Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 137: Trở về thế giới cũ (xong)
“Sao lại thế này?” Vì bị hơi thở mạnh mẽ áp chế nên Chu Khởi không nhịn được hét ra tiếng, còn ngẩng đầu nhìn về phía Bạh Xu Hoà theo thói quen.

Khi nhìn thấy Bạch Xu Hoà đồng tử của hắn bỗng co rụt lại, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi.

Sao lại như vậy được?

Sao con sư muội ngu như lợn của hắn lại không bị hơi thở mạnh mẽ kia áp chế mà vẫn yên ổn đứng đó?

“Ngươi…” Chu Khởi vừa định nói gì đó thì Bạch Xu Hoà đã áp chế linh hồn hắn phát nữa, nhưng mà đây đều do nàng sai đứa nhỏ trong thức hải nàng làm chứ thân thể hiện tại không thể chịu đựng được linh hồn mạnh mẽ của nàng, vậy nên chỉ có thể thông qua đứa nhỏ mà thôi.

Lại bị áp chế một lần nữa khiến cho Chu Khởi không thể đứng thẳng nổi, hắn đang dùng hết sức chịu áp lực vậy nên cũng không rảnh đi quan sát Bạch Xu Hoà, chỉ cảm thấy có thể là hơi kỳ quặc, chỉ áp chế người đã tới cảnh giới Nguyên Anh như hắn.

Hắn đã từng vào vài bí cảnh rất đặc biệt, không cho người từ kỳ Nguyên Anh trở lên đi vào, chỉ cho người dưới kỳ Nguyên Anh hoạt động, hay nơi này cũng vậy? Hắn dồn lực xuống chân muốn nâng lên di chuyển ra bên ngoài.

Rời khỏi nơi quỷ quái này trước đã, trong lòng hắn rất buồn phiền, vậy mà lại bị Bạch Xu Hoà nhìn thấy tình cảnh khó khăn nhất. Hắn là thiên tài, không phải loại người mà phế vật tu luyện như nàng có thể chế giễu.

Bạch Xu Hoà áp chế linh hồn một lần nữa làm Chu Khởi hoàn toàn không thể đứng nổi, đầu gối đập mạnh trên mặt đất kêu bùm một cái, nghe mà đau giùm. Nhưng mà thân thể của tu sĩ kỳ Nguyên Anh khá khoẻ mạnh, chút tiếng vang này vẫn chưa đủ để tạo vết thương quá lớn cho đầu gối hắn đâu.

Chu Khởi vẫn thấy hơi đau nên đã hừ một tiếng, hắn không cam lòng muốn cố đứng lên lần nữa, lúc này giọng nói của Bạch Xu Hoà lại vang lên trên đầu hắn: “Không cần phí sức nữa đâu đại sư huynh, chỉ cần ta chưa muốn ngươi đứng lên là ngươi sẽ không bao giờ đứng lên được đâu.”

Chu Khởi sửng sốt trơ mắt nhìn hơi thở khủng bố kia chạy tới trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao - Bạch Xu Hoà. Bộ dạng lúc này của hắn thật giống như là hắn đang quỳ cầu xin Bạch Xu Hoà, điều này khiến hắn cực kỳ nhục nhã.

Sao có thể? Tên phế vật này làm gì có tư cách đứng trước mặt hắn? Chu Khởi nghiến chặt răng, hắn không tin.

“Xem ra đại sư huynh cực kỳ không phục nha.”

Chu Khởi không nói gì, sự kinh thường và không cam lòng như ngọn lửa nhộn nhạo trong mắt hắn, hắn vẫn không tin là Bạch Xu Hoà có thể làm hắn không cử động được, hơn nửa là nàng cấu kết với ai đó tới giúp nàng làm việc này.

“Đại sư huynh, chúng ta lại đấu một trận đi, nếu ngươi đồng ý ta sẽ cho ngươi đứng lên.”

Biểu hiện của Chu Khởi rõ ràng là không tin người làm hắn không đứng dậy được là nàng, dù nàng có đánh hắn một trận thì cũng chẳng có tác dụng gì, hắn sẽ còn chế giễu nàng tìm người giúp, không thể tổn thương được lòng tự trọng của hắn.

Chỉ cho hắn có thể cử động rồi bọn họ lại đấu một trận, trong lúc đấu lại đánh hắn một trận thì mới có thể đả kích Chu Khởi. Trận đấu này vẫn phải cho Chu Khởi để hắn sáng mắt ra.

