Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 93: Người phụ nữ du hành thời gian (Phần 2)
Triệu Kỳ Việt đã gặp qua thứ nữ của Thị lang phủ rất
nhiều lần, từ rất lâu trước kia mà nàng không biết. Một lần tiểu công tử của Hầu phủ và một đám bằng hữu đi
theo phía sau hắn ta khoe khoang về kinh nghiệm tình trường của họ, đó là lần
đầu tiên Triệu Kỳ Việt nghe thấy cái tên: Tống Uyển. Mà tiểu công tử Lâm gia luôn được Hầu phủ nuông chiều mà
lớn lên, giống như chú chim ưng nhỏ kiêu ngạo bay lượn trên bầu trời xanh,
nhưng khi nói đến nàng thì lại đỏ mặt, thiếu niên ngây ngô sờ gáy ấp úng mở
miệng: "...Tống tiểu thư như ánh trăng trên trời, như đóa
sen trong hồ, là người mà ta muốn cưới về nhà..." Lời nói càng về sau càng
nhỏ dần vì ngượng ngùng, khiến người bên ngoài nghe chữ được chữ mất, thế nhưng
thế tử của Hoài Nam vương phủ đứng bên cạnh lại nghe được rất rõ ràng. Người chung quanh còn đang ồn ào hỏi nhau, sao Lâm công
tử phong lưu kia lại không tự mình đi hái ánh trăng trên trời, hái đóa sen
trong ao kia đi. Chỉ là, những câu hỏi ồn ào kia đã bị tiểu công tử tuấn tú bác
bỏ hết lần này đến lần khác: “...Không thể đường đột, tuyệt đối không thể đường
đột với Tống tiểu thư.” Về sau, khi Triệu Kỳ Việt thật sự nhìn thấy vị tiểu thư
‘như ánh trăng trên trời, như đóa sen trong hồ’ của Thị lang phủ trong miệng
Lâm công tử, hắn ta mới biết, đây không phải là trăng trên trời, là sen trong
như lời Lâm công tử nói, mà rõ ràng là hồ ly trong rừng đầy mị hoặc. Nếu không,
tại sao chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng, đã khiến hắn ta tâm can rung động,
mãi mới hoàn hồn, thậm chí từ nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn ta còn sinh ra
một loạt những suy nghĩ đáng sợ. Người này, hắn ta nhất định phải biến nàng thành người
của Triệu gia cả đời. Chỉ là, hắn ta không nghĩ tới, nữ tử kia sau này quả thật
sẽ mang họ Triệu. Chẳng qua lại là của Triệu Cảnh Hoài, chứ không phải là của
Triệu Kỳ Việt. ...... “...Ta xin lỗi Thế tử vì hành động mạo phạm lúc trước của
mình, kính xin Thế tử gia đại nhân đại lượng, rủ lòng tha thứ..." "Tha thứ cho ai? Tha thứ cho người đang đứng trước
mặt ta bây giờ sao..." Âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng ngắt lời cô, mang theo
ý tứ không rõ ràng. nàng ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm kia. Dưới
uy thế u ám, nàng cho dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không kiềm chế được
bắt đầu run rẩy. "Vẫn là cái trước đó... Gắt gao dây dưa với 'ngươi'
ta không buông?” ...... Dáng vẻ điềm đạm đáng thương như vậy... Triệu Kỳ Việt ngồi ở trên nhìn người khiến hắn ta ngày
đêm nhớ nhung không ngủ được đang rơi lệ, hơi kinh hoảng, chỉ cảm thấy cổ họng
khô khốc ngứa ngáy không ngừng, không biết dục niệm từ đâu như lửa đốt, trong
nháy mắt tiêu diệt lý trí của hắn ta, khiến thanh âm của hắn ta không ngừng
khàn đục. "Tống tiểu thư... Uyển nhi, nhược điểm của nàng đang
ở trong tay ta." Ác niệm trong ngực hắn khiến hắn sinh ra tâm ma, lại vô
sỉ lấy nhược điểm để uy hiếp một nữ tử yếu đuối. Chỉ là, nam nhân nhìn gương
mặt nàng tái nhợt, vô lực sắp đứng không vững, trong ngực chợt sinh ra sự thỏa
mãn khiến hắn ta không ngừng muốn thở dài ra tiếng. Hèn hạ thì sao, vô sỉ thì sao. Bởi vì... Tống Uyển, dù gì cũng sẽ thuộc về hắn. —————————————— Hắn ta sẽ làm gì? Sẽ... Coi nàng như yêu quái trong
truyền thuyết, tập tục... Hay tuyên dương nàng khắp kinh thành, sau đó... Sẽ
hủy hoại nàng triệt để? nàng bị ý nghĩ trong đầu khiến sắc mặt tái nhợt, ánh mắt
mơ màng, ngay cả khi Xuân Đào đỡ lấy nàng, liên tục gọi nàng vài tiếng tiểu
