Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 125: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (9)
Tô Tây Tây lại nằm trên giường thêm nửa tháng nhưng vẫn không thể được hệ thống mong muốn, trước mắt thì độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu với nàng ta chỉ có 59%, 1% còn lại mất mười ngày mà vẫn không tăng lên nữa.

Hệ thống cũng đã hiểu, cho dù Tô Tây Tây có nằm mãi thì cũng không có cách nào đột phá được ngần ấy nên cuối cùng thì Tô Tây Tây cũng đã khỏi bệnh sau khi được hệ thống cho phép.

Hách Liên Tiêu rất để ý tới Tô Tây Tây, thịt trên mặt Tô Tây Tây cũng chậm rãi được nuôi dưỡng trở lại, hồi phục thân phận sủng phi trước đó, đám phi tần trong hậu cung đều oán hận đến nỗi cắn răng nhưng cũng không có cách nào thay đổi tình trạng này.

Tô Tây Tây có thể khôi phục thân phận nên Lý Đồng Tú rất vui vẻ. Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy bộ dạng ân ái của hai người thì trong lòng nàng ta sẽ hơi đau đớn, đặc biệt là dường như Tô Tây Tây đã quên mất chuyện nàng ta không phải là cung nữ thiếp thân của Tô Tây Tây mà chính là phi tần đã bị đày vào lãnh cung.

Lý Đồng Tú tiến cung cũng là vì muốn được sủng ái, thế nhưng đế vương lại chán ghét nàng ta.

Làm sao Tô Tây Tây có thể nghĩ đến nhiều như vậy được chứ, bây giờ nàng ta phải tranh thủ thời gian để làm cho độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu dành cho nàng ta tăng lên nữa. Chỉ là mặc kệ nàng ta cố gắng thế nào thì Hách Liên Tiêu cũng không muốn bố thí một chút điểm ấy cho nàng ta.

Hệ thống: “Ký chủ, ngươi đừng sốt ruột như vậy, cũng có lý do nên điểm này mới khó lên như vậy.”

“Còn có lý do nữa sao? Sao ngươi không nói sớm, nói như vậy thì không phải là do ta nên điểm mới không tăng lên được đúng không?”

Hệ thống: “Xem như thế đi, vấn đề nằm ở Hách Liên Tiêu với cơ chế hảo cảm này. Chỉ cần hảo cảm tăng lên 60% thì hảo cảm của hắn với ngươi sẽ không giảm xuống 60% được nữa. Nói cách khác là từ lúc đó thì ngươi đã chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng hắn rồi.”

Tô Tây Tây nghe xong thì cảm thấy đây là chuyện tốt.

Cho dù có khó khăn thì nàng ta cũng phải nâng điểm này lên. Chỉ cần lên điểm thì cuộc sống của nàng ta cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Gần đây hệ thống còn quan sát thấy cách ăn mặc của Lý Đồng Tú đã trở nên lộng lẫy hơn, đối với người tranh sủng với ký chủ đều bị nó phán định là người ngăn cản nhiệm vụ hoàn thành.

Cho nên nó nhắc nhở: “Ký chủ, hình như Lý Đồng Tú muốn tranh sủng, ngươi phải chú ý nhiều hơn, đừng để nàng ta phá hỏng mối quan hệ giữa ngươi và Hách Liên Tiêu. Nếu không thì số điểm này cũng không tăng lên được nữa đâu.”

Tô Tây Tây nghe nói như thế thì trong lòng có chút không vui. Nam nhân này chỉ có thể sủng ái một mình nàng ta mà thôi, đã lâu rồi nàng ta chưa nghe thấy hắn sủng hạnh phi tần khác. Mặc dù trước đó Hách Liên Tiêu đã dẫn rất nhiều nữ nhân ngoài cung vào nhưng thật ra lại không xảy ra chuyện gì với bọn họ cả.