Chu Khởi nghe được Bạch Xu Hoà nói thì cười khinh bỉ: “Ngươi vẫn không biết tự lượng sức như trước, nghĩ có chỗ dựa là có thể đánh bại ta với chút tu vi ít ỏi của ngươi? Đừng mơ giữa ban ngày nữa, ngươi chỉ muốn mượn lực bên ngoài để làm nhục ta mà thôi.”

Biết Bạch Xu Hoà nhờ vả bên ngoài khiến sự nhục nhã trong lòng Chu Khởi giảm đi rất nhiều. Một phế vật chỉ biết nhờ vả người khác thì dù có đánh bại được hắn thì cũng thế thôi.

“Đại sư huynh có muốn đánh thêm vài trận không?”

Bạch Xu Hoà đã thu lại hết áp chế từ linh hồn Chu Khởi, Chu Khởi cảm nhận được bản thân đã tự do thì vội vàng đứng lên, còn không quên phủi phủi tro bụi trên quần áo, có vẻ không để ý gì cả, xem ra là khinh thường việc đấu với nàng.

Nhưng sự nhục nhã hôm nay vẫn khiến Chu Khởi thầm buồn bực: “Nếu ngươi ngứa đòn thì hôm nay sư huynh sẽ dạy ngươi cái gì là khiêm tốn, cái gì gọi là ảo tưởng sức mạnh phải trả giá bằng những vết bầm tím. Cũng cho ngươi biết phế vật mãi mãi là phế vật mà thôi, có tu luyện chăm chỉ thế nào cũng kém hơn thiên tài.”

Chu Khởi lấy ra cây roi của chính mình, không ngờ Bạch Xu Hoà cũng lấy ra một cây roi, đẳng cấp còn ngang với cây roi của hắn, phải nói là không thể so sánh.

Nhưng hành động của Bạch Xu Hoà lại chọc giận hắn.

“Không biết tự lượng sức.”

Bạch Xu Hoà đã từng ở thế giới này mấy ngàn năm, sao có thể không biết roi pháp đây? Với cả sư phụ cũng đã để lại một công pháp về roi, ngày ngày đứa nhỏ trong thức hải của nàng đều đang luyện tập nó nha.

Đứa nhỏ chính là nàng, đứa nhỏ làm được cái gì thì nàng cũng làm được cái đó và ngược lại.

Khi Chu Khởi vung một roi tới Bạch Xu Hoà nhẹ nhàng tránh qua một bên, nơi nàng vừa đứng in một vết dài dữ tợn, ngay lập tức bụi đất bay đầy trời, vết cắt ngọt như bị dao sắc cứ qua da thịt, có thể thấy Chu Khởi không hề nương tay.

Nhân lúc Chu Khởi còn đang sửng sốt Bạch Xu Hoà trả đúng chiêu vừa rồi cho hắn, khi tiếng xé gió chói tai bay tới trước mặt Chu Khởi mới bừng tỉnh. Thần thức hắn vẫn đang rà quét xung quanh nhưng vẫn không tìm được người giúp Bạch Xu Hoà.

Vậy nên vừa nãy là nàng tự tránh roi.

Dựa vào số linh lực trên mũi roi trước mặt hắn có thể đoán được tu vi của nàng không kém hơn hắn, thậm chí hắn còn không tìm được sơ hở trong chiêu này. Nói cách khác, hắn không thể tránh đòn tấn công nhẹ nhàng như Bạch Xu Hoà.

Trong lòng Chu Khởi dấy lên hoảng loạn, không thể! Sư muội ngu xuẩn của hắn là phế vật, sao có thể mạnh hơn hắn được? Nhất định là ảo giác, nhất định là có người ở sau giúp nàng.

Chu Khởi không ngừng tự thôi miên bản thân, đồng thời tránh khỏi đòn tấn công của Bạch Xu Hoà, có lẽ là sự không cam lòng đã giúp hắn tránh được, chỉ là tư thế tránh khá khó khăn.

Lúc này trên mặt Chu Khởi đã không còn vẻ bình tĩnh như trước, thay vào đó là nỗi tức giận ngút trời.

