Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 128: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (12)
Giống như hệ thống đã đoán, sau khi Tô Tây Tây dẫn Ôn Hoán về thì độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu với nàng ta thật sự đã tăng lên.

Sau khi điều tra và biết được nương của Ôn Hoán đã qua đời thì Hách Liên Tiêu cũng không để vào mắt, nếu Tô Tây Tây đã thích thì cứ nuôi đi, coi như nuôi chó con hay mèo con cũng được.

Ôn Hoán ở trong ký ức của cậu đã mất mẫu thân từ rất sớm, cậu ăn không ngon ngủ không yên trong lãnh cung, cuộc sống rất khó khăn. Sau khi được Tô Tây Tây nhặt về thì tưởng rằng đã gặp được người tốt, cậu thật sự xem Tô Tây Tây là nương. Cậu nỗ lực đọc sách, biểu hiện bản thân rất ưu tú chỉ vì muốn Tô Tây Tây càng thêm yêu thích cậu, còn có nhận được lời khen ngợi từ vị phụ thân Hách Liên Tiêu này.

Hách Liên Tiêu vẫn luôn rất lạnh nhạt với cậu, nếu như không phải có Tô Tây Tây thì nói không chừng đối phương còn không nhớ nổi một người như cậu. Còn có khả năng sẽ vì Ôn gia mà cảm thấy cậu rất chướng mắt.

Cho đến khi Tô Tây Tây sinh hài tử đầu tiên, cậu phát hiện tất cả sự chú ý của Tô Tây Tây đều đặt trên người hài tử của nàng ta, nàng ta cũng càng ngày càng bỏ bê cậu.

Hài tử kia tên là Hách Liên Hồng, đối phương không thích cậu, gặp cậu là gào khóc, cậu cũng bị hạn chế đến gần Hách Liên Hồng. Chỉ cần Hách Liên Hồng có bất kỳ vấn đề gì như khóc, bị thương, đau đớn thì tất cả đều là lỗi của cậu.

Hách Liên Tiêu sẽ quở trách cậu, nói là nể mặt Tô Tây Tây cho nên cậu mới có thể làm hoàng tử, mới có được vinh dự đặc biệt như thế. Mặt ngoài Tô Tây Tây sẽ tranh cãi giúp cậu vài câu, chỉ là lời này là thật lòng hay giả ý thì cũng chỉ có một mình nàng ta biết mà thôi.

Tô Tây Tây không cho phép cậu đến gần đệ đệ Hách Liên Hồng, thức ăn hay đồ chơi cậu tặng cho đệ đệ đều sẽ bị Tô Tây Tây lén vứt bỏ, cơ bản là không cho Hách Liên Hồng ăn. Dưới sự bài xích của Tô Tây Tây, Hách Liên Hồng lại càng ghét cậu hơn nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn làm ra vài trò đùa ác ý.

Kết quả là Tô Tây Tây cũng không muốn duy trì mặt mũi nữa, nàng ta nói thẳng rằng cậu đã khiến nàng ta quá thất vọng rồi.

Không được phụ thân yêu thương lại bị Tô Tây Tây đối xử như thế, trong lòng của cậu cũng dần vặn vẹo, cậu muốn lấy lại tất cả mọi thứ. Đương nhiên kết cục cuối cùng là không thành công, cậu còn bị Hách Liên Tiêu xử tử.

“Hoán Nhi, ăn ngon không?” Giọng nói của Tô Tây Tây đánh thức Ôn Hoán, cậu vội vàng nhét thức ăn vào miệng như hổ đói, ra vẻ mừng rỡ trả lời: “Ngon lắm ạ.”

“Sau này con có muốn ăn nữa không?”

“Muốn ạ.” Bên ngoài Ôn Hoán biểu hiện vô cùng hoàn hảo, tông chủ đã nhắc nhở cậu rồi, mỗi khi tiếp xúc với Tô Tây Tây thì tuyệt đối không được để lộ vài động tác nhỏ, trên người đối phương rất tà môn.

Đương nhiên là Ôn Hoán biết chuyện Tô Tây Tây rất kỳ lạ, cho dù tông chủ không nhắc nhở thì trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng sẽ không biểu lộ ra cảm xúc gì khác thường.

Cậu không cần sự quan tâm của Tô Tây Tây, cũng không cần Hách Liên Tiêu phải tán thưởng, cậu chỉ cần cơ hội rời khỏi lãnh cung và đi đến trước mặt người khác, để cho tất cả mọi người đều biết vẫn còn một hoàng tử tên là Hoán.