thư, nàng cũng không nghe thấy. Cho đến khi thanh âm trong sáng ôn hòa kia vang
lên trước người nàng, nàng mới chợt hoàn hồn. "A Uyển. Không lẽ Tống tiểu thư thực sự vô tình với
Cảnh Hoài sao? Hiện tại Cảnh Hoài đang ở trước mặt, mà tỷ cũng làm như không
thấy." Nghe thấy thanh âm ôn hòa mang theo chút chua xót truyền
đến, nàng ngẩng đầu lên mới giật mình phát hiện người trước mặt là Triệu Cảnh
Hoài. Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác áy náy khó chịu bốc lên từ trong lòng
nàng, khiến nàng cúi đầu đỏ mặt. "Không... Không, Cảnh... Cảnh Hoài.” Ba chữ Triệu
công tử đã xoay một vòng quanh đầu lưỡi nàng, nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn
thấy thần sắc người đối diện ảm đạm xuống thì vội vàng thay đổi. Triệu Cảnh Hoài xuất thân từ Vương phủ, diện mạo xuất
chúng, tính cách thiện lương, thiên phú lại cực kỳ xuất sắc... Đây vốn là một
người mà bao nhiêu nữ nhi nhà nhà muốn gả, nhưng sau khi có hôn ước với hắn,
‘nàng ta’ lại nhiều lần làm ra hành động khác thường, lại si mê huynh trưởng
hắn triền miên không thôi, khiến hắn chịu biết bao châm chọc. "Cảnh Hoài, không phải." Trong lòng nàng càng
áy náy hơn, ngay cả ngữ điệu cũng thêm ôn nhu nhẹ nhàng. nàng chờ nam nhân
trong phòng rời đi hồi lâu, rồi mới hoảng hốt đi ra, không nghĩ tới mới đi ra
ngoài một lúc, đã lại gặp Triệu Cảnh Hoài. Thấy chung quanh không có người khác, trái tim nàng tan
nát, dứt khoát kéo vị thiếu niên với vẻ mặt nàng đơn kia trở vào phòng nàng. "Cảnh Hoài, chàng nghe ta nói trước đi." Người nhu thuận mặc cho nàng kéo vào phòng cao hơn nàng
rất nhiều, chiếu theo cách nói của vị Tống Uyển tiểu thư ở thế giới kia, thì
hẳn là cao 1m8. nàng đột nhiên nhớ tới cho dù gần đây có nhiều lời đồn đại như
vậy, nhưng Cảnh Hoài vẫn không làm khó nàng, điều này khiến nàng càng ôn nhu
với hắn hơn. “... Mặc kệ chàng có tin hay không, Cảnh Hoài, người có
hôn ước với ta, chỉ có một mình chàng..." Trước khi nàng định hôn ước với Triệu Cảnh Hoài, kỳ thật
là họ chưa từng gặp mặt, cho dù đã gặp mặt một vài lần ít ỏi, nhưng đều cách
nhau một tấm bình phong, chỉ có thể nhìn thấy đường nét, nhưng cho dù là như
thế, nàng cũng có thể nhìn ra hắn là một người cực kỳ lương thiện từ cách nói
chuyện của hắn. Và trong vài lần gặp mặt để định hôn đó, nàng lại càng
ngạc nhiên khi phát hiện ra người được mọi người bên ngoài gọi là công tử ôn
nhu vô song này, ở trước mặt nàng, lại giống như một thiếu niên ngây ngô. Chưa
kể, thỉnh thoảng khi khoảng cách giữa họ quá gần, cho dù là trong lúc vô tình
hắn tiếp xúc tầm mắt với nàng, thì hắn đều sẽ giống như một thiếu niên thuần
khiết không biết thế sự, bất ngờ đỏ mặt. Rất nhiều lần, nhút nhát đến mức làm
rất nhiều chuyện ngu ngốc. Trong đó, có lần hắn giả bộ che giấu biểu cảm trên gương
mặt, mà đã cầm một chén trà gần tay, sau khi nhấp vài ngụm mới phát hiện là cầm
nhầm chén của nàng, sau đó hắn còn làm ra rất nhiều chuyện tay chân luống cuống
khác. Mỗi lúc như vậy, trong lòng nàng không phải là sự chán
ghét, mà là sự bất lực xen lẫn một chút nuông chiều mà chính nàng cũng không
phát hiện ra. Bởi vì hắn luôn làm cho nàng nhớ tới đệ đệ đã chết non trong bụng
mẹ nàng, nhìn bộ dáng thiếu niên đỏ mặt bối rối, thường xuyên sẽ khiến nàng lơ
đãng, nếu đệ đệ nàng bình an sinh ra, hẳn cũng không nhỏ hơn là bao so với
người trước mặt đúng không? Trên cơ bản cũng không còn ai nhớ rõ, cho dù là hiện giờ
thì trên dưới phủ Thị lang, cũng ít người nhắc tới, rằng tam tiểu thư của bọn
họ hơn mười năm trước bởi vì khó sinh mà mất đi cả hai mạng người. Ngay cả khi
