Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 126: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (10)
“Giả chết.” Bạch Xu Hoà nói ra suy nghĩ của mình: “Ngày thường không có ai đến lãnh cung, chỉ cần dùng vài thủ thuật che mắt là có thể lừa gạt cung nhân kiểm tra, chờ chuyện ngươi “chết” được chứng thực thì sau này trong cung sẽ không còn người nào tên là Ôn Thư Lan nữa. Người của Tiêu Dao Tông đều có thể sống mãi không già, trong tương lai chúng ta cũng phải giả chết, chẳng qua là ngươi chỉ làm sớm hơn một chút mà thôi.”

Ôn Thư Lan gật đầu: “Như thế cũng tốt.”

“Sau khi ngươi giả chết thì hãy ra ngoài và lên núi tìm một nơi linh khí dồi dào rồi sắp xếp người xây dựng một tòa nhà ở nơi đó. Đợi đến khi tòa nhà được xây xong thì ta sẽ liên kết lãnh cung với tòa nhà đó, sau này thành viên Tiêu Dao Tông giả chết đều vào đó ở. Có liên kết trận pháp thì đi từ lãnh cung đến tòa nhà cũng chỉ là chuyện bước qua một cánh cửa mà thôi.”

Hoàng cung lớn như vậy nhưng không thể xây dựng nhà ở cho bọn họ, Bạch Xu Hoà cảm thấy dùng trận pháp liên kết hai nơi với nhau vẫn không tệ. Có thể tiến có thể lùi nên sẽ càng tốt hơn cho sự phát triển của Tiêu Dao Tông. Đến lúc đó các đệ tử Tiêu Dao Tông muốn làm gì cũng tương đối dễ dàng hơn.

Vừa có một nơi yên tĩnh độc lập mà lại có thể mượn nhờ phong thủy bảo địa của hoàng cung.

“Ý tưởng của tông chủ thật sự là quá tuyệt vời.” Ôn Thư Lan vô cùng tán thành điều này, bây giờ còn có chút sốt ruột muốn “chết” luôn rồi. Cho dù nàng ấy có giả chết thì vẫn có thể thường xuyên đến gặp Ôn Hoán, nếu tu vi của nàng ấy cao hơn thì lúc nào cũng có thể đi thăm Ôn Hoán cho nên nàng ấy cũng không lo lắng gì cả.

“Chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì ta sẽ vào núi sâu tìm ít linh chi và nhân sâm, ngươi cầm đi bán thì sẽ có tiền xây dựng tòa nhà.” Bạch Xu Hoà nói: “Sau khi giả chết rồi đến đó sống thì cũng có thể thu nhận vài đệ tử ngoại môn Tiêu Dao Tông, tặng thuốc và truyền thụ võ nghệ cho bọn họ, bảo bọn họ đi làm ăn kiếm bạc, nếu như là người có tâm tính không tệ mà lại nguyện ý vứt bỏ phàm trần thì cũng có thể thu vào nội môn, ngươi cứ chậm rãi mà tuyển chọn.”

Ôn Thư Lan không nhịn được mà hỏi: “Tông chủ, có phải là ngươi cảm thấy lãnh cung quá ít người cho nên mới có suy nghĩ này không?”

“Ngươi nghĩ như vậy cũng đúng, lãnh cung chỉ có vài người, Hách Liên Tiêu lại chậm chạp không đày ai vào lãnh cung, cho đến nay vẫn chưa có thành viên mới nào nữa, Tiêu Dao Tông muốn phát triển hùng mạnh thì không thể thiếu người cho nên ta chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác. Chỉ là có vài người không nỡ vứt bỏ thân hữu phàm trần thế lực nên trước tiên ngươi cứ thu nhận đệ tử ngoại môn, nếu có duyên thì tương lai cũng có thể trở thành đệ tử nội môn.”

Cả người Ôn Thư Lan toát mồ hôi lạnh, nàng ấy đã nói rồi mà, tại sao tông chủ lại đột nhiên nghĩ nhiều như vậy và lại còn tích cực như thế nữa chứ. Hóa ra là phát hiện ở mãi trong lãnh cung cũng không thể thu nhận được bao nhiêu người.

Bây giờ những phi tần bị đày vào lãnh cung đều là thành viên của Tiêu Dao Tông, cho dù lúc trước có bị điên thì bây giờ cũng đã khôi phục thần trí và một lòng tu đạo, thậm chí còn nhanh chóng đuổi kịp những thành viên tu luyện trước nữa kìa.

