Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 135: Trở về thế giới cũ (3)
Hoá ra là Chu Khởi đang múa roi, hơn nửa là muốn tạo ra âm thanh để ảnh hưởng việc nàng tu luyện đây mà.

Nàng nghĩ đến chuyện gì đó rồi lên tiếng: “Đại sư huynh, sao ngươi lại không tới luyện võ trường múa roi?”

Chu Khởi thấy cuối cùng Bạch Xu Hoà cũng để ý tới hắn thì nện roi thật mạnh xuống đất phát ra âm thanh cực kỳ lớn: “Sao? Bị làm phiền? Không thể nhập định? Như này mà còn không chịu được thì còn tu đạo cái gì?”

“Cũng không phải là sợ làm phiền, roi pháp của đại sư huynh thật diệu kỳ, ta khá vui vẻ.” Ý nghĩ đằng sau lời này hình như là: nàng nhìn trúng bộ roi pháp này.

Trong giới tu luyện có một ít công pháp chiêu thức là bí mật, không thể truyền cho người khác. Những đệ tử ưu tú của tông môn đều có thể tự đi tới luyện võ trường, nơi đó có các trận pháp được các trưởng lão bố trí tránh cho người khác nhìn lén.

Roi pháp mà Chu Khởi luyện tập quả thật là kỳ diệu, cũng chính là bộ roi pháp sư phụ truyền đạt nhưng sư phụ lại không giữ bí mật với nàng, ngược lại lại rất vui khi nàng có thể xem hiểu. Nhưng vị đại sư huynh Chu Khởi lại nghĩ khác, hắn luôn cảm thấy thiên phú của nàng quá kém, không xứng làm đệ tử ký danh của sư phụ.

Đương nhiên là hắn cực kỳ không tình nguyện với việc Bạch Xu Hoà có thể học được, dù là công pháp nào cũng đều không tình nguyện. Một đệ tử thấp hèn như vậy sao xứng học những thân pháp cao cấp đến vậy được.

Quả nhiên Chu Khởi vừa nghe Bạch Xu Hoà nói xong đã bắt đầu thầm hoảng loạn. Lại nghĩ tới sư phụ mở Tàng Thư Các cho cả hai người họ, hắn có thể học mà Bạch Xu Hoà không thể học được nhưng cũng có thể xem nha, không cần phải đi tới luyện võ trường gì gì đó.

Không đúng, hắn chỉ tới quấy rầy nàng tu luyện, nhắc đến roi pháp làm cái gì.

“Kim Đan còn chưa kết đã nhớ tới chuyện lung tung rồi, phải biết tu luyện cần đi từng bước từng bước một tiến lên, sư phụ bày tất cả công pháp ra trước mặt ngươi cũng chỉ muốn rèn luyện định lực của ngươi. Trong tu luyện ta không tụt lùi mà ngươi vẫn chỉ là Trúc Cơ, không hề có dấu hiệu tiến bộ mà còn ở đây mơ tưởng học tập roi pháp, ngươi không thấy ngươi làm sư phụ thất vọng à?” Chu Khởi bày ra bộ dạng sao ngươi lại làm người khác thất vọng đến vậy, giống như một vị đại suy huynh suy nghĩ mọi thứ vì nàng.

Bạch Xu Hoà đã quen hắn động kinh rồi, lúc thì thể hiện mình là sư huynh bình thường, khi thì thành kẻ ác hận không thể tự tay đẩy nàng vào vực sâu. Thực tế là Chu Khởi chưa từng thay đổi, bản chất của hắn mãi mãi là kẻ ác độc kia, là ác ma hận không thể khiến nàng mãi mãi chìm trong đau khổ.

“Thiên phú tu luyện của ta không bằng sư huynh nhưng về những lĩnh vực khác vẫn có một chút thành tựu nho nhỏ.” Chu Khởi luôn tới làm nàng khó chịu thì giờ nàng cũng muốn ăn miếng trả miếng.

Chu Khởi phì cười một tiếng: “Ngươi nói tới chuyện có thể học thuộc? Theo sự tăng lên của tu vi thì tài năng vừa gặp đã nhớ nó là bản năng của tu sĩ. Có vài thứ không cần phải học bằng cách ghi nhớ, chỉ cần đảo qua bằng thần thức là đã có thể nhớ được toàn bộ nội dung rồi. Ngươi nghĩ trí nhớ của mình rất tốt, trên thế giới này không ai có thể đấu lại chắc? Đây là giới tu luyện, không phải phàm giới, không phải là nơi ngươi ngâm thơ đối chữ, tham gia khoa cử.”