Tất cả những điều đó đã đủ rồi.

Trong mười năm sau đó, cậu cũng không cần phải làm quá nhiều, cậu chỉ cần thu phục vài tâm phúc có thể giúp cậu làm việc là được. Ở trong ký ức thì cậu vẫn có tâm phúc, còn là kiểu vô cùng trung thành và có thể hy sinh vì cậu. Cho nên cậu cần phải tìm cơ hội kéo những tâm phúc này trở về bên cạnh cậu trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Ngoài ra còn phải lợi dụng thân phận hoàng tử mà cố gắng học tập những điều hoàng tử nên học. Tô Tây Tây sẽ thường xuyên xuất cung với Hách Liên Tiêu, bình thường đối phương cũng sẽ dẫn cậu đi cùng. Những lần xuất cung trước khi trưởng thành đều phải dựa vào Tô Tây Tây rồi.

Miệng Ôn Hoán ăn bánh ngọt nhưng trong đầu lại tính toán đủ đường, cậu còn không biết Bạch Xu Hoà và Ôn Thư Lan đã chuẩn bị món quà lớn cho cậu.

“Hoán Nhi, sau này ta sẽ là mẫu phi của con, sau này con có thể ăn bánh ngọt ngon như vậy mỗi ngày, con có vui không?”

Ôn Hoán: “Vui ạ.”

Cậu dừng một lát rồi lại kêu lên: “Tô mẫu phi.” Câu mẫu phi hôm nay, coi như là cảm ơn nàng ta đã từng giúp cậu thoát khỏi lãnh cung.

Nếu như không có Tô Tây Tây đón cậu ra ngoài thì cậu thật sự sẽ phải ở trong lãnh cung mãi mãi, nói không chừng còn chưa sống được đến hai năm thì đã chết rồi. Là ơn hay là thù, trong lòng của cậu tự có một cán cân cho những việc này.

Ôn Hoán còn nói thầm câu xin lỗi trong lòng, hy vọng khi nương biết chuyện thì sẽ không tức giận. Đã nhiều ngày rồi nương không tới thăm cậu, không biết có phải là bề bộn nhiều việc ngoài cung hay không.

“Ngoan lắm.” Tô Tây Tây sờ đầu Ôn Hoán, nàng ta cảm thấy hài tử này thật là ngoan ngoãn. Nể tình hài tử này đã giúp nàng ta tăng độ hảo cảm của Hách Liên Tiêu, nàng ta cũng sẽ đối xử tốt với cậu. Sau khi bồi dưỡng thật tốt thì cậu sẽ nhớ mãi ân tình này, trong tương lai còn có thể giúp đỡ nhi tử của nàng ta.

Tô Tây Tây khẽ nhíu mày, sợ là tất cả hài tử trong hoàng cung này đều muốn leo lên vị trí đó. Nếu như hài tử này nghe lời, giúp đỡ nhi tử của nàng ta thì cũng sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận. Nếu như cậu có suy nghĩ khác thường thì nàng ta cũng không sợ.

Hách Liên Tiêu không thích hài tử này, nàng ta đã nhìn ra được điều đó rồi. Cho nên nếu nàng ta cũng không thích Ôn Hoán thì cậu sẽ bị đánh trả về hình dạng ban đầu. Có hệ thống giúp đỡ thì chắc chắn là nhi tử mà nàng ta bồi dưỡng sẽ ưu tú hơn Hách Liên Hoán rất nhiều.

Khi biết tên của Ôn Hoán là Hoán thì Hách Liên Tiêu đã trực tiếp gắn họ của hắn vào, cơ bản là không có ý nghĩ nào khác.

Vài ngày sau, Ôn Thư Lan về lãnh cung thì biết chuyện Ôn Hoán đã bị đón ra khỏi lãnh cung, trong lòng nàng ấy vô cùng lo lắng.

Bạch Xu Hoà an ủi: “Mỗi đêm đều có người trong chúng ta đến thăm Hoán Nhi, ngươi không cần phải lo lắng như vậy đâu. Ta có bố trí trận pháp ở nơi ở của Hoán Nhi, còn cho nó ngọc phù bảo mệnh, ngọc phù này có thể bảo vệ tâm mạch, còn có thể sớm phát hiện độc tố. Nếu như có thứ gì đó có độc tiếp cận nó thì ngọc phù sẽ đổi màu.”

