Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 132: Nữ nhân thất bại trong cung đấu (Hoàn)
“Tính tình của Hoán Nhi không còn u ám như trước nữa, lúc đầu nó nói muốn rời khỏi lãnh cung, muốn sửa lại án xử sai cho Ôn gia thì ta có thể cảm nhận được oán hận trong lời nói của nó. Cho đến bây giờ, mặc dù vẫn còn oán hận nhưng những điều đó lại không còn ảnh hưởng đến Hoán Nhi như trước nữa.” Ôn Thư Lan nói.

Bạch Xu Hoà gật đầu: “Đúng là như thế.”

“Còn có cách làm của Hoán Nhi, ta thật sự không ngờ tới nó lại có thể lung lạc lòng người như vậy, mấy đứa con của Tô quý phi đều đứng về phía Hoán Nhi. Xem ý tứ của Hoán Nhi thì trong tương bọn nhỏ đó sẽ trở thành trợ lực của nó.”

“Đã như vậy, hẳn là ngươi cũng không cần lo lắng cho Hoán Nhi nữa rồi.”

Ôn Thư Lan lắc đầu: “Cuộc đời của Hoán Nhi còn rất dài, nó có lợi hại đến đâu và hiểu chuyện nhường nào thì nó cũng là hài tử của ta. Ta còn sống một ngày, nó còn sống một ngày thì người làm nương như ta vẫn sẽ lo lắng cho nó thêm một ngày, làm sao có thể không lo được đây.”

Ôn Thư Lan cảm thấy nhân vật thần tiên như tông chủ sẽ không hiểu được tâm trạng của bà ấy.

“Sợ là sau này Hoán Nhi sẽ gặp rất nhiều chuyện không hay, chúng ta vẫn phải quan sát thêm nữa, biểu hiện của Hoán Nhi càng ngày càng ưu tú thì Hách Liên Tiêu sẽ ngày càng nhắm vào nó. Bên ngoài thì cũng không dám nói gì bởi vì biểu hiện của Hoán Nhi rất vừa phải, không bắt được sai lầm nào, thế nhưng có lẽ Hách Liên Tiêu sẽ lén lút dùng thủ đoạn nào đó.” Bạch Xu Hoà nhắc nhở.

Ôn Thư Lan cũng biết chuyện này, chẳng phải Hách Liên Tiêu rất am hiểu loại chuyện hãm hại và mượn đao giết người này hay sao?

Chưa tới hai người, trên đường Ôn Hoán hồi kinh thì thật sự bị ám sát. Võ công của bản thân Ôn Hoán cũng không tệ, hắn vẫn dễ dàng đối phó được những thích khách này. Không đến mức nguy hiểm đến tính mạng cho nên hai người Bạch Xu Hoà đều không có ý định ra tay.

Trên đường hồi kinh thì Ôn Hoán đã bị ám sát mười đợt, cũng không biết là trong đó có bao nhiêu lần là Hách Liên Tiêu sắp xếp. Cũng may là cuối cùng thì Ôn Hoán vẫn bình an trở về, nhưng mà trên người hắn vẫn có chút vết thương, bề ngoài cũng trông vô cùng thảm thiết.

Ôn Hoán cố ý không xử lý vết thương cho nên khi hắn trở về thì mọi người đều biết, bởi vì hắn bị thương nên chuyện này cũng không gạt được ai cả. Kết quả là Hách Liên Tiêu còn phải sắp xếp người điều tra rõ ràng việc này, ông ta chợt có cảm giác như đang vác đá nện vào chân mình.

“Chẳng lẽ hài tử này thật sự được tiên nhân thiên vị, nhiều thích khách như vậy mà lại không thể làm gì nó sao?” Hách Liên Tiêu nghĩ thầm trong lòng, ông ta đã sắp xếp mười đợt thích khách nhưng không có người nào còn sống trở về, toàn bộ đều chết ở bên ngoài.

Tổng cộng những người bên cạnh Ôn Hoán cũng không đến mười người, làm sao có thể đối phó được nhiều cao thủ như vậy chứ?

Sắc mặt của Hách Liên Tiêu trở nên lạnh lẽo, như vậy không được, Ôn Hoán được tiên nhân thiên vị à, làm sao ông ta có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này được chứ. Không ngờ hài tử đã từng trung thực chất phác đó lại có thể làm nên chuyện lớn. Ông ta cảm thấy uy nghiêm của mình đang bị người khác khiêu khích.

Sau khi Ôn Hoán trở về thì bị kiềm chế từ hai mặt, lại có lời căn dặn của Hách Liên Tiêu nên hắn lại càng khó khăn ở trong triều. Các thần tử đều nhìn ra được rằng Hách Liên Tiêu không thích Bát hoàng tử, với một hoàng tử không có bối cảnh như thế, đương nhiên là bọn họ sẽ không đứng về phía hắn rồi.

Con người của Ôn Hoán vẫn luôn khiêm tốn lễ độ, mặc kệ là ai thì hắn vẫn luôn rất khách khí, không có nhà ngoại ủng hộ cũng không kéo bè kết phái, còn không được Hách Liên Tiêu ưa thích nên lại càng không có hy vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Không ít thần tử còn thầm cảm thán trong lòng, bọn họ cảm thấy Bát hoàng tử thật không may.

Hách Liên Tiêu mưu mô trừng phạt Ôn Hoán thành “kẻ cô đơn” để trong mắt người ngoài thì Ôn Hoán là một hoàng tử chỉ có mỗi cái mã, chỉ như vậy thì trong lòng Hách Liên Tiêu mới yên tâm. Nhưng mà ông ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, ông ta nhớ ra tuổi tác của Ôn Hoán đã chừng hai mươi mà vẫn chưa có hoàng tử phi, ngay cả thị thiếp kề cận bên người cũng không có nên ông ta chợt nảy ra một kế sách, ông ta lựa chọn một nhà thích hợp từ trong những thần tử tâm phúc của ông ta, ban nữ nhi làm hoàng tử phi cho Ôn Hoán.