Đây là chuyện mà hệ thống nói cho nàng ta biết, Tô Tây Tây cảm thấy việc này chẳng khác nào biểu hiện Hách Liên Tiêu rất thích nàng ta, cho nên nàng ta cũng hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện lúc trước nữa.

Hệ thống lại không nói với Tô Tây Tây lý do mà Hách Liên Tiêu không chạm vào nữ nhân khác là vì hắn đã từng thử hương vị của nàng ta, chỉ cần chạm vào nữ nhân khác thì hắn đều sẽ có cảm giác khó chịu. Đây chính là lợi thế của hệ thống, Tô Tây Tây đã được cải tạo rồi nên những nữ nhân bình thường không thể so sánh với nàng ta được. Hách Liên Tiêu làm chuyện ấy với Tô Tây Tây nhiều lần như vậy cho nên hắn đã chướng mắt với những nữ nhân tầm thường kia từ lâu rồi.

Hương thơm trên người Tô Tây Tây cũng có ảnh hưởng đến hắn.

Thật ra cũng không phải là không thể chạm vào những phi tần khác, chẳng qua trong lòng hắn sẽ ghét bỏ, mỗi khi chạm vào sẽ cảm thấy buồn nôn và bẩn tay.

“Vậy ngươi cảm thấy Lý Đồng Tú có thể thành công hay không?” Tô Tây Tây chợt tỉnh táo lại, Hách Liên Tiêu không thèm liếc mắt nhìn Lý Đồng Tú mà đúng không? Lý Đồng Tú đã cố gắng nhiều năm như vậy nhưng mà vẫn chưa nhìn ra được hay sao? Hách Liên Tiêu hoàn toàn không thích những phi tần trong hậu cung và cả lãnh cung.

Bây giờ trong mắt của hắn chỉ có một mình nàng ta mà thôi, Lý Đồng Tú là bạn tốt của nàng ta vậy mà còn muốn tranh sủng, đây chẳng phải là muốn đào góc tường của nàng ta hay sao?

Hệ thống: “Đương nhiên là không thành công rồi, nếu như nàng ta có ý định đến gần Hách Liên Tiêu thì hắn sẽ chỉ chán ghét nàng ta mà thôi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ký chủ một chút, sau khi nàng ta thất bại thì Hách Liên Tiêu có thể giận chó đánh mèo đến trên người ngươi đó.”

“Vậy thì cứ mặc kệ nàng ta đi, vốn dĩ ta còn nghĩ nếu có cơ hội thì ta sẽ cầu xin giúp nàng ta, thả nàng ta xuất cung. Nếu nàng ta không thức thời và nhất định phải tranh sủng với ta thì cũng phải tự gánh chịu hậu quả. Nể tình lúc trước, đến lúc đó ta sẽ tạm thời cầu xin Hách Liên Tiêu tha cho nàng ta một mạng.”

Tô Tây Tây đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện nên không cảm thấy nàng ta nợ Lý Đồng Tú. Lúc trước là nhờ nguyên chủ cứu Lý Đồng Tú, sau này Lý Đồng Tú lại chăm sóc nàng ta trong lãnh cung, sau khi nàng ta ra ngoài thì cũng đã thường xuyên lén đưa đồ cho Lý Đồng Tú, vậy thì coi như là bọn họ đã hòa nhau rồi.

Trong khoảng thời gian này Lý Đồng Tú đã giúp đỡ nàng ta, tương lai khi đối phương sắp chết thì nàng ta sẽ cứu đối phương, coi như là trả hết ơn nghĩa.

Thật ra nàng ta còn suy đoán có phải là Lý Đồng Tú thấy nàng ta bị bệnh nên mới nhân cơ hội này ra ngoài và thu hút sự chú ý của Hách Liên Tiêu hay không. Vừa nghĩ như thế thì đã cảm thấy thật sự có khả năng ấy, nàng ta lập tức đẩy Lý Đồng Tú ra khỏi vị trí người của mình, nàng ta luôn cảm thấy Lý Đồng Tú quá tính toán, Lý Đồng Tú muốn lợi dụng nàng ta.