Hắn giơ roi lên rót linh lực vào rồi lại chủ động tấn công. Đòn tấn công lúc nãy hơn nửa là nàng thừa dịp hắn không chú ý nên mới ăn may, lại còn có một cường giả thần bí ở trong tối giúp nàng nữa. Sao một kẻ phế vật lại có thể trốn được roi của hắn chứ?

Phải biết là đòn tấn công vừa rồi hắn không dùng hết sức thì cũng đã dùng tới tám phần, không hề nương tay.

“Sư muội, ta nên nghiêm túc rồi, việc chọc giận ta chẳng có gì tốt đối với ngươi cả. Sư phụ đã phi thăng nên chỉ có đại sư huynh như ta mới có thể dạy dỗ ngươi mà thôi, miễn cho ngươi không biết trời cao đất dày.”

Hai người đều không muốn dừng lại.

Bạch Xu Hoà chỉ chờ lúc này, đòn tấn công của Chu Khởi tới thì nàng nhẹ nhàng né tránh. Tu vi của nàng không kém hơn Chu Khởi, hơn nữa linh hồn cũng đã gần thành tiên, Chu Khởi có nhanh tới đâu thì tronng mắt nàng cũng đầy sơ hở, chuyện phá chiêu dễ như ăn ăn kẹo ấy.

Chu Khởi tự cho là có thể quất một roi vào cổ tay nàng mà không biết nàng đã quấn roi vào cổ tay hắn trước rồi, còn dùng linh lực đánh mạnh vào nữa, Chu Khởi ăn đau rú lên một tiếng, muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi. Cả cánh tay đều bị cây roi như rắn độc quấn chặt lấy, đầu nhọn ghim sâu vào thịt, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Sư huynh thấy thế nào? Sư phụ cũng đã nói năng lực học tập của ta không tồi nha, sư huynh cảm thấy chiêu này nên giải thế nào?”

Thấy Chu Khởi đã không cam lòng còn phẫn hận, Bạch Xu Hoà rút roi ra: “Có vẻ như sư huynh không phục lắm thì phải, vậy tiếp tục nhé.”

Chu Khởi liếc qua cánh tay đang đổ máu ròng ròng một cái rồi xử lý qua loa xong lại tiếp tục tấn công. Hắn không tin, sao nàng lại mạnh đến thế? Nhất định là không đúng ở đâu rồi, sao nàng có thể mạnh đến vậy được.

Rõ ràng nàng không có thiên phú tu luyện, có tài năng học tập tốt thì có tác dụng gì? Trong giới tu luyện không xem thiên phú tu luyện thì xem cái gì? Không có thiên phú thì dù có tốt ở những lĩnh vực khác cũng vô dụng.

Đối mặt với đòn tấn công của Chu Khởi Bạch Xu Hoà chỉ thấy toàn sơ hở, bộ dạng không cam lòng của Chu Khởi cũng khiến nàng mất hứng, không muốn dây dưa thêm nữa.

Hắn tấn công một lần nàng phá chiêu một lần, tiện tay còn đánh một cái.

Chỉ lát sau trên người Chu Khởi đã đầy rẫy vết lằn roi, quần áo tràn ngập tiên khí cũng bị nàng quất cho rách tung toé.

Khi Chu Khởi tấn công về phía cổ nàng Bạch Xu Hoà chỉ tuỳ tiện di chuyển sang bên cạnh một bước đã nhẹ nhàng tránh được rồi, thuận tiện xoay tay phóng roi bay về phía đầu Chu Khởi, ngọc quan rách nát, đầu tóc Chu Khởi bay tứ tung, trên mặt cũng có thêm một vết roi.

Trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhìn chằm chằm Bạch Xu Hoà với ánh mắt cực kỳ tức giận, lâu vậy rồi mà hắn vẫn không thể phát hiện ra kẻ thần bí nào cả. Nhìn nàng tránh khỏi đòn tấn công của mình như đi dạo hắn tức điên lên, ngụm máu hắn vừa phun ra không phải vì những vết thương Bạch Xu Hoà mang lại (nàng còn chưa đủ sức làm hắn hộc máu đâu) mà là do tức tới mức máu trào ngược lên cổ họng.

Tới lúc này thì Bạch Xu Hoà nghĩ Chu Khởi hẳn là tin chuyện nàng rất mạnh rồi.

