Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 133: Trở về thế giới cũ (1)
Cách bài trí ở xung quanh quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa, Bạch Xu Hoà chợt im lặng rất lâu. Bên trong thân thể này không có hồn phách của nguyên chủ, độ phù hợp hoàn mỹ với linh hồn của nàng, thậm chí nàng còn không cảm giác được rằng thân thể này đã từng thuộc về người khác.

Vừa rồi nàng còn bấm đốt ngón tay tính thử thế nhưng mây mù che khuất, thiên cơ đã bị giấu kín cho nên nàng không tính được gì cả.

Nàng chậm rãi ngồi dậy trên chiếc giường thô sơ rồi đi đến bàn nhỏ trước mặt, ở đó có một mặt gương đồng, nàng nhìn vào trong gương, đúng là gương mặt giống hệt gương mặt của nàng trước đó. Thế nhưng khuôn mặt lúc này cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.

Nàng đẩy cửa ra ngoài, khung cảnh đều giống hệt như trong ký ức. Mặc dù nàng đã đi qua chín thế giới nhưng nàng vẫn nhớ rõ thế giới mà nàng đã từng sống. Từng cái cây ngọn cỏ đều khắc sâu vào trong tâm trí của nàng và không bao giờ quên được.

Nàng đã trở lại thế giới cũ rồi sao?

Không chỉ trở lại mà còn quay ngược thời gian trở về thời niên thiếu. Lúc này nàng vẫn còn là đệ tử ký danh của trưởng lão môn phái. Thiên phú tu luyện của nàng không tốt, trong mắt những đại môn phái này thì trăm năm sau nàng sẽ chỉ hóa thành một nắm cát vàng mà thôi.

Chỉ là nàng quá chăm chỉ và cố chấp nên trưởng lão mới nảy sinh lòng trắc ẩn và phá lệ nhận nàng làm đệ tử ký danh. Sau khi nhập môn thì nàng vẫn không dám qua loa, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, ngoại trừ tốc độ tu luyện vẫn không nhanh thì thật ra năng lực lĩnh ngộ của nàng cũng không tệ lắm, nàng vẫn có thể tồn tại trong giới tu luyện, thế nhưng nếu muốn đạt được thành tựu thì không thể thiếu năng lực lĩnh ngộ, càng không được thiếu thiên phú.

Cho dù nàng có học thuộc lòng công pháp, nhớ rõ ràng tên của các loại thảo dược và cách dùng thì cũng chỉ là xuất sắc về mặt lý luận mà thôi. Không có tu vi thì nàng không có cách nào vận dụng lý thuyết, thành tựu của nàng vẫn luôn có hạn. thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ rõ ân tình của sư phụ.

Sư phụ là người tài giỏi trên con đường tu luyện thênh thang này, mười năm sau khi nhận nàng làm đệ tử ký danh thì sư phụ đã phi thăng. Trước khi phi thăng ngài còn tặng nàng rất nhiều đồ vật và căn dặn nàng hãy sớm rời khỏi môn phái này, nếu không thì sợ là nàng sẽ gặp họa lớn.

Khi đó nàng là đệ tử ký danh của sư phụ, địa vị kém hơn những đệ tử có thiên phú tốt trong môn phái rất nhiều, cũng lại kém hơn đệ tử thân truyền của sư phụ. Nhưng mà nể mặt sư phụ nên người trong môn phái cũng không dám bắt nạt nàng, mười năm trong môn phái chính là quãng thời gian thoải mái nhất trong cuộc đời này.

Nàng nhập môn khi bảy tuổi, sư phụ phi thăng khi nàng mười bảy tuổi.

Có sư phụ bảo vệ nên nàng không biết nguy hiểm khi tu hành, kiến thức đều là sư phụ dạy dỗ nàng nên nàng vẫn chưa bao giờ tự mình trải nghiệm cho nên tính tình vẫn khá đơn thuần.

Sư phụ căn dặn này hãy sớm rời khỏi môn phái nhưng nàng lại không nỡ, cũng không cảm thấy thiên phú của mình có thể tạo nên thành tựu gì, nàng chỉ định ở thêm hai năm rồi sẽ rời đi, ít nhất cũng phải chăm sóc tốt những hoa cỏ mà sư phụ ưa thích, sau đó giao cho người khác quản lý rồi nàng mới có thể yên tâm rời đi.

Sư phụ chỉ có một đệ tử thân truyền, nàng gọi người đó là đại sư huynh, tên là Chu Khởi, thiên phú của hắn rất tốt, người khác tốn mười năm nhưng hắn chỉ cần một năm là có thể thành công rồi, nếu như may mắn thì ngay cả một năm cũng không tới.

