Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa
Chương 95: Người phụ nữ du hành thời gian (Phần 4)
Thậm chí, mỗi khi thức giấc vào nửa đêm, anh ta sẽ lặng
lẽ đẩy cửa phòng người nọ ra, nhìn chăm chú vào vẻ mặt không hề phòng bị khi
ngủ của Tống Uyển mà sinh ra cảm khái 'Tống Uyển ngu xuẩn này, coi như cuối
cùng cũng có một chút giá trị'. Nói đến cũng là làm cho người ta khó hiểu, người phụ nữ
gả vào Tống gia kia, trở thành vợ kế của ba Tống Ứng Từ, cho đến khi qua đời,
cũng không hề có ý nghĩ muốn thay thế vị trí vốn có của mẹ anh ta. Ngược lại
đứa nhỏ mà bà ta mang đến, chẳng đổi lại họ ban đầu sau lưng mẹ, coi mình cũng
giống như anh ta, đương nhiên còn muốn có được quyền lợi giống anh ta ở Tống
thị. Cũng không nhìn xem bộ não của mình có đủ dùng hay không,
thật sự là ngu xuẩn lại tham lam. Cửa thư phòng bị anh ta mạnh mẽ đóng lại, phát ra tiếng
động trời. Tống Ứng Từ dựa lưng lên ghế ngồi phía sau, tháo kính tùy ý đặt ở
trên bàn làm việc. Anh ta khẽ xoa xoa sống mũi mình, trong con ngươi nửa híp
lại tràn đầy bạo ngược bị đè nén. Nếu không phải bởi vì người phụ nữ kia từ sau khi gả vào
Tống gia, quả thực xứng đáng với một câu dịu dàng hiền lành, cũng rất thông
minh không chạm đến giới hạn của anh ta, để lại cho anh ta ấn tượng coi như là
tốt. Nếu không, anh ta sẽ chẳng thèm để ý đến lời cầu xin khi hấp hối của bà ta,
nửa là uy hiếp nửa là khẩn cầu anh ta sau khi bà ta chết hãy đối xử với 'em
gái' trên danh nghĩa kia tốt hơn một chút. Thật không may,... Thanh niên châm lửa, hít một hơi, khói xanh tùy ý làm mờ
tầm mắt của hắn. Đáng tiếc là, một người phụ nữ cả đời tu tâm dưỡng tính,
có thể coi là cực kỳ nhẫn nại, trước khi chết lại có thái độ khác thường khi
vừa uy hiếp vừa khẩn cầu cho con riêng của chồng để lại một con đường lui cho
con gái của bà ta, nhưng con gái lại cho rằng mẹ mình vô dụng, cả đời nhu nhược. Càng buồn cười chính là, cô ta thậm chí là âm thầm ghi
hận mẹ mình, có vận khí tốt có thể gả vào hào môn, nhưng lại không vì con gái
mà mưu đồ càng nhiều lợi ích. Người sau làn khói trắng nhàn nhạt đột nhiên cười nhạo ra
tiếng, cho dù Tống Ứng Từ tự nhận mình ngoan độc, không có nhân tính, giỏi ngụy
trang, thì anh ta cũng không có suy nghĩ như vậy. Thậm chí anh ta còn nhớ rõ cảnh tượng khi hai mẹ con họ
mới tới Tống gia. Nữ chủ nhân Tống gia mất sớm, mà người đứng đầu Tống gia
lúc ấy, cũng chính là ba của Tống Ứng Từ, tuy đang ở thời kỳ sung mãn, nhưng
bởi vì huyết mạch lạnh lẽo vô tình của Tống gia, ông cũng không nghĩ muốn đi
tìm mẹ kế cho Tống Ứng Từ, mà chỉ muốn đắm chìm trong công việc như trước kia. Cho nên, khi Tống Hình đột nhiên thông báo cho anh ta
biết ông muốn kết hôn với một người, anh ta còn cố ý từ chạy về từ trường học ở
nước ngoài mà mình đang theo học, chỉ vì muốn chứng kiến phong thái của người
phụ nữ có thể khiến ba anh ta buông lỏng. Thế nhưng, khác với những mong đợi của anh ta, người phụ
nữ kia không phải là thiên kim hào môn mang lại lợi ích choTống gia, cũng không
phải là người phụ nữ tâm cơ nữ thủ đoạn hơn người. Nhưng... Một nữ nhân dịu dàng có thừa, thoạt nhìn lại
thập phần thích hợp. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây, khi Tống Ứng Từ
đứng ở góc cầu thang lầu hai nhìn người phụ nữ đang khom lưng khẽ vuốt ve bé
