Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 129: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (13)
Lại hai năm nữa qua đi, đại bản doanh của Tiêu Dao Tông cũng đã sửa xong. Ôn Thư Lan kết toán tiền công cho thợ xong xuôi, tất cả mọi người lại có phần không nỡ rời đi.

Bạch Xu Hòa nhận được tin của Ôn Thư Lan truyền tới, ngay trong hôm đó chạy đến đại bản doanh Tiêu Dao Tông, dựa vào tu vi hiện giờ của bà, việc bày trận rất dễ dàng lại thoải mái. Nhưng vì muốn liên kết hai miếng đất lại, chỉ bố trí trận pháp không cũng tốn thời gian trong một tháng.

Đường vào cửa Tiêu Dao Tông được Bạch Xu Hòa phân ở một góc tương đối hẻo lánh trong lãnh cung, bố trí thêm vài trận pháp “che mắt bịt tai”, ngoại trừ người của Tiêu Dao Tông, những người khác đánh bậy đánh bạ thế nào cũng không thể đi vào.

Sau khi nghỉ tạm hai ngày, bà lại qua phía đại bản doanh của Tiêu Dao Tông bố trí “đại trận hộ sơn” cùng một loạt trận pháp, giấu cả thảy Tiêu Dao Tông to lớn trong rừng núi. Từ đây, Tiêu Dao Tông chính thức “khởi nghiệp”.

Thợ thủ công từng tu sửa qua Tiêu Dao Tông, thỉnh thoảng cũng nhắc đến chuyện này với người khác, trong lòng quả thật cũng thấy kỳ quái, đến tột cùng là người như thế nào mới có thể lựa chọn nơi núi rừng hẻo lánh như vậy để tu sửa đình đài lầu các.

Lời của các thợ thủ công dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là những kẻ thích tìm thú lạ, những người du sơn ngoạn thủy, họ quyết định hẹn cùng nhau dò xét cho ra nhẽ. Chỉ là khi bọn họ tới đúng vị trí được nhắc đến, trước mắt bao trùm từng đợt sương mù dày đặc, vốn tưởng rằng xuyên qua sương mù là có thể nhìn thấy đình viện tọa lạc nơi núi rừng, không nghĩ rằng thế mà lại chẳng có gì.

Lời này truyền qua truyền lại, những thợ thủ công sau đó đều không tin, nháo nhào tới xem tình hình, lại hiển nhiên không tìm được dấu vết Tiêu Dao Tông. Rất nhiều người đều nói, nơi này là chỗ thần tiên ở, bọn họ không nhìn được kiến trúc bên trong là vì tiên nhân không thích bị quấy rầy.

Lời này được các thợ thủ công vô cùng tin tưởng, bọn họ còn ở đó kiếm được tiền công, cải thiện sinh hoạt mà. Vài người khác nghe không nhất định sẽ tin, đều cho rằng đây là chuyện xưa vô căn cứ.

Nhiêu đó lời đồn không ảnh hưởng được tới Tiêu Dao Tông. Từ khi đại bản doanh tu sửa xong, Bạch Xu Hòa dùng trận pháp liên kết hai miếng đất lại. Những phi tần lớn tuổi bị bỏ quên trong lãnh cung đều tránh sống quá lâu khiến người khác chú ý, tất cả đều “sống thọ và chết tại nhà”.

Những phi tần bị bỏ lại “chết đi”, ngay từ đầu đã được Bạch Xu Hòa đưa đến tửu lầu của Lý Đồng Tú để các nàng rèn giũa biết thêm nhiều kiến thức. Đợi ổn thỏa mới đưa các nàng về Tiêu Dao Tông, Tiêu Dao Tông cũng bắt đầu chính thức hoạt động.

Những phi tần trẻ hơn, vẫn ở lại trong lãnh cung. Dù là giả chết thoát thân hay là lưu lại lãnh cung, đối với các nàng đều không còn quan trọng, dựa vào tu vi hiện giờ của các nàng tùy tiện đi đâu cũng thực tự do.

Điểm duy nhất không tốt lắm chính là lãnh cung đã rất nhiều năm không có người mới.

Các nàng vốn tưởng rằng Bạch Xu Hòa sẽ rất sốt ruột, lại phát hiện lúc này Bạch Xu Hòa thế mà không hề gấp gáp giống trước kia.

