Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 136: Trở về thế giới cũ (4)
Bạch Xu Hoà đi theo Thanh Huyền chân nhân về động phủ, Thanh Huyền chân nhân còn tiện tay bày ra một trận pháp trước cửa động phủ làm động phủ ngăn cách với bên ngoài.

Làm xong ngài mới lại nhìn về phía Bạch Xu Hoà, sự kinh ngạc trong mắt đã hoàn toàn lộ ra ngoài.

“Tiểu Bạch, hơn nửa năm nay ngươi đã gặp phải chuyện gì?” Câu hỏi của Thanh Huyền chân nhân khá ôn hoà, hình như là sợ doạ tới Bạch Xu Hoà. Ngài luôn thương tiếc thay Bạch Xu Hoà, rõ ràng là có một viên đoạ tâm bẩm sinh mà lại không có thiên phú tu luyện tương xứng. Con đường tu đạo cực kỳ gian nan, thật uổng cho viên đạo tâm ấy.

Thiên Đạo sẽ luôn cho mọi người một con đường sống, Bạch Xu Hoà cũng không phải ngoại lệ, chỉ là không dễ bắt lấy như người bình thường thôi. Nếu bắt được thì con đường sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, nếu không bắt được thì nhiều năm nữa chỉ có đất vàng làm bạn thôi.

Nhưng vừa nãy ngài nhìn thấy trên người đệ tử ký danh này vậy mà lại loáng thoáng lộ ra cảm giác sắp đạt thành đại đạo, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Vốn dĩ ngài còn tính đến trước khi nàng bắt được cơ hội thì cuộc đời sẽ nhấp nhô không ổn định, chịu đủ loại khó khăn, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Ngài không thể tính được cụ thể nhưng cũng vẫn nghĩ cách giúp đệ tử này vượt qua thử thách khó khăn, cuối cùng lại phát hiện một số việc không phải ngài muốn ngăn cản là ngăn cản được. Người duy nhất có thể giải quyết những chuyện này chỉ có thể là bản thân nàng.

Nếu ngài tuỳ tiện nhúng tay cũng không nhất định là có thể giúp được nàng. Ngài đã vượt qua thiên kiếp, thời gian ngài có thể ở lại phàm giới chỉ còn mấy năm nữa là đã phải phi thăng rồi. Ở lại mấy năm là muốn xem lại tình hình.

Hai năm nay ngài đã nhìn ra vài thứ, đệ tử thân truyền Chu Khởi của ngài vậy mà là kẻ cản trở việc nàng tu đạo. Điều càng làm ngài buồn bực là thiên phú của Chu Khởi rất tốt nhưng lại không có đạo tâm, nhưng khi tu luyện lại không có bình cảnh. Hai đệ tử của ngài luôn là thiếu một chút như vậy.

Trên đường về ngài còn đang nghĩ nếu tới ngày phi thăng rồi thì vẫn nên để Tiểu Bạch rời khỏi tông môn đi, Khởi Nhi sẽ không che chở nàng. Ngài không dám cho Tiểu Bạch đồ quá tốt, năng lực của nàng không bảo vệ được những thứ đồ đó.

Chỉ là không nghĩ tới lần trở về này lại nhìn thấy một cảnh tượng khác. Trên người Tiểu Bạch phảng phất đại đạo, khi ngài muốn tính vận mệnh của nàng là đã không thể tính được rồi, cái thiên cơ này bị trời đất che giấu, ngay cả ngài - người được coi như là nửa tiên nhân cũng không thể nhìn thấu.

“Có phải người đã nhìn ra điều gì rồi không sư phụ?” Bạch Xu Hoà cất tiếng nói làm gãy mạch suy nghĩ của Thanh Huyền: “Đúng là con đã trải qua vài chuyện, nhưng nói ra thì chắc sư phụ cũng nghĩ là con mê sảng thôi.”

Nếu không có đứa nhỏ trong thức hải cùng những công pháp trong đầu nàng thì chắc ngay cả nàng cũng không tin rằng bản thân đã trải qua nhiều chuyện như vậy.