“Cảm ơn tông chủ.” Ôn Thư Lan không lo lắng nữa: “Buổi tối ta muốn đi thăm Hoán Nhi, tâm tử hài tử này quá nặng nề, đã nhiều ngày rồi ta không đi thăm nó, không chừng trong lòng nó đang suy nghĩ lung tung đấy.”

“Nói rõ là được, Hoán Nhi rất hiểu chuyện, hài tử sẽ không trách ngươi đâu.”

Ôn Thư Lan đáp: “Ta biết Hoán Nhi sẽ không trách ta, hài tử chỉ lén lút trốn tránh một mình đau buồn mà thôi. Bây giờ còn phải gánh vác nhiều chuyện như vậy, sau này mỗi mười ngày ta sẽ đến thăm nó, mặc dù ta không thể làm gì nhưng cũng có thể động viên nó, để nó hiểu rằng phía sau nó vẫn còn nương ruột là ta.”

“Lan…” Lý Đồng Tú đẩy cửa ra thì phát hiện Ôn Thư Lan vẫn đang khỏe mạnh, nàng ta có chút giật mình, chẳng phải Lan phi đã chết rồi sao? Sau khi hoảng hốt thì nàng ta chợt tỉnh táo lại, nếu lãnh cung đã sớm rơi vào tay giặc và trở thành địa bàn của Tiêu Dao Tông thì hình như việc Lan phi không chết cũng không có gì kỳ quái cả, ngược lại thì như vậy mới đúng.

Ôn Thư Lan chớp mắt, nàng ấy quan sát Lý Đồng Tú, nhìn thấy khí sắc Lý Đồng Tú không tệ, thậm chí còn đang gặm đùi gà thì trong lòng chợt rõ ràng đầu đuôi chuyện này: “Tông chủ, lại có thành viên mới gia nhập rồi sao?”

“Ừm.” Bạch Xu Hoà giới thiệu cho Lý Đồng Tú: “Đây chính là đại trưởng lão trong miệng mọi người.”

Lý Đồng Tú vội vàng gặm sạch đùi gà rồi lau đôi môi dính mỡ, nàng ta chắp tay bái lạy: “Lý Đồng Tú chào đại trưởng lão.”

Thì ra đây chính là đại trưởng lão đi ra ngoài xây dựng đại bản doanh của Tiêu Dao Tông, Lan phi lại là đại trưởng lão, vậy thì Ôn Hoán bị đón ra ngoài… Lý Đồng Tú cũng không phải thật sự là kẻ ngốc, chỉ là nàng ta không có hứng thú với những chuyện ngày, trước đó một lòng cố gắng tranh sủng cũng là vì có thể ăn ngon uống ngọt mà thôi. Bây giờ có ăn có uống còn không cần phải xem sắc mặt của ai, khỏi nói cũng biết cuộc sống nàng ta thoải mái thế nào.

Ôn Hoán được đón ra ngoài, tất cả mọi người đều không ngăn cản và cũng không nói thêm gì, cuối cùng thì nàng ta cũng hiểu mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó rồi.

Lý Đồng Tú có chút hâm mộ, Ôn Thư Lan có thể tùy ý ra vào hoàng cung, không biết đến khi nào thì nàng ta mới được như thế. Thật ra thì thức ăn bên ngoài còn ngon hơn trong hoàng cung nhiều. Ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn không tốt bằng trong hoàng cung thì mùi vị đều tốt hơn ở đây rất nhiều.

“Chuyện xây nhà thế nào rồi?” Bạch Xu Hoà hỏi.

“Đã xây xong nền móng rồi, ta đã thuê không ít người, dựa theo tiến độ trước mắt thì có lẽ sẽ xây khoảng năm năm là có thể xây dựng hoàn tất tòa nhà dựa theo bản vẽ của tông chủ.”

“Không khác với dự đoán của ta là bao.” Bạch Xu Hoà âm thầm tính toán trong lòng, năm năm sau thì tu vi của nàng cũng đủ bố trí trận pháp, sau đó nàng sẽ liên kết hai nơi lại với nhau. Nơi này có vài thành viên tuổi tác tương đối lớn, đến lúc đó các bà đều có thể giả chết và không cần xuất hiện trong lãnh cung nữa.

