Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 124: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (12)
Tô Tây Tây bệnh nặng thì người sốt ruột nhất là Lý Đồng Tú, Lý Đồng Tú giống như bị điên rồi, nàng ta không ngừng gào thét ở bên ngoài.

Rất nhiều phi tần trong lãnh cung đều đến xem nên Bạch Xu Hoà cũng có chút tò mò, nàng định đi xem thử rốt cuộc thì Tô Tây Tây đã xảy ra chuyện gì.

Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Tô Tây Tây đã thật sự khiến nàng cảm giác như nàng ta sắp trút hơi thở cuối cùng. Nếu xem thêm thì sẽ phát hiện nàng ta rơi vào tình trạng hiện tại là do thuốc gây nên.

Sau khi xem xong thì mọi người cũng trở về.

“Tông chủ, có phải là Tô Tây Tây thật sự muốn chết rồi không?” Mặc dù các phi tần bị vứt bỏ nhìn không ra nhưng bọn họ luôn cảm thấy việc này không thực tế, trước kia Tô Tây Tây rất kiên cường, mặc dù bị giày vò thảm thiết nhưng nàng ta cũng hồi phục rất nhanh.

Chẳng phải hai ngày trước vẫn tốt sao? Sao nói bệnh là bệnh liền vậy?

“Nàng ta bệnh vì Hách Liên Tiêu, các ngươi không cần quan tâm, nếu rảnh thì tu luyện thêm đi.” Bạch Xu Hoà dặn dò rồi xoa đầu củ cải nhỏ ở bên cạnh: “Chờ đến khi Tô Tây Tây lại được đón ra ngoài thì ta sẽ dạy Hoán Nhi luyện võ.”

Quả nhiên là hôm sau Tô Tây Tây đã được đưa ra ngoài một cách vội vàng, được đưa đi cùng còn có Lý Đồng Tú. Nghe nói chuyện này là vì nửa đêm Lý Đồng Tú liều chết chạy ra ngoài ngăn cản Hách Liên Tiêu.

Là do Tô Tây Tây đang trong tình trạng nguy kịch kéo tay Lý Đồng Tú nói muốn gặp Hách Liên Tiêu lần cuối. Lý Đồng Tú vừa chua xót lại khổ sở, cuối cùng cắn răng đồng ý. Có hệ thống giúp đỡ cho nên Lý Đồng Tú cũng không bị người trông coi phát hiện và dễ dàng chạy đến bên cạnh Hách Liên Tiêu.

Nếu không thì Lý Đồng Tú còn chưa chạy được bao xa đã có thể bị người ta phát hiện rồi.

“Không biết nên nói nha đầu kia ngốc hay là nói nàng ta rất nghĩa khí đây. Đã lâu rồi không thấy người nào như vậy.” Mấy lão phi tần đều không nhịn được mà cảm thán, trong đó có bốn lão phi tần tu luyện trước đã có thể nhảy tường rồi, bọn họ còn học được bản lĩnh vẽ bùa của Bạch Xu Hoà, sử dụng vài thủ thuật che mắt cũng không có vấn đề gì.

Các bà thường thay phiên nhau đi ra ngoài xem xét tình huống bên ngoài.

Ôn Thư Lan nói: “Lại quan sát thêm đi, bị Tô Tây Tây lợi dụng cũng chưa chắc là chuyện xấu, nếu nàng ta có thể tỉnh ngộ nhờ bài học lần này, tương lai vào Tiêu Dao Tông vẫn là đệ tử giỏi của Tiêu Dao Tông.”

Ai kêu tông chủ của bọn họ lại không kén cá chọn canh chứ, tiêu chí của Bạch Xu Hoà là kéo được người nào hay người nấy.

Những phi tần ở trong lãnh cung mò ra ngoài mỗi đêm đều sẽ mang tin tức mới của Tô Tây Tây trở về.

Sau khi Tô Tây Tây được đón ra ngoài thì Hách Liên Tiêu đã triệu tập tất cả thái y nhưng bệnh tình của nàng ta vẫn không khá hơn. Sau đó còn treo thưởng cho dị sĩ tài giỏi trong dân gian vào xem bệnh cho Tô Tây Tây, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Tây Tây thì sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim.