gái đang ôm chân bà ta, thì gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của anh ta đã
suy tư rất nhiều về khả năng người phụ nữ này đang ngụy trang. Mà phần nghi hoặc này, sau này khi anh ta cầm một tệp tài
liệu trên tay, đã hoàn toàn bị phủ nhận. Bởi vì, người phụ nữ kia, là người mà ba anh ta cưỡng
đoạt được. Thậm chí, vì có được người phụ nữ kia, ba anh ta còn giả mù làm
người tốt, phối hợp với lãnh đạo địa phương, triệt hạ một băng đảng đã làm bậy
nhiều năm ở biên giới. Mà người đứng đầu băng đảng kia, chính là người chồng đầu
tiên của người phụ nữ đó. Ông ta cũng là cha ruột của Tống Uyển, ‘em gái’ trên
danh nghĩa của anh ta. Tống Ứng Từ đương nhiên sẽ không mềm lòng trước người đàn
ông bị cướp vợ, dù sao lúc trước ba anh ta để có được mẹ của Tống Uyển, đã dùng
thủ đoạn chẳng vinh quang gì, cơ hồ có thể coi như là uy hiếp, trước khi đi vào cũng là khối u ác tính nổi danh ở mấy thành phố gần đó.[1] Anh ta chỉ cảm thấy mình xui xẻo, lại
chọc đến Tống Hình. Một điếu thuốc đã cháy hết, Tống Ứng Từ cũng đứng dậy,
trở về phòng mình. Đây là nhà cũ của Tống gia, từ khi người phụ nữ kia ra
đi, ba anh ta sau đó không lâu cũng đi theo, nên anh ta rất ít khi trở về nơi
này. Ngoài một số ngày cụ thể, còn có... Anh ra nhìn gian phòng còn sáng đèn ở
cuối hành lang, còn có 'em gái' Tống Uyển sau khi quét sạch tất cả các thẻ, tự
tin gọi điện thoại chờ anh ta về nhà đưa tiền, anh ta mới ngẫu nhiên trở về. Tính tình mẹ Tống Uyển so với Tống gia, thậm chí là cả
con gái của bà ta hay chồng cũ, tất cả đều mâu thuẫn, nhưng con gái của bà ta
lại kế thừa tính cách tham lam, độc ác, ham hư vinh của ba cô ta. Chỉ là, cô ta
lại không học được một chút xảo quyệt của phụ thân mình mà thôi. Người thanh niên nắm lấy tay nắm cửa phòng mình, nghĩ về nó lần cuối cùng trước khi mở cửa. Lần cuối cùng, nếu Tống Uyển lại làm ra chuyện gì ngu
xuẩn, còn tự tin muốn hắn ta đi giúp cô ta xử lý… Thì... Cho dù cô ta là con gái của người phụ nữ kia, cũng
đừng hòng ở lại Tống gia. Dù sao thì, cô ta cũng đã sớm trưởng thành, không phải
sao? ———————————— Nhưng Tống Ứng Từ thật không ngờ tới chính là, chỉ trong
một buổi tối, Tống Uyển lần thứ hai đã xuất hiện trước mặt anh ta, cũng thay
đổi thành một người khác. Khi anh ta đi ra khỏi phòng, chuẩn bị ra cửa, lại nhìn
thấy thân ảnh ngày đêm mong chờ kia, trong lúc nhất thời có hơi khiếp sợ. Đặc biệt, người vừa dừng trước mặt anh ta dường như không
quen thuộc với tất cả mọi thứ bên cạnh, nàng đi liên tiếp vài vòng quanh phòng
bếp, rồi mới chậm rãi đi vào. Trong trí nhớ của Tống Ứng Từ, Tống Uyển rất coi trọng vẻ
bề ngoài, cho dù là ở nhà, hay phải đối mặt với người anh trai mà cô ta không
thích, cô ta cũng phải trang điểm xinh đẹp thì mới chịu đi ra gặp người khác. Nhưng hiện tại, Tống Ứng Từ nhìn người đang cẩn thận cảnh
giác kia, chẳng những không trang điểm, chỉ là tẩy trang qua loa, thậm chí là
quần áo cũng khác so với Tống Uyển trước đây, có phần kín cổng cao tường hơn. Nàng dường như hơi đói, sau khi xác định nơi trước mắt là
nhà bếp, nàng cố gắng tìm thức ăn ở nơi sạch sẽ không tì vết đó. Nhưng nơi này
từ khi vợ chồng Tống Hình qua đời, anh ta cũng ở lại không lâu, nên đã đuổi
người giúp việc đi, chỉ thường xuyên thuê một vài người đến quét dọn vệ sinh
