Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 121: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (5)
Tô Tây Tây đã xuyên việt được hơn mười ngày.

Bạch Xu Hoà phát hiện trong mười ngày nay, mặc dù trông dáng vẻ của Tô Tây Tây vẫn là tóc tai bù xù thế nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện làn da nàng ta đã trở nên trắng nõn mềm mại, gương mặt cũng càng ngày càng đẹp mắt hơn rồi.

Bạch Xu Hoà còn thử bao trùm thần thức trong toàn bộ lãnh cung, hệ thống kia không nhận ra gì cả, có lẽ là cũng không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Thỉnh thoảng Tô Tây Tây sẽ lén lấy món ăn từ trong hệ thống lấy đầy dạ dày của mình còn hơn phân nửa thức ăn bên ngoài đưa vào đều để lại cho Lý Đồng Tú.

Không biết Lý Đồng Tú là ngốc thật hay là giả ngốc nữa, nàng ta không hề nghi ngờ chuyện ấy. Nàng ta chỉ cảm thấy Tô Tây Tây đã tỉnh táo lại nên mọi thứ đều ổn cả. Nàng ta cũng không quan tâm vì sao Tô Tây Tây lại trở nên đẹp như thế.

Mỗi ngày Tô Tây Tây đều cải tạo bản thân thông qua hệ thống, cơ bản là không có thời gian quan sát tình huống ở lãnh cung. Tất cả những người có mặt ở nơi này đều là nữ nhân đã bị hoàng đế vứt bỏ cho nên nàng ta không có suy nghĩ dư thừa nào. Chờ đến khi nàng ta cải tạo xong thì nàng ta có thể rời khỏi nơi này và không bao giờ trở lại nữa.

Nàng ta cảm thấy nguyên chủ cũng thật là oang uổng, chẳng phải chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế thôi sao, nguyên chủ có lỗi gì đâu chứ? Nàng ta cũng không ngờ rằng ý chí của hoàng đế này lại sắt đá như thế, hở cái là đày phi tần vào lãnh cung, ngược lại thì nàng ta cũng muốn xem thử, nàng ta có hệ thống giúp đỡ như thế thì Hách Liên Tiêu có thể quỳ dưới váy của nàng ta hay không.

Sau khi nhận ra Tô Tây Tây không thích hợp thì Bạch Xu Hoà đã thả ra một chút thần thức bám vào người nàng ta, để lúc nào cũng có thể biết được tình huống của đối phương.

Trong tay Tô Tây Tây thường xuyên xuất hiện thứ gì đó, thỉnh thoảng chỉ là ánh sáng lóe lên rồi biến mất, sau đó nàng phát hiện mái tóc của Tô Tây Tây trở nên mềm mại hơn rất nhiều, sự kỳ diệu này cũng làm cho nàng cảm thấy hứng thú.

Hệ thống này khá thú vị đấy.

Nàng có thể chắc chắn rằng tinh thần lực của Tô Tây Tây có liên hệ với lực lượng nào đó. Mỗi lần có đồ vật xuất hiện trong tay Tô Tây Tây, hoặc là có thay đổi kỳ lạ xảy ra thì lực lượng kỳ quái kia đều sẽ dao động.

Nàng âm thầm đánh giá, nếu như vận dụng bé con thì nàng có thể dùng tinh thần lực hùng mạnh kéo đồ chơi kia đến nghiên cứu một chút. Đây đều là phỏng đoán của nàng, nếu như món đồ chơi kia còn có đường lui thì nói không chừng là sẽ lập tức bỏ chạy trong tình huống khẩn cấp.

Cho nên nàng tạm thời không có ý nghĩ này.

Tô Tây Tây thật sự đã đến địa phủ và chuyển thế đầu thai rồi, vẫn nên để Tô Tây Tây có được hệ thống này đi mê hoặc Hách Liên Tiêu thôi.