Nếu như không phải lợi dụng nàng ta, Lý Đồng Tú thấy tình cảm giữa nàng ta và Hách Liên Tiêu tốt như thế thì sẽ còn muốn tranh sủng nữa sao? Bây giờ còn ăn diện trắng trợn như thế, muốn quyến rũ Hách Liên Tiêu rồi hả?

Tô Tây Tây không để ý đến chuyện Lý Đồng Tú tranh sủng, nàng ta cảm thấy Lý Đồng Tú là tự chui đầu vào rọ.

Lý Đồng Tú lộ ra những tâm tư đó ở trước mặt Hách Liên Tiêu thì sẽ khiến hắn cực kỳ chán ghét. Thế nhưng Lý Đồng Tú là người bên cạnh Tô Tây Tây, hắn chợt nhớ tới việc đối phương đã cứu Tô Tây Tây một lần nhưng mà bây giờ hắn lại không muốn nhìn thấy nàng ta, vì vậy nể tình nàng ta có công cứu Tô Tây Tây mà hạ chỉ sắc phong đối phương thành quý nhân, sắp xếp cho nàng ta ở cung điện cách xa hắn.

Tô Tây Tây nhìn ra ý định của Hách Liên Tiêu nên cũng không ngăn cản, lại càng không ghen tị.

Lý Đồng Tú còn tưởng rằng Hách Liên Tiêu để ý tới nàng ta nên rất vui mừng vì được sắc phong, nàng ta đi theo cung nữ đến nơi ở của mình. Nơi đó cũng có phi tần đang ở, nàng ta chỉ là một quý nhân nhỏ bé nên chỉ có thể ở thiên điện, mỗi ngày còn phải thỉnh an phi tần đó.

Nàng ta là người bên cạnh Tô Tây Tây, vào ở chưa được hai ngày thì cuộc sống đã cực kỳ khó khăn rồi, nàng ta không ngừng bị các phi tần khác bắt nạt.

Lý Đồng Tú chờ Hách Liên Tiêu đến, thế nhưng dường như đối phương đã quên mất nàng ta. Những phi tần kia phát hiện hình như có tra tấn Lý Đồng Tú thì cũng không thể đả kích Tô Tây Tây, người ta vẫn vui vẻ làm sủng phi của mình đấy thôi.

“Tô Tây Tây còn sống một ngày thì những phi tần như chúng ta đều không có cơ hội được sủng ái. Ta còn tưởng rằng ngươi là người đặc biệt, ít nhất thì ngươi cũng là người của Tô Tây Tây, không ngờ kết quả vẫn là như thế.”

“Ngươi xem ngươi đi, ngươi bị bắt nạt như thế nhưng hình như tỷ muội tốt của ngươi đã quên mất ngươi rồi.”

“Nghe nói hoàng thượng đã dẫn Tô Tây Tây đi tránh nóng, phỏng chừng phải một hai tháng nữa mới có thể về.”

Lý Đồng Tú không biết những chuyện này, từ khi được sắc phong thành quý nhân thì nàng ta vẫn luôn ở đây. Triều đại này vẫn chưa có hoàng hậu cũng không có quý phi nên buổi sáng không cần phải đi thỉnh an.

“Có vẻ như Tô Tây Tây không muốn chia sẻ hoàng thượng với ngươi. Cũng đúng thôi, có ai mà không muốn được độc sủng đâu chứ, làm sao Tô Tây Tây lại nguyện ý đẩy hoàng thượng đến chỗ của ngươi được.”

Lý Đồng Tú xem Tô Tây Tây như tỷ muội ruột, dù thế nào cũng không muốn hợp tác với bọn họ, điều này khiến các phi tần cực kỳ ảo não. Bọn họ biết tra tấn Lý Đồng Tú cũng vô dụng nên bọn họ cũng không hành hạ nàng ta nữa, chỉ là nói vài sự thật không dễ nghe mà thôi.