“Con đã trải qua vài việc nhưng lại không biết nói thế nào cả, tạm coi nó như một giấc mơ đi, trong mơ sau khi sư phụ phi thăng không lâu con rời khỏi tông môn lang thang một mình trong giới tu luyện, một ngày nọ con bắt được cơ hội trong miệng sư phụ, hiểu được công pháp phù hợp với con.”

“Với bộ công pháp này con tu luyện tới kỳ Độ Kiếp, cứ tưởng có thể phi thăng lên tiên giới mà ai ngờ vượt qua được lôi kiếp lại nổ trên đường phi thăng.”

Nghe tới đó mí mắt Thanh Huyền chân nhân giật giật. Bạch Xu Hoà đã bỏ qua rất nhiều chi tiết trong suốt quá trình đó nhưng Thanh Huyền chân nhân có thể suy đoán được vài phần, nếu thật sự trải qua ngày đó thì những ngày nàng lang thang một mình chắc chắn sẽ cực kỳ gian khổ.

Mà tên đệ tử này của ngài tính cách cứng cỏi, đạo tâm củng cố, chỉ thiếu một cái cơ hội mà thôi, một cơ hội giúp nàng có thiên phú tu luyện. Chỉ tiếc là cơ hội không phải muốn được là được.

“Sao lại nổ?” Thanh Huyền chân nhân tiếp tục hỏi, hiển nhiên là ngài hoàn toàn tin tưởng những gì Bạch Xu Hoà đã trải qua, trong giới tu luyện thì chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Ngài đã tu luyện hơn một ngàn năm, chỉ nhận hai đệ tử, một người có thiên phú rất tốt nhưng lại không có đạo tâm là Chu Khởi. Còn một người có đạo tâm ngài cực kỳ vừa lòng nhưng lại không có thiên phú tu luyện - đệ tử ký danh. Nếu tông môn không có quy định là nàng chỉ có thể làm đệ tử ký danh thì ngài cũng tình nguyện nhận nàng làm đệ tử thân truyền.

Nhưng mà thiên phú tu luyện của nàng không tốt, nếu nhận nàng làm đệ tử thân truyền thì nàng sẽ gặp nguy hiểm, không còn đường lui nào nữa.

Bạch Xu Hoà: “Lúc đầu con nghĩ là con chết chắc rồi, nhưng khi tỉnh lại thì lại phát hiện bản thân đã tới một thế giới rất kỳ lạ. Không biết có phải do nổ làm thần hồn bị thương không mà con còn quên mất một ít chuyện quan trọng, đó chính là nguyên nhân phát nổ. Con đã trải qua tất cả là chín thế giới khác nhau, nhập vai vào những nhân vật khác nhau, trong mỗi một thế giới con đều tu luyện tới cảnh giới cuối cùng, độ kiếp cũng rất thuận lợi, chỉ là lần nào phi thăng cũng phát nổ, nửa năm trước mới về tới nơi này.”

Thanh Huyền chân nhân nghe vậy thì nhíu chặt mày lại rồi kiểm tra Bạch Xu Hoà một lượt, thấy ánh mắt kiên định không hề chịu ảnh hưởng vì sự thất bại từ chín thế giới của nàng thì cục đá trong lòng mới lơi lỏng một chút.

Đạo tâm vẫn cứng cỏi như vậy, hành trình trải qua chín thế giới giờ lại là tài sản quý giá của nàng, quả nhiên là không phải tu sĩ tầm thường nào cũng có thể so với đệ tử của ngài. Nếu nàng có thiên phú tốt thì phi thăng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Trong lúc ngạc nhiên con cũng nhớ ra nguyên nhân không thể phi thăng mà lại phát nổ giữa đường rồi.”

Thanh Huyền chân nhân bắt được trọng điểm: “Nguyên nhân là gì?” Sau đó ngài phát hiện ánh mắt của Bạch Xu Hoà hơi phức tạp thì liền nghĩ tới một khả năng: “Liên quan tới Khởi Nhi?”