“Sư huynh nói đúng, học thuộc dược lý không phải là bản lĩnh gì cả, ta không nên kiêu ngạo vì điều này, nhưng mà ta lại khá hiểu biết về roi pháp, như lúc nãy sư huynh múa roi trong chốc lát cũng đủ để ta hiểu đại khái rồi.” Bạch Xu Hoà đã sớm nắm rõ điểm tức giận của Chu Khởi, còn không phải là nàng càng tốt hắn càng khó chịu?

Nàng vừa nói xong biểu tình trên mặt Chu Khởi đã như muốn vỡ ra.

Rõ ràng là Chu Khởi hận nàng muốn chết mà giờ tức giận đến vậy nhưng vẫn không sinh ra ý nghĩ giết chết nàng, điều này làm nàng rất tò mò. Không phải hắn căm ghét nàng, hận không thể khiến nàng mãi mãi không tiến lên được? Nàng nói những câu ngứa đòn đến vậy mà hắn lại không hề toát ra một tia sát khí?

Chu Khởi còn chưa tới hai mươi tuổi, với biểu hiện lúc này thì không thể là bị người ta xuyên vào hoặc là trọng sinh được. Ngược lại như là sự tức giận khi “con nhà người ta” đột nhiên bị người khác so sánh, lại còn so sánh với một người kém hơn hắn không biết bao nhiêu lần nữa.

Bạch Xu Hoà vẫn còn khó hiểu, nếu như vậy thì chẳng phải là Chu Khởi sẽ rất dễ sinh ra tâm ma, không thể tăng lên tu vi nha? Nhưng từ trước đến giờ Chu Khởi không chỉ có thể tu luyện mà tốc độ tăng lên của tu vi còn rất nhanh, như không gặp bất cứ bình cảnh nào vậy.

Với lại Chu Khởi lại không có chút sát khí nào với nàng, điểm này rất khó hiểu. Không biết là đằng sau câu đố này là sự thật như thế nào đây.

Chu Khởi nén lại lửa giận sắp bùng nổ, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bạch Xu Hoà: “Học bất cứ cái gì đều không thể chỉ học thuộc mặt ngoài, phải biết là hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, ngươi chỉ chú tâm tới chiêu thức bên ngoài mà không hiểu được tinh tuý thì cũng như không.”

“Đại sư huynh, ta thấy ta hiểu mà.” Bạch Xu Hoà tiếp tục nói, bộ dạng bất chấp kia đúng là bộ dạng Chu Khởi ghét nhất.

Rõ ràng là một kẻ có thiên phú thấp hèn đến vậy sao lại luôn nghĩ rằng nỗ lực là có thể vượt qua cô số thiên tài đây.

Ảo tưởng sức mạnh!

Mơ giữa ban ngày!

“Nếu đại sư huynh không tin thì giờ ta có thể luyện cho ngươi xem.” Bạch Xu Hoà cảm giác được Chu Khởi sắp bùng nổ thì lại tưới thêm dầu vào lửa: “Đại sư huynh, ta có thể mượn roi của ngươi múa một chút không?”

Nàng không chỉ muốn múa lại một lần bộ roi pháp của Chu Khởi lúc nãy mà còn phải dùng roi của hắn.

Chu Khởi lại cười lại một tiếng: “Cây roi này của ta nặng tới ba trăm cân, ngươi thật sự muốn cầm cây roi này múa bộ roi pháp vừa nãy?”

“Nếu ngươi muốn dùng thì ta chiều ngươi, tý nữa đừng có mà kêu khổ.” Chu Khởi không tin Bạch Xu Hoà mới xem qua một lần mà đã có thể múa được roi pháp, hắn chưa từng nghe nàng có hứng thú với roi pháp, nàng thường luyện kiếm pháp.

Đừng nói tới chuyện không thể hiểu một bộ tiên pháp chỉ với một lần xem mà cây roi nàng của hắn đã nặng tới ba trăm cân, đúng là với tu vi của nàng thì vẫn có thể cầm lên nhưng đây là pháp bảo hắn thuận tay nhất, lại còn từng bị hắn luyện qua, nàng không thể sử dụng theo ý muốn được.

Chu Khởi ác ý giơ roi lên ném về phía Bạch Xu Hoà.

Cây roi ba trăm cân theo lực của Chu Khởi bay tới trước mặt Bạch Xu Hoà, như có một tảng đá lớn bay về phía nàng vậy.

