Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 94: Người phụ nữ du hành thời gian (Phần 3)

Triệu Cảnh Hoài tuyệt đối sẽ không để A Uyển phát hiện được bộ mặt thật của hắn.

Triệu vương phủ được người ngoài ca ngợi về tình huynh đệ tốt đẹp, thê thiếp yêu thương hòa thuận, nhưng sự thật lại không tốt đẹp như người ngoài nghĩ.

Vương gia của Triệu gia lấy hiệu là Hoài Nam vương. Vào năm năm Hòa Quan, ông đã cưới quận chúa Chiêu Dương, người đã ngưỡng mộ ông nhiều năm. Đối với vị nương tử là quận chúa, là trưởng tỷ của đương kim hoàng đế, Hoài Nam vương vẫn luôn giữ thái độ kính trọng. Nếu có thể kính trọng như khách nhân như vậy cả đời, âu cũng có thể coi đây là một giai thoại.

Đáng tiếc, điều mà quận chúa Chiêu Dương mong muốn nhận được từ Hoài Nam vương lạnh lùng không phải là sự kính trọng như khách nhân này, mà bà luôn khao khát một tình yêu như tri kỷ từ ông. Cả đời bà đều cố gắng tìm kiếm tình yêu từ người đàn ông ngay cả biểu tình cũng ít khi lộ rõ này, khi cuối cùng nhận ra đây chỉ có thể là vọng tưởng, bà lại dần muốn chiếm lấy thân thể người đàn ông này.

Trên phố thường nói Hoài Nam vương và quận chúa Chiêu Dương cực kỳ ân ái, trong đó bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, thì không ai rõ. Nhưng điều chắc chắn chính là, quận chúa Chiêu Dương từ nhỏ được sủng ái trong hoàng thất, cao quý lại tinh tế, quả thật bà luôn chìm trong những tin đồn tốt đẹp như vậy.

Hơn nữa, bà không thể chịu đựng được khi phải chia sẻ chồng mình với người khác, một chút, cũng không được.

Cho nên Hoài Nam vương, người luôn lạnh lùng bất cần, sau những mánh khóe đê tiện của tỳ nữ, sáng hôm sau, ông đã thưởng cho tỳ nữ một chén canh tuyệt tử, rồi sai người trục xuất tỳ nữ đó ra khỏi phủ.

Hành động này, làm cho quận chúa Chiêu Dương hận đỏ mắt, nhưng lại không dám làm bậy ở trước mặt trượng phu, bà hận không thể cào nát mặt tiện tỳ kia trước khi đuổi ra khỏi phủ.

Nhưng người ta không nghĩ tới chính là, tỳ nữ kia, ngoài tư sắc không tệ, nàng ta còn có lòng dũng cảm. Không ai nghĩ tới, một năm sau, tỳ nữ nhỏ bé kia lại ôm một nam hài tử mặt mày giống Hoài Nam vương đến tám chín phần, quỳ rạp trên con đường mà Hoài Nam vương khi hồi phủ chắc chắn sẽ đi qua.

Cho đến khi nam nhân mặt mày lãnh đạm mang theo hai mẹ con kia hồi phủ, quận chúa Chiêu Dương vô lực, chỉ đành cắn răng cho tiểu tiện nhân kia làm thiếp thất.

Chỉ là tỳ nữ rốt cục cũng leo lên được vị trí kia lại không có số hưởng, hồi phủ không đến ba năm đã nhiễm bệnh, để lại một tiểu hài tử mới ngây thơ chưa biết gì.

......

Khi còn bé, cuộc sống của Triệu Cảnh Hoài không hề dễ chịu, phụ thân của hắn khinh thường cũng không muốn quản những chuyện nhỏ nhặt nhàm chán này, mà vị phu nhân chính thất chính tay tiếp quản hắn, lại vô cùng hận hắn.

Nhi tử do chính quận chúa sinh ra đã được Hoàng đế tự mình nhận làm Thế tử, tận lực lo cơm ăn áo mặc, cũng dốc hết toàn bộ lực lượng nuôi dưỡng. Mà hắn, so với một chú trông nhà cũng không bằng.