“Phải.” Bạch Xu Hoà không giấu giếm, sư phụ sẽ không hại nàng, nếu không có sư phụ thì cũng không có nàng của hiện tại. Nếu sư phụ có mục đích riêng gì thì nàng cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

“Năm đại sư huynh độ kiếp vì vài chuyện không thể vượt qua lôi kiếp nên trước khi chết dưới lôi kiếp hắn đã lấy linh ra thề, thề cho con đời đời kiếp kiếp không thể phi thăng như ý nguyện.”

Vừa dứt lời sắc mặt của Thanh Huyền chân nhân đã thay đổi, hiển nhiên là tức giận: “Sao Khởi Nhi lại vẫn cứ mù quáng đến vậy chứ, nếu đứa nhỏ này có một chút đạo tâm thôi thì đã không tới mức phải bước lên con đường này rồi.”

Từ đầu ngài chỉ cho rằng Chu Khởi vẫn chưa trưởng thành, suy nghĩ còn trẻ con, cảm thấy hắn có thiên phú tốt mà người làm sư phụ như ngài lại không yêu chiều hắn ngược lại còn dành một nửa quan tâm cho Tiểu Bạch nên mới sinh lòng đố kị. Tiểu Bạch cũng là đệ tử ngài coi trọng, đơn giản là vì một ít quy củ của tông môn nên nàng mới không thể trở thành đệ tử thân truyền của ngài chứ trong mắt ngài cả hai đều giống nhau.

Thật ra ngài còn có một chút hy vọng Khởi Nhi có thể có được vài phần đạo tâm từ Bạch Xu Hoà, chỉ một chút thôi cũng được.

Không ngờ kết quả lại như vậy, chắc trong quá trình đó Khởi Nhi có không ít mâu thuẫn với Tiểu Bạch rồi. Ngài không tính ra được vì sao Khởi Nhi lại luôn luôn ngứa mắt Tiểu Bạch. Vì dù tính cách ác độc nhưng hắn lại không có chút sát tâm nào nên ngài mới mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thật sự là ngộ tính của Tiểu Bạch rất tốt, vậy mà lại có thể hoàn thiện đạo tâm trong lời nói cay nghiệt của Khởi Nhi.

Cuối cùng thì Khởi Nhi vẫn hại Tiểu Bạch, lời thề có cái giá là linh hồn không dễ phá giải như vậy, phải nói là người ngoài không thể nào ngăn cản và giải được mới đúng.

“Trừ việc lấy linh hồn ra nguyền rủa ngươi thì hẳn phải có đường rút lui nữa đúng không? Phải biết là sau khi lấy linh hồn ra thề, sau khi hoàn thành cái giá nó phải trả là hồn phi phách tán. Mà ngươi hẳn là sẽ đời đời kiếp kiếp trải qua những chuyện tương tự mà không phải là đi qua một ít thế giới kỳ lạ rồi lại vòng về đây.”

Bạch Xu Hoà tiếp tục nói: “Sư phụ đoán khá đúng, ngoài nguyền rủa con không thể phi thăng thành công thì hắn còn nói một câu nữa: nếu con cầu xin hắn, con có thể phi thăng.”

Đầu tiên là nàng sẽ không bao giờ cầu xin Chu Khởi, dù có thật sự theo ý Chu Khởi đi cầu xin hắn thì đạo tâm cũng xuất hiện vết rách, sau khi phi thăng tới được tiên giới có thể mãi mãi không thể vượt lên được, nửa bước cũng khó.

Thanh Huyền chân nhân đương nhiên là nghĩ tới điều này, lạnh lùng nói: “Đây là một lời nguyền rủa cực kỳ ác độc.”

Ngài lo lắng nhìn Bạch Xu Hoà: “Tiểu Bạch, dù trên người ngươi có loáng thoáng dấu hiệu hình thành đại đạo nhưng cũng không biết có thể tránh được lời nguyền của Khởi Nhi nữa không đây. Vi sư cũng không biết giúp ngươi như nào nữa.”

