Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 122: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (6)
Ôn Thư Lan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Hách Liên Tiêu vốn là người vui buồn thất thường, nhất thời chán ghét cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.

Những phi tần khác trong lãnh cung cũng không biết nên dùng biểu cảm gì nhìn Tô Tây Tây, trước đó bọn họ còn đang hâm mộ, thậm chí là có vài phần ghen tị, còn bây giờ thì lại chỉ cảm thấy Tô Tây Tây có hơi thảm, có lẽ nàng ta đã cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết khi được sủng ái rồi lại bị đày vào lãnh cung.

“Lần này lại không được thanh tịnh rồi.” Ôn Thư Lan trêu chọc hài tử hơn một tuổi, Ôn Hoán rất thông minh, bây giờ đã có thể chậm rãi đi vài bước rồi, còn có thể nghe hiểu một ít lời nói của bọn họ.

Bạch Xu Hoà lại rất lạnh nhạt: “Có lẽ là hai ngày nữa lại được đón ra ngoài mà thôi.”

Ôn Thư Lan: “Làm sao có thể kịch tính như vậy chứ.”

Khoảng mười ngày sau thì Tô Tây Tây lại bị đón đi, lúc ấy biểu cảm của Ôn Thư Lan là không thể tin được, làm sao có thể? Chẳng lẽ Hách Liên Tiêu thật sự động lòng rồi sao?

“Tông chủ, sao ngươi biết nàng sẽ được đón đi chứ?”

“Đoán.”

Ôn Thư Lan: Không tin.

“Ngươi tu luyện đã hơn một năm rồi, bây giờ nhảy qua tường cũng không có vấn đề gì đúng không?” Bạch Xu Hoà hỏi.

Ôn Thư Lan gật đầu: “Ta có thể nhảy lên nóc nhà rồi, trèo tường gì đó cũng rất dễ dàng.”

Thật ra nàng ấy cũng nghi ngờ rằng thân thủ của nàng ấy có thể bay ra khỏi hoàng cung luôn rồi. Nhưng mà bây giờ nàng ấy không có dự định này, chẳng phải nàng ấy đã bán mình cho tông chủ rồi sao? Nàng ấy phải làm việc.

“Chúng ta nên tìm thành viên mới thôi, ngươi xem thử bên trong lãnh cung này có người nào hết hy vọng với hoàng đế hay không, có thể một lòng tu đạo thì đưa người tới đây cho ta gặp.” Kiểu công việc phức tạp như sàng lọc người này vẫn nên giao cho đại trưởng lão nòng cốt của Tiêu Dao Tông làm thôi.

“Thật ra trong một năm này ta vẫn luôn quan sát những người ở đây, ta đã bước đầu xác định được mấy lão phi tần tóc hoa râm, thần thái an lành, không còn chờ mong gì với bên ngoài nữa, bọn họ cũng là những người thích hợp tiến vào tông môn tu luyện.”

“Vậy ngươi nghĩ cách dẫn dắt bọn họ tu luyện đi.”



Vào ban đêm, Ôn Thư Lan dẫn theo bốn lão phi tần tóc hoa râm vào phòng, bốn người nhìn chằm chằm Ôn Thư Lan và Bạch Xu Hoà.

Nếu như không phải ban ngày Ôn Thư Lan nhét cho bọn họ mỗi người một quả trứng gà thì tối nay bọn họ cũng không tới đây đâu.

“Sau này các ngươi có muốn ăn trứng gà nữa không?” Ôn Thư Lan hỏi.

“Ngươi còn có thể lấy được trứng gà sao?”

Mấy lão phi tần bị vứt bỏ này đã ngây người trong lãnh cung hơn mấy chục năm rồi, bây giờ hoa tàn ít bướm, không biết tiên đế đã chết bao lâu rồi nữa, cơ bản là không có khả năng rời khỏi lãnh cung, đối với bọn họ thì có thể ăn ngon một chút đã là chuyện tốt rồi.

Nghe nói còn có trứng gà thì bọn họ mới cảm thấy hứng thú.

Biểu cảm của Bạch Xu Hoà có chút khó nói, nàng còn không hiểu tại sao mấy người này không hỏi gì mà đã đến đây rồi.

Hóa ra là Ôn Thư Lan lén lút lấy trứng gà dụ dỗ bọn họ.

“Chỉ cần các ngươi nguyện ý gia nhập Tiêu Dao Tông, trung thành với Tiêu Dao Tông thì sau này không chỉ được ăn trứng gà mà còn có gà nướng nữa kìa.” Ôn Thư Lan nói, mấy lão phi tần nghe nói có gà nướng thì hai mắt lập tức lóe sáng, chỉ nghĩ đến thôi mà bọn họ đã không nhịn được mà chảy nước miếng rồi.