Còn nhớ mùa đông chính là khoảng thời gian lạnh giá nhất, hắn còn chỉ có lớp áo mỏng để mặc. Lúc đó Triệu Cảnh Hoài chưa tới mười tuổi lại một lần nữa muốn đến chính viện tìm phụ thân mình, nhưng hắn rất nhanh đã bị bắt lại, người phụ nữ phú quý ngồi cạnh lò sưởi, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đầy chán ghét:

“Ngươi là một kẻ đê tiện, giống như di nương đê tiện của ngươi vậy."

Kết quả là hắn bị trừng phạt, bị ném vào phòng củi không có tấm chắn gió, chịu lệnh nhịn ăn ba ngày. Triệu Cảnh Hoài đói bụng ngày hôm sau dựa vào hơi thở cuối cùng, bò ra khỏi Vương phủ tìm con đường sống cuối cùng.

Thật buồn cười, ở trong Vương phủ, hắn chỉ là muốn đến chính viện một lần, nhưng đều ngăn cản, hiện tại muốn chạy khỏi Vương phủ thì lại dễ dàng như vậy, không có sự cản trở nào...

......

Cuộn mình ở góc hẻm tránh gió, ý thức Triệu Cảnh Hoài đã dần mơ hồ, không một lần hắn nghĩ rằng mình đã chết rồi.

Tuy nhiên, hắn chưa chết. Hắn thức dậy trong một sự ấm áp.

Trong sự ấm áp đủ để hắn đắm mình vĩnh viễn không tỉnh lại, hắn nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng:

"Đã tỉnh rồi sao, ngươi có muốn uống một chút súp nóng không?"

Một bát súp được bưng tới trong chốc lát, còn đang bốc khói nóng hổi.

Triệu Cảnh Hoài bắt đầu mong chờ ba ngày một lần, khi đó, hắn chỉ cần chạy ra khỏi phủ, sau đó cuộn mình ở nơi gió lạnh dễ thấy kia, lộ ra bộ dáng đáng thương. Người đi ngang qua nơi đó, sẽ cho người đánh ngựa dừng lại. Sau đó xốc màn cửa sổ tinh xảo của xe ngựa lên, khẽ cau mày, vẻ mặt không đành lòng gọi hắn qua.

Hắn bắt đầu quyến luyến sự ấm áp trong chiếc xe kia, cùng nhiệt độ bên cạnh nàng, khiến hắn si mê như trúng độc vậy. Sự nghiện ngập xâm nhập tận xương tủy này khiến hắn liều mạng xuyên qua sự ngăn cản của chủ mẫu trong phủ, nhận được sự tán thành của phụ vương mình.

Thế nhưng, ngay khi hắn vui mừng nóng lòng muốn thử, chiếc xe ngựa mỗi lần ba ngày sẽ tới lại không còn đi qua nữa.

......

Sau khi biết được thân phận của người nọ, hắn đã dùng hết sức lực đi tìm tung tích của nàng.

Cũng chính lúc đó, hắn biết, người kia, A Uyển của hắn, luôn không đành lòng mà vươn tay giúp đỡ hắn. Cũng không phải bởi vì nàng đột nhiên mềm lòng với hắn, cũng không phải nàng có lòng thương người như bồ tát.

Tất cả chỉ là bởi vì, nàng coi hắn như là người đệ đệ vừa ra đời đã chết yểu của nàng, nên hắn mới nhất thời khiến nàng để tâm mà thôi.

Nhưng...

Vừa biết chuyện này, biểu tình trên mặt hắn lại không có nửa phần phẫn uất hay bất bình. Thậm chí, sau một thời gian ngắn trầm mặc, hắn thậm chí còn cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp xen lẫn ám sắc lấp đầy khoảng sân.

Cuối cùng, thiếu niên đã mặc cẩm phục hoa quý giống như huynh trưởng hắn, khóe mắt cong cong còn chưa kịp thu hồi chảy ra từng giọt nước trong suốt.

"Là vì đau lòng đệ đệ của mình..."

"Không sao." Thiếu niên rút ra một chiếc khăn quý giá mà nặng nề tay từ trong tay áo, như bị mê hoặc mà hít một hơi thật sâu trên nó: "...A Uyển tỷ tỷ coi Cảnh Hoài là thế thân của đệ đệ mình, cũng không sao cả."

"Chỉ cần... Chỉ cần A Uyển tỷ tỷ vĩnh viễn đều có thể mềm lòng với Cảnh Hoài..."

"Vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Cảnh Hoài, vĩnh viễn tha thứ cho Cảnh Hoài, vĩnh viễn... không rời khỏi Cảnh Hoài."

"... Thì tất cả đều có thể, A Uyển tỷ tỷ."

————————————

Khi tỉnh lại từ trong bóng tối, nàng vẫn không thể phân biệt được mình vẫn đang ở trong cơn ác mộng đó hay đã thoát ra rồi.

Mặc cho nghĩ như thế nào, nàng cũng sẽ không nghĩ tới người được ca tụng là quý tộc, là thiên tử lại làm ra hành động cưỡng đoạt như vậy đối với nàng. Mặc kệ nàng giải thích cho hắn rằng trước dây dưa cũng không phải là ý của nàng, hắn tựa như đã chắc chắn, hoặc là không quan tâm, đã mang theo uy thế khiến nàng kinh hãi, áp bách khiến nàng không thể phản kháng.

Đợi đến đầu tóc nàng rối bời, quần áo cũng xộc xệch, khó khăn lắm mới đụng được cánh cửa khép hờ, người nọ lại ở phía sau nàng đã không nhanh không chậm mở miệng:

"Tống tiểu thư... Tam tiểu thư phủ Thị Lang, nàng thực sự muốn đi ra ngoài sao?”

Bàn tay đã chạm vào chốt cửa liền dừng lại như vậy, nghe thấy lời này, trong lòng nàng không khỏi giật thót.

Cũng đúng, lúc trước cũng vì nàng bước ra khỏi cánh cửa này, khiến hắn nhớ tới hành vi trước kia của "cô ta", cảm thấy là nàng lại không biết xấu hổ mà chủ động quyến rũ Thế tử gia có thân phận tôn sùng kia…

......

Từng mảng đen kịt vụt lên trước mắt nàng, giữa hau lông mày đau nhói, nàng theo bản năng muốn đưa tay lên xoa bóp, lại vô tình nhận ra tay nàng đã bị trói lại.

"Chuyện này..."

"Uyển Uyển, em đã tỉnh rồi sao? Anh trai rất lo lắng cho em đấy."

Tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ ràng, trong căn phòng có ánh đèn vàng ấm áp, một thanh niên nhã nhặn buông tài liệu trong tay xuống, đi tới từ bên kia phòng, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lo lắng.

“...Anh trai?" Một khắc trước nàng còn đang ở thế giới của mình, đột nhiên lại bị dịch chuyển đến một thế giới khác, tinh thần vừa rồi còn chưa kịp thả lỏng, tầm mắt lại tiếp xúc với sự trói buộc chặt chẽ trên ghế, mà nhất thời sững sờ.

"Đây là... Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nàng theo bản năng muốn thoát ra khỏi dây trói, lại phát hiện ra với sức lực của nàng, ngay cả cử động một chút cũng rất khó khắn. Nàng chỉ đành đem tầm mắt nhìn về phía người vừa bước tới, nàng cúi xuống, lo lắng nhìn chăm chú vào "anh trai" của mình.

“Uyển Uyển..."

Điều khiến nàng nghi hoặc chính là, thanh niên trước mặt tướng mạo xuất sắc có vẻ nhưu không muốn nói, trong lời nói do dự thần sắc càng thêm lo lắng. Một lúc lâu sau, anh ra mới như hạ quyết tâm, giải thích tầm mắt nghi hoặc của nàng.

"Uyển Uyển, mấy ngày trước em lại phát bệnh."

Phát bệnh? Nhưng Tống Uyển ở thế giới này, không nói cho nàng biết cô ta bị mắc bệnh gì cả... Không đợi nàng lên tiếng, ở trước mặt nàng, thanh niên đã khom lưng để ngang tầm mắt với nàng, mở miệng nói trước:

"Là anh trai không tốt, gạt Uyển Uyển lâu như vậy."

“...Bởi vì Uyển Uyển nhiều năm như vậy mới có thể khôi phục bình thường, anh trai quá vui mừng, sau này mới phát hiện Uyển Uyển hình như không nhớ rõ chuyện trước kia, anh trai sợ nếu tùy tiện nói cho Uyển Uyển biết, Uyển Uyển sẽ chịu không nổi..."