Là bởi vì Bạch Xu Hòa ở trong trí nhớ biết được qua một thời gian nữa Hách Liên Tiêu sẽ tống một đám phi tử vào lãnh cung. Bà sốt ruột để làm gì? Vui mừng còn không kịp mới đúng.

Ôn Hoán cuối cùng cũng đã hoàn thành việc bồi dưỡng Hách Liên Hồng. Hiện giờ trong mắt Hách Liên Hồng, vị ca ca này của y chính là lợi hại nhất, đối với y tốt nhất. Mặc kệ y có cái gì không hiểu, ca ca đều sẽ lén lút ở phía sau chỉ điểm, giống như trên thế giới này không có vấn đề mà Ôn Hoán không thể giải quyết.

Nếu có người bắt nạt y Ôn Hoán sẽ dạy y làm sao để đòi lại “địa bàn”. Điều khiến Ôn Hoán chưa hề thất vọng đó là Hách Liên Hồng là người trời sinh có khiếu luyện võ, có lẽ do có liên quan đến Tô Tây Tây. Ôn Hoán mỗi ngày đều tẩy não Hách Liên Hồng khiến Hách Liên Hồng bây giờ một lòng muốn làm đại tướng quân, bảo vệ quốc gia. Hơn nữa cái gọi là quyền lợi ở trong mắt y chính là một đống cặn bã, so với con đường mà Tô Tây Tây hy vọng xuất hiện sự sai lệch nghiêm trọng.

Tính khí của Hách Liên Hồng cũng xem như rất quật cường.

Bởi vì trải qua bồi dưỡng và huấn luyện của Ôn Hoán nên có đôi khi y cũng không tán đồng cách làm của Tô Tây Tây, ngại trái hiếu đạo mới không tranh luận cùng bà ta. Nếu y không khống chế được, vị ca ca Ôn Hoán này còn phải ngăn y lại, khuyên bảo mẫu tử bọn họ không thể sinh ra khoảng cách.

Kết cục biến thành, Tô Tây Tây cảm thấy đứa con này nuôi hỏng rồi. Cũng không biết có phải do chính mình quá dung túng hay không, một câu không hợp liền bỏ đi không thèm để ý tới bà ta. Ngược lại bà ta nhặt được Ôn Hoán ngoan ngoãn chuyện gì cũng suy xét đến cảm nhận của vị mẫu phi này.

Trong lòng Tô Tây Tây thậm chí cảm thấy quả nhiên là đứa trẻ trong hoàng cung một chút không chú ý cũng sẽ phát triển lệch lạc, nhất định là có cung nhân xui khiến. Sau đó bà ta lại làm một việc rất ngu ngốc, thay hết người bên cạnh Hách Liên Hồng đi.

Lần này, Hách Liên Hồng tức giận lên cãi nhau cùng Tô Tây Tây khiến bà ta tức muốn chết. Cuối cùng Hách Liên Hồng bị Hách Liên Tiêu cấm túc hai tháng, chuyện này xem như kết thúc.

Ôn Hoán lại thành người truyền tin của hai mẹ con.

Hắn không có châm ngòi ly gián mà nói với Hách Liên Hồng, Tô Tây Tây là quan tâm y, lo lắng y, sợ cung nhân hại y nên mới thay người. Chỉ là phương pháp có phần không thỏa đáng, nói chính mình sẽ khuyên bảo Tô Tây Tây về sau có quyết định cái gì thì cùng nhau thương lượng rồi mới quyết định, dù sao đệ đệ cũng trưởng thành rồi hẳn là nên được tôn trọng.

Lời này không bôi đen Tô Tây Tây lại đứng về phía Hách Liên Hồng khiến y rất cảm động. Quả nhiên từ nhỏ đến lớn chỉ có vị ca ca này mới biết được trong lòng y nghĩ gì. Y không hiểu mẫu phi vì sao việc gì cũng phải nhúng tay, trước nay cũng không quan tâm y muốn gì đã tùy tiện quyết định.

Ôn Hoán cảm thán một tiếng, Tô Tây Tây cũng lười biếng thật đó.

Con của mình lại không chăm cho tốt, lần này là lợi cho hắn rồi, đưa tới một đệ đệ hết lòng như vậy hắn không khách khí đâu.

Về phía Tô Tây Tây, Ôn Hoán lại nói đệ đệ Hách Liên Hồng còn nhỏ có thể chưa hiểu cách làm của bà ta, sau này trưởng thành ắt sẽ hiểu ra. Còn tỏ vẻ hắn sẽ khuyên bảo đệ đệ.