“Tông chủ, Tô Tây Tây lại ở bên ngoài làm gì thế? Mỗi tối nàng ta đều như vậy, nàng ta có mệt không? Lại còn ca hát nữa chứ, ca khúc ấy cực kỳ quái dị, có phải là nàng ta không muốn cho chúng ta ngủ ngon hay không?” Ôn Thư Lan nói bậy, bây giờ ngày nào nàng ấy cũng cố gắng tu luyện, cơ bản là không ngủ, cô hồn dã quỷ không biết từ đâu tới bám vào người Tô Tây Tây này thật là quá phiền phức mà. Ban ngày thì yên tĩnh, trời vừa tối đã đi tới đi lui ở bên ngoài, bây giờ còn gào khóc thảm thiết, không biết là nàng ta muốn làm gì nữa.

Thế nhưng nơi này lại là lãnh cung, mặc kệ người ở đây phát ra âm thanh gì thì cũng không có ai chạy đến và cũng không có ai để ý tới cả.

“Đại trưởng lão, ngươi tu hành không tới nơi tới chốn, một chút tiếng ồn ấy mà đã làm ngươi ầm ĩ không thể ngồi thiền được nữa rồi, tương lai ngươi sẽ quản lý đệ tử Tiêu Dao Tông giúp ta thế nào đây?”

Ôn Thư Lan: “…” Nàng ấy chỉ chửi bậy hai câu mà thôi, cũng không có ý gì khác: “Tông chủ nói rất đúng, ta sẽ cố gắng làm quen với việc này.”

So với việc tương lai có thể bay thì bị Tô Tây Tây ầm ĩ có làm sao đâu chứ?

Nàng ta cứ giả vờ như không nghe thấy là được rồi.

Ca khúc của Tô Tây Tây thật sự có vài phần kỳ lạ, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ không sẽ không cảm thấy tệ như vậy nữa, kết hợp với giọng hát như chim hoàng oanh của nàng ta thì vẫn rất êm tai.

“Hệ thống, Hách Liên Tiêu đã tới chưa?” Tô Tây Tây hỏi thầm trong lòng, bên ngoài thì vẫn tiếp tục ca hát.

Hệ thống: “Ký chủ không cần nghi ngờ năng lực của hệ thống, ta đã nói là sẽ dẫn Hách Liên Tiêu tới thì hắn nhất định sẽ tới, ngươi cứ tiếp tục ca hát đi, đừng có ngừng. Chỉ cần Hách Liên Tiêu nghe thấy ma âm của ngươi thì sẽ si mê và đối xử với ngươi khác với mọi người, hương khí trên người ngươi còn có tác dụng thôi tình, hẳn là hắn sẽ dẫn ngươi ra ngoài mà thôi.”

“Biết rồi, ta sẽ cố gắng.”

Khoảng thời gian ở lãnh cung cũng không tốt đẹp gì cả, mặc dù mỗi ngày nàng ta có thể ăn những món ăn trong hệ thống nhưng mà đều bị hệ thống ghi nợ lại, tương lai sẽ phải trả điểm lại cho hệ thống. Có thể ra ngoài sớm một chút thì ra ngoài sớm một chút đi, dù sao thì làm sủng phi cũng tốt hơn là một phi tần bị đày vào lãnh cung.

Bạch Xu Hoà không biết Tô Tây Tây đang giao lưu với hệ thống, nàng chỉ cảm thấy đêm nay không bình thường mà thôi.

Giọng hát của Tô Tây Tây mang theo mê huyễn, hình như cũng không quá cao cấp. Đối với nàng thì đây không phải là công pháp cao cấp nhưng với người bình thường thì lại là trí mạng. Cho dù là hoàng đế như Hách Liên Tiêu cũng khó tránh khỏi việc sẽ bị mê hoặc.

Cho nên, đêm nay Hách Liên Tiêu sẽ đến đây sao?

Hệ thống đó thật sự rất thần kỳ, là hệ thống dẫn Hách Liên Tiêu đến đây đúng không? Vậy thì đối phương làm thế nào có thể dẫn Hách Liên Tiêu đến đây được chứ?

Không bao lâu sau, Bạch Xu Hoà cảm thấy có người dừng lại bên ngoài cửa cung, không nhiều người lắm, cộng lại cũng chỉ chừng ba đến năm người.

Hách Liên Tiêu tới rồi.