Khi đó Tiêu Dao Tông cũng có người quản lý, thu nhiều đệ tử ngoại môn cũng không sao, tông môn cũng có thể có thêm nhiều nguồn thu nhập. Xem ra nàng phải viết vài quyển sách chế dược hay chế bùa để các thành viên Tiêu Dao Tông học tập, đến lúc đó cũng có thể dùng thuốc kết bạn với phú hào trong thiên hạ rồi từ từ lôi kéo trở thành đệ tử ngoại môn, vậy thì tiền bạc sẽ ùn ùn kéo tới rồi.

Màn đêm buông xuống, Ôn Thư Lan đi gặp Ôn Hoán.

Bạch Xu Hoà đi tìm bút mực giấy nghiên bắt đầu viết những dự định mà ban ngày nàng đã nghĩ tới. Nếu muốn khai tông lập phái thì phải truyền thụ càng nhiều cho hậu thế, Tiêu Dao Tông phải phát triển lâu dài cho nên không thể thiếu sách vở được.

Tốc độ viết của nàng rất nhanh, tất cả mọi người đều nhìn không rời mắt được, chờ đến khi nàng viết xong một quyển thì lại yêu cầu các đệ tử chép lại, nếu không chép xong thì sẽ bị phạt.

Lý Đồng Tú không có hứng thú với những chuyện đó, nàng ta ôm gò má ngồi xổm bên cạnh Bạch Xu Hoà. Bạch Xu Hoà phát hiện tầm mắt của nàng ta thì trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ: “Ngươi có biết nấu ăn không?”

“Biết chứ, nếu không thì sao ta lại cố gắng giành được một căn bếp làm gì chứ? Ta nấu rất ngon đấy.”

Bạch Xu Hoà dự định chép lại một bản thực đơn, thức ăn trong đó chia thành hai phần, một phần là giới tu luyện còn một phần là trần gian. Tiêu Dao Tông là tông môn tu luyện nên cũng không thể thiếu tài chính chống đỡ. Chỉ dựa vào đệ tử ngoại môn thì không được, còn cần phải có địa vị nhất định trong thế tục này.

Hẳn là Lý Đồng Tú sẽ hứng thú với chuyện này, sau này có cơ hội thì sẽ cho nàng ta ra ngoài mở tửu lâu, nếu phát triển tửu lâu ở khắp mọi nơi thì không chỉ kiếm được ngân lượng mà còn có thể biết được tin tức trong thiên hạ.

Đệ tử tông môn có thể thỉnh thoảng đến tửu lâu làm việc, học tập đạo lý đối nhân xử thế trong thế lực, hiểu được lòng người hiểm ác thế nào, vậy thì cũng không đến nỗi sẽ bị người ta lừa gạt trong lương lai.

Nếu như ép các đệ tử cắm đầu tu luyện thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ cả, nói không chừng sau này còn sẽ bị vài chính khách khác lừa gạt, không cẩn thận nhúng tay vào chiều hướng thiên hạ, vậy thì bọn họ sẽ không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Khi Lý Đồng Tú nhìn thấy Bạch Xu Hoà viết tên món ăn đầu tiên thì đã cảm thấy tình huống không đúng. Khi nhìn thấy các bước nấu ăn phía sau thì cảm thấy đùi gà trong tay không còn thơm ngon nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngòi bút của Bạch Xu Hoà, nàng ta không thể rời mắt được nữa rồi.

“Tông chủ, ngươi đã nếm thử thức ăn này chưa?” Lý Đồng Tú nuốt nước miếng, dáng vẻ như đang ăn rất ngon, nhưng mà nàng ta lại chưa từng nghe nói tên của những món ăn này, cũng chưa từng nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn. Quả nhiên là kiến thức của nàng ta quá hạn hẹp, gia thế lại không tốt cho nên mới không biết trong thiên hạ lại có những món ăn này.

Nhìn thấy Bạch Xu Hoà chậm rãi viết tên từng món ăn thì Lý Đồng Tú cũng đứng ngồi không yên luôn rồi, nàng ta rất muốn ăn hết tất cả những món ăn mà nàng ta chưa nhìn thấy bao giờ đó.

Một lúc lâu sau, Bạch Xu Hoà đã viết xong thực đơn rồi đưa cho Lý Đồng Tú.

Lý Đồng Tú cầm thực đơn, trong lòng lại càng khó chịu hơn, đôi mắt nhìn Bạch Xu Hoà đều đã đỏ bừng giống như muốn khóc.