Ôn Hoán vẫn là trong ngoài như một ở hai đầu đều không nói gì nhằm châm ngòi ly gián. Chẳng qua Tô Tây Tây quen thói được sủng, nhi tử ngỗ nghịch khiến bà ta càng không thoải mái. Bà ta từ đầu ôm hy vọng rất lớn với Hách Liên Hồng, cho rằng nhi tử này có thể kế nhiệm đại thống giúp bà ta hoàn thành nhiệm vụ trở thành Thái hậu.

Bà ta sờ sờ bụng, thầm nghĩ ở trong hệ thống đã có được thuốc sinh con. Lúc này bà ta tính toán dùng hệ thống lấy thuốc sinh con ra. Nếu đứa nhỏ Hách Liên Hồng này không được thì bà ta sẽ bồi dưỡng đứa khác, sinh thêm vài đứa kiểu gì cũng có một đứa có thể kế nhiệm đại thống.

Ôn Hoán nhìn động tác của Tô Tây Tây trong lòng có suy đoán, thầm nghĩ Tô Tây Tây này thật là tà môn, không phải muốn mang thai là mang thai chứ? Mấy năm trước cũng đâu thấy Tô Tây Tây mang thai? Có thật như vậy hay không qua mấy tháng nữa sẽ biết ngay.

Hắn không hề lo lắng Tô Tây Tây sinh con. Dù sao cũng vẫn là ném cho hắn chăm, hắn sẽ giáo dưỡng bọn trẻ thành người tương lai cống hiến vì quốc gia, tuyệt đối không phải thứ vô dụng. Tô Tây Tây sinh một đứa hắn sẽ dạy một đứa.

Bạch Xu Hòa vẫn luôn quan sát hành động của Ôn Hoán, sau khi phát hiện việc hắn đang làm, thần sắc có vài phần cổ quái. Ôn Hoán kia thuận lợi mọi bề, dỗ Hách Liên Hồng, Tô Tây Tây hai bên đều xoay vòng vòng, bà tại sao lại cảm giác được có chút mùi trà thoang thoảng nhỉ?

Rõ ràng Ôn Hoán không hề biểu lộ ra điều gì không ổn, hai người kia đều rất tín nhiệm hắn. Cho dù là Hách Liên Tiêu, cũng không cảm thấy Ôn Hoán có uy hiếp gì. Chỉ cảm thấy đứa nhỏ này chất phác, thành thật, bình phàm, đã sớm quên trên người hắn có huyết mạch người nhà họ Ôn.

Hai tháng sau, Tô Tây Tây có thai.

Ôn Hoán khẳng định suy đoán trước kia của hắn là chính xác.

Hách Liên Tiêu quan tâm Tô Tây Tây rất nhiều, hiện tại căn bản không đi gặp phi tần khác trong cung. Sự an tĩnh vốn có trong hậu cung bởi vì Tô Tây Tây mang thai mà bị đánh vỡ, cung đấu lại bắt đầu.

Không bao lâu sau, lãnh cung có thêm tới sáu bảy, vị phi tần đều là do mưu hại Tô Tây Tây, trên thực tế là bị người ta giá họa. Vậy là mỗi ngày mọi người tu luyện ở Tiêu Dao Tông đều vui vẻ vô cùng. Sau khi quan sát nửa tháng thì bắt đầu tẩy não người mới.

Không quá hai, ba tháng mấy vị phi tần toàn bộ đều bị xúi giục thành công gia nhập Tiêu Dao Tông.

Những phi tần thực sự mưu hại Tô Tây Tây, lại không hề bị trừng phạt. Hách Liên Tiêu không tra ra được gì à? Đương nhiên là có, chỉ là sau lưng những phi tần này vẫn luôn có chút thế lực, trong đó có không ít đều là người trung thành với ông t. Chỉ cần đám người trung thành với ông ta, không phản bội ông ta, thì nữ nhi nhà bọn họ đương nhiên vẫn có thể ở lại hậu cung sống yên ổn.

Năm thứ hai, Tô Tây Tây hạ sinh một bé trai.

Ôn Hoán mỗi ngày đều qua đây vấn an, biểu lộ mình thích đệ đệ vô cùng, làm Tô Tây Tây rất vừa lòng. Hách Liên Hồng lại không hài lòng. Từ khi có đệ đệ, Tô Tây Tây càng ngày càng ít chú ý y.