Thần thức Bạch Xu Hoà mở rộng ra ngoài một chút, quả nhiên nhìn thấy Hách Liên Tiêu đang nhắm mắt đứng ngoài cổng lãnh cung, trông hắn giống như đang thưởng thức tiếng hát ở bên trong.

Thái giám bên cạnh rất thức thời, hỗ trợ nhẹ nhàng đẩy cửa cung, Hách Liên Tiêu vừa bước vào đã nhìn thấy mỹ nhân váy trắng ngồi dưới ánh trăng, nàng ta đang nhìn về phía nào đó và ca hát, đôi mắt phảng phất như phủ một lớp sương mù không khỏi khiến người ta nảy sinh vài phần thương tiếc.

Hách Liên Tiêu đi tới trước mặt Tô Tây Tây, hắn không nhớ phi tần trước mắt là ai nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn có hứng thú với nàng ta. Không ngờ hắn vô tình đi đến lãnh cung mà lại có thể nhìn thấy cảnh tượng thế này. Nếu như nàng ta thật sự thú vị thì mang về cũng không sao.

Tô Tây Tây cứ tưởng rằng sau khi Hách Liên Tiêu đi vào nhìn thấy nàng ta thì sẽ kinh hãi như gặp tiên nhân, không ngờ Hách Liên Tiêu nhìn nàng ta một lát rồi phất tay với người bên cạnh, nói bằng giọng điệu đùa giỡn: “Mang nàng về cho trẫm, tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đưa đến.”

Suýt nữa thì Tô Tây Tây đã không giữ được biểu cảm của mình, cũng may là có thẻ biểu cảm mà hệ thống cho nàng ta, nếu không thì chắc chắn là nàng ta sẽ lộ tẩy mất thôi.

Hệ thống: “Hách Liên Tiêu không phải là người đơn giản, nếu không phải hệ thống sớm biết sự lợi hại của hắn và cho ngươi nợ thẻ biểu cảm thì có thể lúc này ngươi đã mất mạng rồi. Bây giờ đã mở mang tầm mắt chưa, nếu không có hệ thống thì ngươi không có cách nào trở thành sủng phi của hắn cả, ngươi hiểu chưa?”

Tô Tây Tây thật sự sợ hãi, điều này không giống như suy nghĩ của nàng ta, rõ ràng là hoàng đế này có hứng thú với nàng ta vậy mà lại không thể hiện ra cảm xúc háo sắc, nàng ta cảm thấy hắn rất khó chơi.

“Ta sẽ cố gắng, thẻ biểu cảm này có thể sử dụng bao nhiêu lần?”

Hệ thống: “Chỉ cần ngươi có thể nhận được sủng ái của Hách Liên Tiêu thì có thể gia hạn thẻ biểu cảm. Đêm nay hai người làm chuyện thân mật thì thẻ biểu cảm có thể được gia hạn thêm ba mươi ngày, nếu như ngươi có thể sinh con cho hắn thì có thể nhận được 60% hảo cảm của hắn, thời gian sử dụng thẻ biểu cảm sẽ kéo dài năm năm, sau đó mỗi năm sẽ tăng thêm 1% và kéo dài thêm một năm. Cho đến khi được 100% thì thẻ biểu cảm sẽ được sử dụng vĩnh viễn.”

Trong lòng Tô Tây Tây đã chắc chắn, nói cách khác, chỉ cần nàng ta được Hách Liên Tiêu sủng ái thì có thể tiếp tục sử dụng thẻ biểu cảm. Nếu muốn nàng ta tự diễn thì rất dễ dàng lộ tẩy, bây giờ có thẻ biểu cảm thì tốt rồi.

Mặt ngoài thì Tô Tây Tây vẫn giả vờ không biết phải làm sao, Hách Liên Tiêu đã đi, nhưng mà Tô Tây Tây mang đến cho hắn cảm giác rất khác lạ, hắn còn quay đầu lại nhìn nàng ta.

Tình cờ nhìn thấy dáng vẻ bối rối của nàng ta thì lại bị chọc cười. Hóa ra nàng ta lại thú vị như thế, nếu như nàng ta ngoan ngoãn thì hắn cũng không ngại sủng ái nàng ta.