định kỳ. Đừng nói là thức ăn chế biến sẵn, cho dù là nguyên liệu tươi ngon,
cũng không có. Quá khác thường, Tống Ứng Từ nghiêng người dựa vào góc
cầu thang, suy tư nhìn chăm chú nhất cử nhất động của người phía dưới. Anh ta không biết liệu Tống Uyển thật sự không biết
chuyện gì đang xảy ra hay không. Sau khi nàng tìm được một túi kê dưới phòng
bếp, lại chỉ múc ra bát, luống cuống rửa sạch. Tống Ứng Từ rốt cục chắc chắn, cho dù là Tống Uyển có ngu
xuẩn đến mức độ nào đi nữa, cũng sẽ không đến mức ngay cả một nồi cháo cũng
không biết nấu. Hơn nữa, Tống Ứng Từ nheo mắt lại, so với không biết nấu cơm,
người dưới lầu cho hắn cảm giác càng giống như không biết sử dụng dụng cụ phòng
bếp. Nàng thậm chí đã chạm vào nồi cơm điện, nhưng trong lúc do dự, lại đặt tay
xuống. Điều này rất thú vị, Tống Ứng Từ khẽ cười ra tiếng, cuối
cùng cũng xuống lầu, tạo ra âm thanh. Làm ra dáng vẻ này, Tống Uyển rốt cuộc lại đang chơi trò
gì? “A Uyển, em đang làm cái gì vậy?” Nàng nghe thấy tiếng động trong nháy mắt kinh hoảng,
nhưng cũng chỉ một lúc, nàng đã ép buộc mình tỉnh táo lại, chỉ khi anh ta đi
tới trước mặt nàng, ánh mắt nàng mới hơi cảnh giác. "Sao thế, hiện tại thấy anh trai cũng không chào
sao? Là còn đang giận anh sao?” Nhìn sự cảnh giác trên gương mặt đang cố gắng giả bộ bình
tĩnh trước mặt thoáng phai nhạt một chút, thanh âm Tống Ứng Từ càng thêm ôn
hòa, biểu tình giả bộ nhã nhặn hoàn mỹ đến cực điểm. "Anh không cho em ra ngoài chơi, đó là vì muốn tốt
cho Uyển Uyển, Uyển Uyển đã quên lần trước khi em lén chạy ra ngoài, cuối cùng
đã khiến chân mình bị thương sao?" Trên đùi Tống Uyển có một vết sẹo, đó là do mấy tháng
trước, cô ta ra ngoài đua xe với một nhóm cậu ấm cô chiêu, lúc ấy, cô ta còn
oán giận phàn nàn cả một khoảng thời gian. Có lẽ cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, cô gái trước
mặt Tống Ứng Từ ổn định sắc mặt, cười nhạt trả lời: "Uyển Uyển không tức giận với anh, chỉ là buổi sáng
không ngủ được, nên muốn đứng lên." "À? Phải không?” Tống Ứng Từ nhướng mày, dị sắc
trong con ngươi được giấu kỹ: "Vậy nếu Uyển Uyển không tức giận, hôm nay
cùng làm việc với anh một ngày, được không?” ...... Người đàn ông này... Thật sự là quá tốt. Thanh niên nhìn người ngồi trên ghế sa lon văn phòng,
không nhúc nhích, yên tĩnh đến kỳ cục, đáy lòng không nhịn được mà than thở. Sao có thể ngoan như vậy, ngoan đến mức nàng có thể ngồi
ở đây cả ngày chờ anh ta tan tầm. Nàng ngồi nghiêm chỉnh ở đó, không một chút
động đậy, chỉ khi anh ta ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thì nàng mới ngước mắt nở
một nụ dịu dàng. Vâng lời như vậy, vâng lời.... Tống Ứng Từ cười khẽ ra
tiếng, làm sao có thể được, mình đang nghĩ cái gì thế, chưa gì đã tin tưởng như
vậy sao? Nàng biết vâng lời như vậy khiến anh ta nhịn không được
muốn khi dễ nàng. Thì ra trong xương cốt của anh ta, cũng vẫn chảy dòng máu
giống như Tống Hình. Chỉ cần trong nháy mắt, suy nghĩ của anh ta đã không từ
thủ đoạn, muốn gắt gao trói buộc nàng ở bên người mình, không để cho nàng rời
đi. ...... Thoạt nhìn, nàng cảnh giác giống như một chú mèo nhỏ nhút
nhát, lại không nghi ngờ gì lời nói của anh ta. Có phải vì anh ta nói mình là anh trai nàng không? Sao đây, Tống Uyển kia không nói rõ cho nàng biết về mối