Ở tuổi của bọn họ, chỉ cần có một bữa ăn đầy đủ thì bắt bọn họ làm việc gì cũng không sao cả.

“Tông chủ, ý của ta là, trước tiên cứ lừa người vào rồi chậm rãi giáo dục tư tưởng của bọn họ sau, ngươi cảm thấy thế nào?”

Bạch Xu Hoà mím môi: “Vậy ngươi nhớ dạy cho kỹ, đừng dạy sai lệch, chúng ta còn phải truyền thừa Tiêu Dao Tông.”

“Yên tâm đi.” Ôn Thư Lan bảo đảm, dạy những người này cũng không tốn sức gì cả, có lẽ bọn họ đã không còn thân nhân nào nữa, hy vọng cũng mất, chỉ cần Tiêu Dao Tông cho bọn họ đầy đủ hy vọng, sau khi nhìn thấy chỗ tốt thì bọn họ sẽ bắt lấy và cực kỳ trân quý, giống như nàng ấy vậy đó.

Ôn Thư Lan dạy bốn lão phi tần tu luyện, còn nói người nào tiến bộ nhanh thì sẽ được thưởng thức ăn. Điều kiện tiên quyết là bọn họ phải giữ bí mật, nếu không thì sẽ không có thức ăn nữa.

Mấy lão phi tần lập tức đồng ý mà không hề suy nghĩ, chỉ cần có ăn là được, mấy chuyện như giữ bí mật cũng chỉ là chuyện nhỏ và rất dễ dàng mà thôi. Dù sao thì cũng không phải bảo bọn họ liều mạng, như vậy đã nằm ngoài mong đợi của bọn họ rồi. Rất nhiều năm sau đó, mỗi khi nghĩ về chuyện này thì bọn họ đều cảm thấy vô cùng may mắn, lúc trước bởi vì một miếng ăn mà bước vào con đường này.

Tiêu Dao Tông có thêm bốn thành viên, bọn họ đổi phòng với những phi tần ở phòng bên cạnh Bạch Xu Hoà. Mỗi lúc trời tối thì Ôn Thư Lan đều ra ngoài làm đồ ăn, mấy lão phi tần đều cực kỳ hài lòng với chuyện này, bọn họ cũng tập trung nỗ lực tu luyện.

Vài tháng sau, Bạch Xu Hoà kiểm tra tu vi của bọn họ thì có chút giật mình. Mặc dù nói công pháp của nàng không kén người nhưng mà nàng không ngờ mấy lão phi tần này lại có thể tiến bộ nhanh như thế, chuyện ấy vẫn nằm ngoài dự đoán của nàng. Sau đó nàng chợt hiểu ra, tâm tư bọn họ rất đơn thuần, bọn họ chỉ muốn ăn no mà thôi, trong lòng không có suy nghĩ nào khác nên việc tu luyện cũng rất nhanh chóng.

Đặc biệt là sau khi một lão phi tần đạt được kỳ vọng của Ôn Thư Lan và được thưởng một con gà nướng thì lại càng khích lệ mấy lão phi tần khác tu luyện cả ngày lẫn đêm, bây giờ làm gì còn thời gian mà nghĩ tới những chuyện viển vông khác nữa chứ?

Một ngày nọ, đột nhiên bọn họ phát hiện thân thể mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên người cũng ít bệnh vặt hơn, eo không còn mỏi nữa.

Đêm đó bọn họ vào phòng quỳ gối dập đầu và gọi Bạch Xu Hoà và Ôn Thư Lan là thượng tiên, bộ dạng kia cực kỳ tôn kính. Đây là tiên duyên của bọn họ, cho dù bây giờ không cho bọn họ ăn ngon nữa thì bọn họ cũng nguyện ý tu luyện.

Ôn Thư Lan lén lút nói với Bạch Xu Hoà: “Sớm biết như thế thì lúc đầu đã bại lộ thân phận luôn rồi, vậy thì mỗi đêm không cần phải vất vả đi làm trứng gà với gà quay gì đó nữa.”

“Như vậy cũng rất tốt.”

Ôn Thư Lan sờ hài tử ngủ say bên cạnh: “Trước đó ta ra ngoài thì nghe nói Tô Tây Tây lại được phong phi rồi. Bây giờ toàn bộ nữ nhân trong hậu cung đều bất mãn với nàng ta, ngày ngày mong ngóng hãm hại nàng ta. Hách Liên Tiêu thì hoàn toàn mặc kệ, cũng giống như lúc trước vậy đó. Người này thật khiến người khác khó nắm bắt mà, không biết rốt cuộc thì hắn có đặt Tô Tây Tây ở trong lòng không nữa.”