Tô Tây Tây cứ như vậy, giống như sủng vật bị người ta lăn qua lộn lại, cuối cùng đưa đến bên người Hách Liên Tiêu.

Bạch Xu Hoà thu hồi thần thức, kế tiếp Tô Tây Tây và Hách Liên Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì, nàng thật sự không có hứng thú.

Tô Tây Tây vừa đi thì lãnh cung cũng trở nên thanh tịnh.

Nàng phát hiện Lý Đồng Tú đẩy cửa phòng ra, nàng ta đứng ngoài cửa nhìn theo phương hướng Tô Tây Tây rời đi. Trên mặt Lý Đồng Tú không có biểu cảm ghen tị mà ngược lại còn rất lo lắng và lại toát ra vài phần hâm mộ.

Lý Đồng Tú một lòng muốn được Hách Liên Tiêu sủng ái, chỉ sợ là không được như ý nguyện mà thôi. Tô Tây Tây phải dựa vào hệ thống mới có thể khiến Hách Liên Tiêu nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa.

Bạch Xu Hoà không quan tâm tới bọn họ, nàng đang định ngồi thiền thì Ôn Thư Lan lại nói chuyện.

“Sao Hách Liên Tiêu lại đến lãnh cung thế, lại còn đón Tô Tây Tây đi nữa chứ.” Đột nhiên Ôn Thư Lan phản ứng lại: “Chẳng lẽ Tô Tây Tây cố ý dẫn Hách Liên Tiêu tới nơi này? Làm sao mà nàng ta lại làm như vậy được chứ?”

“Tông chủ, Tô Tây Tây có phải là yêu quái hay không?”

Bạch Xu Hoà mở mắt ra: “Nàng ta không phải yêu quái, ngươi đừng nghĩ tới chuyện kỳ lạ nữa, nàng ta như thế nào cũng không liên quan đến ngươi, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi bây giờ là tu luyện để sớm có thể bay được và có thể giúp ta quản lý Tiêu Dao Tông.”

Ôn Thư Lan phát hiện dường như Bạch Xu Hoà rất cố chấp với Tiêu Dao Tông, ngày nào cũng dặn dò nàng ấy phải tu luyện thành công, sau đó làm việc cho đối phương. Được rồi, được rồi, nàng ấy đã bán mình cho đối phương từ lâu rồi, đương nhiên là phải tu luyện cho thật tốt rồi.

Chỉ là, nàng ấy vẫn còn rất tò mò, sau khi Tô Tây Tây ra ngoài thì sẽ như thế nào.

“Nếu ngươi tu luyện đến cảnh giới nhất định thì cũng dễ dàng ra ngoài xem tình hình.” Bạch Xu Hoà vừa dứt lời thì Ôn Thư Lan cũng không phân tâm nữa, vì có thể ra ngoài xem rõ ngọn ngành mà nàng ấy phải tu luyện cho thật tốt mới được. Nàng ấy nhìn về phía hài tử đang ngủ trên giường, hài tử vô cùng ngoan ngoãn, cuối cùng thì nàng ấy cũng bắt đầu ngồi thiền.

Sáng sớm hôm sau, tin tức Tô Tây Tây được phong làm tần đã truyền đến lãnh cung, lãnh cung lập tức ồn ào giống như nồi nước sôi.

Đặc biệt là Lý Đồng Tú, nàng ta vừa ngạc nhiên lại không nhịn được mà vui vẻ.

Không lâu sau, Tô Tây Tây còn sai người mang đồ cho Lý Đồng Tú, Tô Tây Tây cũng không dám vừa mới được sủng ái thì đã đón Lý Đồng Tú ra ngoài.

Trước đó Lý Đồng Tú cũng là vì chuyện này mới bị đày vào lãnh cung. Muốn đón Lý Đồng Tú ra ngoài thì cũng phải chờ đến khi nàng ta thật sự có vị trí quan trọng ở trong lòng Hách Liên Tiêu mới được.