Chuyện này có ba kết quả, một, đời đời kiếp kiếp luân hồi làm như lời thề, hai, Tiểu Bạch tìm được cách hoá giải lời thề, ba, đi cầu xin Khởi Nhi, đạo tâm xuất hiện vết rách mà Khởi Nhi cũng hồn phi phách tán.

“Sư phụ không cần lo lắng, thành công hay không thì cứ phải thử mới được. Nếu kiếp này không thành thì còn có kiếp sau, luôn luôn có cách hoá giải.” Mà Bạch Xu Hoà cảm thấy kiếp này hẳn là có thể thành công.

Thanh Huyền chân nhân nghe được ít lời ngầm, chuyện thiên cơ bị che lấp chẳng lẽ có liên quan tới Tiểu Bạch? Nếu liên quan thật thì kiếp này Tiểu Bạch có thể thành công không đây? Có lẽ, có tỷ lệ thành công.

Thanh Huyền chân nhân lại hỏi về những chuyện xảy ra tròn nửa năm nay, biết Chu Khởi nghiêm túc đọc sách như vậy là vì sợ Bạch Xu Hoà học được roi pháp hắn am hiểu nhất ngài cực kỳ tức giận, tới mức sắp nở nụ cười luôn rồi.

Tên nghiệt đồ này sao lại có lòng ghen tị nặng như vậy chứ?

Tiểu Bạch không có thiên phú tu luyện mà sao hắn lại đố kỵ đến vậy chứ? Rõ ràng hắn giỏi hơn Tiểu Bạch rất nhiều, giới trẻ trong tông môn có ai không hâm mộ thiên phú của hắn? Cứ thích gây khó dễ cho Tiểu Bạch mới được cơ.

“Tiểu Bạch ngươi xuống tu luyện đi, không cần phải để ý tới đại sư huynh, chỉ cần giữ vững đạo tâm là ổn. Vi sư đi hỏi bọn thái thượng trưởng lão một chút xem có cách để giải lời nguyền này không đã.”

Thanh Huyền chân nhân biết chuyện này rất khó nhưng ngài vẫn muốn thử.

Khi Bạch Xu Hoà trở lại quả nhiên là thấy Chu Khởi chờ ở nơi đó, đợi tới khi nàng đến gần hắn nói: “Hơn nửa năm nay học được rất nhiều nha, vội vàng chạy tới thể hiện trước mặt sư phụ đến vậy? Chỉ hành vi này thôi đã không thích hợp để tu đạo rồi.”

“Sư huynh nói phải, sư phụ nói những lĩnh vực khác ta đều biểu hiện không tệ, chỉ có mỗi roi pháp là không biết gì, bảo lúc rảnh hãy đọc nhiều sách về roi pháp hơn đi.” Nói xong Bạch Xu Hoà tiến về Tàng Thư Các một bước, Chu Khởi vội vàng vọt tới bên kia: “Đừng có nghĩ tới roi pháp, gần đây ta đều phải xem.”

Hắn không tin Bạch Xu Hoà có thể hiểu rõ nội dung trong những cuốn sách nàng đã đọc.

Thấy Chu Khởi vội vã rời đi Bạch Xu Hoà cũng không đuổi theo mà trở về tu luyện, sư phụ đã trở lại, Chu Khởi sẽ không dám sai nàng làm gì nữa, nàng sẽ có thời gian tu luyện không bị ai làm phiền.

Bạch Xu Hoà dốc lòng tu luyện tất nhiều năm, sắp tới ngày Thanh Huyền chân nhân phi thăng luôn rồi. Nàng thấy nên ra ngoài rồi, cũng không thể vắng mặt trong ngày sư phụ phi thăng được, nên đi tạm biệt.

Vừa đi qua cửa động phủ của Thanh Huyền chân nhân nàng đã nghe thấy có người gọi nàng, nàng lập tức đi vào, quả nhiên là không có chướng ngại gì.

