Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 91: Omega vạn người mê

Phó Gia Hành là một người có rất nhiều fan hâm mộ, dung mạo tuyệt đỉnh, dáng người siêu thực. Tất cả Alpha đều muốn độc chiếm hắn, nếu giành chiến thắng trong trận đấu, tất cả Beta đều sẵn sàng vì hắn mà chết, ngay cả những Omega mềm mại và ngọt ngào cũng hận không thể có quan hệ với hắn.

Đáng tiếc, dù được vạn người yêu thích ái mộ, ở hậu kỳ chuyển hướng thăng cấp, vẫn là hắc ám phong. Omega được vạn người mê Phó Gia Hành không phải là tiểu bạch liên mềm mại, mà là kẻ biến thái điên cuồng.

Những người hâm mộ hắn ở thời kỳ đầu đều thích hắn và muốn hắn là của riêng họ, cho dù đó là Alpha, Beta hoặc Omega, hắn thấy một người phế. Đến cuối cùng, hắn đã hủy hoại tất cả những người muốn chiếm lấy hắn, ai ra tay giúp đỡ họ cũng đều tan cửa nát nhà...

Ban đầu, cậu cũng là một trong những Beta bề ngoài nguyện ý vì Phó Gia Hành mà hi sinh tất cả, nhưng trong tâm trí không biết đã tưởng tượng về hắn bao nhiêu lần.

Nhưng may mắn thay, bây giờ cậu vẫn là một người đàn ông tốt, cũng không nhắm mắt liền nghĩ về hắn trong đêm nữa, không đỏ mặt thở hổn hển không ngủ được, cũng không lấy hết can đảm tiến lên bộc lộ tâm ý của mình với hắn.

Anh chỉ âm thầm thích, sau đó, sau đó đối xử tốt với mọi người, càng thêm kiên nhẫn ôn nhu với hắn, càng thêm cam tâm tình nguyện giúp hắn chạy việc vặt, sẽ không nói chuyện lắp bắp đỏ mặt trước hắn... Tuy rằng, tình huống trên, cũng một phần là vì cảm giác tồn tại của cậu quá thấp, căn bản như chưa từng xuất hiện.

Vì vậy, nếu cậu phân định ranh giới với hắn từ bây giờ, thì có thể... Hắn sẽ không biết là cậu thích hắn.

......

Lợi ích của một người đàn ông tôt là cậu đối xử tốt với hắn chỉ vì cậu sẽ không từ chối. Không chỉ hắn, mà cậu sẽ không từ chối tất cả các yêu cầu. Cho nên, trước kia đối tốt với hắn, tuyệt đối không tính là thích.

"Ừm... Vì vậy, tất cả những điều này sẽ được chuyển đến văn phòng của giáo viên sao?”

Cậu nhìn những quyển sách chất đống ở góc phòng học, trong lòng yên lặng tính toán mình cần phải chạy bao nhiêu chuyến mới có thể chuyển hết những thứ này trước khi lên lớp.

Tuy nhiên, hành động có suy nghĩ của cậu có thể gây hiểu lầm cho một số người đối diện. Alpha bốc đồng ngay lập tức giống như một con mèo xù lông, và bắt đầu hét lên:

"Sao thế, không muốn sao? Chẳng lẽ cậu muốn Gia Hành làm sao?!”

Alpha đứng đối diện cậu là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cực cao, gần 1m8 1m9 khi đứng ở trước mặt cậu, có cảm giác hơi áp bách. Anh ta còn khá đẹp trai, vừa nhìn đã thấy vô cùng thích hợp với đội bóng rổ trong trường, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến các Omega hét lên.

"Không có, không có." Cậu vội vàng phủ nhận, ngẩng đầu giải thích: "Không phải, tôi đương nhiên không muốn bạn học Phó đi dọn mấy thứ này, sẽ mệt mỏi lắm..."

Chỉ là, cho dù anh ta rống có lợi hại hơn nữa, cậu cũng không sợ hãi. Bởi vì tuy nói Lục Dương dáng người cao lớn, thoạt nhìn sẽ tưởng hung hăng, nhưng tính tình anh ta lại rất đơn thuần, nói anh ta là một tên ngốc ngây thơ cũng không sai. Hơn nữa anh ta thậm chí chẳng cần không đợi đến cuối cùng, thì anh ta đã bị loại bỏ nhiều lần so với các đối thủ khác rồi.

