Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 90: Bậc thầy tu tiên
Sau khi xuyên không trở thành bậc thầy tu
tiên, mục đích của cậu là trở thành người mạnh nhất Phật giáo. Đã qua ba khắc, trên đỉnh Thanh Lam đầy
tiên khí vẫn không một tiếng vang, yên tĩnh như nơi hoang dã không có người ở. Trên bàn đá, các pháp khí kêu lộc cộc
không ngừng chập chờn, sau khi say rượu, trong đầu cậu cực kỳ hỗn độn, pháp khí
tuy phát ra tiếng vang rất nhỏ nhưng liên tục khiến cậu đau nhói không thôi. Một lúc lâu sau, cậu không tình nguyện sờ
qua pháp khí, rót linh lực vào nó, vẫn nhắm mắt mà phát ra tín hiệu mơ hồ vào
bên trong: “Ta đây…” “Thanh Ngọc.” Sự im lặng nhất thời trong pháp khí khiến
cậu muốn gạt nó sang một bên mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng sau đó
ngay sau đó âm thanh gọi tên cậu vang lên, giai điệu thanh lãnh như trên ngọn
núi tuyết, lại khiến cậu cơ hồ lập tức tỉnh táo lại. "Sư tôn... Sư tôn, Thanh Ngọc tới
rồi đây.” Sư tôn của cậu là tông chủ của Cửu Thiên
Huyền Môn, tu vi đã ở trạng thái hợp nhất, là một trong những người đứng đầu
thế giới này, bỏ xa cậu rất nhiều. Cậu chỉ là một tiểu pháp sư kém cỏi, mãi mới
chỉ chiếm được một ngọn núi nhỏ dựa vào tư chất. Hơn nữa, cậu từ nhỏ đã bái nhập môn hạ
của sư tôn, nói cậu là một tay sư tôn nuôi lớn, thì cũng không sai. Đáng tiếc, tuy có chỗ dựa vững chắc như
vậy, thì cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu chính là bia đỡ đạn. Dù sao,
chỗ dựa lớn nhất của cậu, về sau cũng chỉ là một trong những ngón tay vàng của
người khác mà thôi. "Vi sư gặp phải một tu sĩ ở rừng Vạn
Thú..." Âm thanh lạnh nhạt truyền ra từ pháp khí, không chứa một tia tình
cảm, khiến người nghe tuy không nhận ra cảm xúc gì, nhưng vẫn cảm giác có một
luồng khí áp bách khó tả: "...Tên tu sĩ kia tự xưng là đồ đệ của Thanh
Ngọc.” "Đúng vậy." Cậu vô thức đứng
thẳng người, ngữ điệu dần khôi phục lại sự cung kính trước kia khi đối mặt với
sư phụ: "Đệ tử lập tức đi đón Giai Lam về đây.” "Và... và sẽ giải thích cho sư phụ
nguyên nhân đệ tử tự tiện thu nhận đồ đệ.” Chuyện gì đang xảy ra thế… Sau khi ngắt
liên lạc, cậu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương của mình. Câu chuyện này không phải là về nữ chính
Giai Lam xuất thân tu hành, nhưng lại lạc vào rừng Vạn Thú, trong tình thế ngàn
cân treo sợi tóc ấy, lại vừa vặn được tông chủ của Cửu Thiên Huyền Môn đi ngang
qua cứu, và sau đó thân là nam chính, đó cũng là lúc sư phụ cậu hắc hóa trở
thành phản diện Tông Trạch, lần đầu tiên có cảm tình với nữ chính sao? Nghĩ như thế nào, Tông Trạch lúc này,
đáng ra không nên gọi cậu đến làm bóng đèn quấy rầy lúc bọn họ bồi dưỡng tình
cảm chứ. Chẳng lẽ... Là do hắn uống hết bình rượu