Bạch Xu Hoà đã sớm chuẩn bị giơ tay lên, đợi tới khi roi bay tới nàng nắm chặt lấy chuôi roi, lực đẩy của roi khiến nàng không ngừng lùi về sau hơn hai mươi bước mới dừng lại.

Bộ dạng vất vả này của nàng khiến Chu Khởi nở một nụ cười ghét bỏ: “Đến roi còn không cầm được mà mơ mộng muốn học roi pháp, sao ngươi lại đua đòi đến vậy? Có tính tình như vậy thì còn tu đạo cái gì nữa.”

Bạch Xu Hoà nắm lấy roi, nàng có thể cảm nhận được hình như là nó có ý thức, lại còn ngọ nguậy trong tay nàng như không hài lòng với việc nàng sử dụng nó, cực kỳ không ngoan. Bạch Xu Hoà vừa đặt áp lực lên người nó thì nó lập tức ngoan ngoãn lại.

Chu Khởi chỉ thấy cây roi sau khi bị Bạch Xu Hoà trừng một cái đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hắn không làm gì khác mà thật ra cũng muốn nhìn xem nàng có múa được bộ roi pháp kia thật không.

Đang nghĩ ngợi thì Bạch Xu Hoà đã hành động.

Nhìn động tác đầu tiên vụng về của nàng, hắn cười. Người khác đều có thể học được chiêu thức bên ngoài nhưng nàng lại không học được, còn nói là đã hiểu, đúng là ảo tưởng sức mạnh.

Hắn nhìn một lát, vừa định nói không cần phí sức nữa, tiếp tục sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy nàng ngu xuẩn mà thôi. Nhưng động tác tiếp theo của nàng lại khiến hắn đứng hình.

Động tác của Bạch Xu Hoà càng ngày càng trôi chảy, chiêu thức có thể khác với hắn nhưng lại đã hiểu thấu phần tinh tuý. Thấy một màn như vậy hắn tức đỏ mắt.

Sao lại có thể?

Chu Khởi nắm chặt tay, sao nàng có thể hiểu rõ bộ roi pháp này trong thời gian ngắn như vậy được, để đạt được trình độ này hắn đã mất vài tháng đó. Chẳng lẽ nàng thật sự có năng lực thông hiểu rất tốt, chỉ là thiên phú tu luyện không ổn thôi?

Trong lòng Chu Khởi cực kỳ khó chịu, vừa tỉnh táo lại thì roi dài trong tay Bạch Xu Hoà đã giãy đành đạch bay về tay Chu Khởi. Nàng liếc lòng bàn tay tỏ bừng của mình, nàng không thèm để ý mà chỉ móc thuốc bột ra bôi.

“Đại sư huynh tin rồi chứ? Ta biết đại sư huynh triệu hồi roi là muốn cảnh cáo ta không cần kiêu ngạo, cũng là nói cho ta rằng ta không có thiên phú, có năng lực thông hiểu tốt cũng thế thôi.” Bạch Xu Hoà đã nói xong lời của Chu Khởi làm hắn không còn lời nào để nói.

“Ngươi biết là tốt rồi, trước đấy ngươi chọn kiếm pháp sao giờ lại bắt đầu hứng thú với roi pháp? Tham thì thâm đấy.”

“Vốn không hứng thú nhưng bộ dạng đại sư huynh múa roi hồi nãy đã hấp dẫn được ta, bộ roi pháp quả thực là kỳ diệu, ta không nhịn được nên mới nhìn nhiều thêm một chút. Sau khi thử thì đúng là tốt như trong tưởng tượng.”

Nghĩa bóng là nàng nhìn một chút là biết làm, cay không?

“Ngươi cứ luyện kiếm pháp của ngươi cho tốt là được, đứng núi này trông núi nọ cũng không phải là chuyện tốt. Ngươi cứ như vậy thì sợ là chẳng còn hy vọng kết đan nữa.”

Bạch Xu Hoà nhìn bộ dạng nghi ngờ cuộc sống của Chu Khởi thì bồi thêm một câu: “Sư phụ nói đại đạo ở trong lòng chúng ta, chỉ cần kiên chỉ thì kiểu gì cũng có cơ duyên thuộc về ta. Nếu hôm nay không nỗ lực thì lỡ như ngày mai cơ duyên đến ta lại không thể bắt lấy thì sao. Hôm nay nỗ lực, ngày mai cơ duyên sẽ gần thêm một bước, ta vẫn còn có tỷ lệ đạt được thành tựu nhất định. Nếu đã vậy thì tại sao ta không nên nỗ lực đây?”