Ôn Hoán phát hiện đứa nhỏ này tâm tư nhạy cảm còn cần quan tâm nhiều hơn. Bọn họ hiện tại ở chỗ của hoàng tử, buổi tối Ôn Hoán sẽ cùng tâm sự với Hách Liên Hồng, cho thấy hắn vẫn rất coi trọng Hách Liên Hồng chẳng qua là nhìn Tô Tây Tây vất vả quá, hắn muốn đi giúp đỡ.

Hách Liên Hồng thật ra chẳng có gì oán trách Ôn Hoán cả, chỉ là với đệ đệ mới sinh lại rất không vừa lòng. Thái độ của y khiến Tô Tây Tây cực kỳ thất vọng, cảm thấy chính mình quả nhiên là nuôi y uổng phí.

Ôn Hoán bắt đầu hỗ trợ chăm đứa thứ hai.

Tô Tây Tây điều dưỡng một năm, lại sinh tiếp đứa thứ ba. Mấy năm sau, bà ta sinh đứa thứ tư, thứ năm cuối cùng sinh tới “áo bông nhỏ” thứ sáu.

Ôn Hoán chăm sóc từng đứa, không chê phiền toái một điều gì. Hắn không lãng phí toàn bộ thời gian trên người mấy đứa nhỏ, chúng lúc nào cũng an yên mạnh khoẻ chỉ hơi nhọc lòng thôi. Trong bóng tối, hắn vẫn tiến hành sắp xếp của riêng mình.

Bẵng đi mười năm, việc bồi dưỡng của Ôn Hoán đã vô cùng thành công, chẳng lo áo bông nhỏ có cảm tình tốt nhất với Tô Tây Tây thì Ôn Hoán cũng chiếm một vị trí rất quan trọng.

Trong sáu đứa, Hách Liên Hồng là ngang ngược nhất, dường như mỗi một lần gặp mặt Tô Tây Tây đều sẽ náo loạn rồi tan rã trong không vui, với đệ đệ muội muội cũng không thân. Nhưng nể mặt Ôn Hoán, y cũng sẽ kiềm chế một chút.

Năm mười ba tuổi, y chủ động xin ra trận muốn tới biên quan giết địch. Hách Liên Tiêu thấy con mình có năng lực như vậy đương nhiên là vui mừng bèn phái người đi ngay.

Sau khi Hách Liên Hồng rời đi, Ôn Hoán không hề bỏ quên y, thường xuyên sai người gửi đồ cho y. Tóm lại, hắn muốn cho Hách Liên Hồng bất luận ở đâu cũng đều có bóng dáng của vị ca ca này. Mỗi một lần trở về, Hách Liên Hồng đều tới tìm Ôn Hoán đầu tiên, bị Ôn Hoán âm thầm nhắc nhở rất nhiều lần y cũng không thèm để ý.

Tô Tây Tây mỗi một lần đều là bị Hách Liên Hồng chọc tức đến mức gan như muốn nổ tung.

Mấy đứa nhỏ cũng rất thân thiết với Tô Tây Tây, chẳng qua chúng càng thân thiết với Ôn Hoán hơn nhiều. Ở trong lòng mấy đứa, người hiểu chúng nhất vẫn là Ôn Hoán ca ca. Lúc người khác cùng trách cứ chúng chỉ có ca ca luôn hướng về chúng.

Ôn Hoán cảm thấy việc bồi dưỡng mấy đứa nhỏ cũng khá ổn rồi.

Kế tiếp nên thể hiện một chút tài năng của bản thân, để Hách Liên Tiêu kiêng kị hắn, hoài nghi hắn, dày vò hắn, không chấp nhận được hắn.

Hắn đã sớm âm thầm thể hiện tài năng trước mặt các đệ đệ muội muội. Khi được chúng hỏi rằng vì sao không thể hiện mình trước người khác thì lần nào hắn cũng tỏ vẻ rất khó xử, còn có phần cô quạnh. Dáng vẻ khổ tâm này khiến mấy đứa nhỏ đau lòng khôn nguôi.

Hắn chỉ hơi bộc lộ với Hách Liên Hồng, dù sao đứa nhỏ này luôn nghe lời hắn. Hắn từng nói với Hách Liên Hồng là vì thân thế của hắn nên sợ phụ hoàng không thích.

Trong lúc lơ đãng ngấm ngầm mách lẻo khiến Hách Liên Hồng ngày càng không thích Hách Liên Tiêu. Ca ca của y tốt như vậy cớ sao bị người chán ghét, còn phải giấu diếm tài hoa nhất định là có nguyên do khó lường nào đó.