“Thật không tin được, vậy mà nàng ta lại có thể lọt vào mắt Hách Liên Tiêu, đúng là ta xem thường nàng ta rồi.” Ôn Thư Lan nghe được tin tức này thì rất giật mình. Từ bao giờ mà Hách Liên Tiêu dễ dàng bị người khác hấp dẫn như thế chứ?

Bạch Xu Hoà chỉ cười mà không nói, đương nhiên là có hệ thống giúp đỡ rồi.

Bây giờ Hách Liên Tiêu, nói đúng ra là thèm muốn thân thể Tô Tây Tây. Bản lĩnh của Tô Tây Tây khiến Hách Liên Tiêu mê muội.

Nàng không hóng hớt, chỉ là sáng nay đi theo thần thức xem thử tình huống của Tô Tây Tây thì nghe thấy nàng ta đang lặng lẽ chửi bới, còn có tiếng bàn tán lén lút của cung nữ.

Tô Tây Tây có hệ thống trong tay nên rất thuận lợi được Hách Liên Tiêu sủng ái. Lúc đầu nàng ta chỉ là tần nên cũng không tránh khỏi việc tranh chấp với các phi tần khác trong hậu cung.

Tô Tây Tây không chịu thiệt gì cả, cho dù chịu thiệt thì cũng là xây dựng dựa trên tiền đề hung hăng đả kích các phi tần khác. Hách Liên Tiêu rất sủng ái nàng ta, gần như là chèn ép tất cả phi tần. Vốn dĩ Hách Liên Tiêu cảm thấy nàng ta thú vị nên muốn giữ bên cạnh một khoảng thời gian, không ngờ sau này lại càng ngày càng mê muội nàng ta.

Có một ngày, đột nhiên Hách Liên Tiêu tỉnh táo lại, hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, trong một năm nay, hình như hắn đã quá sủng ái Tô Tây Tây rồi.

Hắn lập tức trở nên lạnh nhạt với Tô Tây Tây, nữ nhân trong hậu cung đều nhìn thấy việc ấy nên cố gắng hết sức nhắm vào Tô Tây Tây.

Rõ ràng chỉ là hãm hại đơn giản nhưng Hách Liên Tiêu lại đày Tô Tây Tây vào lãnh cung.

Tô Tây Tây hoàn toàn sững sờ khi bị ném vào lãnh cung, nàng ta không hiểu vì sao lại như thế, ánh mắt nhìn Hách Liên Tiêu tràn đầy vẻ đau thương.

Trong một năm nay Hách Liên Tiêu chỉ sủng ái một mình nàng ta, làm sao Tô Tây Tây có thể không động lòng được chứ, nàng ta hoàn toàn quên mất lúc đầu nàng ta đã khinh bỉ hoàng đế ngựa giống Hách Liên Tiêu này như thế nào.

“Tây Tây, đế vương đều vô tình như thế, ngươi cũng đừng quá khó chịu.” Lý Đồng Tú an ủi Tô Tây Tây: “Có lẽ hoàng thượng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, chờ đến khi hắn bình tĩnh lại thì sẽ đón ngươi ra ngoài.”

Lúc đầu Lý Đồng Tú còn có chút ghen ghét, trong một năm nay Tô Tây Tây đều không đến thăm nàng ta nên dù sao thì trong lòng nàng ta cũng khổ sở.

Bây giờ phát hiện dường như Tô Tây Tây cũng không sống tốt như nàng ta nghĩ thì nàng ta lại càng cảm nhận được cái gì gọi là gần vua như gần cọp, cũng không còn tức giận nữa.

Tô Tây Tây không nói lời nào, nàng ta nghĩ mãi nhưng không hiểu. Rõ ràng là bọn họ đã ân ái như vậy rồi, tại sao lần này hắn lại không tin tưởng nàng ta chứ?

Bạch Xu Hoà lại không cảm thấy ngoài ý muốn khi Tô Tây Tây bị đày vào lãnh cung, trong ký ức của nàng thì Tô Tây Tây đã tiến vào lãnh cung này rất nhiều lần, cũng giống như về nhà ngoại mà thôi.

Chương kế tiếp