Trong trí nhớ của nàng thì con người đại sư huynh này tương đối kiêu ngạo, thiên phú tốt nên có hơi kiêu ngạo cũng không phải là chuyện gì kỳ quá, đó là vì hắn có bản lĩnh mà kiêu ngạo.

Thật ra Bạch Xu Hoà cảm thấy tính tình Chu Khởi không tốt, có hơi phách lối và kỳ lạ, cũng có vài phần cố tình gây chuyện. Nếu như muốn hỏi từ khi nàng tiến vào sư môn này thì bị ai bắt nạt nhiều nhất thì chính là vị đại sư huynh Chu Khởi này đây.

Người này vô cùng không nói đạo lý, hở chút là lại la mắng chọc ghẹo nàng, cuối cùng còn nói vài lời đả kích nàng. Khi sư phụ còn sống thì vẫn ổn, hắn không dám quá đáng, thế nhưng chỉ cần đứng sau lưng sư phụ thì đôi môi Chu Khởi như mang theo loại độc mạnh nhất, mỗi câu nói đều có thể khiến nàng tức chết.

Khi còn bé thì nàng thật sự sẽ bị chọc tức đến phát khóc, không biết Chu Khởi đã bị giam lại bao nhiêu lần rồi nhưng đều không có tác dụng gì cả. Sau này sư phụ dặn nàng chỉ cần một lòng tu đạo là tốt rồi, không cần để ý đến những thứ khác. Chỉ cần lòng nàng an yên, ánh mắt đặt trên con đường tu hành thì người khác nói gì có liên quan gì đến nàng đâu chứ?

Sư phụ còn nói là vì thiên phú của đại sư huynh quá tốt nên hắn mới có thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác. Mà nàng chỉ cần dời toàn bộ lực chú ý trên con đường tu luyện thì có thể tu hành cả đời, thậm chí nếu may mắn còn có thể đột phá cảnh giới.

Cho nên sau này Bạch Xu Hoà cũng không để ý tới những lời đùa cợt của đại sư huynh nữa, nàng cũng chậm rãi bồi dưỡng thành tính tình an yên bình tĩnh.

Nghe thấy lời trêu chọc của đại sư huynh thì trong lòng nàng cũng không còn bất kỳ dao động nào nữa.

Nhìn thấy ánh mắt xem thường của đại sư huynh thì nàng cũng coi như không thấy gì.

Sư phụ nói nàng có đạo tâm, chỉ cần kiên trì đạo tâm này thì chờ đến khi duyên tới là nàng nhất định có thể đạt được thành tựu trên con đường tu hành. Nếu như không phải thiên phú không tốt thì chắc chắn là nàng có thể đứng đầu giới tu luyện rồi.

Lúc trước nàng cứ tưởng là sư phụ nói đùa, chờ đến rất lâu sau đó nàng thật sự trở thành người đứng đầu giới tu luyện thì nàng mới hiểu được sư phụ chưa từng nói dối nàng một câu nào cả.

Sau khi sư phụ phi thăng thì đại sư huynh lại trở nên ác liệt hơn.

Nàng bị vu cáo hãm hại lấy trộm đồ vật của sư phụ, sau đó tất cả đồ vật mà sư phụ để lại cho nàng đều bị trưởng lão tông môn cướp lại, dù là sư phụ luyện hóa giúp nàng thì cũng bị cướp hết, đồng thời còn bị trục xuất ra khỏi tông môn.

Nghe nói nàng có thể còn sống rời đi đều là nhờ đại sư huynh đã cầu tình giúp nàng.

Vậy thì nàng thật sự phải cảm ơn hắn rồi.

Sau khi bị trục xuất ra khỏi tông môn, cuối cùng thì nàng cũng chứng kiến được cái gì gọi là sự tàn khốc của giới tu luyện, giết người đoạt bảo là chuyện thường tình, cho dù là đạo lữ với nhau cũng có thể tranh đoạt không ngừng vì một bảo vật, thừa dịp người kia không chú ý mà giết chết đối phương.

Đại sư huynh Chu Khởi giống như âm hồn không tan, nhìn thấy bộ dạng chật vật không thôi của nàng lại còn giả mù sa mưa đến hỏi thăm, hỏi nàng có cần hắn giúp đỡ hay không. Nếu như cần thì phải ngoan ngoãn cầu xin hắn, khi đó, cuối cùng thì nàng cũng hiểu rõ lời nói của sư phụ Bạch, đại sư huynh không có đạo tâm nên không thể thành công tu đạo được.