Lý Đồng Tú vẫn chưa trở lại lãnh cung, nàng ta ở lại chăm sóc cho Tô Tây Tây, Hách Liên Tiêu đã hoàn toàn xem nàng ta là tỳ nữ thiếp thân của Tô Tây Tây rồi. Điều này khiến trong lòng nàng ta có chút khó chịu, thế nhưng bệnh tình Tô Tây Tây đang nguy kịch như thế, nàng ta cũng không dám nghĩ quá nhiều, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc Tô Tây Tây.

Tô Tây Tây nằm trên giường, nàng ta thấy Hách Liên Tiêu sốt ruột như thế thì hiểu được mình có vị trí rất quan trọng trong lòng đối phương, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước nàng ta rất oán trách Hách Liên Tiêu nhưng bây giờ đều đã tan biến hết rồi. Nếu như không phải hệ thống ngăn cản thì nàng ta thật sự muốn nhanh chóng “hết bệnh”.

Hệ thống: “Ký chủ, ngươi đừng gấp gáp, trước tiên cứ để độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu với ngươi tăng thêm một chút đi, hy vọng lần này có thể vượt qua 60%.”

Tô Tây Tây hỏi: “Bây giờ được bao nhiêu rồi?”

Hệ thống đáp: “Trước mắt độ hảo cảm là 49%.”

“Vậy cũng không còn nhiều lắm, nhưng mà Hách Liên Tiêu này trời sinh đa nghi, hảo cảm cũng không dễ dàng có được, mười một điểm có vẻ không nhiều nhưng thật ra lại rất khó tăng. Ta đã nằm trên giường một tháng rồi, cũng không thể cứ nằm mãi như vậy đúng không? Nếu như cứ tiếp tục như thế thì ngươi có chắc chắn là Hách Liên Tiêu sẽ không bỏ rơi ta không?”

“Vậy thì ký chủ lại nằm trên nửa tháng nữa đi.”

Tô Tây Tây đồng ý, nằm một tháng, bây giờ toàn thân nàng ta đều nhức mỏi, mỗi ngày đều có người nhìn chằm chằm, nàng ta còn không thể ăn thức ăn đổi được từ hệ thống. Bởi vì thuốc mà hệ thống cho nàng ta nên bây giờ nàng ta thật sự biếng ăn luôn rồi, cả người cũng gầy trơ xương.

Cũng may là hệ thống vẫn còn lương tâm, cho dù gầy như thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến thiết lập mỹ nhân ốm yếu của nàng ta. Mỗi khi Hách Liên Tiêu tới nắm chặt tay nàng ta đều không khỏi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng khiến nàng ta rất hả hê.

Ôn Hoán đã hơn bốn tuổi rồi, lúc cậu ba tuổi thì Ôn Thư Lan đã cho Ôn Hoán nhập môn. Con người của Ôn Thư Lan cũng như tên, là tài nữ hoàn mỹ, nàng ấy có dư học thức dạy dỗ Ôn Hoán nên người.

Trong lãnh cung cũng có không ít phi tần đã từng đọc sách và có chút tài nghệ. Bây giờ các phi tần bị vứt bỏ gia nhập Tiêu Dao Tông đều đang tích cực tu luyện.

Thân thể tốt hơn, tai mắt thông tuệ, đôi mắt nhìn mọi thứ cũng rõ ràng hơn rất nhiều, trí nhớ cũng tốt. Từ khi có thể bay ra ngoài vào ban đêm thì bọn họ cũng đã lấy không ít sách về đọc.

Cho nên Ôn Hoán vừa mới nhập môn thì những phi tần ấy đều trở thành lão sư của cậu. Có lẽ là vì lớn lên trong lãnh cung nên Ôn Hoán cực kỳ hiểu chuyện.

Thái độ làm người của Ôn Hoán đã có Ôn Thư Lan dạy bảo. Ngoại trừ dạy võ cho cậu thì Bạch Xu Hoà hiếm khi giao lưu với hài tử này, nàng không muốn bởi vì nàng can thiệp mà ảnh hưởng đến lựa chọn của hài tử trong tương lai. Ngoài ra nàng còn bận rộn tu luyện, nàng còn chưa có cách nào bố trí đại trận tông môn Tiêu Dao Tông.

Ôn Hoán rất nghe lời và không khóc không quậy, cách đây không lâu, Ôn Thư Lan cảm thấy đã gần được rồi nên nói cho cậu nghe hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong vài năm gần đây. Trong lúc kể lại thì nàng ấy không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào cả, nàng ấy chỉ muốn nói cho hài tử biết sự thật để hài tử hiểu rõ ràng, tránh cho tương lai lại bị người khác lợi dụng mà thôi.