hoa đào cuối cùng còn sót lại trên bàn đá đêm qua, nên đột nhiên phúc chí tâm
linh*. *Ý là vận may đến, cho nên tâm tình cũng
vui vẻ theo Chẳng lẽ, bởi vì lần này nữ chính bị
thương quá nặng ở rừng Vạn Thú, nên Tông Trạch cho gọi cậu đến để hỏi tội sao? Đó quả thực là oan uổng cho cậu quá, còn
chưa trở thành người mạnh nhất Phật giáo, thì đã biết được kết cục của mình,
rất có đạo đức nghề nghiệp nên cậu tuyệt đối sẽ không đi thay đổi quỹ đạo phát
triển của cốt truyện. Nói cách khác, mức độ nguy hiểm của rừng Vạn Thú, cũng
không phải là nơi mà người có sức chiến đấu xếp áp chót quanh năm như cậu dám
đi. Dù sao, cậu chỉ nghe nói qua hào quang
của nhân vật chính, chứ chưa từng nghe nói qua hào quang cho nhân vật phụ, cứ
coi như Tông Trạch gọi cậu đến như thế, thì cùng lắm cũng chỉ là một buổi huấn
luyện cực nhọc thôi, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, tóm lại hiện tại vẫn chưa
tới lúc cậu phải rời đi. Cậu liền lảo đảo mang theo một chút hương rượu còn sót
lại trên người, hướng về phía Tu Nhã Phong của Tông Trạch. ...... Bên kia, trước đài Dao Cung Vũ sương mù
mờ mịt, một người tóc bạc trắng, toàn thân thánh khiết lạnh lùng khiến người ta
không dám xâm phạm, đang vuốt ve pháp khí trong tay, con ngươi thánh khiết
buông xuống, nhuốm một ít gì đó giống như ma khí hắc ám. “...Thanh Ngọc, ngươi lại vụng trộm sư
tôn mà thu nhận đồ đệ…” "Vậy thì... Thật sự là không ngoan
đâu." ———————————— Cậu kỳ thật cũng chỉ là một vật hi sinh
thôi, dù sao cũng chỉ là nam thứ ở giai đoạn đầu, còn giai đoạn sau sẽ là đệ tử
của kẻ phản diện, cũng là sư tôn của nam chính và nữ chính. Nghĩ như thế nào,
thì cũng là trận đấu đỉnh cao giữa vật hi sinh. Tuy rằng, vật hi sinh này đã dần không
còn nhớ rõ tình tiết cụ thể trong nguyên tác nữa rồi. Cậu gõ gõ vào cái đầu có
chút say xỉn, nhanh chóng thản nhiên chấp nhận mình lại quên mất một phần sự
thật của cốt truyện. Lúc trước, khi cậu mới bắt đầu quên cốt
truyện, cậu cũng khá bối rối, nhưng sau đó cậu phát hiện, cho dù ngăn cản như
thế nào, cho dù dùng hết các phương pháp mà cậu có thể nghĩ đến, ngay cả khi
cậu ghi chú lại, thì ngày hôm sau chữ viết cũng sẽ biến mất một cách vô lí, cậu
chỉ có thể chấp nhận thôi. Dù sao, chỉ cần biết cậu là nhân vật phụ, cũng nhớ
kỹ nam nữ chính, còn có thân phận phản diện kia, thì cũng đã đủ rồi. Đỉnh Thanh Lam chính là ngọn núi cao nhất
trong Cửu Thiên Huyền Môn, được bao quanh bởi nhiều ngọn núi nhỏ. Nhưng những
điều này không quan trọng, điều quan trọng là nó có hơn 9.000 bậc thang. Và!
Cấm! Bay! Lần sau... Cậu lảo đảo ôm đầu đi lên, nếu như cậu có
thể xuyên không lần nữa, mong rằng sẽ có thể tiếp tục trở thành nhân vật phụ?