“Sư phụ.”

Thanh Huyền chân nhân khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, ngài mở mắt ra quét qua nàng một cái, vì đã biết nàng trải qua những gì nên khi thấy nàng đã đuổi kịp Chu Khởi chỉ trong ba năm ngắn ngủi ngài không khỏi ngạc nhiên cảm thán. Ngài biết với tính cách của Tiểu Bạch nhất định có thể bắt được con đường sống Thiên Đạo cho.

“Vi sư không thể áp tu vi được nữa rồi, có lẽ là hai tháng nữa sẽ phi thăng.”

Thanh Huyền chân nhân có rất nhiều lời muốn nói mà Bạch Xu Hoà cũng không xen mồm vào, chỉ lắng nghe.

“Về việc lấy linh hồn ra nguyền vi sư đã từng thảo luận với nhóm thái thượng lão quân nhưng vẫn không tìm ra cách nào hữu dụng cả.”

“Trước đây ngươi đã trải qua một ít chuyện đặc biệt, giờ tu vi lại đuổi kịp Khởi Nhi, vậy nên vi sư cũng không định nhận ngươi làm đệ tử thân truyền nữa, vi sư không ở mà ngươi lại đột nhiên thể hiện ra quá xuất sắc sẽ rất dễ có người sinh ra ý xấu. Sau khi vi sư phi thăng ngươi vẫn nên rời khỏi tông môn đi.”

Nói xong Thanh Huyền chân nhân lấy một hạt châu ra ném về phía Bạch Xu Hoà: “Đây là ẩn nấp châu, sau khi luyện có thể che giấu tu vi, tuỳ ý thể hiện cảnh giới thấp hơn tu vi thật.”

Ngài không rõ sau khi ngài phi thăng Bạch Xu Hoà sẽ gặp phải cái gì, dù nàng đã trải qua những chuyện đặc biệt, có thể có rất nhiều cách để tự bảo vệ mình nhưng ngài làm sư phụ như ngài vẫn không yên tâm. Cơ mà thật sự là ngài không áp nổi tu vi nữa rồi, chỉ cần dùng ít linh lực là đã cảm nhận được sự lôi kéo từ tiên giới rồi.

“Cảm ơn sư phụ.”

“Cho ngươi thêm một ít pháp bảo, thừa dịp chưa phi thăng hai ngày nữa vi sư sẽ xuống núi tìm một nơi giúp ngươi giấu pháp bảo đi đi, đỡ bị người ta cướp mất.” Cho nhiều như vậy là vì ngài cảm thấy tốc độ tăng tu vi của Bạch Xu Hoà sẽ không chậm, mấy thứ này sẽ có tác dụng, sau này tu vi tăng lên cũng không sợ người ta cướp mất.

Nếu Tiểu Bạch không trải qua những việc đó thì ngài lại không dám cho nhiều như bây giờ, sợ nàng không bảo vệ được, còn có thể chết vì đống pháp bảo đấy nữa ấy chứ.

Phần của Chu Khởi ngài vẫn sẽ cho không kém hơn phần của Bạch Xu Hoà. Mâu thuẫn này chỉ hai người họ mới có thể giải quyết được thôi.

Một đêm nọ Thanh Huyền chân nhân thầm đưa Bạch Xu Hoà xuống núi tìm một nơi bố trí trận pháp với cấm chế rồi để những đồ ngài cho Bạch Xu Hoà vào một nạp giới. Giấu ở đây đợi sau này nàng cần dùng thì qua lấy.

Ít nhất là sau khi rời khỏi tông môn đã.

Về phần Khởi Nhi, thật ra ngài không lo có ai làm gì hắn, tông môn rất xem trọng Khởi Nhi, sẽ bảo vệ tốt cho hắn.

Nhưng nếu Tiểu Bạch bị lộ tu vi ắt sẽ khiến tông môn nghi ngờ, có khi còn sẽ xảy ra những chuyện ngài không muốn nó xảy ra.