Nàng vẫn luôn không hiểu vì sao đại sư huynh lại nhắm vào nàng ở khắp mọi nơi, không cho nàng chết nhưng lại trơ mắt nhìn nàng bị người khác bắt nạt và sỉ nhục, sau đó lại vui vẻ chạy tới hỏi nàng là có cần hắn giúp hay không.

Nàng không hề cần hắn giúp, nàng chỉ muốn đánh nổ đầu chó của hắn mà thôi.

Sau đó nàng lăn lộn trong giới tu luyện, dần dà cũng làm quen với vài tán tu, quan hệ cũng không tệ lắm, mỗi lần ra cửa tìm bảo vật, trải nghiệm hay làm nhiệm vụ thì đều hẹn đi cùng nhau.

Thế nhưng bởi vì vài chuyện nhỏ mà những hảo hữu này đều phản bội nàng, thậm chí còn muốn lấy mạng của nàng. Nguyên nhân chính là đại sư huynh Chu Khởi không có gì làm lại thích làm hỏng thanh danh của nàng, phá hủy ấn tượng tốt của nàng với người khác, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy tính tình của nàng quái dị, nhân phẩm không tốt, mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng vô thức chụp cái nồi đó lên đầu nàng.

Trong đó cũng không thiếu những người thật sự muốn lấy mạng của nàng, chỉ là sau đó những người này đều bị nàng giết chết, còn là giết chết trước mặt tất cả những hảo hữu ngày trước, còn có đại sư huynh “cực kỳ nhiệt tình” của nàng nữa.

Sau này nàng cũng đã lĩnh hội được công pháp của mình, lĩnh hội con đường tu hành và trở thành một tán tu có thể một mình xông pha trong giới tu luyện, nàng cũng không còn muốn kết giao bằng hữu với những người kia nữa, bởi vì hầu hết bọn họ đều không thể chịu được khi Chu Khởi châm ngòi ly gián và nhất định sẽ chọn lựa đối đầu với nàng, nếu đã như vậy thì nàng cũng không làm quen với bạn mới nữa.

Sau khi lĩnh hội công pháp thì tu vi của nàng tiến bộ cực kỳ nhanh, nhanh đến mức khiến người khác không thể tin được, chỉ cần nơi nào có sao trời thì nàng cũng có thể tu luyện, phá vỡ công pháp tu luyện truyền thống của tu sĩ là ỷ lại và linh lực.

Những người đã rời bỏ nàng đều hoảng sợ rồi.

Người xem thường nàng cũng ảo não rồi.

Đại sư huynh Chu Khởi luôn nở nụ cười nắm chắc thắng lợi, đối nghịch với nàng ở khắp mọi nơi và luôn tìm cách gây rắc rối cho nàng cũng đã biến mất.

Sau đó hắn giết rất nhiều người và định sẽ vu oan giá họa cho nàng, đáng tiếc lần này phải thất bại rồi. Bởi vì công pháp tu luyện của nàng khác với mọi người, phàm là người bị nàng đánh bị thương thì trên người đều mang theo lực lượng sao trời cho nên lời đàm tiếu hoang đường ấy cũng tự động sụp đổ.

Sau đó nữa, tu vi của đại sư huynh không thể áp chế được nữa nên không cam lòng trải qua độ kiếp.

Chuyện lớn như thế nên nàng cũng đi xem, chủ yếu là muốn xem hắn có thể bị thiên kiếp đánh chết hay không, nàng rất hy vọng có thể nhìn thấy kết quả ấy.

Điều làm nàng ngoài ý muốn chính là khi Chu Khởi đứng dưới kiếp vân mà lại còn hỏi nàng có biết tại sao hắn lại luôn nhắm vào nàng như vậy không, nếu muốn biết thì xin hắn đi.

Đã mấy trăm năm trôi qua rồi mà đại sư huynh của nàng vẫn không thay đổi, đối với nàng thì bí mật ấy cũng không quan trọng nữa rồi, cho nên tại sao nàng phải cầu xin hắn chứ? Nàng không muốn nghe được câu trả lời, càng không có khả năng cầu hắn, nàng chỉ muốn lẳng lặng nhìn hắn bị lôi kiếp đánh thành cặn bã mà thôi.

Giống như nàng đã đoán, đại sư huynh bị lôi kiếp đánh chết, hắn gây nghiệt quá nhiều nên thiên đạo sẽ không tha cho hắn. Vốn dĩ hắn đã không có đạo tâm, không được thiên đạo tán thành nên đương nhiên là sẽ độ kiếp thất bại mà thôi.

