Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 96: Người phụ nữ du hành thời gian (Phần 5)
Từ lúc Triệu Kỳ Việt đá văng cửa viện của thứ đệ nhà
mình, thì chỉ mới qua vài giờ. Trong Hoài Nam vương phủ, hai huynh đệ bọn họ rốt cuộc có
tốt đẹp như người bên ngoài nói hay không, tất nhiên người trong cục là rõ ràng
nhất. Là cháu ngoại của Hoàng đế, cũng là trưởng tử của Hoài
Nam vương, Triệu Kỳ Việt còn được sắc phong làm Thế tử gia của Hoài Nam vương
phủ, hắn ta đương nhiên không thể tránh khỏi sẽ có sự cao ngạo của quý tốc. Mà
phần khí phách cao ngạo này, cùng với thiên phú vốn có, chỉ cần đạt được mục
đích của mình, hắn ta sẽ không bận tâm đến ánh mắt người đời. Là con trai trưởng của Hoài Nam vương phủ cẩn thận nuôi
dưỡng, Triệu Kỳ Việt rất ít khi để ý đến người khác. Ngay cả thứ đệ trong phủ
bị mẫu thân hắn ta là quận chúa Chiêu Dương đối xử tàn nhẫn cũng vậy. Hắn ta đương nhiên biết bộ mặt thật có vẻ ôn hòa vô hại
của thứ đệ nhà mình, thế nhưng, hắn ta cũng luôn khinh thường những người không
có khả năng gây hại đến hắn ta. Cho đến khi, nàng lại trở thành thê tử sắp cưới của Triệu
Cảnh Hoài. ...... Viện phủ của Triệu Cảnh Hoài ở Hoài Nam vương phủ không
tính là tốt, nhưng đây cũng đã là kết quả phấn đấu của hắn. Khi cửa viện bị đá văng ra một cách thô bạo, hắn đang
dùng bữa sáng, mấy đĩa đồ ăn vặt cùng với sủi cảo mềm mại, thiếu niên tao nhã
dùng bữa sáng thanh đạm. Lúc chú ý tới người xông vào cửa là Triệu Kỳ Việt, hắn
vốn định mặc kệ, nhưng tầm mắt chuẩn bị thu hồi lại lướt qua bóng người cao lớn
kia, thân ảnh nhỏ nhắn ngượng ngùng kia lại chợt thay đổi thần sắc, biểu tình
thiện lương vô hại đã không còn sót lại chút gì, thậm chí hắn thất thố vứt bỏ
chiếc đũa trong tay mà đứng thẳng lên. "A Uyển tỷ tỷ?!" Người đứng ở phía sau nam nhân, so với bộ dáng trong trí
nhớ của Triệu Cảnh Hoài, không thể nghi ngờ là đang lúng túng. Búi tóc luôn
được chải chuốt đã rối mù, bộ quần áo xộc xệch không phù hợp… Trông nàng nhưu
vừa bị khi dễ vậy. Triệu Cảnh Hoài theo bản năng muốn đi về phía A Uyển tỷ
tỷ của hắn, rồi lại dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng khiếp đảm của
người đang co rúm lại phía sau Triệu Kỳ Việt. "Ngươi không phải A Uyển tỷ tỷ, ngươi là... 'Người
kia'.” "Xuy." Triệu Kỳ Việt vào cửa, tùy ý ngồi lên
ghế đá trong viện: "Cũng không quá ngu xuẩn." "Uyển Nhi... Lại bị đổi rồi.” Hắn ta lười biếng tựa
vào bàn đá, uy thế vẫn đủ áp bức người ta như trước. Chỉ nhẹ nhàng ngoắc tay về
phía ngoài cửa, Tống Uyển kia liền sợ hãi đến cực điểm, co rúm lại đi về phía
hắn ta. "Ta vốn không tin những lời quỷ thần kia nói, nhưng
mà..." Triệu Kỳ Việt nhìn thứ đệ nhà mình thu hồi dáng vẻ vô hại thường
thấy trước mặt người ngoài, một gương mặt lạnh lùng đáng sợ, không khỏi sinh ra
buồn cười: "...Hiện tại ta không thể không tin..." "Mặc kệ huynh trưởng có tin hay không, Cảnh Hoài
nghĩ, điều đầu tiên huynh trưởng cần biết chính là…" Thiếu niên còn chưa
tới tuổi trưởng thành, ngồi xuống đối diện Triệu Kỳ Việt, cởi bỏ thần sắc vô
hại trên mặt, hiện ra chút lạnh lùng: "A Uyển là thê tử sắp cưới của Cảnh
Hoài và cũng chỉ có thể là thê tử sắp cưới của Cảnh Hoài." "Thê tử của Cảnh Hoài bất luận như thế nào, đều
không liên quan đến huynh.” "Ha ha... Không liên quan.” Triệu Kỳ Việt đem lời
nói của người đối diện tỉ mỉ nhắc lại, cuối cùng nhịn không được cười khẽ ra
tiếng, hắn ta nâng mắt lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối diện có vài phần
tương tự mình: "Không liên quan... Tại sao?” “Đệ đệ tốt của ta là cho rằng, chỉ dựa vào ngươi tìm mấy
cái gọi là cao tăng đắc đạo, liền có thể hoàn toàn khiến Uyển Nhi không đổi