Chu Khởi không còn chút ý chí chiến đấu nào nhưng đôi mắt vẫn lộ ra vẻ không cam tâm. Chuyện khiến nàng khó hiểu là tới lúc này rồi thì Chu Khởi hẳn là ghét cay ghét đắng nàng đi, nhưng sao hắn lại không lộ ra chút sát ý nào cả?

Bất cứ ai gặp tình cảnh này cũng sẽ hận nàng tới mức muốn giết chết nàng ngay và luôn chứ nhỉ?

“Ta không biết ngươi học được mấy trò bàng môn tà đạo từ đâu để có thực lực như hiện tại nhưng ngươi tu luyện con đường không chính quy, thích đi tắt như vậy thì không bao giờ có thể thành tiên được, chỉ có thể thành ma mà thôi.”

Bạch Xu Hoà đã sớm biết khả năng mồm mép của Chu Khởi, người khác nói gì không hợp ý hắn là hắn sẽ có cả trăm lý do để cãi lại, hơn nữa còn không chịu tiếp thu lời của người khác, cảm thấy bản thân luôn là người đúng.

Nàng lười giải thích, hôm nay đã dạy dỗ lại Chu Khởi một trận chắc hắn cũng đã biết là giờ nàng không còn yếu rồi. Chu Khởi vẫn còn mạnh miệng không muốn thừa nhận nhưng nhìn bộ dạng tức hộc máu lúc nãy của hắn là nàng biết trong lòng hắn đã tin vào chuyện này rồi.

“Sư huynh, ngươi đã ghét ta như vậy rồi thì sao lại không nghĩ tới việc giết chết ta nhân lúc ta còn yếu vậy?”

Chu Khởi nghe vậy thì sửng sốt: “Ta giết ngươi làm gì? Ngươi chỉ là phế vật không có thiên phú tu luyện, trong mắt ta ngươi còn không bằng con kiến, mà ta lại không có hứng thú với việc giẫm chết một con kiến.”

“Nhưng sư huynh lại luôn thích nói nhưng lời làm tổn thương ta, muốn làm ta từ bỏ chuyện tu đạo, chẳng lẽ những điều đó không phải sư huynh đang giẫm ta? Dù ta có làm gì thì ngươi cũng sẽ nói vài câu không hay, luôn cho rằng ta không thể thành công.”

“Sư phụ khen ta có tài học tập thì ngươi lại nói uổng có tài học tập nhưng lại không có thiên phú tu luyện thì có ích gì đâu?”

“Sư phụ khen ta có đạo tâm thì ngươi lại nói đạo tâm là đạo tâm, thiên phú tu luyện là thiên phú tu luyện, trên còn đường này thiên phú tu luyện là quan trọng nhất, chăm chỉ nữa cũng thế thôi.”

Chu Khởi nhảy vào miệng Bạch Xu Hoà: “Ta nói sai chắc? Trong giới tu luyện có không ít người có tài học tập nhưng lại không có thiên phú tu luyện, bọn họ không trở thành một trong hàng ngàn con kiến rồi cuối cùng hoá thành nắm đất vàng hay sao?”

“Còn cả đạo tâm, nếu thật sự chỉ dựa vào đạo tâm mà lại không có thiên phú tu luyện thì sao có thể tu luyện tới cuối được? Ta chỉ toàn nói thật, việc gì ngươi phải tự lừa dối bản thân không tin vào những lời đó?”

Bạch Xu Hoà bị màn giảo biện này làm cho tức tới mức bật cười, lời của Chu Khởi đúng thật là có chút lý lẽ nhưng liên quan quái gì tới hắn? Muốn khuyên người khác cũng không phải khuyên như vậy, hơn nữa những câu làm tổn thương lòng tự trọng của người khác kia thật sự là lời khuyên hả? Chỉ cần là người yếu ớt một chút là đã có thể uể oải không phấn chấn cả đời rồi, còn không trở thành người bình thường được ấy chứ.

“Nhưng phế vật là ta lại tránh được tất cả các đòn tấn công vừa rồi của ngươi, mà ngươi thì sao, còn không tránh nổi một roi, chuyện này nên giải thích thế nào nha? Hình như nó đã chứng minh lời của sư phụ là đúng phải không nhỉ, dù ta không có thiên phú tu luyện nhưng lại có tài hiểu biết thì Thiên Đạo vẫn sẽ cho ta một con đường sống, khi ta bắt được nó, ta vẫn có thể bước vào con đường tu luyện.”