Nếu có thể, thật hy vọng cậu vẫn có thân phận như lần này. Sau tất cả, có tiền
và nhàn rỗi, sống ở đây là tương đối an toàn, đúng là một cuộc sống lý tưởng... ...... Ở phía sau Tu Nhã điện, cậu nhìn thấy
tông chủ của Cửu Thiên Huyền Môn, Tông Trạch, và...nữ chính Giai Lam đnag quỳ
gối cách đó không xa. Nữ chính Giai Lam nhanh nhẹn, đôi mắt nai
linh động đến kỳ lạ, đáng thương nhìn cậu, làm cho người ta hận không thể đem
trái tim mình móc ra dâng lên cho nàng. "Sư tôn..." Vừa nhìn thấy cậu
đến, người quỳ trên phiến đá liền đỏ hốc mắt, đôi mắt nai tròn trịa thoáng cong
lên, hiện ra làn nước trong suốt. "Thanh Ngọc." Cậu theo bản năng
muốn đi qua kéo nữ chính đứng dậy, nhưng không đợi cậu bước đến, giọng điệu
trong vắt lạnh lẽo kia liền nhàn nhạt chặn cậu lại. Người đang quỳ trên mặt đất nhìn thấy cậu
một thân thanh y đi về phía mình, khóe miệng cong lên. Nhưng nàng chưa kịp sung
sướng trong lòng, thì hành động của sư tôn nàng liền bị một người khác dễ dàng
điều khiển. Mắt thấy cậu quay mặt đi, nàng hụt
hẫng... Sự độc ác mãnh liệt gần như trùm khắp đôi mắt nàng, đôi môi vì dùng sức
mím chặt mà chảy ra từng tơ máu. Nhưng khi cậu lo lắng nhìn lại, nàng lại
nhanh chóng giương lên một nụ cười đáng thương, cùng với đôi mắt nai trơn bóng
kia, khiến người ta không đành lòng. Về vẻ tàn nhẫn ác độc vừa rồi, đã vì dấu
hiệu quay đầu lại vủa cậu, mà lập tức biến mất sạch sẽ. "Thanh Ngọc, sau bốn năm, chuyện
ngươi thu nhận đồ đệ, lại chưa từng bẩm báo với vi sư." Tông Trạch nhìn người từ nhỏ một tay hắn
nuôi lớn, vẫn lưu luyến nhìn về phía sau, ngón tay siết chặt dưới ống tay áo
rộng sắp siết chặt vết chảy máu trong lòng bàn tay. Sau bốn năm, khi người đệ tử đầu tiên của
hắn thu nhận đồ đệ, hắn liền sắp không áp chế được sự ác độc trong lòng. Từ sâu
trong đáy lòng hắn sinh ra từng cơn tức giận, tốc độ cực nhanh mà cắm sâu vào
trái tim hắn, sự đau đớn xuyên thấu cơ hồ khiến hắn nhất thời không thể nhịn
được, thống khổ thở dốc ra tiếng, con ngươi màu sáng trong nháy mắt liền dính
đầy tơ máu. Rõ ràng... Rõ ràng là chỉ thuộc về một
mình hắn... Đồ đệ của hắn, hắn một mình nuôi dưỡng... Lại lén lút sau lưng hắn,
tìm một người khác để làm bạn bên cạnh, khi đối mặt với sự chất vấn của hắn
cũng thản nhiên như vậy… ...Làm sao mà, Thanh Ngọc của hắn, lại
dám làm như thế... Bốn năm trước, việc ngăn chặn tâm ma tận
gốc đã tiêu hao gần như tất cả sự nhẫn nại của hắn. Mà lần này, cậu lại thừa
dịp hắn ra ngoài, tìm một đồ đệ khác. Mới một năm trước, hắn đã hao phí rất
nhiều khí lực để cho kẻ chết tiệt cứ bám theo bên người Thanh Ngọc của hắn rời