Ôn Hoán bình tĩnh tiếp nhận, đây mới là điều khiến Bạch Xu Hoà cảm thấy ngoài ý muốn, cũng bởi vì vậy mà nàng lại chú ý đến Ôn Hoán nhiều hơn. Nàng vừa nhìn thì phát hiện mặc dù Ôn Hoán còn nhỏ nhưng cậu rất ham học hỏi, cậu còn nhờ mấy lão phi tần ra ngoài mang sách về cho cậu.

“Tông chủ, có gì không ổn sao?” Mọi người trong Tiêu Dao Tông thấy Bạch Xu Hoà đang lật sách của Ôn Hoán thì đều có chút thấp thỏm: “Tông chủ, có phải là không thể cho Hoán Nhi đọc những quyển sách này không? Đúng là Hoán Nhi còn nhỏ, nếu không thì lần sau ta sẽ mang mấy quyển sách thích hợp cho hài tử hơn.”

Bạch Xu Hoà lắc đầu: “Nếu nó thích xem thì các ngươi cứ cho nó xem đi, hài tử này rất hiểu chuyện, học hỏi nhiều hơn cũng không có gì xấu.”

Nghe thấy như thế thì tảng đá đè nặng trong lòng mọi người mới buông xuống.

Ban đêm là thời điểm thanh tịnh nhất, mọi người trong Tiêu Dao Tông cũng sẽ tìm bãi đất trống trong lãnh cung, sau khi Bạch Xu Hoà bày thủ thuật che mắt thì các nàng sẽ tỉ thí ở chỗ này.

Lúc này cũng là thời gian Bạch Xu Hoà dạy võ cho Ôn Hoán.

Ôn Hoán vẫn còn nhỏ cho nên không sợ mệt mỏi cũng không sợ vất vả.

Còn nửa canh giờ nữa là đến hừng đông cho nên mọi người đều dừng lại.

Ôn Hoán cầm kiếm gỗ trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là mồ hôi thế nhưng trong mắt lại vô cùng kiên định.

Bạch Xu Hoà đã nhìn ra là hài tử Ôn Hoán này có gì đó không ổn. Điều đầu tiên nàng nghĩ tới là liệu có ai đó xuyên việt vào người hài tử này hay không, thế nhưng sau khi kiểm tra thì lại thấy linh hồn rất hòa hợp, không có bất kỳ dấu vết bị đoạt xá nào cả. Cho nên Ôn Hoán vẫn là Ôn Hoán.

Trước đó nàng lại bói một quẻ, tử vi tinh đã rơi vào người Ôn Hoán rồi, nói cách khác là nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì tương lai hài tử này sẽ là hoàng đế.

Ôn Hoán đã xảy ra chuyện gì, Bạch Xu Hoà nghĩ tới việc bị xuyên vào, cũng đoán có phải là trọng sinh hay không. Sau đó cả hai khả năng đều bị loại trừ, cuối cùng nàng xác định có thể là Ôn Hoán vô tình nhìn thấy những chuyện mà ban đầu sẽ xảy ra.

Cũng giống như mỗi khi nàng chiếm hữu thân thể của những nguyên chủ này, họ cũng biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, họ không muốn làm như vậy nên trao đổi cơ thể để có thể sống tốt hơn ở kiếp sau.

Làm sao Ôn Hoán có thể thấy được thiên cơ cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ Ôn Hoán không phải hài tử bốn năm tuổi mà là một người có tư tưởng trưởng thành.

“Tông chủ, sao ngươi không muốn nhận Hoán Nhi làm đệ tử vậy?” Từ sau khi vô tình nhìn thấy một ít chuyện thì Ôn Hoán rất mơ hồ. Muốn hỏi cậu đã biết những chuyện đó từ khi nào à? Hẳn là khi còn nằm trong tã lót, giống như bị dội nước lên đầu, cậu nhanh chóng nhìn thấy vài chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Khi đó cậu rất sợ hãi.

Đột nhiên nhìn thấy tương lai khiến tinh thần của cậu rất mệt mỏi, cho nên cậu mới không giống như những hài tử bình thường, cho tới bây giờ đều không khóc không quậy mà mỗi ngày đều ngủ để dưỡng thần. Khi đó cậu phát hiện Bạch Xu Hoà không giống như trong ký ức của cậu nữa. Chẳng mấy chốc thì cậu đã chắc chắn được rằng đây không phải là người đó.