Tối đó mẫu tử Ôn Thư Lan thắp đèn trò chuyện cả đêm.

“Nương, chờ đến khi Hoán Nhi sửa lại án xử sai cho Ôn gia thì nương cũng sẽ được lấy lại danh dự.” Đôi mắt Hoán Nhi lấp lánh: “Hoán Nhi tạm thời muốn đổi tên thành Hách Liên Hoán, chờ đến ngày Hoán Nhi thành công thì Hoán Nhi sẽ trở lại là Ôn Hoán, họ tên mà nương cho Hoán Nhi, Hoán Nhi không muốn thay đổi.”

Ôn Thư Lan không ngờ Ôn Hoán lại có suy nghĩ này, hài tử vẫn còn nhỏ mà sao lại nghĩ đến nhiều chuyện như vậy chứ?

“Không có ai đến lãnh cung nên nương sẽ ở đây chờ con. Sau này Hoán Nhi muốn gặp nương thì ban đêm nương cũng sẽ đến gặp con.”

Ôn Hoán thở dài, nương cậu đã là cao thủ tuyệt thế rồi, nếu muốn rời khỏi hoàng cung cũng không có vấn đề gì. Có nương ở đây với cậu thì cậu cũng không sợ nữa.

Ôn Thư Lan không tiết lộ quá nhiều chuyện Tiêu Dao Tông, Ôn Hoán cũng không có ý định hỏi. Tông chủ là một người vừa hùng mạnh vừa thần bí, chắc chắn là nàng có suy nghĩ của riêng mình.

Hai tháng sau, Hách Liên Tiêu dẫn theo Tô Tây Tây hôn mê vội vàng trở về hoàng cung, hậu cung bình tĩnh lại bị kích thích nổi lên bọt nước.

“Hình như Tô Tây Tây đã cản một đao giúp Hách Liên Tiêu.” Ôn Thư Lan thăm dò được tin tức trở về nói: “Nghe nói nàng ta còn đang mang thai hai tháng, một đao kia vô cùng hung ác, hài tử của Tô Tây Tây cũng mất luôn rồi.”

Ôn Hoán ngồi bên cạnh lắng nghe, cậu không ngẩng đầu lên bởi vì cậu đã biết chuyện này rồi. Cô hồn dã quỷ đó bám vào người Tô Tây Tây, những chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Thời cơ mà trước đó cậu đã nói cũng chính là chuyện này. Ở trong trí nhớ của cậu, bởi vì mất hài tử mà Tô Tây Tây vô tình nhìn thấy cậu trong lãnh cung rồi dẫn cậu rời khỏi lãnh cung.

Trong ký ức thì cậu đã mất nương khi còn rất nhỏ, đột nhiên xuất hiện nữ tử dịu dàng xinh đẹp như vậy, lại còn xem cậu như hài tử ruột thịt của nàng ta nên đương nhiên là cậu sẽ cảm động rồi. Cũng rất lâu sau đó cậu mới hiểu được, nữ tử ấy dẫn cậu trở về, cơ bản không phải là thương hại cậu, cũng không phải thật sự muốn đối xử tốt với cậu. Nàng ta cố gắng hết sức đối xử tốt với cậu cũng là đang cố gắng biểu hiện cho bản thân mà thôi, còn muốn cậu làm lá chắn cho hài tử của nàng ta.

Lần này cậu vẫn sẽ tình cờ gặp Tô Tây Tây trong lãnh cung, lại càng mượn tay nàng ta rời khỏi lãnh cung và làm những chuyện mà cậu nên làm.

Lúc này Tô Tây Tây “hôn mê” đang trò chuyện với hệ thống: “Hệ thống, ngươi mau xem thử độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu với ta đã được bao nhiêu rồi.”

Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, trước mắt độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu với ngươi là 70%.”

“Đột phá 60% và còn nhanh chóng đạt tới 70% thì chắc hẳn lần này Hách Liên Tiêu rất tin tưởng ta đúng không? Một đao kia cũng không uổng phí mà, cũng may là có ngươi che đậy cảm giác đau giúp ta, nếu không thì ta sẽ đau chết mất.”