Sau khi Ôn Thư Lan biết được chuyện thì tức giận muốn điên. Nếu không phải Bạch Xu Hoà ngăn cản thì bà ấy đã muốn rút kiếm qua đó chém chết Hách Liên Tiêu rồi.

“Hoán Nhi còn không sốt ruột, có thể thấy được trong lòng nó đã có tính toán hết rồi, ngươi cứ bình tĩnh quan sát là được.” Khi rời khỏi lãnh cung thì Ôn Hoán cũng sẽ đoán được ngày này, trước khi hắn có thể không chế quyền lực thì cuộc sống lẫn hôn sự của hắn đều sẽ bị Hách Liên Tiêu kiểm soát.

Ôn Thư Lan tức giận suýt khóc: “Như vậy có khác gì sắp xếp mật thám ở bên cạnh Hoán Nhi đâu chứ?”

“Ngươi cảm thấy Hoán Nhi là người như thế nào?”

“Đương nhiên là tốt, thông minh tài giỏi, dáng người cao ráo, dung mạo tuấn mỹ.” Về việc khen hài tử của mình thì Ôn Thư Lan chưa bao giờ thua ai.

Bạch Xu Hoà lạnh nhạt nhìn Ôn Thư Lan: “Hoán Nhi ưu tú như vậy, chẳng lẽ nó còn không đối phó được một nữ tử hay sao? Nữ tử kia cũng chỉ lớn lên từ khuê phòng, không phải mật thám mà Hách Liên Tiêu đặc biệt bồi dưỡng. Nhiều nhất cũng là bảo nàng ta quan sát hành động của Hoán Nhi, hoặc là xem thử Hoán Nhi có ý đồ không tốt gì không rồi hạ độc Hoán Nhi…”

“Hạ độc? Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Bạch Xu Hoà vỗ Ôn Thư Lan: “Đừng chen lời, hãy nghe ta nói hết đã.”

Ôn Thư Lan vội vàng ngậm miệng, cũng là do bà ấy quá sốt ruột, có một nhân vật nguy hiểm như thế ở bên cạnh Hoán Nhi, bà ấy không lo lắng được sao? Bà ấy lén liếc Bạch Xu Hoà, thấy Bạch Xu Hoà không tức giận thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đây đều là ta suy đoán ý nghĩ của Hách Liên Tiêu, nhưng ta chắc chắn rằng nữ tử kia không phải sát thủ mật thám được đào tạo bài bản đâu cho nên lòng dạ cũng sẽ không nhẫn tâm như thế, với tâm tư của Hoán Nhi thì khả năng lôi kéo người đó sẽ rất lớn. Gia tộc đằng sau nữ tử đó một lòng cống hiến sức lực vì Hách Liên Tiêu chẳng qua cũng chỉ là vì muốn có được lợi ích mà thôi. Nếu như gia tộc bọn họ bị uy hiếp mà lại có thể nhận được lợi ích tốt hơn từ chỗ Hoán Nhi, đương nhiên là bọn họ sẽ không thuần phục Hách Liên Tiêu nữa rồi. Ngươi nhìn các thần tử của Hách Liên Tiêu đi, bọn họ có ấn tượng thế nào với Hoán Nhi?”

Ôn Thư Lan nhíu chặt mày, bà ấy nói: “Bọn họ đều cảm thấy Hoán Nhi rất đáng thương, rất ít người nói xấu Hoán Nhi, mặc dù bọn họ không đứng về phía Hoán Nhi nhưng cũng không nói những lời khó nghe, cũng sẽ không chủ động công kích Hoán Nhi.” Nói rồi lại nói, lúc này Ôn Thư Lan mới kịp phản ứng, hình như hài tử của bà ấy rất lợi hại.

“Vậy thì chúng ta cứ đứng ngoài quan sát thôi sao?”

“Nếu Hoán Nhi không gặp nguy hiểm đến tính mạng thì chúng ta cũng không nên làm gì, miễn làm hỏng chuyện của nó. Những chuyện này, hẳn là cũng nằm trong dự đoán của nó rồi.”

Bạch Xu Hoà không nhịn được mà cười, đâu chỉ có nằm trong dự đoán, cơ bản là cục diện bây giờ đều là do tiểu tử kia bày mưu tính kế, cố ý để cho ưu tú của mình lộ ra khiến cho Hách Liên Tiêu cảnh giác và ép đối phương phải ra tay. Mấy năm gần đây Ôn Hoán đã chôn một sợi dây rất dài, bây giờ Hách Liên Tiêu đã hoàn toàn bị tiểu tử kia dắt mũi dẫn đi rồi.

Hách Liên Tiêu càng nhằm vào Ôn Hoán thì tương lai khi mọi chuyện lộ ra, Ôn Hoán biết được “chân tướng” về Ôn gia, nếu hắn làm ra vài chuyện khác người thì tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy hài tử này đã bị Hách Liên Tiêu ép đến đường cùng. Kết quả là Ôn Hoán không chỉ hái được quả ngọt mà còn được người ta cảm thán rằng hắn rất đáng thương, ngươi nói xem đến lúc đó Hách Liên Tiêu có bị tức chết hay không?

Tô Tây Tây phát hiện hoàn cảnh của Ôn Hoán càng ngày càng khó khăn, mỗi ngày bà ta đều có thể cảm nhận được ác ý của Hách Liên Tiêu với Ôn Hoán.

Ôn Hoán bị nhắm vào như thế khiến bà ta cũng không nhìn nổi, nói thật là hài tử Ôn Hoán này không tệ. Vốn dĩ bà ta còn định làm gì đó nhưng hệ thống lại luôn nói bên tai bà ta rằng đến lúc đó nhiệm vụ sẽ thất bại, vì thế mà bà ta cũng rất mâu thuẫn.

