lòng Arnold mà." Con rối lớn mật đến mức dám ngủ chung với
chủ nhân kia, chính là tên ban ngày an phận ở trong phòng bếp, chỉ biết nghiên
cứu thức ăn. Rõ ràng... Rõ ràng cậu mới là con rối
được chủ nhân sủng ái nhất, cậu nhìn về phía con rối quỳ gối trên giường chủ
nhân, dường như không chú ý đến tranh chấp ở ngoài cửa, con rối kia ngoan ngoãn
đến kỳ lạ, khiến sự ghen tị trong lòng cậu như sắp nhỏ máu. Tại sao... Khi không có được chủ nhân cho
phép, mà tên kia ban ngày khi cậu ở trang viên với chủ nhân thì không nói,
nhưng lại được ngủ qua đêm ở trong phòng chủ nhân... "Đó là ban ngày, không giống buổi
tối." Người luôn ôn hòa sủng nịnh trước mặt cậu, vào lúc này ý cười bên
khóe môi lại thoáng phai nhạt, khiến cậu kinh sợ trong nháy mắt. “Arnold, đừng nhiều chuyện nữa.” Chiếc gối được ôm trong ngực rơi xuống
đất, không chút động tĩnh. Arnold sững sờ nhìn về phía cánh cửa đã sớm bị đóng
lại, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn. “...Zell là con rối ở lại bên cạnh chủ
nhân lâu nhất, không nên xem thường." Arnold không để ý người phía sau đột
nhiên xuất hiện, một con rối với đôi mắt hồ ly trầm mặc nhặt chiếc gối rơi trên
mặt đất lên, rồi xoay người rời đi. "Sao thế, mới như vậy đã chịu không
nổi rồi sao?" Hồ Hạ có diện mạo giống với tên của hắn
ta, ngay cả giọng nói cũng quyến rũ, khiến người ta phải bối rối. Nghe nói con
rối này được chế tác mô phỏng theo nền văn minh đặc sắc của phương Đông thần bí
ngày xưa, là loại búp bê bán chạy nhất hiện nay. Arnold không biết con rối Hồ Hạ này có
phải chính là dựa vào dáng vẻ hồ ly này mà quyến rũ chủ nhân hay không, mới có
thể trở thành người hầu riêng của chủ nhân. Chỉ là hiện tại, khi nghe thanh âm
dương dương tự đắc của người phía sau, sắc mặt cậu chợt trầm xuống. “Ta không thể chịu được sự xúc phạm của
các ngươi đối với chủ nhân. Đồ rác rưởi!” Người khom lưng nhặt chiếc gối lên đột
nhiên hạ thấp ngữ điệu, từng câu từng chữ đều hằn học. “Ta đã nhìn thấy hết rồi, ngươi và chủ
nhân, còn cả tên rối đầu bếp giả bộ ngoan ngoãn ngây thơ kia chết tiệt kia.” Cậu có thể đã hỏng rồi, từ khi sinh ra đã
bị thấm nhuần khí chất vương tử cung đình cao quý tao nhã, từ lúc bị người kia
mang về, lại nhìn thấy cảnh tượng kia, cậu cũng đã hoàn toàn hỏng từ gốc rễ. Âm thanh khó hiểu truyền đến từ trong
phòng đóng kín, cậu nhìn thấy một cảnh tượng mơ hồ từ khe cửa hẹp khi tới gần:
Chủ nhân cao quý chìm vào giấc ngủ, con rối chỉ có thể ngủ khi ở cùng chủ nhân,
ban ngày có khuôn mặt dịu dàng yên tĩnh, ban đêm lại hóa thành dã thú, nhìn
chằm chằm người dưới thân, ánh mắt âm ngoan đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Phía sau chủ nhân, người nổi danh với sự
nghiêm túc, có quyền điều khiển tất cả mọi người trong trang viên, thậm chí còn
khống chế tất cả mọi chuyện của chủ nhân,dưới gọng kính vàng kia, cảm xúc vặn
vẹo điên cuồng trong con ngươi hẹp dài được bộc lộ ra hết, nồng đậm khiến bất