"Ý cậu là sao?" Alpha cao ngất liếc mắt nhìn, tinh tế đánh giá Beta trước mặt mình: "Cậu không muốn Gia Hành chịu mệt mỏi, chẳng lẽ có ý tứ gì với Gia Hành sao?"

“Không! Không, không!" Cậu sao dám nhận chuyện này, cho dù Phó Gia Hành hiện tại không ở trước mặt anh, cậu cũng lập tức phủ nhận, sợ sẽ bị người ta hiểu lầm. Khi đối mặt với ánh mắt rõ ràng không tin tưởng của Alpha đang tiếp tục chờ cậu nói, cậu dừng lại nửa ngày, rốt cục không dám nhìn thẳng vào đối diện, mà chỉ thì thầm:

"Đó là... Đó là vì, tôi sẽ không từ chối yêu cầu của bạn học Lục..."

Không biết chuyện gì xảy ra, Lục Dương sau khi nghe xong những lời của Beta thấp hơn mình một đoạn lớn, không hiểu sao lại đỏ mặt, cả người không được tự nhiên, ngay cả tay cũng không biết để như thế nào...

Beta này... Beta này... Là đang thổ lộ với anh ta à? Thật là...không biết xấu hổ! Rõ ràng... Rõ ràng biết người anh ta thích chỉ có Gia Hành, lại còn làm như vậy... Thật táo bạo...

Alpha đỏ mặt, anh ta không ngừng mắng trong lòng là Beta này thật không biết xấu hổ, tầm mắt loạn xạ lại nhịn không được muốn nhìn về phía Beta.

Thật kỳ lạ... Beta này, sao lại trắng trẻo hơn những Omega kia chứ, khuôn mặt mềm mại, khi cười lên thì bên má phải như có một má lúm đồng tiền nhỏ, tóc cũng rất mềm như muốn anh ta chạm vào...

Sau khi nhận ra suy nghĩ của mình, người mặc đồ bóng rổ với làn da khỏe mạnh lập tức đỏ bừng, anh ta oán hận nhìn người khiến mình trở nên kỳ quái, tức giận đùng đùng bỏ lại một câu: "Vậy là tốt rồi! Đừng để tôi bắt được cậu lười biếng, nếu không cậu biết tay tôi!” Sau đó, anh ta liền xoay người vội vàng rời đi.

"Cũng đâu bảo anh ta giúp mình chứ, chạy nhanh như vậy làm gì..."

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, cậu có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu rồi ngồi xổm xuống chuẩn bị di chuyển sách.

————————————

Anh đang đứng ở góc cầu thang đột nhiên bị người ta kéo vào, sức mạnh của

người đó rất kỳ lạ, che miệng cậu từ phía sau và kéo cậu lùi lại, cậu thậm chí không kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào. Đợi đến khi bị kéo vào góc tầng trên cùng, cậu mới được buông ra.

"Ôn Thanh..."

Là Phó Gia Hành.

Cơ hồ trong nháy mắt nghe được thanh âm của người phía sau, cậu liền ngưng giãy dụa. Từ tiểu học đã học qua các loại võ thuật, sức mạnh của Phó Gia Hành có thể chiến đấu với các Alpha mạnh nhất, tuyệt đối không phải người một Beta như cậu có thể chống đối.

Quan trọng nhất, hắn là một Omega điên cuồng biến thái, cậu thật sự không dám chọc khiến hắn không vui, nếu bị hắn ghi hận, cậu hoàn toàn xong rồi.

"Phó... Bạn học Phó."

"A Thanh trước kia đều gọi tôi là Gia Hành..." Tuy người phía sau đã buông tay che miệng cậu ra, nhưng vẫn ôm chặt eo anh, kéo cậu ngồi trên bậc thềm gần sân thượng, hoàn toàn ôm cậu vào trong ngực từ phía sau.

Tuy là Omega, nhưng Phó Gia Hành lại rất cao. Ít nhất, khi hắn ôm cậu vào trong ngực, hắn áp chế chân cậu, thậm chí chân hắn còn dài hơn cậu một đoạn. Omega với diện mạo xinh đẹp đến mức khó có thể phân biệt là nam hay nữ ôm chặt người trong ngực, cúi đầu si mê cọ xát ở cổ cậu, đôi mắt nheo lại tối tăm.