Công pháp Tiểu Bạch có chắc chắn không đơn giản, có khả năng gợi lên sóng to gió lớn trong giới tu luyện, nếu không còn ngài che chở thì không biết sẽ có bao nhiêu người bắt nạt Tiểu Bạch nữa, Khởi Nhi lại không đáng tin.

Bạch Xu Hoà cảm động vì những suy nghĩ cho nàng của Thanh Huyền chân nhân - sư phụ nàng, cũng có luyến tiếc, dù sao thì mới chỉ gặp lại mấy năm giờ đã phải chia lìa rồi.

“Sư phụ, ta sẽ sớm phi thăng.”

Nói xong lời này nàng đột nhiên sửng sốt, hình như những đệ tử nàng nhận lần nào cũng nói như vậy. Lúc này cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác muốn phi thăng sớm của những đệ tử đó rồi.

“Ừ, ngươi tính mọi việc sao cho giữ được tính mạng là được. Gặp chuyện không nên xúc động, cũng không cần mềm lòng với Khởi Nhi, dễ tin vào lời hắn, đúng là hắn không có sát tâm với ngươi nhưng hắn cũng không muốn ngươi sống tốt đâu. Vi sư đoán được một chút về chuyện này nhưng lại không đủ thời gian để điều tra.”

Bạch Xu Hoà ngạc nhiên: “Sư phụ đoán ra được gì nhiều?”

“Giả thuyết có khả năng nhất là ân oán từ kiếp trước, sự căm ghét của Khởi Nhi dành cho ngươi là bẩm sinh, hồi trước nó đã ghét ngươi từ cái nhìn đầu tiên nhưng không muốn lấy tính mạng của ngươi mà lại không muốn ngươi sống tốt, rất có thể là do kiếp trước các ngươi có mâu thuẫn gì đó.”

Còn mâu thuẫn gì thì thật sự là ngài cũng không thể tính ra, mà đây cũng chỉ là một trong những giả thuyết.

Nguyên nhân không tính ra được chủ yếu là trên người hai người không có bất cứ thứ gì ràng buộc cả, dù kiếp trước bọn họ thật sự có hận cũ thì nhất định không phải là do Tiểu Bạch làm gì Khởi Nhi. Nếu kiếp trước là Tiểu Bạch thiếu Khởi Nhi thì kiếp này Tiểu Bạch sẽ không còn đường sống nào cả, dù là báo thù hay báo ân, nếu kiếp trước Tiểu Bạch thiếu Khởi Nhi thì kiếp này kiểu gì Tiểu Bạch cũng sẽ phải trả lại.

Bạch Xu Hoà cảm thấy giả thuyết này đúng thật là có khả năng xảy ra, nàng luôn thấy bản thân còn một đoạn ký ức nữa bị phong ấn, có lẽ phải chờ tới ngày thật sư phi thăng thì mới có thể nhớ lại được.

Thật ra là Thanh Huyền chân nhân chia đôi những đồ mình có cho Bạch Xu Hoà và Chu Khởi.

Ngoài mặt Bạch Xu Hoà chỉ có vào món pháp bảo chính là những cái pháp bảo nàng đã từng có. Thanh Huyền chân nhân biết Chu Khởi ghen tị rất nặng nên chuyện chia bảo bối nhất định không thể tiết lộ cho hắn được rồi.

Chu Khởi rất vui vẻ, cầm nạp giới tươi cười ấm áp như gió xuân, hoàn toàn khác với kẻ mồm miệng độc ác khi ở trước Bạch Xu Hoà.

Ngày thứ hai sau khi Thanh Huyền chân nhân phi thăng Chu Khởi tới trước mặt Bạch Xu Hoà lắc qua lắc lại, cả mặt đều là vẻ ác ý.

Bạch Xu Hoà cũng nhớ tới Chu Khởi báo với tông môn nàng trộm bảo bối của sư phụ, làm nàng suýt thì bị phế tu vi.