Điều khiến Tô Tây Tây hạ quyết tâm chính là sau khi Ôn Hoán thành hôn thì hắn vẫn thường xuyên đến thăm bà ta, mỗi lần đều quan tâm sức khỏe của bà ta, từ trước đến nay đều không biểu lộ ra rằng bản thân đã phải gánh chịu những ủy khuất đó, càng không nghĩ đến chuyện sẽ nhờ vả sủng phi như bà ta cầu tình trước mặt Hách Liên Tiêu.

Ngày đó, Tô Tây Tây nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Ôn Hoán, vậy mà hắn còn quan tâm bà ta, cuối cùng thì trong lòng bà ta cũng không nỡ, bà ta đưa ra đề nghị muốn cầu xin giúp Ôn Hoán nhưng không ngờ rằng hài tử này lại từ chối, hắn sợ bởi vì chuyện này mà Hách Liên Tiêu sẽ đối xử không tốt với bà ta, thật sự là lúc nào cũng suy nghĩ vì bà ta.

Từ khi đi đến thời đại này và đạt được hệ thống, mặc dù Tô Tây Tây rất thích Hách Liên Tiêu nhưng lại bị ông ta giày vò nhiều lần như vậy, thật ra bà ta lại càng thích mình có thể hoàn thành nhiệm vụ hơn, vậy thì trong tương lai cũng có thể sống mãi không già rồi. Hách Liên Tiêu thích bà ta nhưng chưa chắc sẽ là kiểu thích mà bà ta hiểu, hầu hết đều bởi vì hệ thống nhúng tay vào, ông ta chỉ thích thể xác của bà ta mà thôi.

Bà ta hiểu rất rõ thủ đoạn của hệ thống, cơ bản là Hách Liên Tiêu không thể rời bỏ thân thể của bà ta. Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như thế, mỗi khi những phi tần trong hậu cung đến gần Hách Liên Tiêu thì bà ta luôn có thể nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt ông ta, giống như đang nhìn mấy thứ bẩn thỉu.

Những điều này cũng không thể khiến bà ta vui vẻ mà ngược lại còn có cảm giác rất kỳ lạ, nếu bà ta cũng là những phi tần bình thường đó thì sợ là Hách Liên Tiêu cũng sẽ nhìn bà ta với ánh mắt đó mà thôi.

Ôn Hoán từ chối sự giúp đỡ của Tô Tây Tây rồi lại còn dặn dò bà ta phải chăm sóc bản thân thật tốt, không cần để ý đến những chuyện này miễn cho bị hắn liên lụy, cuối cùng còn khiến Tô Tây Tây cực kỳ cảm động.

Bà ta quyết định mặc kệ hệ thống ngăn cản mà muốn đi cầu tình giúp Ôn Hoán. Bà ta đã nghĩ kỹ rồi, chuyện nhiệm vụ thì còn nhiều thời gian, chỉ cần Hách Liên Tiêu còn sống và bà ta còn sống thì chắc chắn là bà ta sẽ có cơ hội kéo hảo cảm tới trọn điểm.

“Ta cứ tưởng rằng Tô Tây Tây là một người rất ích kỷ, không ngờ bà ta lại có thể cầu xin giúp Hoán Nhi.” Khi Ôn Thư Lan biết được tin tức này thì cũng có chút giật mình. Ở trong hậu cung này, ích kỷ cũng không phải là một điều không thể nói và không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu ở đây mà không ích kỷ thì có lẽ là sẽ không sống nổi.

“Dù sao thì Tô Tây Tây cũng là người bình thường, ngươi cần phải biết rằng Hoán Nhi đã phí rất nhiều công sức mới có thể khiến Tô Tây Tây thay đổi nhiều như vậy. Nếu tính toán kỹ lưỡng thì chỉ có Hoán Nhi và Hách Liên Tiêu là có thù hận sâu nặng với nhau mà thôi, nếu đã như vậy, lôi kéo Tô Tây Tây cùng với nhi nữ của bà ta cũng có thể đạt được lợi ích lớn nhất.” Thật ra cũng có thể nói là lợi dụng phế vật.

“Hách Liên Tiêu không hổ là Hách Liên Tiêu, bởi vì chuyện này mà lại cấm túc Tô Tây Tây nửa năm. Bây giờ hậu cung đều đang lan truyền chuyện Tô Tây Tây sắp thất sủng rồi đó.” Ôn Thư Lan lắc đầu: “Xem ra Hách Liên Tiêu đối xử với Tô Tây Tây cũng chỉ có như thế mà thôi, bà ta chỉ cầu xin ông ta tha cho Hoán Nhi mà ông ta lại lạnh lùng ra lệnh cấm túc Tô Tây Tây, không biết bây giờ trong lòng Tô Tây Tây đang nghĩ gì nữa.”

Ôn Thư Lan nói xong thì đột nhiên lệch chủ đề: “Tông chủ, nếu như ngày nào đó Tô Tây Tây bị đày vào lãnh cung thì chúng ta có nên thu nhận bà ta vào Tiêu Dao Tông hay không?”

“Chẳng phải ngươi đang nói chuyện Tô Tây Tây cầu tình hay sao, sao lại đột ngột chuyển đến chuyện thu nhận người mới cho Tiêu Dao Tông rồi?” Bạch Xu Hoà thật sự không nghĩ đến chuyện sẽ có ngày Tô Tây Tây gia nhập Tiêu Dao Tông. Mệnh cách của Tô Tây Tây có hơi kỳ quái, bây giờ mệnh cách của bà ta đang có hai đường.

Một đường là sống cô đơn hết quãng đời còn lại, con cái rời bỏ.

Đường còn lại là vinh hoa phú quý, con cái hiếu thuận.