"Chờ một chút..." Thần kinh nàng vẫn căng thẳng như trước, cắt ngang lời người bên cạnh, nhưng vẫn đè nén sự nghi hoặc nhẹ giọng hỏi: "Ý của ngươi là, trước kia ta đều sinh bệnh, khoảng thời gian trước tỉnh lại, thì mới khôi phục bình thường sao?”

"Đúng vậy." Người nửa quỳ trước mặt nàng với thật sự lo lắng, nửa điểm cũng không giống giả dối, đôi mắt phượng xinh đẹp phía sau gọng kính kim loại. Nàng cảm giác như đang bị người này nhìn theo dõi triệt để, trên khuôn mặt lãnh đạm điểm xuyến một nốt ruồi nho nhỏ dưới đuôi mắt bên phải, sinh ra chút màu sắc mê người.

“..Lúc đó Uyển Uyển đã không nhớ rõ chuyện trước kia..."

"Không phải." Nàng vội vàng phản bác, đại não lại còn đang chịu từng trận đau đớn rất nhỏ, thật giống như thân thể này đã lâu không ngủ. Nàng nhìn trước mặt, bởi vì nàng cắt lời mà anh ta có chút sững sờ. Nàng đè xuống cảm giác mệt mỏi trên thân thể, mạnh mẽ lấy tinh thần nhẹ giọng giải thích cho anh ta.

“Tuy rằng nói ra anh sẽ thấy không đáng tin…"

Quả nhiên, nàng nhìn chăm chú vào gương mặt cực kỳ xuất sắc trước mắt, mặc kệ bị anh ta cười cười sửa lại xưng hô của nàng rất nhiều lần, khi nàng vẫn thấy khó chịu khi gọi anh ta là anh trai. Nhưng nàng nhớ tới từ sau khi nàng tỉnh lại ở thế giới này, người trước mặt này thực sự đối xử rất tốt với vị Tống Uyển kia.

Vừa nghĩ đến những chuyện này, nàng không khỏi áy náy khi đón nhận sự quan tâm dành cho người khác, chiếm thân thể em gái người khác, còn mạo danh hưởng thụ sự sủng ái của anh trai của Tống Uyển kia. Vì vậy, nàng không thể không quyết tâm để nói sự thật với anh ta.

"Nhưng mà, Tống Uyển trước khi bị ngất đi mới chính là em gái A Uyển của anh, mà ta..."

"Nhìn anh đi." thanh niên nửa quỳ gối trước mặt cô gái bị trói ở ghế ngồi khẽ cười ra tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc trước trán nàng, mặt mày cười ôn nhu: "A Uyển của anh lại đang nói những lời ngốc nghếch rồi."

Thanh niên mặc bộ quần áo thoải mái càng thêm thanh tuấn, anh ta cởi bỏ dây trói chồng chéo trên người nàng. Nàng bởi vì thân thể lâu rồi không nhúc nhích mà vô lực được anh ta ôm vào trong lồng ngực, luồng khí ấm áp lan tỏa bên tai nàng.

“A Uyển rốt cuộc là ai, anh trai còn không biết sao?”

"Không phải, ta..." Nàng muốn giãy dụa thoát ra khỏi lồng ngực của anh ta, ngược lại còn bị thanh niên ôm chặt hơn, cơ hồ khiến nàng hơi khó thở. Không biết vì sao, nàng cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, từ từ, ngay cả đôi mắt bị ép đặt lên cổ thanh niên cũng khó có thể mở ra.

Thanh âm quanh quẩn bên tai nàng càng ngày càng khó nghe, nàng càng không phát hiện được cảm xúc trong đó, ngay cả nam nhân ôm lấy nàng tràn đầy dục vọng chiếm hữu, nàng cũng không phát hiện ra.

Thanh niên mặt đối mặt ôm chặt người trong ngực, không chừa lại một khe hở, trên khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ khó hiểu, trong con ngươi híp lại vẻ mặt mê say.

“... A Uyển, A Uyển của ta, cuối cùng nàng cũng trở về rồi."

Cánh cửa bên ngoài khẽ đóng lại, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi dọc hành lang, thổi lên những chiếc chuông vàng treo trong phòng, phát ra âm thanh nặng nề, hòa lẫn với tiếng xào xạc từ bốn phía xào xạc, những tấm bùa được dán theo một quy luật, mơ hồ khiến người ta cảm thấy sợ hãi…

Chương kế tiếp