“Quên đi, không nghĩ nữa, chuyện ấy cũng có liên quan gì đến ta đâu chứ, ngược lại là gần đây Lý Đồng Tú có hơi khác thường, xem bộ dạng là sắp không nhịn được nữa rồi.”

Bạch Xu Hoà nhớ tới chuyện xảy ra trong ký ức, về kết cục của Lý Đồng Tú, nàng nói: “Nếu ngày nào đó Lý Đồng Tú đi ra ngoài thì ngươi hãy đi theo nàng ta.”

“Sao vậy, tông chủ coi trọng Lý Đồng Tú sao, ngươi định kéo nàng ta tu luyện hả? Ta không có ý gì đâu, nhưng mà nàng ta vẫn luôn muốn được sủng ái, sợ là không thích hợp với con đường tu hành này.”

“Lãnh cung chỉ có ngần ấy người, có thể kéo được người nào thì hay người nấy.” Bạch Xu Hoà nói: “Tại sao gần đây không có phi tần nào bị đày vào lãnh cung thế?”

Ôn Thư Lan trợn mắt: “Phi tần hậu cung đều rất sợ Hách Liên Tiêu, nào dám trêu chọc đến trước mặt hắn đâu chứ, bọn họ đều biết rõ điểm mấu chốt của hắn nên cũng không dễ dàng bị đày vào lãnh cung như trước nữa đâu.”

“Vậy à…” Bạch Xu Hoà có hơi thất vọng, Ôn Thư Lan thấy thế thì run rẩy. Hách Liên Tiêu đâu ngờ rằng tông chủ biến thái này lại coi trọng các phi tần của hắn chứ.

“Thật ra nếu có phi tần nào không muốn tranh giành tình cảm, không thích ở bên hoàng đế thì cũng có thể kéo vào tông môn.”

“Người ta cũng không muốn vào lãnh cung, tông chủ, việc kéo người này vẫn nên dựa vào duyên phận thôi, chúng ta cũng không thể ép buộc người khác mà.” Mấy tháng này, ngoại trừ bốn lão phi tần thì nàng ấy còn kéo thêm mấy phi tần trong lãnh cung gia nhập Tiêu Dao Tông.

Nhân số Tiêu Dao Tông vẫn chưa tới mười người, thế nhưng nàng ấy tin rằng sẽ sớm vượt qua số lượng ấy.

Bạch Xu Hoà đành phải vứt bỏ suy nghĩ ấy: “Vậy thì ngươi mau lôi kéo mấy phi tần trong lãnh cung đi, kéo vào Tiêu Dao Tông, đừng cho bọn họ nhìn chằm chằm cửa cung mỗi ngày nữa, quá lãng phí thời gian, gia nhập sớm để còn tu luyện.”

“Biết rồi.”

Ôn Thư Lan: “…”

Bạch Xu Hoà lại nhìn về phía Ôn Hoán đang ngủ say: “Hài tử này cũng nên nhập môn, hài tử thông minh như thế nên dạy dỗ từ sớm mới được.”

Bây giờ Ôn Thư Lan không còn lo lắng cho Ôn Hoán nữa, nếu như tương lai hài tử muốn ra ngoài thì nàng ấy sẽ dẫn hài tử ra ngoài trải qua cuộc sống thoải mái tự do.

Bạch Xu Hoà nhìn ra được ý tứ của Ôn Thư Lan nhưng nàng cũng không ngăn cản, mọi chuyện đều phải xem ý nghĩ của hài tử này.

Nàng vẫn luôn quan sát Hách Liên Tiêu và Tô Tây Tây, nàng phát hiện khí vận trên người Hách Liên Tiêu có xu hướng suy yếu rồi. Sau đó nghe cung nhân bàn tán mới biết được là Hách Liên Tiêu lại xử tử hai đại thần, giống như Bạch thừa tướng, Hách Liên Tiêu cũng chướng mắt hai đại thần này.

Bởi vì sủng ái Tô Tây Tây mà hắn còn đề bạt phụ thân và huynh trưởng của Tô Tây Tây, sau khi Tô gia lớn thuyền lớn sóng thì hình như cũng có chút ảo tưởng rồi.

Hách Liên Tiêu biết tình huống của Tô gia nhưng không ngăn cản. Thậm chí hắn còn có cảm giác cực kỳ yên tâm, nếu Tô gia cứ ảo tưởng như thế thì hắn cũng sẽ nắm được nhược điểm của bọn họ, tương lai còn có thể lấy lý do này ra mà giải quyết Tô gia.