khỏi tông môn. Bây giờ... tiên tử áo trắng nâng mắt lên,
chờ người trước mặt giải thích rõ ràng, lộ ra đôi mắt màu nhạt sâu không thấy
đáy. Lý do lần này, nếu không thể khiến hắn
hài lòng thì... Tông Trạch nhìn cậu còn cách mình ba
bước, liền dừng lại, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, bàn tay nắm chặt trong tay áo
bỗng dưng thả lỏng. "Thôi, vi sư không muốn nghe
nữa." Hắn nhìn người trước mắt kinh ngạc đến
sững sờ mặt mày, đột nhiên cảm thấy trước đây hắn thật ngu ngốc. Hắn khẽ nhếch
khóe miệng lên, khiến người ta phải cảnh giác, lộ ra chút tà ma quái dị. "Ba ngày sau, Thanh Ngọc đưa Giai
Lam về Tu Nhã Phong đi." Nhìn vẻ mặt khó có thể tin được của người
trước mặt, Tông Trạch khó có chút sung sướng, thậm chí trái tim hắn đau đớn vì
bị sự ghen ghét tra tấn đến hưng phấn run rẩy. "Còn tông môn... Ngươi cứ ở cạnh ta
giống như trước đây là được." Nếu Thanh Ngọc đưa ra đáp án là sư phụ
không hài lòng, vậy thì... Hắn sẽ không bao giờ cho Thanh Ngọc cơ hội tứ ý
quyết định nữa, cứ như vậy, Thanh Ngọc vẫn sẽ ở bên cạnh hắn. Không được rời đi, dù chỉ một bước. ———————————————— Cho đến khi trở về ngọn núi của mình, cậu
vẫn không rõ hành động này của sư tôn rốt cuộc là ý gì. Nữ chính đã bị cậu sắp xếp quay về chỗ ở,
nửa ngày không nghĩ ra nguyên nhân, cậu thừa dịp bên ngoài phủ đã tối, liền lên
giường nằm. Theo lý thuyết, chuyến đi này của Tông
Trạch phải gặp được thiên mệnh chân nữ của mình, còn có một màn anh hùng cứu mỹ
nhân, tuy cuối cùng đó lại là vợ của người khác. Nhưng mà, chiếu theo thiết lập
bình thường, cậu đáng lẽ ra còn được đề
cập đến, còn muốn đối với nữ chủ hết hy vọng, sơ tâm không thay đổi sao? Sao bây giờ hắn vẫn còn nhàn rỗi, để
trừng phạt mà thu hồi ngọn núi của cậu... Chẳng lẽ là Tông Trạch ghi hận cậu không
ở bên cạnh nữ chính, dẫn đến việc nữ chính bị thương sao? Nhưng... Nhìn bộ dáng
của Giai Lam, cũng không giống như là bị thương. Khi tâm trí cậu đang đi du lịch khắp chân
trời, cậu đột nhiên nghĩ về một khả năng khác. Sư tôn của cậu… Không phải là chê cậu quá
chướng mắt, chẳng những thu nhận nữ chính làm đồ đệ, còn an bài cho nàng ở cách
hắn tương đối gần. Cho nên mới muốn chuyển cậu đi, để tạo cơ hội cho họ? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ngay
khi cậu âm thầm khen ngợi bản thân gần đây đã trở nên thông minh hơn, liền mơ
hồ chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa lộn xộn vội vàng. Người vừa mới chia tay không lâu kia lại
ở bên ngoài khóc lóc kinh hoảng, giống như sợ hãi bất lực đến cực hạn: "Sư tôn! Sư tôn! Nhanh chóng cứu...