"Bây giờ lại gọi tôi là bạn học Phó, A Thanh... Cậu có thích những người khác sau lưng tôi không? "

“Không... Không!” Cậu không rảnh bận tâm hắn đổi xưng hô thân mật thành A Thanh từ khi nào, chỉ theo bản năng cự tuyệt, sợ chọc hắn mất hứng.

"Không có sao?" Omega với dung nhan xinh đẹp mở mắt ra, che giấu ánh mắt u ám ở phía sau Beta: "Nếu không có, vì sao A Thanh một tuần rồi không mang điểm tâm đến chp tôi?”

“...A Thanh tự tay làm bánh sandwich, chiên trứng rất đẹp, còn có sữa nóng..."

“...Cũng không đợi lúc tôi học xong tiết thể dục, lén nhét nước và đường vào trong tủ bàn của tôi..."

"Còn nữa, trước kia A Thanh rõ ràng rất thích nhìn tôi..." Mỗi một câu nói, ám muội trong mắt Omega càng sâu, tay ôm lấy người trong ngực càng siết chặt. Hắn như có như không hôn lên cổ Beta không nghe lời trong ngực, trên chiếc cổ trắng nõn vì mút mà hiện lên màu đỏ mỏng, không ngừng sâu thêm. Cho đến khi, chỗ trắng nõn kia tràn đầy dấu ấn khiến người ta chú ý.

“...Trên lớp học cũng nhìn, sau giờ học cũng nhìn, tôi ra khỏi lớp học vẫn còn nhìn... Bây giờ, sao cậu không nhìn nữa? Hả?”

Là bởi vì A Thanh thích những người khác, cho nên đi thăm những người khác sao?

Người trong lòng hắn, rõ ràng vẫn luôn thích hắn. Nếu không thì sẽ không thể lúc nào cũng chỉ nhìn một mình hắn, nhìn chăm chú hắn thật lâu; sẽ vì hắn mà khi lơ đãng tiếp xúc tầm mắt, thì sẽ đỏ mặt thẹn thùng. Lúc nói chuyện với hắn, cậu sẽ cúi đầu, thanh âm ôn nhu kỳ cục, thậm chí là vì để cho hắn thoải mái một chút, mà không ngừng chạy trước hoặc chạy theo phía sau giúp hắn...

Và bây giờ, tất cả đã biến mất, không có gì.

Không còn tầm mắt dán chặt phía sau, không còn đỏ mặt, không cố ý tự tay làm bữa sáng chỉ dành cho hắn, không có đồ uống, kẹo hay bánh quy nhỏ có thể chạm được trong bàn học...

Hắn sắp phát điên, và Beta, người được hắn ôm chặt vào ngực, là một kẻ lừa đảo đùa giỡn với hắn. Lúc hắn cuối cùng cũng động tâm, thì cậu liền không nói một tiếng mà thu hồi tất cả lòng tốt và tình cảm cậu dành cho hắn, thật đúng là một tên xấu lừa gạt tình cảm.

Và kẻ xấu... sẽ bị trừng phạt.

"Tôi... Tôi không thích ai khác cả." Bị người đằng sau liếm láp không dám nhúc nhích, cậu căng thẳng cẩn thận trả lời câu hỏi của hắn, hai tay chống lên các bậc thang bên ngoài hai chân Omega, sẵn sàng chạy trốn.

"Vậy tại sao không nhìn tôi? Hả?” Phó Gia Hành luôn luôn cao lãnh, khinh thường nói chuyện với những người khác, ngữ điệu cũng lạnh lùng như tính tình của hắn. Nhưng hiện tại, cái lạnh giống như là chất lỏng đặc quánh: "Là bởi vì không thích tôi sao?"

“Tôi... Tôi..." Cậu khẩn trương cả người toát mồ hôi, trong đầu liều mạng suy nghĩ, cũng không biết mình rốt cuộc có nên trả lời hay không.

"Ah... A Thanh không cần suy nghĩ nữa.” Quần áo vốn ủi phẳng hơi bị nhấc lên, đôi môi ướt sũng của Omega chuyển đến khóe môi người trong ngực: "Bởi vì, tôi đã có đáp án rồi."

Kẻ xấu tùy ý đùa bỡn tình cảm của người khác, cho dù bị trừng phạt quá mức, cũng không sao chứ?

"A Thanh, sinh nhật hôm trước của tôi, không thấy món quà của A Thanh."

“Vì vậy, hôm nay tôi đích thân đến lấy."

"A Thanh nhất định sẽ cho tôi... Phải không?"