Đường mệnh cách của Tô Tây Tây có rất nhiều giao điểm với Ôn Hoán, điều này chứng tỏ mệnh cách của Tô Tây Tây đang chịu ảnh hưởng bởi Ôn Hoán. Thế nhưng hai đường mệnh cách này đều không liên quan gì với Tiêu Dao Tông của bọn họ cả.

“Chẳng phải là ta cảm thấy bà ta sắp thất sủng rồi sao, bà ta có thể cầu tình giúp Hoán Nhi thì cũng có chút lương tâm, nếu như tương lai muốn gia nhập Tiêu Dao Tông thì chúng ta cũng là người một nhà rồi.” Với Ôn Thư Lan thì người nào đối xử tốt với nhi tử của bà ấy thì đều là người tốt, là tỷ muội, rõ ràng là bà ấy chẳng có nguyên tắc gì cả.

“Chỉ sợ là không có duyên phận.” Bạch Xu Hoà nói: “Bà ta không có duyên phận với Tiêu Dao Tông, bà ta bị rất nhiều thứ ràng buộc, còn có rất nhiều ý nghĩ mờ ám, không thích hợp gia nhập Tiêu Dao Tông.”

“Vậy à, vậy thì thôi.”

Bởi vì Tô Tây Tây cầu tình giúp Ôn Hoán mà bị cấm túc nửa năm, mấy đứa con của bà ta đều biết chuyện này.

Lúc đầu bọn họ đều rất không hài lòng Hách Liên Tiêu, bây giờ nói chuyện giúp Bát ca mà còn lại bị trừng phạt nghiêm trọng như thế khiến bọn họ lại càng thêm không hài lòng.

Tô Tây Tây bị cấm túc trong tẩm cung, mặc dù bà ta cũng đã đoán được kết cục này nhưng khi thật sự bị Hách Liên Tiêu lạnh lùng trừng phạt thì bà ta cũng đã hiểu rõ là bà ta không quan trọng ở trong lòng Hách Liên Tiêu như vậy. Tất cả những điều mà bà ta cho rằng là quan trọng ấy, thật ra đều dưới tình huống có hệ thống giúp đỡ.

Ngay cả lãnh cung mà còn ra vào vô số lần nên Tô Tây Tây bị cấm túc cũng không cảm thấy bối rối. Nhưng mà bà ta không ngờ rằng Ôn Hoán sẽ dẫn theo mấy đứa con của bà ta lén leo tường vào thăm bà ta, còn đưa đồ ăn ngon cho bà ta, khi nhìn thấy bộ dạng Ôn Hoán quan tâm bà ta thì đột nhiên Tô Tây Tây lại cảm thấy mọi thứ bà ta làm đều đáng giá.

Thật ra lúc đầu bà ta cũng không quan tâm Ôn Hoán, bà ta chỉ muốn lợi dụng hài tử này thu hút sự chú ý của Hách Liên Tiêu mà thôi. Đến bây giờ cũng đã vài chục năm rồi, đột nhiên bà ta cảm thấy hài tử này thật sự là một người biết rõ ơn nghĩa, còn dạy hài tử của bà ta tốt như thế, ngay cả Hoành Nhi ngỗ nghịch như thế mà Ôn Hoán bảo Hoành Nhi ngoan ngoãn thì hài tử đó lập tức ngoan ngoãn ngay. Nếu như không có Ôn Hoán thì bà ta không biết mình sẽ nhọc lòng thế nào nữa đây.

“Các con cẩn thận một chút, mẫu phi không sao đâu, chẳng qua là phụ hoàng các con tạm thời tức giận mà thôi, chỉ tiếc là ông ta vẫn không tha thứ cho Hoán Nhi.” Tô Tây Tây muốn giúp đỡ Hoán Nhi nhưng bà ta không biết tình thế bên ngoài thế nào nên cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Mấy người Ôn Hoán đều bảo Tô Tây Tây đừng lo lắng, cũng dặn dò Tô Tây Tây đừng mạo hiểm.

Trong lúc không nhận ra thì Ôn Hoán đã hoàn toàn lôi kéo Tô Tây Tây về phía mình rồi.

Vậy thì hắn nên tiếp tục tiến hành kế hoạch thôi.

Trong vòng nửa năm Tô Tây Tây bị cấm túc, Ôn Hoán không chỉ bị Hách Liên Tiêu nhắm vào mà còn bị chửi ngay trên triều. Tóm lại là việc Hách Liên Tiêu không hài lòng về Ôn Hoán cũng càng ngày càng được thể hiện rõ ràng hơn.

Nhưng mà Ôn Hoán lại giống như con gián đánh mãi không chết, hắn vẫn ưu tú như thế, điều này khiến trong lòng Hách Liên Tiêu vô cùng lo lắng, ông ta hạ lệnh bắt buộc hoàng phi của Ôn Hoán bỏ độc hắn.

Nhưng mà Hách Liên Tiêu lại thất bại lần nữa, sau khi Ôn Hoán thành hôn thì hắn cũng chỉ có một hoàng phi, hắn chưa từng chạm vào nữ tử nào khác, hơn nữa lại vô cùng quan tâm hoàng phi của mình. Trong khoảng thời gian sống cùng nhau thì nữ tử khuê phòng này cũng đã yêu Ôn Hoán mất rồi.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, nàng quyết định vào thời điểm mấu chốt sẽ đổi chén rượu với Ôn Hoán, quyết định sẽ uống thuốc độc tự sát. Chờ đến khi nàng chết rồi thì cũng sẽ không liên lụy đến người nhà, nếu muốn nàng ra tay với Ôn Hoán thì nàng thật sự không nỡ.

Phu quân đối xử tốt với nàng như thế, làm sao nàng có thể sinh ra lòng dạ rắn rết được đây.

Chỉ là khi nàng muốn uống thuốc độc thì lại bị Ôn Hoán lật đổ.