“Không có thiên phú tu luyện thì cơ duyên tới cũng không thể nắm bắt được.” Chu Khởi quay đầu lại trong mắt tràn đầy khinh thường, hắn gằn từng chữ một: “Chút kiên trì ấy căn bản là không thể dùng, chỉ phí sức mà thôi.”

Bạch Xu Hoà: “Ta nguyện ý nỗ lực, đại sư huynh không cần lo lắng chuyện này. Ngày mai ta muốn tới Tàng Thư Các của sư phụ nhìn xem.

Tốt bụng nhắc nhở một chút giúp cuộc sống hàng ngày của Chu Khởi càng thêm khó chịu.

Chu Khởi sinh ra cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”

“Muốn giống như đại sư huynh học chút roi pháp, tới nay ta mới biết roi pháp như thế nào.” Trên mặt Vạch Xu Hoà đầy vẻ đứng đắn, hình như là thật sự có hứng thú với roi pháp, Chu Khởi lại thầm nổi trận lôi đình, ánh mắt cũng hung ác hơn vài phần.

“Tham lam như vậy sư phụ sẽ tức giận.”

“Sẽ không, sư phụ thường khen ta thông minh, còn bảo ta đọc nhiều sách một chút, kiểu gì cũng có chỗ dùng đến nó.”

Chu Khởi nghiến chặt răng, cuối cùng là phất tay áo bỏ đi.

Ngày hôm sau Bạch Xu Hoà đi Tàng Thư Các, vừa vào nàng đã thấy một đống sách về roi pháp bày trước mặt Chu Khởi, nàng tìm những chỗ còn lại, không hề có một quyển roi pháp nào.

Nếu Chu Khởi đã để hết ra trước mặt mình thì nàng xem cái khác thôi. Nơi này có rất nhiều kiếm pháp nàng còn chưa xem hết đâu, giờ lại có thời gian xem tỉ mỉ, phải nhớ kỹ bọn chúng mới được.

Hôm qua nàng có thể nhanh chóng hiểu rõ bộ roi pháp kia như vậy là vì, một, đúng thật là năng lực thông hiểu của nàng rất tốt, cộng thêm thần thức hiện tại rất mạnh, chỉ cần xem một lần là đã hiểu được hơn nửa tinh hoa. Lý do thứ hai là do đứa nhỏ trong thức hải, nàng đưa một chút thần thức vào là đã có thể nhanh chóng hiểu về công pháp. Thanh kiếm đứa nhỏ thường đeo vừa nãy còn tự động hoá thành một cái roi dài thật sự đã khiến nàng bất ngờ.

Nàng mở một quyển kiếm pháp ra rồi phân một nửa thần thức ra cho đứa nhỏ để cùng tìm hiểu, nhanh chóng hiểu biết, với cả đứa nhỏ còn có thể thường xuyên luyện tập ở trong thức hải, thật sự là quá tiện.

Suốt nửa năm ngày nào Bạch Xu Hoà cũng tới Tàng Thư Các, sách nào cũng xem trừ đống sách về roi pháp bị Chu Khởi ôm tới trước mặt hắn.

Thanh Huyền chân nhân cũng chính là sư phụ của Bạch Xu Hoà cuối cùng cũng trở về từ bí cảnh, nghe bảo hai người bọn họ đều ở Tàng Thư Các ngài còn hơi bất ngờ.

Khi vào thấy Chu Khởi đang ôm sách về roi pháp càng khiến ngài ngạc nhiên hơn, còn khen Chu Khởi: “Không tồi không tồi, Khởi Nhi cũng có thể tĩnh tâm đọc sách ở Tàng Thư Các. Nếu vẫn luôn như thế thì vi sư thật sự yên tâm rồi.” Trên mày Thanh Huyền chân nhân hiện lên chút lo lắng.

Nhưng khi Thanh Huyền chân nhân nhìn thấy Bạch Xu Hoà thì đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, như là phát hiện ra chuyện gì đó không bao giờ có thể xuất hiện. Ngài bước nhanh tới trước mặt Bạch Xu Hoà nhìn chằm chằm mặt nàng.

“Tiểu Bạch, con đi theo vi sư.” Một lúc lâu sau Thanh Huyền chân nhân mới mở miệng.

Bạch Xu Hoà đặt sách xuống đáp: “Dạ thưa sư phụ.” Nàng cảm nhận được ánh mắt hung ác của Chu Khởi đang nhìn chằm chằm vào gáy nàng.

Chú thích:

Hoạ hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm = đừng trông mặt mà bắt hình dong

Chương kế tiếp