Chu Khởi lại bắt đầu ngang ngược, bộ dạng quần áo tả tơi, tóc tai xõa sợi của hắn lúc này càng như một kẻ điên không biết lý lẽ: “Ai biết là ngươi bắt được cơ hội hay học thứ bàng môn tà đạo gì đó. Có thể thành tiên hay không còn phải nhìn về tương lai. Theo ta thì hơn nửa là không được, ngươi học quá nhanh, cảnh giới không vững chắc, dù có tu luyện tới lúc độ kiếp thì cũng sẽ bị thiên kiếp đánh thành cát bụi mà thôi.”

“Dù có thế nào thì vừa rồi sư huynh vẫn bị ta đánh một trận, mong sư huynh sau này không cần hở ra là nói mấy câu như ngu như lợn trước mặt ta. Thật ra thì tổng thể ta không hề ngu ngốc, ngược lại còn thông minh hơn sư huynh rất nhiều, chỉ thiếu đúng thiên phú tu luyện mà thôi. Giờ tu vi của ta không yếu hơn sư huynh, vậy nên ngươi cũng không có tư cách mắng ta ngu. Nhưng ta lại có thể mắng sư huynh ngu nha.”

Ngực Chu Khởi trào ra mùi hương tanh ngọt, sư muội ngu ngốc này đúng là quá đáng ghét, nàng dám nói hắn ngu xuẩn? Nếu ngu thì hắn có thể tu luyện tới Nguyên Anh khi mới hơn hai mươi tuổi, được cả thế hệ trẻ của tông môn gọi một tiếng Chu sư huynh chắc?

Nhưng lúc nãy thật sự là hắn đã bị nàng đánh không thể chống trả được, Chu Khởi nghiến chặt răng, cảm thấy hôm nay cực kỳ u ám.

“Sư huynh, sở trường của ngươi là roi pháp, cơ mà ta cũng làm được nha, có muốn ta chơi một lần nữa cho ngươi xem không? Tuy thời gian luyện tập khá ngắn nhưng ta thấy cũng khá hoàn hảo rồi, cơ mà dù sao thì đó cũng chỉ là ý kiến chủ quan của ta, sư huynh luyện tập roi pháp nhiều năm như vậy hay nhận xét cho ta một chút đi.”

Gương mặt tuấn tú của Chu Khởi đã nứt vỡ, muốn nói ngươi ngu như vậy sao học hết tất cả roi pháp - sở trường của hắn được. Nhưng lời vừa tới răng cửa hắn đã nuốt xuống, vừa nãy khi đánh nhau đúng là hắn không tìm được bất cứ sơ hở nào trong các đòn tấn công của nàng.

Nhìn bộ dạng bây giờ của hắn là biết hắn đã phải tránh né vất vả thế nào.

Bạch Xu Hoà mặc kệ Chu Khởi có đồng ý hay không, bắt đầu múa roi. Trong quá khứ Chu Khởi luôn nói một ít lời tổn thương lòng tự trọng người khác trước mặt nàng, giờ nàng cũng muốn cho Chu Khởi xem xem hắn có thể nhìn thấy sơ hở trong màn múa roi của nàng không.

Pháp bảo chính của Chu Khởi là roi, công pháp chủ đạo cũng là roi pháp, dù sao thì hắn cũng đã luyện mười mấy năm mà nàng lại mới luyện được vài năm, chắc Chu Khởi sẽ cảm thấy nàng không bằng hắn ha? Nên khi nhìn thấy những gì nàng học được hắn sẽ cực kỳ tức giận nha.

Loại người có tính kiêu ngạo tự đại, khinh thường người khác như hắn thì cứ làm tổn thương tự tôn của hắn là được rồi.

Nàng vẫn rất là tò mò vì sao Chu Khởi ghét nàng tới vậy nhưng lại không bao giờ muốn giết nàng đâu? Giữa nàng và Chu Khởi thật sự có ân oán từ kiếp trước nên kiếp này hắn mới ngứa mắt nàng đến vậy?

Sư phụ không tính được ân oán giữa bọn họ. Nàng cho bé con đi tính cũng chẳng tính được gì, thiên cơ bị che giấu rất tốt nha.