Lúc này đột nhiên có ký ức tuôn ra trong đầu Bạch Xu Hoà, giống như phá tan mây mù.

Trước khi đại sư huynh bị đánh thành cặn bã vẫn còn cố chấp nói rằng, kiếp sau nàng nhất định sẽ xin hắn, một ngày nào đó cũng sẽ xin hắn, nếu như nàng không xin hắn thì vĩnh viễn cũng không thể phi thăng được, không thể tiến vào Tiên giới, nếu như nàng cưỡng ép đi vào Tiên giới thì cũng sẽ giống như hắn, sẽ bị vỡ thành cặn bã, hắn lấy linh hồn ra nguyền rủa nàng, trừ khi nàng xin hắn thì lời nguyền này mới có thể được phá giải, nếu không thì đời đời kiếp kiếp vẫn sẽ như thế.

Về sau lúc nàng độ kiếp thì thật sự bị vỡ thành mảnh vụn, còn vượt qua những thế giới khác nhau.

Đoạn ký ức chứa đựng lời nguyền rủa cuối cùng ấy là Bạch Xu Hoà mới nhớ ra, dường như trước đó ký ức này đã bị thứ gì đó phong ấn, điều này làm nàng cảm thấy có hơi kỳ quái, nàng cũng chưa bao giờ phong ấn ký ức này mà, tại sao bây giờ lại đột nhiên nhớ ra chứ?

Hóa ra việc nàng không thể thành tiên và không có cách nào bước vào Tiên giới là vì lời nguyền của đại sư huynh.

Tại sao đại sư huynh phải nguyền rủa nàng chứ, tại sao hắn lại muốn nàng cầu xin hắn chứ? Nàng đã biết được một đáp án nhưng lại xuất hiện thêm một vấn đề bí ẩn chưa được giải đáp. Thiên cơ đã bị che giấu cho nên nàng không thể tính ra được gì cả, thậm chí nàng cũng không biết là nàng lại trở về thế giới này, rốt cuộc là thật hay là hư ảo, có phải là huyễn cảnh mà người nào đó đã tạo ra hay không?

Nàng nghĩ mãi mà không ra cho nên dứt khoát không nghĩ đến nữa.

Bây giờ nàng vẫn còn ở trong tông môn, còn khoảng hai năm nữa thì sư phụ sẽ phi thăng, sau khi nàng chăm sóc hoa cỏ mà sư phụ rất thích thì lại về phòng kiểm tra thân thể của mình.

Thân thể này thật sự là của nàng, thiên phú cực kỳ kém cỏi. Nàng đã lĩnh ngộ được công pháp sao trời nên cho dù thiên phú có kém thì cũng không sao cả, chỉ cần nàng lĩnh ngộ được công pháp tu luyện thì nàng sẽ tiến bộ thần tốc mà thôi.

Ý thức của nàng chìm vào trong thức hải, nàng nhìn thấy bé con mặc váy vàng lấp lánh đang xếp bằng ngồi ở đó thì chợt cảm thấy yên tâm. Thanh kiếm trên lưng bé con đã không còn là hư ảo nữa rồi mà đã hóa thành thực thể và trở thành một thanh kiếm vàng thật sự.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi chân của bé con, đôi chân trần trụi nhưng bây giờ đã có thêm một đôi giày, bây giờ vẫn có hơi hư ảo, vẫn chưa hoàn toàn hóa thành thực thể. Nàng có cảm giác nếu như nàng lại độ kiếp lần nữa thì nàng có thể sử dụng bé con, trực giác này rất chính xác, có lẽ là nàng sắp phá vỡ được lời nguyền của đại sư huynh rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rất nặng nề, còn không chờ Bạch Xu Hoà mở cửa thì cửa đã bị đập mạnh văng ra rồi.

Biểu cảm của nàng vẫn không thay đổi, thô bạo như vậy, ngoại trừ đại sư huynh kỳ lạ kia thì còn có thể là ai nữa đây?

Quả nhiên có một người với vẻ ngoài công tử tuấn mỹ thần tiên bước tới, thế nhưng điều không phù hợp với hóa trang này chính là, rõ ràng là bản thân tràn đầy tiên khí như thế nhưng trên mặt lại là nụ cười chán ghét và miệt thị.

“Ngươi chăm sóc hoa cỏ của sư phụ như thế à?” Giọng nói ác liệt vang lên khiến Bạch Xu Hoà khẽ nhíu mày, giọng điệu này thật là muốn ăn đòn mà.

Chương kế tiếp