Hai phu thê tâm sự với nhau, Ôn Hoán tỏ rõ bản thân đã biết tất cả chỉ là không biết tại sao phụ hoàng lại hận hắn như thế, hắn diễn vở kịch hài tử đáng thương không được phụ thân yêu thích vô cùng tinh tế khiến thê tử hắn cực kỳ đau lòng. Sau khi hai người thổ lộ với nhau thì quyết định sẽ hành động bí mật dưới mí mắt của Hách Liên Tiêu.

Vì thế Ôn Hoán còn cố ý đến chỗ Bạch Xu Hoà xin một miếng ngọc bội giống như kiểu mà hắn đang đeo. Nếu như bọn họ đã thành hôn và nữ tử này cũng nguyện ý nắm tay hắn thì đương nhiên là hắn sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng rồi. Có thê tử ủng hộ một phương thì hành động kế tiếp của hắn cũng sẽ càng thêm dễ dàng hơn.

Bạch Xu Hoà rất hào phóng cho hắn một miếng ngọc bội.

Bát hoàng phi nhận được ngọc bội, Ôn Hoán đã nói đây là hắn xin được từ chỗ tiên nhân, chỉ có hai miếng mà thôi, hắn một miếng nàng một miếng, còn nói hắn có thể sớm phát hiện ra chất độc cũng là vì có miếng ngọc bội này.

Điều này làm Bát hoàng phi cảm động đến nỗi bật khóc, trong lòng cảm thấy đời này có thể gả cho phu quân như thế thì còn cầu gì nữa đây? Nàng cũng biết một ít về chuyện của phụ thân mình nên khi về nhà ngoại nàng đã vô tình hay cố ý nói cho phụ thân biết vài chuyện.

Mắt thấy mấy năm trôi qua mà sức khỏe Ôn Hoán càng ngày càng không ổn, Hách Liên Tiêu cảm thấy cũng gần đủ rồi, hắn định dùng đợt độc cuối, dự định sẽ độc chết Bát hoàng phi này.

Không ngờ trên người Bát hoàng phi có ngọc bội nên đã sớm phát hiện ra chuyện nha hoàn thiếp thân đưa món ăn có độc cho nàng, sau khi Ôn Hoán bắt người lại và tra khảo thì mới biết được nha hoàn này là mật thám mà Hách Liên Tiêu bồi dưỡng. Thật ra thì Ôn Hoán đã sớm biết thân phận của nha hoàn này rồi.

Phải nói là tất cả những người trong nhà này, người nào có hoàn cảnh thế nào thì Ôn Hoán đều đã điều tra rõ ràng từ lâu.

Bát hoàng phi vừa sợ lại vừa giận, nàng gửi tin cho người nhà biết chuyện này. Tới lúc này thì nước cờ của Ôn Hoán lại thành công nữa, người trong gia tộc nương tử hắn sẽ đứng về phía hắn mà thôi. Hôm nay có thể độc chết Bát hoàng phi thì ngày mai sẽ có chuyện gì nữa đây, nói không chừng là có thể khiến cho gia tộc bọn họ rơi đầu.

Bát hoàng phi không chết nên hoàng đế lại càng không thể tha thứ cho Ôn Hoán.

Mà trong lúc ông ta không phát hiện thì mấy đệ đệ của Ôn Hoán đều đã có thế lực của riêng mình, Hách Liên Hồng chiến đấu ở biên quan cũng đã có thể nắm giữ hai mươi vạn tinh binh trong tay, ngay cả sống lưng đều có thể thẳng.

Ôn Hoán tiến hành bước kế tiếp, trong lúc vô tình biết được chân tướng Ôn gia. Vào ngày hắn biết chuyện thì hắn liền cáo ốm không lên triều, vừa nghỉ đã nghỉ gần một tháng, cuối cùng cũng khiến người ta cảm thấy không thích hợp.

Trong lúc đó thì mấy đệ đệ đều cảm thấy mọi chuyện không ổn nên đi thăm Ôn Hoán. Khi nhìn thấy hắn thì làm sao mà bọn họ lại không rõ đã xảy ra chuyện gì được chứ, bởi vì khi bọn họ đến, Ôn Hoán đang quỳ gối sám hối trước bài vị của Ôn gia.

Cho nên Bát ca của bọn họ đã biết rõ chân tướng rồi.

Mấy đệ đệ còn chưa kịp an ủi hắn thì đã bị hắn đuổi đi. Sau đó bọn họ lén tìm hiểu thì mới biết là Ôn Hoán không muốn liên lụy đến bọn họ, thù của Ôn gia, trong người Ôn Hoán lại chảy dòng máu Ôn gia, sao hắn có thể không báo thù, sao lại không lấy lại danh dự cho Ôn gia được chứ?

“Thập ca, chúng ta phải làm sao đây, đệ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi, Bát ca cũng biết chuyện này rồi kìa.”

Thập hoàng tử xoa trán: “Với tình huống của Bát ca hiện tại thì phỏng chừng là phụ hoàng cũng sẽ phát hiện ra thôi, đến lúc đó Bát ca sẽ mất mạng.”

“Chúng ta thông báo cho Cửu ca trước đi, không thể giấu giếm chuyện này được nữa, mấy huynh đệ đều hiểu rõ Bát ca quan trọng với Cửu ca thế nào mà.”

Ôn Hoán đóng cửa chính là cho mấy đệ đệ này thời gian phản ứng, để bọn họ đi sắp xếp mọi chuyện.

Chờ đến khi mấy đệ đệ đã sắp đặt gần ổn, thậm chí ngay cả Hách Liên Hồng cũng lén lút dẫn không ít tinh binh trở về thì Ôn Hoán mới tiếp tục ván cờ.

Hắn dẫn người cầm theo tố trạng của Ôn gia, lúc lên triều nói là muốn kiện Hách Liên Tiêu, muốn rửa sạch oan khuất của Ôn gia. Chuyện này diễn ra ngay trên triều nên đã tạo nên sóng to gió lớn, Hách Liên Tiêu tức giận không chịu nổi, đương nhiên là sẽ nhốt Ôn Hoán lại, ông ta còn nói rằng Bát hoàng tử đã bị mê hoặc thế nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng.