Nhưng mà mấy phi tần này vẫn muốn xem tiết mục tỷ muội không hòa thuận, bọn họ còn định tìm cơ hội hãm hại Lý Đồng Tú.

“Gần đây hậu cung khá thanh tịnh, những phi tần kia đều yên tĩnh hết rồi.”

“Suy cho cùng thì hoàng đế vẫn là quá phiền phức, nếu như không có người này thì chẳng phải mọi người sẽ bình yên vô sự hay sao?”

“Cũng chưa chắc đâu, nếu không có hoàng đế thì đám nữ nhân tụ tập ở đây làm gì. Nam nhân đúng là tai họa mà.” Các phi tần trong lãnh cung đang thảo luận chuyện hậu cung.

Ngoài ra Ôn Thư Lan đã có thể bay ra ngoài và không bị phát hiện. Từ khi có thể bay ra ngoài thì ban ngày nàng ấy sẽ sử dụng thủ thuật che mắt bay ra ngoài mua đồ ăn ngon. Nhóm phi tần trong lãnh cung đều có kỹ năng, tùy tiện thêu ít khăn tay thì có thể đổi lấy bạc và dễ dàng mua được vài món ăn ngon.

“Không biết Lý Đồng Tú cảm thấy cuộc sống hiện tại như thế nào, nàng ta có cảm tưởng gì không. Nhưng mà nhìn bộ dạng của nàng ta, hình như không còn tin tưởng vào tỷ muội Tô Tây Tây của nàng ta nữa rồi.”

Ôn Thư Lan nói: “Sớm muộn gì nàng ta cũng nhìn rõ hiện thực mà thôi cho nên chúng ta cũng không cần sốt ruột, bây giờ không nhìn rõ thì mấy chục năm sau cũng sẽ nhìn rõ, người mà chúng ta muốn lôi kéo, chẳng lẽ còn sợ nàng ta bỏ chạy hay sao?”

Điều đáng nói là trong khoảng thời gian mấy năm ấy thì tất cả phi tần trong lãnh cung đều bị lôi kéo gia nhập Tiêu Dao Tông. Hơn ba mươi thành viên đều rất nghe lời Bạch Xu Hoà, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy nhân số quá ít, ngày nào nàng cũng mong chờ Hách Liên Tiêu có thể đày thêm vài người vào lãnh cung.

“Các ngươi đừng quá mong chờ, Hách Liên Tiêu dẫn Tô Tây Tây đi tránh nóng rồi, không đi một hai tháng thì sẽ không về đâu.” Ôn Thư Lan chia đồ đạc mà nàng ấy mang về cho mọi người, ánh mắt nhìn lướt qua bốn lão phi tần: “Thừa dịp này thì ngày mai ta sẽ dẫn các bà ra ngoài xem thử, với tu vi của các bà thì muốn ra ngoài cũng không phải là vấn đề. Các bà đã tiến cung mấy chục năm rồi, vẫn chưa ra ngoài xem thử đúng không?”

Đôi mắt của bốn lão phi tần đều ửng đỏ, từ khi tiến cung thì các bà cũng không ra ngoài nữa, sợ là thân nhân quen thuộc bên ngoài cũng đã qua đời hết rồi. Cũng không biết thế giới bên ngoài đã biến hóa như thế nào rồi nữa.

Những phi tần khác trong lãnh cung đều cực kỳ hâm mộ, Bạch Xu Hoà nói: “Các ngươi cũng đừng hâm mộ bọn họ làm gì, chăm chỉ tu luyện, chờ tu vi cao hơn thì muốn đi đâu mà không được chứ?”

Lời nói của Bạch Xu Hoà vẫn dễ dàng an ủi người khác như thế. Sau khi ăn uống no say thì các phi tần đều tự mình ngồi vào vị trí phơi nắng tu luyện.