nàng mơ hồ nhớ kỹ, hoặc thi thoảng có người nhắc đến chuyện đó, cũng chỉ là sự
thương tiếc cho tiểu nam tử đáng thương đã thành hình kia... "Cho nên, Cảnh Hoài hãy tha thứ cho ta, có được
không..." Có lẽ là thiếu niên lạnh lùng vừa mới gặp mặt đã bị nàng
kéo vào phòng kia, hiện tại đã vì mấy câu nói của nàng mà cúi đầu, hai tai đỏ
ửng khiến người ta không khỏi thương tiếc, nàng nhịn không được vươn tay sờ sờ
đỉnh đầu hắn. Sau khi ý thức được hành động của mình, nàng rụt tay còn nhanh
hơn so với lời nói đồng thời phát ra. "Không... Xin lỗi..." nàng hoảng loạn cúi đầu,
quả thực không thể tin được điều mình vừa làm, ngay khi nàng dập đầu muốn xin
lỗi vì hành động của mình, hắn đã nắm lấy cổ tay nàng đang rũ xuống, sau đó,
chỉ dẫn, đặt tay nàng trở lại đỉnh đầu hắn. "A Uyển... Thật sự sẽ không thích huynh trưởng của
ta sao?" Ánh mắt Triệu Cảnh Hoài, so với Triệu Kỳ Việt, thiếu đi một chút
sắc bén, vòng cung hơi mượt mà, khiến cho mỗi lần hắn cúi đầu nhìn nàng, đều
giống như một con vật nhỏ ướt át trong suốt, khiến người ta không nỡ cự tuyệt. Có lẽ nhận thấy câu hỏi của mình có chút quá thẳng thắn
và vô lễ, trên mặt thiếu niên hiện lên thần sắc sắc bén có chút ảo não, sau một
lúc, thanh âm đặc biệt ôn nhu xen lẫn chút làm nũng bất giác vang lên trước mặt
hắn. "Ta không có ý gì khác, chỉ..." "Thật sao?" Còn chưa đợi nàng nói xong, hành
động cắt ngang của hắn khiến nàng đỏ mặt xấu hổ, liên tục cúi đầu, nhưng mặc dù
là như thế, nàng vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói với người có hôn ước với mình: "Ta thực sự, một chút cũng không thích Thế tử
gia..." Sợ mình giải thích không đủ sẽ khiến cho Triệu Cảnh Hoài
tiếp tục hiểu lầm nàng, nhưng điều nàng không thấy chính là, người đứng trước
mặt nàng, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thần sắc đã sớm tối tăm, đáy mắt
âm u thấm người. Triệu Cảnh Hoài nhìn người đứng trước mặt hắn, cúi đầu
hai má nhiễm tầng đỏ mỏng, ác niệm bị áp chế trong trái tim, lại không ngừng
cuồn cuộn. Đầu lưỡi trong khoang miệng hung hăng chống lên hàm trên,
bàn tay nắm thành quyền hướng vào đầu ngón tay trong, trong lòng bàn tay hắn
sớm đã hằn lên vết máu, lúc này hắn mới miễn cưỡng ngăn chặn ý nghĩ muốn trói
người tên Tống Uyển này lại, chỉ có một mình hắn biết, vĩnh viễn nhốt nàng lại. Tầm mắt mờ ảo lần lượt miêu tả đường nét nhỏ nhắn đối
diện, lặp đi lặp lại không ngừng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thỏa mãn, dục
niệm tham lam tra tấn Triệu Cảnh Hoài khiến hắn thống khổ thở dốc. Người phụ nữ này... Người này, sao có thể quyến rũ người
khác như vậy... Câu dẫn hắn lún sâu vào vũng bùn còn chưa đủ, còn đi quyến rũ
cả người kia... Nhưng... Không sao, Triệu Cảnh Hoài thu hồi bàn tay bất
giác vươn ra, tầm mắt hướng theo, hô hấp lại khó khăn, chậm rãi tăng thêm thô
ráp. A Uyển của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể là của hắn. Cho dù
người kia là Thế tử Hoài Nam vương phủ, là huynh trưởng của hắn cũng không
được. Người trước mặt bị hắn kéo mạnh vào trong ngực, phát ra
tiếng kinh hô nhỏ. Thế nhưng, không đợi nàng giãy dụa muốn chạy trốn, hắn liền
mở miệng trước một bước, ngữ điệu ngụy trang là ấm áp quen thuộc trước mặt
nàng. "A Uyển ta... Ta thật sự rất vui, ta thật sự sợ A
Uyển không thích ta nữa..." Người trong ngực giãy dụa trở nên nhẹ nhàng,
Triệu Cảnh Hoài vùi đầu vào cổ nàng, ánh mắt nồng đậm đầy bệnh hoạn, hắn cười
nhẹ, giọng điệu thật cẩn thận thăm dò nàng. "Ta rất thích A Uyển, cho nên, A Uyển không cần
thích người khác nữa..." “...Vĩnh viễn vĩnh viễn, chỉ thích một mình Cảnh
Hoài…" "Được không?"