Kết quả là, thiếu niên đã trưởng thành - Hách Liên Hồng dốc lòng đi tra xét, tra tới tra lui cũng tra ra việc của nhà họ Ôn.

Chẳng là Ôn Hoán để lộ ra với y trong mình đang chảy dòng máu của kẻ tội thần. Không dám thể hiện bản thân cũng vì tự ti, cảm thấy bản thân không xứng làm nhi tử của phụ hoàng. Việc này khiến cho Hách Liên Hồng như muốn phát điên.

Ca ca y tốt như vậy người phạm tội cũng không phải ca ca? Dựa vào cái gì trách cứ vị ca ca vốn không biết chuyện trước kia của y?

Hách Liên Hồng điều tra ra tin tức là nhờ Ôn Hoán cố ý tiết lộ cho y, vô cùng ẩn ý nhắc về chân tướng vụ Ôn gia bị hại. Hách Liên Hồng điều tra được hoá ra Ôn gia bị diệt môn căn bản không phải do Ôn gia phạm sai lầm, mà là phụ hoàng không chấp nhận được Bạch thừa tướng có quan hệ với Ôn gia, nhân có kẻ cố ý hãm hại liền mượn cớ xử trí.

Y nhớ tới ánh mắt hiu quạnh, dáng vẻ tự trách của Ôn Hoán mà vô cùng đau lòng. Phụ hoàng không phải con người, rõ ràng không phải lỗi của ca ca mà.

Nhưng Hách Liên Hồng đã trưởng thành hơn rồi, biết việc này rất nghiêm trọng nên cũng không làm lớn. Chỉ là ở trước mặt Ôn Hoán nghe Ôn Hoán khen phụ hoàng hùng tài vĩ lược, mặt đầy sùng bái, đều khịt mũi coi thường trong lòng cảm thấy ca ca y thật đáng thương.

Nhưng y không dám nói ra chân tướng sợ hắn thương tâm. Hách Liên Hồng quyết định che giấu bí mật này sớm kiến công lập nghiệp, tương lai mới có thể che chở vị ca ca luôn đối tốt với y.

Sau này, Ôn Hoán lại sắp đặt để Hách Liên Hồng nói tin tức chính mình tra được cho các đệ đệ muội muội nghe. Hình tượng của Hách Liên Tiêu ở trong lòng các đệ đệ muội muội hoàn toàn sụp đổ, càng thêm đồng cảm với ca ca.

Rõ ràng là phụ hoàng hại ông ngoại và mẫu phi của ca ca, thế mà ca ca còn tưởng rằng nhà mình phạm trọng tội, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu, đáng thương, thật sự quá đáng thương, ca ca của chúng tốt như vậy, sao lại rơi vào cảnh ngộ này?

Ôn Hoán nhìn mấy đứa nhỏ quyết chí tự cường phải bảo vệ hắn cho bằng được, cảm thấy rất vừa lòng.

Vì thế ngay lúc này, hắn chuẩn bị đi bước tiếp theo. Nhờ sự cổ vũ của các đệ đệ muội muội, hắn dần dần thể hiện tài năng của bản thân.

Quả nhiên kế sách này vừa dùng, Hách Liên Tiêu nhận ra Ôn Hoán dần trở nên ưu tú thì cảm thấy lúc trước đã quá quan tâm hắn rồi.

Khi Ôn Hoán càng ngày càng ưu tú, Hách Liên Tiêu càng không ngồi yên được nữa, quyết định ngăn chặn mầm tai hoạ này. Nhưng ngoài mặt, ông ta cũng không thể giết chết Ôn Hoán, chỉ có thể phái hắn đi làm những việc tương đối phiền toái, gian khổ.

Việc này trong mắt các đệ đệ rõ ràng là cố tình nhằm vào ca ca.

Các đệ đệ gửi thư cho Hách Liên Hồng, nói phụ hoàng không muốn buông tha ca ca, phàm là những việc khổ sai, dễ dàng mắc lỗi đều an bài ca ca đi làm.

Hách Liên Hồng ở biên quan, giận đến sôi máu hận không thể lập tức cưỡi ngựa trở về.

Nhưng không thể được, y còn muốn lập chiến công tương lai mới có thể làm chỗ dựa cho ca ca. Chỉ có thể gửi về một phong thư, dặn các đệ đệ chăm sóc ca ca của bọn họ thật tốt.

Chương kế tiếp