Không nghĩ nữa, Bạch Xu Hoà bắt đầu nghiêm túc múa roi. Vì để Chu Khởi biết nàng thật sự học được không tệ nàng đã tập trung cao độ múa ra bộ roi pháp hoàn hảo nhất cho hắn xem.

Sau khi múa xong Bạch Xu Hoà thu lại roi, nhìn về phía Chu Khởi.

Thấy bộ dạng gần như điên cuồng, trong mắt tràn ngập vẻ không tưởng tượng được của hắn thì cuối cùng nàng cũng hài lòng.

Bên môi Chu Khởi còn vương lại vết máu tươi mới, chắc trong lúc nàng múa hắn lại nôn ra vài ngụm rồi.

“Sư huynh thấy thế nào? Có sơ hở gì không? Thời gian ta luyện tập roi pháp khá ngắn, có gần ba năm à, vẫn kém hơn thời gian luyện tập của sư huynh nhưng ta vẫn luôn thấy chiêu thức của mình đã hoàn hảo lắm rồi. Giờ sư phụ lại phi thăng rồi, vậy nên sư huynh có ý kiến gì muốn đóng góp không?” Gương mặt Bạch Xu Hoà bình thản, nhưng trong mắt lại có một chút hiếu học, khiến Chu Khởi tức đến mức sắp nổ phổi, giả vờ cái gì mà giả vờ? Không phải chỉ là muốn chọc tức hắn thôi à?

Chu Khởi tức tới mức sắp nổ phổi, nghiến chặt răng, lại không thể nói ra câu gì khó nghe. Vì hiện giờ hắn thật sự không thể mắng nàng ngu như lợn nữa.

Nhìn màn múa roi hắn tự thẹn không bằng. Nàng quả thật đã học được rất nhiều trong lĩnh vực roi pháp.

“Núi cao còn có núi cao hơn, trên đời này không có chiêu thức nào là hoàn hảo cả. Ngươi đừng nghĩ roi pháp của ngươi đã là hoàn hảo nhất, không có ai địch nổi, ở trước mặt người có tu vi cao hơn ngươi thì vẫn đầy sơ hở mà thôi, người ta có thể giết ngươi dễ như ăn kẹo ấy. Có thời gian rảnh đi nghiên cứu mấy thứ bàng môn tà đạo đó thì sao không cố gắng tăng tu vi của mình lên đi.”

Bạch Xu Hoà gật gật đầu, hình như là đã nghe hiểu: “Sư huynh nói đúng, núi cao còn có núi cao hơn, không có chiêu thức nào là hoàn hảo cả. Vì ở trước mặt tu sĩ mạnh hơn mình thì con kiến có khống chế, làm cho chiêu thức hoàn hảo đến đâu mà tu sĩ chỉ cần giơ một ngón tay lên đã giết chết được con kiến rồi, chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực cả.”

“Với cả, ta nghĩ những chiêu thức đó chắc không thắng được những tu sĩ mạnh thật sự đâu, cơ mà dùng để đánh bại sư huynh thì vẫn dư dả.”

Nếu thành công nhìn thấy Chu Khởi trợn trừng con mắt đỏ au thì Bạch Xu Hoà đã hoàn thành mục đích rồi.

Trong thời gian ngắn Chu Khởi chắc sẽ không còn nói nàng ngu như lợn nữa, nhiều nhất là nói nàng đi học mấy thứ linh tinh, thích đi đường tắt, không thể lâu dài, không thể đi qua cửa ải của Thiên Đạo được. Nàng cũng không so đo, có thể qua được cửa ải kia không thì phải xem tương lai.

Kiếp này nàng muốn độ kiếp trước Chu Khởi, phi thăng trong ánh mắt không thể tin tưởng được của hắn. Vì lần này nàng thật sự nắm chắc, nếu còn chưa phá vỡ được lời nguyền của Chu Khởi nữa thì sự nỗ lực ở chín thế giới khác của nàng đúng là quá uổng phí rồi.

Sau khi bị Bạch Xu Hoà đuổi theo đánh một trận Chu Khởi ít nói hơn rất nhiều, dù trong lòng có vô số từ ngữ muốn mắng nàng thì hắn cũng không dám.

Nàng học được lối tắt, vậy nên cũng không thể nói là nàng ngu được.

Vừa nãy nàng đã múa sở trường của hắn một lần, đúng thật là một cái tát đau điếng vào mặt hắn, tức chết mất.