lại, vĩnh viễn tránh khỏi hậu hoạ sao?” Người đối diện đột nhiên ngẩng đầu, chén trà mới bưng lên
dừng lại giữa không trung, chỉ trong nháy mắt, người nọ liền thu lại vẻ sững sờ
trên mặt, một lần nữa trở nên trầm ổn, sau khi khẽ nhấp một ngụm trà đưa đến
bên môi, hắn mới lạnh nhạt lên tiếng: "Nhưng nếu không có mấy cao tăng đắc đạo mà huynh
trưởng vừa nói kia..." Triệu Cảnh Hoài nhìn huynh trưởng nhà mình, nhẹ
nhàng châm biếm: "...E rằng huynh trưởng cũng chẳng thể làm gì hơn?” Triệu Kỳ Việt bỗng dưng tối sầm mặt, ngữ điệu lại mỉm
cười. "Chúng ta hợp tác đi, Cảnh Hoài, cùng nhau đem Uyển
Nhi quay trở lại mãi mãi.” "Mặc kệ sau này họ Triệu của Uyển Nhi là theo Triệu
Kỳ Việt, hay theo Triệu Cảnh Hoài, dù sao cũng là Triệu phu nhân, chứ không
phải người khác..." "Ý ngươi thế nào... Cảnh Hoài?” ———————————— Nàng luôn cảm thấy như nàng đang dần quên điều gì đó, trí
nhớ của nàng dần trở nên mơ hồ hơn. "Uyển Uyển, Uyển Uyển, dậy thôi..." Suy nghĩ
hỗn độn dần đánh thức nàng. Nàng mở mắt ra, theo lực đạo của thanh niên mà dựa
vào trong ngực anh ta: "Tiểu Lười Biếng, uống chút nước trước, được
không?” “...Ừm.” Nàng cúi đầu đáp một tiếng, liền uống ly nước
anh ta đưa tới, rồi lắc đầu tỏ vẻ không muốn uống nữa: "Anh, bây giờ là
mấy giờ rồi?” "Đã chín giờ rồi, Uyển Uyển rửa mặt rồi ăn sáng
thôi." Người ôm nàng cực kỳ tự nhiên dùng đầu ngón tay lau đi
vết nước bên môi nàng. Nàng muốn né tránh, rồi lại do dự vì bầu không khí thân
mật tựa như quen thuộc giữa hai người, đành phải có chút kinh ngạc lặp đi lặp
lại: " ...Chín giờ? Có phải là đã...muộn quá rồi không?” Người đeo gọng kính vàng ánh mắt tối sầm lại, tay ôm lấy
người trong ngực bất giác siết chặt một chút, thần sắc sâu thẳm u ám. Nàng lại
ngẩng đầu lên, dùng tầm mắt nghi hoặc dò hỏi anh ta, ánh mắt lạ lùng của anh ta
liền mất hút. “Đúng vậy, đã đến giờ rồi, Uyển Uyển lười biếng của chúng
ta, lại ngủ một giấc đến tận giờ.” Giọng điệu trêu chọc của thanh niên làm cho nàng hơi
ngượng ngùng, đỏ mặt cúi đầu, lại không hề chú ý tới tư thế anh ta ôm nàng vào
lòng thân mật cỡ nào, và cũng... Tràn đầy ham muốn độc chiếm, chỉ khó xử mở
miệng: "...Không phải Uyển Uyển lười biếng, chỉ là em thật
sự không dậy nổi, đầu óc vẫn rất mệt mỏi..." ...... Tống Ứng Từ từ trong miệng Tống Uyển biết được, Uyển Uyển
của anh ta có một vị hôn phu ở thế giới của nàng, điều này khiến anh ta đã sắp
phát điên rồi. Uyển Uyển của anh ta, sẽ thuộc về một người khác... Chỉ cần nghĩ như vậy, Tống Ứng Từ thực sự sắp phát điên
rồi. Nàng ở đây, nơi vĩnh viễn chỉ có nàng và anh ta, cả một
ngày hỗn độn, nên nàng không xác định được thời gian cụ thể đã trôi qua. Nhưng
Tống Ứng Từ lại nhớ rõ ràng, từ khi Uyển Uyển của anh ta trở về, đã qua một
tháng rồi. Lúc này đây, anh ta sẽ hoàn toàn biến Uyển Uyển chỉ thuộc
về anh ta trong thế kỷ 21 này. ...... "Không muốn ăn nữa sao?" "Ừm." Nàng buông bát đũa trong tay xuống, cự
tuyệt hành động muốn múc thêm cho nàng một chén của người bên cạnh. Thấy nàng
từ chối, anh ta với lấy khăn giấy, trực tiếp giúp nàng lau miệng. Nàng muốn
ngăn cản, lại nhớ lại dáng vẻ đáng thương của anh ta khi nàng kháng cự, cùng nhẹ
giọng giải thích: “Anh cũng từng chăm sóc cho Uyển Uyển như vậy.” Động tác cảu
anh ta bất giác chậm lại. Trước đây... Cô ta có thực sự được chăm sóc như thế này
không? Nàng nhìn khoảng cách cơ hồ không hề có khe hở giữa hai
người, nhìn thanh niên sau khi giúp nàng lau chùi, liền cực kỳ tự nhiên tiếp
nhận chén cháo trong tay nàng, uống cạn nửa chén cháo còn lại bên trong. Thậm
chí, nơi anh ta tựa môi vào, cũng chính là nơi nàng vừa đặt môi…