Cậu không phải là hài tử bình thường nên cũng sẽ không để lộ nghi ngờ của mình, cậu lựa chọn âm thầm quan sát. Vừa quan sát đã quan sát rất nhiều năm. Cũng may là Bạch Xu Hoà không chú ý nhiều đến cậu, nếu không thì bằng vào sự lợi hại của nàng thì có lẽ sẽ sớm phát hiện ra cậu có gì đó không ổn.

Gần đây cậu đã cảm nhận được là Bạch Xu Hoà đã chú ý tới cậu nhiều hơn, mặc dù không có gì xảy ra nhưng cậu lại cảm thấy không giống như trước nữa.

“Giữa chúng ta không có duyên phận.” Bạch Xu Hoà trả lời rất trực tiếp, lúc đầu còn có một chút duyên phận nhưng lại bị chuyện sớm nhìn thấu thiên cơ này phá hủy, nàng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến thiên đạo, rõ ràng là cố ý cướp người với nàng.

Ôn Hoán nghe được không có duyên phận thì trong lòng cũng có chút khổ sở.

“Không có duyên phận sư đồ nhưng ta vẫn có thể truyền thụ võ nghệ cho ngươi.”

Nếu muốn có duyên phận thì cũng đơn giản thôi, nếu Ôn Hoán có thể buông bỏ tất cả thù hận thì có thể gia nhập Tiêu Dao Tông. Nhưng mà đối với Ôn Hoán đã biết được tương lai thì Ôn Hoán có thân thế thê thảm và có thù với Tô Tây Tây đã trở về rồi.

Thù hận lớn như thế, bảo cậu từ bỏ là không có khả năng nào.

Ôn Hoán hận Hách Liên Tiêu, hận Tô Tây Tây lợi dụng cậu xong rồi lại dở mài giết lừa. Bây giờ lại biết được chuyện cả nhà ngoại công đều bị Hách Liên Tiêu hãm hại và giết chết thì làm sao cậu có thể buông bỏ được đây?

Có lẽ không có khả năng giết phụ thân nhưng cậu có thể cướp ngôi vị hoàng đế của Hách Liên Tiêu, sửa lại án xử sai cho Ôn gia, hỏi Hách Liên Tiêu từng tội lỗi và trả lại sự trong sạch cho Ôn gia. Đối với Ôn Hoán thì còn phải tính cả chuyện của Bạch gia nữa.

Kể từ khi chắc chắn Bạch Xu Hoà không phải là người trong ký ức của cậu mà Tô Tây Tây mới đúng là người đó thì cậu rất tôn kính Bạch Xu Hoà, cũng rất tiếc nuối khi không thể trở thành đệ tử của nàng.

“Tông chủ, nếu Hoán Nhi muốn làm chuyện của mình, ngươi sẽ trách Hoán Nhi sao?” Ôn Hoán thử hỏi.

Chẳng mấy chốc cậu sẽ có cơ hội rời khỏi lãnh cung, Tô Tây Tây kia rất kỳ lạ, hẳn là sẽ không từ bỏ việc lợi dụng cậu. Mượn cơ hội này thì cậu có thể rời khỏi lãnh cung và đi đến trước mặt Hách Liên Tiêu, lại từng bước thực hiện kế hoạch của mình.

Tình huống bây giờ còn tốt hơn trong ký ức, nương cậu vẫn còn sống, còn có nhiều lão sư dạy bảo cậu như vậy. Còn có tông chủ thần bí không gì là không làm được, có lẽ tất cả những thay đổi này đều là nhờ đối phương.

“Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, ta và nương ngươi sẽ ủng hộ ngươi.” Bạch Xu Hoà vỗ đầu Ôn Hoán.

Con ngươi Ôn Hoán sáng lên: “Đa tạ tông chủ không trách cứ.”

“Trước tiên ngươi nên thảo luận với nương ngươi, ý kiến của nàng ấy mới là quan trọng nhất.”

Ôn Hoán chợt dừng lại: “Ta hiểu rồi.” Cậu biết nương nhà mình rất chán ghét Hách Liên Tiêu, nếu như cậu trở lại bên cạnh Hách Liên Tiêu thì sẽ liên lụy đến nương, sợ là đến lúc đó cậu sẽ bị đón ra ngoài. Còn Hách Liên Tiêu ấy à, cơ bản là không xứng với nương của cậu.

Chương kế tiếp