kỳ một người nào nhìn thấy đều không khỏi run sợ mà lui về phía sau. Và... Nụ hôn chậm rãi kia dần thô bạo,
chủ nhân vô thức nức nở vài tiếng, thoạt nhìn hết sức đáng thương... Một con
rối giống như hồ ly và một chủ nhân đầy ham muốn bị ngược đãi... Không có điểm dừng, không có kết thúc,
người đứng ngoài cửa hô hấp dồn dập, mắt đỏ như máu. Cậu biết rõ mình nên lập tức vạch trần
chuyện này trước mặt chủ nhân, rõ ràng... Rõ ràng biết. Thế nhưng, rất kỳ lạ,
cậu đã chờ đợi rất lâu, cho đến bây giờ, cũng chỉ đợi vào lúc ban đêm không có
người, mới để lộ ra mọi chuyện. ...... Nhưng Arnold không nghĩ tới chính là, cậu
tự cho là khi vạch trần bí mật của Hồ Hạ, sẽ khiến Hồ Hạ hoảng sợ kinh hãi,
nhưng Hồ Hạ lại bình tĩnh đến kì lạ, ngược lại còn sung sướng cười ra tiếng. "Ah... Ha ha ha ha.” hồ ly trẻ thần
tượng cười khom lưng là cười đủ rồi, rốt cục đứng thẳng người lên, lau đi vết
nước trong suốt khóe mắt, đột nhiên tiến lại gần hắn, một lúc lâu sau, lại chậm
rãi mở miệng: "Arnold là muốn cáo trạng với chủ
nhân sao?" "Không sao đâu." Con rối giống hồ ly trước mặt này nhìn
dáng vẻ con rối tóc vàng như đang lơ đãng đánh giá một món đồ chơi gì đó. "Sau tất cả thì… Cũng sắp hết ba
tháng rồi." Vẻ mặt sung sướng đột ngột của Hồ Hạ
khiến Arnold bỗng dưng bất an, cậu thậm chí muốn hỏi ba tháng kia là có ý gì.
Chỉ là trong nháy mắt tiếp theo, Hồ Hạ liền làm bộ im lặng, cong cong đôi mắt
hồ ly kia, cười mở miệng cảnh tỉnh cậu: "Chủ nhân của chúng ta chính là
Tát Đán xinh đẹp, là ác ma biết cách đoạt đi trái tim người khác." "Càng ngày…càng khiến cho chúng ta
trở nên tội nghiệp mà không có chút thương hại, chủ nhân rất nhẫn tâm." ———————————— Nửa tháng ngắn ngủi sau đó, chủ nhân đã
dùng hành động của hắn, nói cho cậu biết ý nghĩa của ba tháng kia. Khi cậu tận mắt nhìn thấy chủ nhân ngẫu
nhiên mang theo một con rối nhỏ nhắn nhu thuận khác trở về, trong một khoảng
thời gian rất dài, cậu đã thực sự mờ mịt. Cậu mờ mịt nhìn chủ nhân đối xử với con
rối đó giống như cậu trước kia, nhẹ nhàng cười với tên kia, nhẹ nhàng nói
chuyện với tên đã thay thế vị trí của cậu. Cậu nhìn tên kia ngẫu nhiên vui vẻ
ngồi ở vị trí vốn thuộc về mình, chỉ còn lại sự hoang mang luống cuống. Chủ
nhân không hề thương lượng với cậu, liền để tên đang thẹn thùng đỏ mặt kia ở
bên cạnh chủ nhân, đêm hôm trước cũng đều ở cùng phòng chủ nhân... Trong lồng ngực cậu trống rỗng, ngay cả
thanh âm trái tim còn sót lại đang đập cực nhanh, cũng chậm rãi ngừng lại. Tiểu
vương tử tóc vàng chiếm vị trí hoàng tử nhiều năm, sau khi vị vương tử thật sự
được mọi người vây quanh xuất hiện, không cần nói gì nhiều, liền bị người trên
toàn thế giới vạch trần thân phận người thay thế của cậu, giờ đây chỉ còn lại
thần sắc xám xịt. Cậu muốn nhìn thần sắc của những người
khác trong trang viên, chiếc cổ cứng ngắc dùng hết sức lực mới có thể từ từ
chuyển động. Thế nhưng, người luôn lãnh đạm kia vẫn
cung kính đứng ở phía sau chủ nhân, đôi mắt hồ ly cong cong, tựa như đang cười