Ôn Thư Lan vừa vào đã nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng ấy hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tông chủ viết thực đơn, ta chưa từng ăn những món ăn ở trong đó, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất ngon rồi.” Lý Đồng Tú nói: “Tông chủ, đến khi nào thì ta mới có thể ăn những món ăn này?”

Bạch Xu Hoà vỗ đầu nàng ta: “Ngươi phải cố gắng tu luyện, chờ đến ngày ngươi có thể tự do ra vào hoàng cung thì sẽ có cơ hội ăn.”

Đôi mắt Lý Đồng Tú sáng rực, nàng ta không ngừng gật đầu và lập lời thề son sắt: “Tông chủ cứ yên tâm đi, chẳng mấy chốc là ta có thể tự do ra vào hoàng cung rồi.” Nàng ta nói xong thì ôm thực đơn ngồi dưới cửa sổ và bắt đầu tu luyện.

Các lão phi tần trong lãnh cung nhìn nhau, bọn họ đều không nhịn được mà bàn tán: “Trước đó nha đầu này chỉ biết có ăn mà thôi, mới có mấy ngày mà đã mập lên rồi, cũng may là tông chủ có biện pháp, lần này xem nàng ta có chịu cố gắng tu luyện nữa hay không.”

“Cũng may là không có ai kiểm tra lãnh cung đó, nếu không thì sẽ phát hiện nha đầu này đã mập hơn, vậy thì không biết sẽ ồn ào thế nào nữa.”

“Khi đó chúng ta còn phải làm thủ thuật che mắt cho nha đầu đó, ăn giỏi như vậy, không biết tông chủ có hối hận khi kêu gọi nha đầu ấy gia nhập Tiêu Dao Tông không nữa.”

Ôn Thư Lan nói: “Chắc chắn là tông chủ sẽ không hối hận, nếu không thì tại sao lại viết thực đơn cho Lý Đồng Tú làm gì chứ? Ta nghĩ tông chủ có tính toán gì đó, ta mới không tin là tông chủ sẽ rảnh rỗi viết bản thực đơn cho Lý Đồng Tú chơi thôi đâu.”

Ba năm sau.

Cuối cùng thì Lý Đồng Tú cũng có thể tự do ra vào hoàng cung, lúc đầu là mấy lão nhân dẫn nàng ta ra ngoài chơi, sau đó nàng ta có thể tự đi, nàng ta còn lén về nhà xem thử, thấy phụ mẫu đều khỏe mạnh thì mới yên tâm đi mua đủ loại món ngon trở về.

Bạch Xu Hoà thấy tinh lực nàng ta dồi dào như thế thì sắp xếp nhiệm vụ mở tửu lâu cho Lý Đồng Tú. Nàng ta ở lại ngoài cung cũng không sao, khi nào có người đến kiểm tra thì chỉ cần sử dụng thủ thuật che mắt lừa gạt bọn họ là được.

Lý Đồng Tú vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này và bắt đầu chuẩn bị chuyện mở tửu lâu.

Tô Tây Tây cũng đã sinh một hài tử, từ khi có hài tử này thì ngày nào Tô Tây Tây cũng tẩy não Ôn Hoán, bảo cậu chăm sóc đệ đệ, mỗi lần đều vô tình hay cố ý nhắc nhở cậu rằng sau này đệ đệ sẽ làm nên chuyện lớn, cậu là ca ca nên tương lai nhất định phải giúp đỡ đệ đệ.

Ôn Hoán đã tìm được tâm phúc liều mạng vì cậu trong trí nhớ, cậu giữ hai người ở bên cạnh, những người khác thì rải rác ở khắp mọi nơi. Đáng nhắc tới chính là trong một lần xuất cung thì cậu đã có liên lạc với Khương Ung.

Khương Ung liên lạc với Ôn Hoán là vì hắn ta đã quan sát từ lâu rồi mới đưa ra quyết định này. Hắn ta cảm thấy hài tử này không bộc lộ bản lĩnh, cũng không vội vàng thể hiện mình, là một người rất bình tĩnh nên mới xuất hiện cho cậu nhìn thấy thân phận của mình.

Ôn Hoán cũng biết người tên Khương Ung này. Khi Ôn Thư Lan đến gặp cậu thì đã nói chuyện trước đó không lâu tông chủ không cẩn thận cứu được một người gọi là Khương Ung. Người này là học trò của Bạch thừa tướng và là một người đáng tin.