“Hệ thống, ngươi thật thông minh, vào thời khắc mấu chốt còn biết động tay động chân để thái y đều cảm thấy ta đang mang thai hai tháng, lần này Hách Liên Tiêu sẽ không đối xử lúc tốt lúc tệ với ta như trước nữa đâu đúng không?”

Hệ thống: “Ta cũng chỉ đột nhiên nhớ ra mà thôi, Hách Liên Tiêu tăng nhiều độ hảo cảm như thế, có lẽ là có một phần lý do là vì chuyện này. Bây giờ ký chủ đang có vị trí rất quan trọng trong lòng Hách Liên Tiêu nên không còn giống như trước đây nữa.”

Hệ thống đã gửi rất nhiều phần thưởng cho Tô Tây Tây, mỗi phần thưởng đều có thể khiến cho Tô Tây Tây vui mừng như điên.

Hệ thống lại nói: “Nhưng mà ký chủ vẫn phải tiếp tục cố gắng, chỉ đến khi độ hảo cảm đạt tới 100% thì nhiệm vụ của ký chủ mới có thể thành công. Mặc dù nói độ hảo cảm sẽ không giảm xuống 60% nữa nhưng cũng không thể mãi mãi không tăng lên, đến cuối cùng không được 100% thì nhiệm vụ sẽ thất bại, ký chủ cũng không thể nhận được phần thưởng cuối cùng.”

“Ký chủ vẫn phải tiếp tục đóng vai hậu phi đau đớn vì mất hài tử, phải rèn sắt khi còn nóng mới được.”

Tô Tây Tây đáp: “Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng, ta chắc chắn sẽ có được hảo cảm của Hách Liên Tiêu.”

Bên phía lãnh cung cũng đang thảo luận về chuyện không may của Tô Tây Tây. Đúng là bọn họ không thích Tô Tây Tây nhưng mà những chuyện Tô Tây Tây gặp phải lại khiến bọn họ không biết phải nói gì. Nếu như hài tử của bọn họ đột nhiên mất đi thì sợ là bọn họ cũng sẽ đau lòng muốn chết luôn cho coi.

Bạch Xu Hoà thấy mọi người đều cảm thán, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, Tô Tây Tây có hệ thống thần kỳ kia giúp đỡ mà, tại sao lại không thể giúp nàng ta bảo vệ hài tử lúc nguy hiểm được chứ? Với năng lực khôi phục chấn thương của hệ thống trước đó thì việc bảo vệ hài tử cũng không có vấn đề gì.

Nàng không cảm thấy Tô Tây Tây là loại người có thể giết hài tử vì mục đích cá nhân. Có lẽ nàng ta có thể cắn môi giết chết người khác, thế nhưng lại không có mấy nữ nhân có thể nhẫn tâm giết chết hài tử của mình.

“Tông chủ, ngươi cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?” Ôn Thư Lan thấy Bạch Xu Hoà đang im lặng suy nghĩ thì cảm thấy có phải là có điều gì đó kỳ lạ hay không, cách tông chủ nhìn nhận vấn đề luôn có chút không giống với các nàng.

Bạch Xu Hoà gật đầu: “Việc này còn phải xác định thêm một chút, các ngươi cũng biết sự bất thường của Tô Tây Tây rồi, cho dù muốn bảo vệ Hách Liên Tiêu thì cũng không cần phải làm mất hài tử. Trong hậu cung này, nếu Tô Tây Tây có hài tử thì nàng ta sẽ lại càng có lợi thế hơn. Thử hỏi các ngươi, nếu các ngươi biết mình mang thai, bản thân lại có năng lực thì các ngươi sẽ hy sinh hài tử của mình sao?”

Đáp án là tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Ôn Thư Lan đã từng chán ghét hài tử của nàng ấy, thế nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc cho nên lúc này mới có Ôn Hoán. Hài tử hiểu chuyện như vậy, nàng ấy yêu thương còn không kịp thì làm sao có thể nghĩ đến việc hy sinh hài tử đây.

“Đại trưởng lão, ngươi chuẩn bị chút đi, thừa dịp thời cơ này thì ngươi có thể giả chết, Tô Tây Tây đang xảy ra chuyện nên cung nhân sẽ xử lý mọi chuyện trong lãnh cung rất qua loa. Hách Liên Tiêu cũng sẽ không quá chú ý đến việc này.”