Nhưng mà Hách Liên Tiêu lại không ngờ Hách Liên Hồng lại đột nhiên xuất hiện, lại còn xuất hiện từ phía sau long ỷ của ông ta, y gác đao trên cổ ông ta, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào ông ta.

Hách Liên Hồng đã dễ dàng tha thứ cho tên cẩu hoàng đế này rất nhiều lần rồi.

Bắt nạt ca ca tốt nhất của y lại còn vô duyên vô cớ bắt nạt nương y, y cũng đã biết chuyện trước đó nương y thường xuyên bị đày vào lãnh cung rồi, ông ta làm như thế có khác nào là đang đùa giỡn nương y đâu chứ?

Nếu như y không khống chế tên cẩu hoàng đế này thì Bát ca sẽ mất mạng. Nếu đã như vậy, vậy thì phải đuổi tên cẩu hoàng đế này xuống thôi.

Bát ca của y thông minh tài trí, quan tâm tới khó khăn bách tính lại được tiên nhân công nhận, có thể nói rằng Bát ca là người chăm lo cho dân và xứng đáng với ngôi vị hoàng đế nhất. Y không hài lòng với bất kỳ nhi tử nào của cẩu hoàng đế này, chỉ có Bát ca là thích hợp nhất.

Đây là kết quả cuối cùng mà mấy huynh đệ bọn họ đã thảo luận với nhau.

Nếu như không phản kháng thì Bát ca sẽ mất mạng, bọn họ còn phải làm việc dựa theo sắc mặt của cẩu hoàng đế, nương cũng phải cẩn thận từng li từng tí vì phần sủng ái này.

Kéo cẩu hoàng đế xuống đài, vậy thì Bát ca của y sẽ trở thành hoàng đế, tất cả mọi thứ đều bị Bát ca khống chế, Bát ca đối xử tốt với bọn họ như vậy, không cần phải nói cũng biết là cuộc sống của bọn họ sẽ tốt hơn lúc trước rất nhiều, mà nương cũng có thể làm Thái hậu và trải qua khoảng thời gian thoải mái tự do và không cần phải khúm núm nữa, như vậy thì có gì mà không tốt đâu chứ?

Vốn dĩ Ôn Hoán còn không định sẽ động thủ vào hôm nay, hắn đã ở trong hoàng cung này mười mấy năm nên đã có rất nhiều người là người của hắn.

Sau khi biết suy nghĩ của mấy đệ đệ thì hắn liền tương kế tựu kế, đây cũng là lý do mà Hách Liên Hồng có thể dễ dàng tiến cung và chế ngự Hách Liên Tiêu như thế.

Chẳng qua là mấy đệ đệ này thật sự không tệ, không hổ là người mà hắn đã chăm chú bồi dưỡng thành tài.

“Bát ca, tuổi tác phụ hoàng cũng đã lớn rồi, hôm nay phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho ca rồi ca còn lo lắng gì nữa, ca mau tiếp chỉ đi.” Thập hoàng tử mở thánh chỉ ra rồi cầm ngọc tỷ bên người Hách Liên Tiêu ấn vào, sau đó nở nụ cười vô hại: “Phụ hoàng, ngài chọn Bát ca, các con đều rất ủng hộ.”

Hách Liên Tiêu muốn nói gì đó nhưng lại bị Hách Liên Hồng bóp cổ nên nói không nên lời, ông ta chỉ có thể chứng kiến mọi chuyện với đôi mắt đỏ rực, chữ viết trên thánh chỉ lại giống hệt chữ của ông ta, đồng tử ông ta đột ngột co rút, làm sao lại có thể như vậy được chứ?

Ông ta nhìn dáng vẻ luống cuống của Ôn Hoán rồi lại nhìn mấy nhi tử mà Tô Tây Tây sinh ra, bọn nó đều nở nụ cười lạnh nhạt, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay khiến ông ta cảm thấy mình đã quá qua loa rồi, người thật sự đáng sợ chính là mấy nhi tử mà ông ta rất hài lòng này đây.

Dường như Thập hoàng tử nhận ra suy nghĩ của Hách Liên Tiêu, y đi đến trước mặt ông ta và nói nhỏ: “Có phải là phụ hoàng rất ngạc nhiên hay không, vì sao chữ viết trên thánh chỉ lại giống hệt chữ viết của ngài thế này?” Y cũng không thừa nước đục thả câu, giọng điệu sâu kín nói: “Còn có thể vì gì nữa, đương nhiên là cố ý luyện rồi, phụ hoàng đừng hiểu lầm, lúc đầu bọn con bắt chước chữ viết của ngài cũng không có tâm tư đó đâu. Mà là bởi vì từ nhỏ thì Bát ca đã sùng bái phụ hoàng rồi, Bát ca dạy chữ viết của phụ hoàng cho chúng con làm mẫu, mỗi lần nhìn thấy chữ viết của phụ hoàng thì Bát ca đều sẽ không ngừng tán thưởng.”

“Phụ hoàng, Bát ca vẫn luôn kính trọng ngài như thế, thật ra bọn con cũng đã biết chuyện Ôn gia từ lâu rồi, bởi vì Bát ca kính trọng ngài nên bọn con cũng không nỡ khiến Bát ca tổn thương, cho nên vẫn luôn giúp ngài gạt Bát ca. Không ngờ ngài lại không để yên mà cứ mãi nhằm vào Bát ca.” Thập hoàng tử ngừng cười: “Còn muốn lấy mạng của Bát ca nữa chứ, ngài làm như vậy có khác nào lấy mạng của bọn con luôn đâu?”