Ôi... Giai Lam... Bây giờ, Giai Lam thật sự là không có cách nào..." "Họ... Bọn họ phá vỡ nơi bí mật của
Giai Lam, còn dùng cái này uy hiếp Giai Lam..." ...... “Cầu xin sư tôn, bây giờ..." "Sao thế..." Cậu bừng tỉnh sau khi nghe thấy giọng
điệu quen thuộc, trong nháy mắt đại não lập tức tỉnh giấc, cậu nửa mở mắt đứng
dậy mở cửa, trong miệng hỏi lại khi nhìn thấy bóng người rõ ràng quen thuộc lại
xa lạ ngoài cửa. "Cầu xin sư tôn." Theo bản năng, cậu muốn đóng cửa nhưng động
tác lại bị người ngoài cửa dễ dàng chặn lại, người vừa rồi còn dùng giọng điệu
nhu nhược dụ dỗ cậu đã mạnh mẽ bước vào bên trong, con ngươi linh động ban ngày
vào ban đêm lại tràn đầy ý tứ tà mị, ngay cả giai điệu trong trẻo ngày thường
kia, đều trở nên vô tình. "Dù sao thì bây giờ, chỉ có sư tôn
mới có thể cứu Giai Lam thôi..." “...Cho nên, sư tôn giúp Giai Lam hạ
hỏa... Được không?" —————————————— Hai ngày sau, cậy từ từ tỉnh lại, vẫn
không thể hiểu được, nữ tử mềm mại trong trí nhớ kia, sao lại biến thành nam,
còn... Làm điều gì đó quá mức với cậu. Quả thực chính là phạm thượng. Sau một lúc lâu sững sờ, cậu thấy trong
phủ trống rỗng lạ lùng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì người nọ hiện tại
không có ở đây. Nhưng tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài, cùng với
đau đớn về thể chất, và… Dựa vào trí nhớ kia, cậu liền theo bản năng muốn đứng
dậy đi đến Tu Nhã Phong. Sư tôn... Sư tôn... Nhất định sẽ giúp
cậu, nhưng điều cậu không nghĩ tới chính là, khi cậu vất vả ăn mặc chỉnh tề mở
cửa, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy, lại là đại đệ tử mà đã hơn một năm cậu không
gặp, cũng là nam chính trong nguyên sách. Sở Hoài Càng có gương mặt vô cùng sắc bén
tuấn mỹ, nhưng khi giờ đây, hắn ta đang ngồi ở trên bàn đá yêu thích của cậu,
uống rượu hoa đào yêu thích của cậu, lại xuất thần giống như tiên nhân không
màng sự đời. "Hoài... Hoài Càng." Cậu hơi
sững sờ, ngay cả bước chân vội vàng cũng không tự giác mà dừng lại:
"...Ngươi quay lại từ khi nào thế?" Giọng nói trầm thấp của hắn ta vang lên:
"Đêm hôm qua." Hắn ra cầm lấy bầu rượu, rót rượu vào chiếc ly trước
mặt, giống như biểu tình trên mặt anh thản nhiên tự đắc. Một loại xấu hổ trong nháy mắt tràn ngập
trong đầu cậu, khiến cậu xấu hổ muốn lập tức rời đi. "Vậy..." "Đệ tử từ Đông Hải chạy như điên mấy
chục ngày, cuối cùng cũng chạy về kịp trước ngày sinh nhật của sư tôn."
Hắn cúi đầu mím nhẹ môi: "Nhưng không nghĩ tới..." "Một năm Hoài Càng vắng mặt, sư tôn
liền thu nhận một sư muội cho Hoài Việt, vả lại cũng không thông báo cho Hoài
Càng một tiếng..." "Ta hiện đang tìm sư tổ ngươi có
chút việc." Không biết vì sao, cậu nhìn người như thường ngày kia, trong
lòng lạu càng thêm hoảng hốt sợ hãi, cơ hồ là một khắc sau, cậu liền cắt ngang
lời hắn ta: "Nếu có chuyện khác, để ta trở về rồi nói sau ——" Không đợi cậu nói xong, hắn ta liền không
khống chế được bay về phía cậu, cho đến khi cậu bị hắn ta vững vàng khống chế
trong ngực. "Hiện tại..." Giọng người phía
sau thanh đạm thản nhiên không đổi, lại cúi đầu làm càn ngửi nhẹ vào cổ cậu:
"...Trên người sư tôn còn dính mùi vị của kẻ khác." "Sư tôn nói xem, Hoài Việt nên trừng
phạt sư tôn như thế nào... Mới có thể làm cho sư tôn nhớ mãi đây?”