————————————

Tại ...Tại sao hắn lại làm điều này với cậu?

Cậu không kịp bận tâm trên người bị dính thứ gì kỳ quái, nhịn xuống sự khác thường trên thân thể, vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Điều này là quá bất thường, đáng lẽ mọi chuyện không nên như thế này...

Cảm giác ở chỗ đó mãnh liệt đến quá đáng, mạnh hơn rất nhiều so với các Omega khác, khiến bụng trướng lên đến kỳ cục, dường như chỉ cần một cử động nhỏ cũng khiến cậu rùng mình.

Cậu trốn trong một khu rừng nhỏ giữa tòa nhà giảng dạy và ký túc xá, chịu đựng sự khác thường trên cơ thể cậu. Ngay khi toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt ở trên thân thể mình, bên tai lại truyền đến thanh âm quen thuộc.

"A Thanh, sao cậu lại ở đây?"

Là Cố Tấn Ninh.

"Tấn Ninh, giúp tôi với..."

Trong nháy mắt nhìn thấy người đoan chính nhã nhặn kia, cậu cơ hồ lập tức không khống chế được cảm xúc của mình, khóe mắt ngấn lệ nghẹn ngào hướng hắn ta cầu xin sự giúp đỡ.

Cố Tấn Ninh cũng là Beta giống cậu, nhưng hắn ta khác hẳn với xuất thần bần hèn của cậu, điểm khác biệt chính là, Cố Tấn Ninh chẳng những có dung mạo năng lực cực kỳ xuất sắc, còn xuất thân từ gia đình cực kỳ ưu việt. Hắn ta cũng là người hiếm hoi truy đuổi Phó Gia Hành đến cuối cùng, thậm chí lcòn phản sát rất nhiều người có năng lực gia thế ưu tú như Alpha.

Cậu và Cố Tấn Ninh từ khi còn học tiểu học đã là bạn học, coi như là thanh mai trúc mã, vả lại bởi vì hắn ta là người yêu thích và theo đuổi trung thành của Phó Gia Hành, cậu lại là Beta, ngày thường hắn ta cũng chiếu cố cậu rất nhiều, nên cậu thập phần tin tưởng hắn.

Nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu, người đang mang theo khung kim loại từ từ đến gần hơn với cậu. Mà cậu bởi vì thân thể khác thường mà không dám lộn xộn, chỉ đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tràn đầy tín nhiệm nhìn hắn ta chăm chú.

"A Thanh, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Tôi đã không nhìn thấy cậu cả ngày hôm nay.”

"Là vì! Là vì..." Vừa nghe được bạn tốt ôn nhu hỏi thăm, cậu càng không khống chế được ủy khuất trong lòng mình, đang muốn tâm sự ủy khuất của mình, lại bởi vì chuyện đó riêng tư mà khiến cho cậu nửa ngày cũng không thể nói ra miệng.

"Là vì cái gì?" Cố Tấn Ninh đi tới trước mặt Beta thoạt nhìn rất được yêu thích, đáy mắt bị gọng kính che khuất u ám kỳ cục, ngữ điệu lại vẫn ôn nhu như trên mặt: "Là bởi vì A Thanh đi cùng người khác làm chuyện gì không tốt sao?”

Hắn ta nhìn khuôn mặt trước mặt mình bởi vì kinh ngạc mà có chút sững sờ, uất khí trong tim không ngừng lan tràn cuồn cuộn, sắp bao phủ hắn ta.

Rõ ràng là người hắn ta canh giữ nhiều năm như vậy, lại bị người khác giành trước một bước.

Thật đúng là... Làm cho người ta tức giận.

"Là Lục Dương sao?" Cố Tấn Ninh nhìn người bị giam cầm trong ngực mình, da thịt trần trụi chằng chịt vết đỏ, sự ghen ghét như xé rách hắn ta, khiến hắn ta cực kỳ thống khổ, cảm xúc càng thêm mãnh liệt.

"Tôi..."

"Hôm nay Lục Dương nói với tôi là cậu thích anh ta, cho nên, là anh ta làm sao?" Ngón tay thon dài nghiền nát đôi môi hồng hào lạ thường, trong mắt Beta xẹt qua ánh sáng khác thường, cổ họng khàn khàn kỳ cục.

"Môi đã rách rồi..."

“...Vậy nếu phá thêm một chút, cũng không sao đúng không?”

Chương kế tiếp