“Bọn con đều không thèm vị trí này, thế nhưng nếu không cướp vị trí này thì ngày nào Bát ca cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thắng lợi của bọn con sẽ giúp mọi người đều thoải mái, phụ hoàng cũng có thể hưởng già. Nếu chúng con không làm những chuyện này thì Bát ca sẽ mất mạng, cho nên, hẳn là phụ hoàng cũng hiểu nỗi khổ của bọn con đúng không? Ngài xem tình huống hôm nay đi, ngay cả Bát ca cũng không ngờ là mọi chuyện sẽ như thế, Bát ca chỉ muốn đòi lại công bằng cho Ôn gia mà thôi, thế nhưng ngài lại muốn lấy lý do Bát ca bị người khác mê hoặc mà giam Bát ca vào ngục, nếu vào chỗ đó, nói không chừng là Bát ca sẽ không còn cơ hội được sống mà đi ra.”

“Phụ hoàng, là ngài ép bọn con trước cho nên bọn con mới động thủ.”

Thập hoàng tử cầm thánh chỉ, y không để ý tới Hách Liên Tiêu tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ bừng mà đưa thánh chỉ vào trong tay Ôn Hoán.

Đại hoàng tử, nhị hoàng tử và các hoàng tử khác đều không phục với quyết định này, việc này chẳng khác nào bức vua thoái vị cả. Thế nhưng bọn họ lại không có khả năng phản kháng, khi Ôn Hoán cầm thánh chỉ thì nhạc phụ của Ôn Hoán là người đầu tiên quỳ xuống bái lạy và tán thành quyết định truyền vị này.

Sau đó cũng là mấy thần tử đã được báo tin trước, vài tâm phúc của Ôn Hoán, cũng chính là người đã từng có quan hệ với Ôn gia và Bạch gia, bọn họ dồn dập quỳ xuống bái kiến tân hoàng. Vì thế mà mấy quần thần khác cũng không ngừng quỳ lạy, chỉ có vài người là không nguyện ý cúi đầu.

Biện pháp giải quyết của Hách Liên Hồng rất thô bạo và đơn giản, y trực tiếp chém đầu một người ngay tại đó, thế nên những người khác đều ngoan ngoãn quỳ xuống.

Bọn họ cũng đã thương lượng về việc chém đầu người nào rồi, không thể chém đầu những thần tử có ích được, chỉ chém đầu những người không chịu làm việc lại còn nhận hối lộ mà thôi, chính là loại người trung thành đến chết với Hách Liên Tiêu.

Trong lòng các thần tử đều có chút đắng chát, chẳng phải đã nói là mối quan hệ giữa các hoàng tử rất lục đục hay sao? Xem bộ dáng khiếp sợ của Bát hoàng tử kìa, rõ ràng là hắn không biết gì về việc này, là mấy hoàng tử khác thương hắn nên bức vua thoái vị giúp hắn.

Mỗi năm đều có chuyện kỳ lạ, năm nay lại đặc biệt nhiều hơn, chưa từng nghe nói đến chuyện bức vua thoái vị giúp người khác đâu.

Ôn Hoán: Người nhỏ bé đáng thương lại vô tội lại phải làm hoàng đế rồi, căng thẳng quá đi.

Mặc kệ thế nào thì Ôn Hoán cũng trở thành hoàng đế, Hách Liên Hồng dẫn theo mười vạn tinh binh trông coi bên ngoài kinh thành.

Người có ý đồ khác cũng vô ích mà thôi.

Sau khi Ôn Hoán lên ngôi thì mấy đệ đệ đều giải quyết mọi chuyện khó khăn giúp hắn. Nếu muốn nói về mấy chục năm này thì cực khổ nhất vẫn là quá trình chứ kết quả thật sự rất đơn giản. Bọn đệ đệ đều quá tài giỏi, chuyện gì cũng xử lý xong giúp hắn, mà hắn lại giống như hoàng đế bù nhìn mà mấy đệ đệ chọn lựa.

Thậm chí có vài thần tử còn đang phỏng đoán có phải là mấy hoàng tử này muốn lật đổ Hách Liên Tiêu cho nên mới đẩy Bát hoàng tử có vẻ thật thà lên ngôi hay không, như vậy mới dễ khống chế. Rất lâu sau đó thì bọn họ cảm thấy mình đã sai rồi, người thành thật ấy mới là con sói thật sự, còn mấy hoàng tử khác chỉ là sói con mà thôi.

Mấy đệ đệ này làm người xấu giúp Ôn Hoán, giải quyết những người có ý đồ không tốt kia.

Ôn Hoán thì vẫn giữ hình tượng chính diện, thậm chí còn được gọi là người giàu lòng nhân ái.

Vốn dĩ Ôn Thư Lan còn cho rằng nhi tử sẽ gặp nguy hiểm thế nhưng bây giờ bà ấy không biết nên nói gì luôn rồi. Cho nên đây chính là kết quả mà nhi tử bà ấy đã mưu tính mấy chục năm hay sao?

“Tông chủ, nhi tử của ta thật là lợi hại, thông minh như thế không giống với nhi tử của ta chút nào.”

Bạch Xu Hoà không nhịn được mà cười ra tiếng.

Hơn một năm qua, địa vị của Ôn Hoán đã vững vàng.

Hắn sửa lại án sai cho những thần tử vì bênh vực Ôn gia và Bạch gia mà bị Hách Liên Tiêu hãm hại nên được rất nhiều người ủng hộ, đặc biệt là hậu nhân và chi thứ của những người đó.

Khi Ôn Hoán muốn đổi lại họ Ôn thì lại không có bao nhiêu thần tử phản đối, có thể thấy được bước tiến của hắn vững vàng thế nào. Mà tội danh của Hách Liên Tiêu cũng đã bị liệt kê và chiếu cáo thiên hạ. Ôn Hoán không định giết chết Hách Liên Tiêu mà chỉ giam cầm ông ta trong cung, Hách Liên Tiêu đã hết quyền lực mới là hình phạt đau đớn nhất.