khẽ, đem con rối mới vui mừng nhảy nhót kia vào phòng cũ của cậu, người từng
làm bộ thành thật ngoan ngoãn kia, còn đang bận rộn với bữa trưa hôm nay trong
phòng bếp... Những hạ nhân khác trong phòng vẫn chăm chỉ làm việc như trước,
người làm vườn trong trang viên vẫn theo tuần tự, cả thế giới, tựa như chỉ có
một mình cậu đang quay cuồng. Có lẽ là rất lâu, có lẽ chỉ trong nháy
mắt, trong ba tháng ngắn ngủi này, vì được chủ nhân nuông chiều mà cậu trở nên
cao ngạo tùy hứng. Cứ như vậy một mình cậu ở trong góc, không ai chú ý mà cười
ra tiếng. Hóa ra... Thì ra là như vậy… Cậu cũng giống như tất cả mọi người trong
trang viên này, đều là ngẫu nhiên, là một con rối chỉ có hạn sử dụng ba tháng. Vậy thì... Người ở góc cầu thang đứng
dậy, lau sạch vết nước mắt ở khóe mắt, khóe miệng cong lên quái dị. Như vậy lúc cậu đến, là đã thay thế vị
trí của ai đây? Là anh ta đó? Hay là người hầu tên là Hồ
Hạ... Hay là, một người nào đó khác, hoặc là một trong những người làm vườn
sao? Điều này... Thật sự làm cho người ta, khó
chịu ———————— Hắn kỳ thật có chút giật mình, nhìn người
cung kính trước mặt hắn, yên lặng đưa ra lựa chọn cho con rối tóc vàng thứ hai.
Cho dù vậy, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nếu cậu cũng giống như một vài con
rối khó chơi trước kia, vậy mới thật sự làm cho hắn phiền lòng. "Nếu Arnold không muốn rời khỏi
trang viên, vậy..." Hắn nhìn về phía người mặc tuxedo đang đứng phía sau:
"Anderson, ngươi sắp xếp như trước kia đi." Sau khi phân phó xong, hắn trực tiếp lại
mê muội nhìn về phía con rối mới của mình, đương nhiên, trong mắt hắn không còn
nhìn thấy con rối tóc vàng yên tĩnh đang cúi đầu kia, sau khi rời tầm mắt,
trong con ngươi hắn tối đen đến đậm đặc. Sắp xếp như trước đây… Thật sự rất nhẫn
tâm như con hồ ly kia đã nói. ...Chủ nhân của cậu ———————————— Đến đêm, con rối tóc vàng đã thay đổi bộ
đồ khắc, thần sắc lạnh nhạt, liên tục gõ lên cánh cửa mà trước kia cậu chưa bao
giờ dám bước vào. Có thể mơ hồ nghe thấy bên trong âm thanh
hỗn loạn từ bên trong khi cánh cửa bị mở ra, cậu tháo kính, khuôn mặt tràn đầy
ý niệm quá phận, đỏ ửng, hô hấp dồn dập choáng váng. Chúng thấy rõ người ngoài cửa, không hiểu
sao lại cười cười, nghiêng người, lộ ra cảnh tượng nhiệt liệt mà hỗn loạn bên
trong. Hô hấp của chúng cũng đột nhiên tăng nhanh, rồi lại nghiêm túc lạnh lùng
nhìn dáng vẻ cậu đang vươn tay chống lên một cái giá gương đã không còn, một
trong số những con rối đó vươn người ra hành lễ, giống như đang đứng trước mặt
chủ nhân bọn họ. "Mời vào, đồng bọn mới của chúng ta,
lại là một con rối đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ." Cánh cửa nặng nề phú quý lại nhẹ nhàng
khép lại, ánh sáng rải rác xuống lối đi chậm rãi bị bóng đêm nuốt chửng, con
rối tóc vàng tiến vào phòng, khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, không để lại dấu
vết. Liếc về phía góc tối ở bên kia lối đi, một khóe miệng gợi lên một độ cong
nhỏ với ý tứ khó hiểu. Ở đó lóe lên một tấm vải trắng tinh
khiết.