Tư duy này khiến cho mọi người bật cười.

Khi Lý Đồng Tú thử duỗi chân muốn dụ dỗ Hách Liên Tiêu thì Tô Tây Tây lại vì cung đấu mà bị đày vào lãnh cung.

Lý Đồng Tú còn chưa tiến lên đã vội vàng rút chân về.

Mỗi lần Tô Tây Tây về lãnh cung thì đều cực kỳ thê thảm, một chút ghen tị và không cam lòng trong lòng Lý Đồng Tú cũng biến mất, nàng ta cảm thấy Tô Tây Tây thật sự quá thảm, quả nhiên đế vương cũng không dễ hầu hạ mà.

Ôn Thư Lan vẫn bình tĩnh, nàng ấy còn tán gẫu với mấy lão phi tần: “Các ngươi nói xem, bao giờ thì nàng ta lại được đón đi nữa?”

“Không quá nửa tháng.”

“Cũng có thể là trong vòng mười ngày.”

“Ai biết được, tân đế còn thất thường hơn cả tiên đế, tiên đế chưa bao giờ kéo người từ trong lãnh cung, tân đế thật không giống ai mà.” Một lão phi tần trong đó gặm hạt dựa nói: “Đại trưởng lão, hạt dưa mà tối qua ngươi lấy về ngon lắm.”

“Răng của ngươi cũng tốt thật đấy, lại còn có thể gặm hạt dưa.” Ôn Thư Lan giễu cợt, chỉ vào người bên cạnh: “Ngươi xem bà ấy đi, răng đều rụng hết rồi kìa.”

“Đại trưởng lão, ngươi đừng có bắt nạt người khác như thế chứ.”

Bạch Xu Hoà nhìn lão phi tần tức giận suýt khóc thì vội vàng an ủi: “Chờ đến ngày các ngươi tu luyện thành công thì có thể tái tạo thân thể và mọc ra răng mới, đến lúc đó còn có thể trẻ mãi không già.”

Lời này của Bạch Xu Hoà quả thật rất an ủi người khác. Sau hôm đó thì mấy lão phi tần lại càng liều mạng tu luyện hơn nữa.

Lần này Tô Tây Tây ở lại lãnh cung một tháng mới được đón về, nàng ta lập tức phục sủng khiến cho toàn bộ hậu cung mở mang tầm mắt, bọn họ cũng tập mãi thành quen với việc này rồi.

Bây giờ Lý Đồng Tú rất mâu thuẫn, nàng ta hâm mộ Tô Tây Tây có thể nở mày nở mặt, thế nhưng lại sợ sẽ gặp phải cảnh tượng nhiều lần bị đày vào lãnh cung giống như Tô Tây Tây.

Cuối cùng thì nàng ta vẫn quyết định sẽ thử một lần.

Không ngờ Tô Tây Tây lại bị đày vào lãnh cung.

Lý Đồng Tú: “…”

Ôn Thư Lan không nhịn được cười: “Lý Đồng Tú đó, ta cũng không biết nên an ủi nàng ta thế nào nữa.”

“Đại trưởng lão, ngươi nghĩ cách kéo người vào tông môn đi, ta cho rằng nàng ta không thích hợp với cuộc sống ở hậu cung.” Bạch Xu Hoà cũng có chút sốt ruột rồi.

Ôn Thư Lan suy nghĩ rồi gật đầu: “Kéo người thì dễ, nhưng mà vẫn phải dạy dỗ nàng ta, nếu tông chủ đã giao nhiệm vụ này cho ta thì ta phải bảo đảm sau khi nàng ta gia nhập rồi cũng không thể làm chuyện xấu nữa mới được.” Tiêu Dao Tông chính là bến bờ ấm áp của nàng ấy, nàng ấy sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hủy nơi này.

Mấy lão phi tần cũng có suy nghĩ đấy, bọn họ không muốn Hách Liên Tiêu biết được tình huống ở đây.

Nếu Ôn Thư Lan đã đồng ý thì Bạch Xu Hoà cũng không quan tâm nữa. Ngày nào nàng cũng phải cố gắng tu luyện nhằm tăng cao tu vi, tranh thủ một ngày nào đó có thể bố trí trận pháp cỡ lớn trong lãnh cung này, vậy thì trong tương lai khi các đệ tử trong Tiêu Dao Tông lớn tuổi thì cũng có thể tránh né tu luyện ở đây.

Còn việc chuyển nơi khác à, không thể chuyển được.

Phong thủy ở hoàng cung rất tốt và cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện, còn được cung cấp nhân tài liên tục không ngừng, làm sao có thể tìm được chỗ nào tốt như vậy đâu chứ.

Chương kế tiếp