Ôn Thư Lan ngồi bên cạnh Bạch Xu Hoà, nàng ấy nhìn về phía căn phòng đóng chặt, không có ý đi vào mà chỉ hỏi: “Tông chủ, Hoán Nhi lại đang đọc sách sao?”

“Đúng vậy, ban ngày là thời gian đọc sách của nó.”

Ôn Thư Lan có chút im lặng, rõ ràng là nàng ấy cũng đã sớm phát hiện Ôn Hoán tự có suy nghĩ của riêng mình.

“Đây là lựa chọn của nó, nếu không cho nó làm thì nó sẽ hối tiếc suốt quãng đời còn lại.” Bạch Xu Hoà thuyết phục: “Thỏa mãn tiếc nuối trong lòng nó thì nó mới có thể sống tốt hơn. Lựa chọn con đường nào thì cần phải chấp nhận cuộc sống thế nấy, ngươi có thể kiểm soát nó nhưng chưa chắc đó đã là kết quả tốt nhất. Hài tử này rất hiểu chuyện nên sẽ không làm bậy đâu, cũng là các ngươi dạy dỗ rất tốt.”

Ôn Thư Lan thở dài: “Ta không muốn ngăn cản nó, ta cũng đã đoán được khả năng này rồi, chỉ là không ngờ hài tử lại quá hiểu chuyện, nó dùng phương pháp của mình âm thầm cố gắng tranh thủ khiến ta có hơi đau lòng mà thôi. Nó muốn làm gì thì người làm nương như ta vẫn sẽ ủng hộ nó hết mình. Nếu như Hoán Nhi thật sự có thể sửa lại án xử sai giúp Ôn gia và Bạch gia thì không còn gì tốt hơn, nếu như phụ thân ta và Bạch thừa tướng biết được chuyện này thì cũng có thể nhắm mắt nơi suối vàng rồi.”

“Ngươi không thể can thiệp vào chuyện này, không chỉ ngươi mà tất cả chúng ta ở đây cũng không thể. Điều chúng ta có thể làm chỉ là truyền thụ kỹ nghệ và dạy học thức cho nó mà thôi, bảo vệ mạng sống của nó, những cái khác thì chúng ta cũng không thể kiểm soát được, nếu không nghe theo thì sẽ mang đến tai họa cho nó.” Người tu hành tham gia vào tranh đấu hoàng quyền, đó là chuyện không được phép, thiên đạo sẽ không cho phép điều ấy xảy ra.

Chính bởi vì như thế mà Ôn Hoán chỉ có thể luyện võ chứ không thể tu tiên.

“Có thể bảo vệ Hoán Nhi đã là rất tốt rồi, ta không yêu cầu xa vời gì cả. Mặc kệ Hoán Nhi thành công hay thất bại, chỉ cần nó còn sống là được. Nếu thành công thì tốt, còn nếu thất bại, có chúng ta ở đây thì nó vẫn còn đường lui.”

“Ngươi có thể nghĩ rõ ràng như vậy là tốt rồi, nhưng mà căn cứ vào mệnh cách hiện tại của nó, ta sợ là sẽ thành công.” Sau khi thành công thì thật sự không còn duyên phận với Tiêu Dao Tông nữa.

Khóe môi Ôn Thư Lan khẽ cong lên: “Tối nay ta định nói chuyện với Hoán Nhi, để nó yên tâm làm việc và không cần lo lắng gì cả.”

“Nếu như nó ra ngoài thì chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến ngươi.” Bạch Xu Hoà nói: “Ta đã nghĩ ra một cách mà ngươi có thể được tự do, cũng sẽ không bị đón ra ngoài, càng không làm cho sau này Hoán Nhi phải lo lắng.”

Ôn Thư Lan hứng thú hỏi: “Tông chủ, ngươi có cách gì?”

Chương kế tiếp