Tô Tây Tây lại không giống như Hách Liên Tiêu, Ôn Hoán đã đón Tô Tây Tây ra ngoài, mặc dù Tô Tây Tây không được trọn vẹn hảo cảm của Hách Liên Tiêu nhưng lại hoàn thành nhiệm vụ trở thành Thái hậu, thu được phương pháp sống mãi không già.

Hệ thống: “Không ngờ lại còn có thể như thế, sớm biết vậy thì đã bồi dưỡng Ôn Hoán rồi, cần gì phải lãng phí tích phân nịnh nọt cẩu hoàng đế như vậy chứ.”

“Vậy có sao đâu?” Tô Tây Tây mặc phục sức Thái hậu ngồi trong cung Thái hậu: “Cũng giống như câu nói trong truyền thuyết ấy, nuôi nhi tử hiếu thuận còn dễ hơn dựa vào nam nhân nhiều.”

Sau này còn có những hoàng tử khác muốn tạo phản nhưng đều không thành công, tất cả đều bị Hách Liên Hồng đánh bay,

Hách Liên Tiêu cũng muốn gây chuyện nhưng Tô Tây Tây lại không cho ông ta thành công. Cuộc sống lúc làm Thái hậu còn thoải mái hơn cả sủng phi, bây giờ hệ thống đã bị bà ta sắp xếp đi giám sát Hách Liên Tiêu rồi.

Hệ thống: “Ký chủ, bây giờ ta ở lại đây cũng là vì muốn thu đủ năng lượng mà thôi, khoảng hai mươi năm nữa là ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”

“Ngươi không phải là hệ thống xấu xa chứ?” Thật ra thì trong lòng Tô Tây Tây vẫn có chút lo lắng, bà ta sợ sau này hệ thống sẽ làm ra chuyện xấu nào đó gây bất lợi cho bà ta.

Hệ thống đáp: “Ta không phải kiểu hệ thống xấu xa đó đâu, ta đến từ nền văn minh khá cao cấp, chỉ cần thu được đủ năng lượng thì ta có thể trở về quê nhà.”

“Vậy thì phương pháp sống mãi không già mà ngươi cho ta đó, nó là tà thuật sao?”

Hệ thống: “Đó là thật, là đồ vật ở nền văn minh cao cấp, là thứ mà ngươi không tưởng tượng nổi, đương nhiên là kiểu sinh vật cấp thấp như ngươi sẽ không có cơ hội chứng kiến nền văn minh ấy rồi.”

Sau đó Tô Tây Tây không nói chuyện với hệ thống một tháng.

Ôn Hoán là một hoàng đế vô cùng bao dung, sau khi sửa lại án sai cho Ông gia, chỉ cần các thần tử nêu ra chính sách lợi quốc lợi dân thì đều có thể thảo luận thoải mái, nếu là phương pháp mà rất nhiều người không dám thử nghiệm thì hắn đều sẽ dốc sức ủng hộ, dưới sự thống trị của hắn, đất nước này cũng càng ngày càng hùng mạnh.

Tất cả mọi người đều nói đây là thiên tử đã được tiên nhân thừa nhận, là tiên nhân phái hắn xuống trần cứu giúp lê dân bách tính.

Hách Liên Tiêu vẫn luôn bị giam cầm trong cung, cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là lãnh cung rồi.

Nhiều năm sau đó, Ôn Hoán sống thọ chết già, vạn dân đau thương. Mấy đệ đệ của Ôn Hoán đều đã là mấy ông lão, bọn họ đều gào khóc rất thảm thiết.

Ôn Thư Lan nhìn thấy Ôn Hoán tắt thở, trước khi chết Ôn Hoán vẫn còn tiếc nuối là đời này không có cơ hội bái Bạch Xu Hoà làm sư, trở thành thành viên Tiêu Dao Tông, ở bên cạnh nương mà hắn thân thiết nhất, cũng bởi vì hắn muốn làm hoàng đế.

Trăm năm sau đó, có một hài đồng năm tuổi đến núi Bạch Vụ, Ôn Thư Lan ra ngoài trở về thì gặp hài tử này, bà ấy thấy hài tử rất giống Ôn Hoán nên vội vàng nhặt cậu về.

Hài tử vừa vào Tiêu Dao Tông và nhìn thấy Bạch Xu Hoà thì lập tức bái sư, Bạch Xu Hoà nhìn thấy ánh mắt quen thuộc thì nhận cậu.

Đây là Ôn Hoán, đời trước cậu đã tu luyện công đức, khi chuyển thế đầu hai thì đổi lấy cơ hội có thể vào Tiêu Dao Tông và bái Bạch Xu Hoà làm thầy, làm bạn bên cạnh nương cậu.

Kiếp trước cậu sinh ra là vì muốn báo thù, muốn lấy lại danh dự cho Ôn gia, còn kiếp này cậu sinh ra là vì nương, vì chính bản thân cậu.

Hai mẫu tử đoàn tụ, Ôn Thư Lan không biết đã có chuyện gì xảy ra mà nhi tử lại trở về, còn có thể cùng tu tiên với bà ấy khiến bà ấy vui vẻ khóc vài ngày.

Một đời này, Bạch Xu Hoà phi thăng trước. Khi đi vào thông đạo thì bà cẩn thận vượt qua nó, ý thức lại rơi vào bé con ở bên trong, nàng thấy trên lưng bé con cõng một thanh kiếm hư ảo nên từ bỏ việc kéo bé con ra, nàng cảm thấy còn chưa đúng lúc.

Nàng to gan đi vào thì quả nhiên nghe thấy tiếng nổ quen thuộc, sau đó bình thản rơi vào bóng đêm.

Bóng đêm ngắn ngủi trôi qua, khi nàng mở mắt ra lần nữa và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chợt im lặng.

Chương kế tiếp