quan hệ giữa anh ta và Tống Uyển đó như chó với mèo sao? Tống Ứng Từ dễ dàng ôm lấy người đã mềm nhũn dựa vào
trong ngực anh ta, đứng dậy đi về phía căn phòng đã được chuẩn bị tỉ mỉ. Trên thực tế, trước lần ngất xỉu này, Tống Ứng Từ đều
kiên trì cho rằng Uyển Uyển trong lòng anh ta hiện tại, là do Tống Uyển đang
chơi thủ đoạn gì đó, tìm được một người có ngoại hình giống cô ta, thậm chí là
giống nhau như đúc, chỉ là không biết vì sao lại lộ ra nhược điểm rõ ràng như
vậy, nàng cái gì cũng không biết, ngay cả diễn kịch cũng có vẻ vụng về như vậy. Có lẽ Tống Uyển thật sự đủ thông minh để anh ta không thể
đoán ra mục đích của cô ta, Tống Ứng Từ lúc trước còn nghĩ như vậy. Chỉ là, người được cô ta đưa đến, anh ta quả thực rất
thích. Anh ta từng nghĩ tới, đợi đến một ngày anh ta thật sự khiến nàng cam tâm
tình nguyện bị giam cầm ở bên cạnh anh ta, nếu Tống Uyển có mong muốn gì, anh
ta chỉ cần thỏa mãn nàng là được. Nhưng mà, cho đến lần đó, nửa đêm, khi anh ta đẩy cửa căn
phòng đã sớm quen thuộc, ngồi ở bên giường nhìn chăm chú dung nhan điềm đạm
trong giấc ngủ, sau đó trơ mắt nhìn vẻ mặt kia, một lần nữa lại biến thành dáng
vẻ kiêu căng ngang ngược như cũ, anh ta mới xác định, thế giới này, có lẽ thật
sự tồn tại một vài chuyện mà trước kia anh ta tuyệt đối sẽ không tin được. Anh ta nhìn chủ nhân thật sự của khuôn mặt kia, sau khi
tỉnh lại nhìn thấy anh ta, mặt mày lạnh lùng lên tiếng với anh ta, ngữ khí oán
hận, giống như anh ta chính là quấy rầy chuyện tốt của cô ra. Nhìn cô ta mắng
mình không biết xấu hổ, người hơn hai mươi tuổi còn vào phòng người khác, nói
không chừng đã nổi lên tâm tư muốn mưu hại cô ta... "Nhưng mà, tối hôm qua không phải Uyển Uyển nói mình
không ngủ được, mới để anh ở bên cạnh Uyển Uyển sao?" Tống Ứng Từ bình tĩnh nhìn người trên giường, khi nghe
thấy mình xưng hô của anh ta với cô ta, trong nháy mắt kia sững sờ không chút
che giấu sự chán ghét, trên mặt vẫn là dáng vẻ đạo đức giả như trước. "Nữ nhân ngu xuẩn kia, lại làm cho ta mất mặt như
vậy." Biểu tình trên mặt cô ta phẫn hận, hoàn toàn bất đồng với sự dịu
dàng yên tĩnh trên gương mặt trước kia: "Lúc trở về trực tiếp hưởng thụ
thành quả của ta, nhưng ở đây lại khiến ta
mất mặt như vậy..." ...... Người trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tống Ứng Từ lại
muốn hút thuốc, ánh mắt anh ta giương lên, nhìn chăm chú vào hư vô, nỗi hoang
mang rằng người đó có thể sẽ rời đi và sự ghen tị rằng nàng có thể thuộc về
người khác đã hành hạ anh ta đến mức anh ta sắp khuỵu xuống vì đau, nhưng trên
khuôn mặt anh ta vẫn còn nụ cười khúc khích, gọng kính vàng khiến anh ta trông
có vẻ nhã nhặn hơn: "Muốn trở về nơi đó sao? Tôi sẽ giúp cô." Anh
ta nói. Hiện tại, thanh niên mở ra tay nắm cửa đã khắc sâu đầy
những bùa chú, đem người trong ngực nhẹ nhàng đặt lên giường, mặt mày ôn hòa,
đáy mắt sâu thẳm không đáy. "Uyển Uyển ngủ một giấc thiệt ngon, sau khi ngủ
dậy..." Anh ta khom lưng, khẽ hôn lên mặt cô gái, vẻ mặt si mê:
"...Sẽ không bao giờ có thể rời xa anh trai nữa." Tống Ứng Từ vốn không tin lời quỷ thần, hiện tại, anh ta
lại hận không thể khiến cao tăng đắc đạo trên thế gian này nhiều hơn một chút,
nhiều đến mức, có thể làm cho Uyển Uyển của anh ta, ở lại bên cạnh anh ta vĩnh
viễn. Chưa làm được.