“Tu vi kém cỏi của ngươi căn bản là không giữ nổi pháp bảo, lỡ bị người ta nhìn thấy sẽ khiến người ta sinh lòng tham đó, giao ra đây để sư huynh bảo quản đi. Với cả với tốc độ tu luyện của ngươi thì chắc cả đời này cũng không có cơ hội sử dụng được những pháp bảo cao cấp như này đâu ha.”

Bạch Xu Hoà: “Đại sư huynh, ta có thể bảo quản được chúng, chỉ cần ta không ra ngoài thì sẽ không có người cướp với ta.”

“Ngươi cũng không thể không ra ngoài cả đời đúng không? Nghe lời, lấy ra đây để sư huynh bảo quản giúp ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời là sư huynh sẽ che chở ngươi cả đời.”

Bạch Xu Hoà tỏ vẻ do dự, trong lòng Chu Khởi mừng thầm, đúng là sư muội đáng ghét này phải ngoan một chút mới đáng yêu. Giờ sư phụ đã phi thăng không còn ai che chở nàng, giờ không dựa vào vị đại sư huynh là hắn thì nàng còn có thể dựa vào ai?

“Ta sợ bị người ta cướp nên đã giấu bảo bối đi rồi, hay sư huynh xuống núi lấy cùng ta đi?”

Chu Khởi nhớ tới gần đây đúng là Bạch Xu Hoà đã xuống núi rất nhiều lần thì hơi buồn bực, đáng lẽ hắn nên đi theo mới phải.

Nhưng giờ cũng không muộn, nhìn bộ dạng yếu đuối của Bạch Xu Hoà hắn đạt được cảm giác thoả mãn cực lớn. Thiên phú kém như vậy sao có thể xứng với sự coi trọng ngang hắn của sư phụ đâu? Còn hờ hững với đại sư huynh, giờ biết hắn là đại sư huynh rồi hả?

“Được rồi đi thôi, giờ chúng ta đi lấy ngay đi, lỡ như vị trí ngươi giấu không tốt bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ?” Chu Khởi lộ ra một nụ cười lương thiện như một đại sư huynh thật sự đang quan tâm sư muội, ít nhất là người bên ngoài thấy thế.

Rất nhiều người trong tông môn vừa hâm mộ vừa ghen ghét Chu Khởi, nhưng khi thấy hắn đều phải gọi một tiếng đại sư huynh.

Nguyên nhân chính là mới hai mươi mà Chu Khởi đã là Nguyên Anh, trong thế hệ đó không ai có thể địch nổi trong hắn cả.

Bạch Xu Hoà cùng Chu Khởi xuống núi, càng đi càng lệch.

Sư phụ phu thăng rồi, cuối cùng nàng cũng có thể dạy dỗ Chu Khởi một lượt rồi. Ngày nào cũng lắc qua lắc lại trước mặt nàng như con lật đật ấy, nếu không nể mặt sư phụ thì lúc trước nàng đã đánh hắn tới mức cha mẹ không nhận ra rồi.

Tới nơi hẻo lánh Bạch Xu Hoà trộm ném một trận bàn ra, Chu Khởi còn đang mải nhìn xung quanh như xem nơi nào hợp để giấu đồ, thần thức vẫn còn đang rà quét lung tung, hắn không tin Bạch Xu Hoà có thể giấu tốt.

Quả nhiên nàng vẫn cần dựa vào đại sư huynh là hắn.

“Giấu ở chỗ nào?”

Chu Khởi vừa dứt lời đã cảm thấy thân thể trầm xuống, một hơi thở mạnh mẽ ngăn lại linh hồn hắn, cả người đều không nhúc nhích được.

Chu Khởi biến sắc, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có cường giả mai phục ở nơi này nhắm vào hắn? Vì sự phụ phi thăng nên muốn giết người cướp của?

Đối mặt với kẻ mạnh như vậy làm Chu Khởi luống cuống tay chân.

Chương kế tiếp