Ôn Hoán hơi ngạc nhiên, bây giờ đúng là thời cơ tốt, cậu đang lo phải thương lượng thế nào với nương nhưng không ngờ một câu nói của tông chủ đã giải quyết tất cả. Quả nhiên, cậu chắc chắn là tông chủ đã biết chuyện gì đó rồi nhưng cậu không nói gì cả. Hai ngày sau, Ôn Thư Lan giả chết.

Bạch Xu Hoà dùng thủ thuật che mắt giúp nàng ấy thoát thân, đúng là cung nhân xử lý rất qua loa, bởi vì Hách Liên Tiêu xem nhẹ mà cung nhân cũng giải quyết đơn giản toàn bộ quá trình rồi chôn cất Ôn Thư Lan.

Ôn Thư Lan bị chôn cũng không phải là Ôn Thư Lan thật sự mà là tượng gỗ Bạch Xu Hoà điêu khắc rồi nàng lại dùng thủ thuật che mắt biến ảo thành dáng vẻ của Ôn Thư Lan, chờ đến khi linh khí tản đi thì sẽ lộ ra diện mạo lúc đầu. Thế nhưng sẽ không có ai đào mộ của một phi tần bị đày vào lãnh cung cả, bởi vì chuyện ấy không quan trọng.

Ôn Thư Lan được tự do, sau đó dựa theo lời nói của Bạch Xu Hoà, nàng ấy tìm nơi thích hợp để xây một tòa nhà. Mà Bạch Xu Hoà cũng thừa dịp mấy ngày nay vào rừng sâu tìm linh chi và nhân sâm ngàn năm, còn có thêm vài dược liệu quý giá.

Trong vòng mười ngày mà nàng đã bán dược liệu để có được bạc rồi giao bạc cho Ôn Thư Lan. Ôn Thư Lan lại cầm bạc làm việc dựa theo dặn dò của Bạch Xu Hoà.

Bạch Xu Hoà trở lại lãnh cung, cuối cùng thì nàng cũng đã có thời gian rảnh đi kiểm tra tình hình của Tô Tây Tây rồi.

Tô Tây Tây có hệ thống bên người cho nên bản thân nàng chưa từng qua đó, nàng sợ sẽ bị hệ thống phát hiện ra bất cứ điều gì, nàng vẫn luôn sử dụng thần thức bao phủ kiểm tra tình huống của Tô Tây Tây. Vừa kiểm tra thì đã phát hiện ra manh mối.

Quả nhiên là Tô Tây Tây chưa từng mang thai, vậy thì việc nàng ta được thái y chẩn đoán là mang thai hai tháng đấy, hơn phân nửa là do hệ thống kia sử dụng thủ thuật che giấu nào đó. Nhưng mà ngược lại thì Hách Liên Tiêu lại càng thêm sủng ái Tô Tây Tây, hắn còn tra ra được là ai đã ám sát hắn.

Điều mà Bạch Xu Hoà không ngờ tới là người ám sát Hách Liên Tiêu lại là học trò của Bạch thừa tướng. Thân là thừa tướng, học trò của ông trải khắp thiên hạ cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng vì báo thù mà đánh đổi tính mạng bản thân thì thật là hiếm thấy.

Người đó đã bị bắt vào đại lao và chịu không ít đau khổ. Nếu đã gặp được thì Bạch Xu Hoà quyết định sẽ cứu người ra.

Vì chuyện này mà nàng còn thông báo cho Ôn Thư Lan, vào ngày người đó bị chém đầu, nàng cũng sử dụng thủ thuật che mắt con rối và đổi người đi.

Sau khi đưa người đến bên cạnh Ôn Thư Lan thì nàng lập tức rời đi. Sau đó phải làm thế nào, hẳn là Ôn Thư Lan sẽ biết.

“Ta… Ta chưa chết sao?” Điều Khương Ung tiếc nuối nhất là hắn ta liều mạng vẫn không thể báo thù giúp ân sư. Không ngờ là hắn ta vẫn còn chưa chết, hắn ta chạm vào cổ, vẫn còn nóng, động mạch cổ vẫn đang đập, quả nhiên là hắn ta vẫn chưa chết.

Khương Ung chợt bừng tỉnh lại, lúc này hắn ta mới nhìn thấy Ôn Thư Lan đứng ở bên cạnh, nhìn thấy đó là nữ tử che mặt thì trong lòng hắn ta đã biết việc bản thân không chết là có liên quan đến đối phương, hắn ta vội vàng đứng dậy hành lễ.

Chương kế tiếp