Trong lúc vô tình, Ôn Hoán vẫn chưa tới mười tuổi nhưng thế lực trong tay đã vô cùng khổng lồ. Từ trước đến giờ cậu đều không thể hiện, nếu không đến thời khắc cuối cùng thì cậu sẽ không lộ ra nanh vuốt của mình.

Tô Tây Tây bảo cậu chăm sóc đệ đệ Hách Liên Hồng thì cậu sẽ nghiêm túc chăm sóc đệ đệ, cho dù hài tử này nghịch ngợm thế nào thì cậu cũng không kêu một tiếng, từ trước đến nay thì cậu đều không thể hiện rằng mình không hài lòng. Thứ mà người khác nhìn thấy đều là sự ngoan ngoãn, lễ phép và không tranh giành của cậu, ngay cả Hách Liên Tiêu cũng cảm thấy hài tử này rất chất phác và trung thực, cho đến bây giờ đều chưa từng nghi ngờ cậu.

Trong số tất cả hoàng tử thì biểu hiện của cậu luôn ở vị trí trung gian, không thụt lùi cũng không tiến lên. Những hài tử khác đều không cảm thấy Ôn Hoán là đối thủ của mình, mặc dù cậu được nuôi dạy dưới danh nghĩa của Tô Tây Tây, lúc đầu cậu còn bị nhắm vào nhưng từ khi Tô Tây Tây có hài tử của mình thì ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người hài tử này.

Không giống như trong ký ức, Ôn Hoán thể hiện bản thân ưu tú như vậy cho nên đã trở thành cái đinh trong mắt mọi người. Bây giờ cậu sẽ không trở thành lá chắn của Hách Liên Hồng nữa. Thậm chí cậu còn vô tình giúp đỡ phát hiện Hách Liên Hồng sử dụng đồ vật có độc.

Cậu dùng biện pháp vô cùng vụng về, cũng là để cho mình trúng độc trước, có đôi khi khổ nhục kế cũng là kế sách rất dễ dùng. Cậu không làm thế vì muốn được Tô Tây Tây tin tưởng, bây giờ nàng ta rất tin cậu, cơ bản là chẳng cảm thấy cậu có hai lòng.

Cậu làm như thế, chẳng qua là để hài tử Hách Liên Hồng cảm thấy cậu rất quan trọng. Tô Tây Tây muốn cậu một lòng cống hiến sức lực vì hài tử này, vậy thì cậu sẽ để hài tử này một lòng cống hiến vì cậu trong tương lai. Trung thần thì phải bồi dưỡng từ nhỏ mới tương đối dễ dàng hơn.

Cậu muốn bồi dưỡng Hách Liên Hồng thành một người có bản lĩnh đánh giặc lại còn phải cực kỳ trung thành với cậu, chỉ công nhận một mình cậu mà thôi.

Tô Tây Tây yêu cầu cậu dạy dỗ Hách Liên Hồng, vậy thì nàng ta phải chấp nhận việc Hách Liên Hồng sẽ trưởng thành như thế nào. Trong ký ức, bởi vì kiêu căng mà sau này Hách Liên Hồng cũng không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, dù sao thì cứ mỗi hai năm là Tô Tây Tây lại sinh con, sau đó còn không ngừng sinh con, nàng ta có rất nhiều hài tử, Hách Liên Hồng chỉ là một hài tử tương đối tầm thường trong số đó mà thôi.

Ôn Hoán còn nghĩ, nếu như sau này Tô Tây Tây vẫn bảo cậu nuôi dạy hài tử của nàng ta thì cậu sẽ dạy từng người một, phải bắt đầu dạy dỗ từ nhỏ để tất cả bọn họ đều một lòng chạy theo người ca ca này.

Bản thân cậu cũng là một người biết oán hận và tức giận, lúc trước cậu chỉ hận không thể giết chết tất cả hài tử của Tô Tây Tây.

Nhưng mà sau khi gặp được tông chủ thì cậu đã học được một điều đó là: Lợi dụng phế vật.

Không tin thì cứ xem Tiêu Dao Tông đi, trong tông môn có nhiều tiền bối như thế, dưới sự bồi dưỡng của tông chủ, chẳng phải đều trở thành thành viên nòng cốt rồi hay sao?

Chương kế tiếp