“Sư huynh, ta phải rời tông môn.” Giọng nói của Bạch Xu Hoà đột nhiên vang lên, khiến Chu Khởi tạm thời quên việc mình vừa bị nàng đuổi theo đánh một trận.

“Đi đâu?”

“Đi lang thang khắp giới tu luyện, giới tu luyện lớn như vậy ta không nên cứ ở mãi trong tông môn đúng không? Giờ ta đã có thể tự bảo vệ mình rồi, không có vấn đề gì. Sư phụ đã nói ra ngoài rèn luyện nhiều hơn là chuyện tốt, có lợi cho tu luyện trong tương lai.”

Chu Khởi lại không nhịn được mà nói: “Chỉ bằng chút tu vi này mà ngươi đã tự mãn đến thế rồi? Ngươi đừng tưởng Nguyên Anh mạnh thế nào, còn kém hơn tu sĩ có tu vi cao thật sự nhiều lắm. Quả thật là không đủ nhìn nữa! Sau khi ra khỏi đây đủ các loại tình huống giết người cướp của, có khi hôm nào đấy ta lại nghe được tin ngươi bị người giết hay đi ra ngoài nhìn thấy những thứ trên người ngươi ở trong tay người khác.”

Tóm lại trong các câu của Chu Khởi toàn là khinh thường, như kiểu Bạch Xu Hoà ra ngoài là kiểu gì cũng bị người ta giết rồi cướp của ấy.

“Sư huynh, hồi nhỏ ngươi thường bị đánh hả? Bị tát nhiều nhất hả? Nếu không thì trước khi đi ta lại đấu với sư huynh vài trận đi, nói thật là mới đánh sư huynh một trận như này ta thấy vẫn chưa đủ, ngươi đúng là không biết nói chuyện đấy, câu nào cũng làm ta ngứa tay.”

Sắc mặt Chu Khởi cực kỳ khó coi: “Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đừng có nghĩ hôm nay thắng được ta là sau này cũng như vậy. Ngươi cứ chờ coi, lần gặp mặt tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy đâu. Lúc nãy thua trong tay ngươi chỉ vì mấy năm nay ta không chú tâm vào chuyện tu luyện nên mới bị ngươi vượt mặt, không thì thứ bàng môn tà đạo này của ngươi sao có thể vượt mặt ta, lại còn thắng ta được?”

“Sư huynh, tục ngữ nói rất đúng, dù ngươi có thiên phú tu luyện tốt nhất nhưng nếu không nỗ lực thì cũng sẽ dần trở nên tầm thường mà thôi, xem ra sư huynh cũng khá tự cao nha.” Bạch Xu Hoà tiếp tục nói, câu nào cũng làm Chu Khởi tức chết: “Ta biết phàm giới có một quyển sách tên là Thương Trọng Vĩnh, mà ta vẫn còn nhớ rõ nội dung của nó, không biết là sư huynh có muốn nghe một chút hay không? Thôi vẫn nên nghe đi, để ta ngâm nga cho ngươi nghe.”

Sau khi nghe Bạch Xu Hoà ngâm nga Thương Trọng Vĩnh xong đầu Chu Khởi như muốn nổ tung.

“Sư huynh, đột nhiên ta hiểu được vì sao ngươi không nghĩ tới chuyện giết chết ta rồi.” Bạch Xu Hoà nhìn Chu Khởi bằng đôi mắt cao ở trên thiên hạ: “Không có kẻ nào cũng có hứng đi giết chết một con kiến cả, chỉ thấy không thú vị mà thôi. Một con kiến có nhảy nhót hung hăng đến đâu thì trong mắt con người thì lại không đau không ngứa, hình như cũng không cần phải ra tay cho lắm. Sư huynh, ngươi có thích nhìn cảnh lũ kiến vội vàng chuyển nhà ngày mưa không? Chắc là sẽ không để ý nhỉ. Con kiến nhỏ liều mạng cõng một hạt luôn tiến về phía trước, nhưng kết quả vẫn là bị nước mưa cuốn đi, hẳn là tuyệt vọng lắm ha?”

“Ngươi muốn cút thì cút nhanh đi, đừng có cái kiểu học được chút đường ngang ngõ tắt rồi ra oai trước mặt ta. Sư muội, ngươi hãy nhớ kỹ điều này, hôm nay ngươi có thể đánh bại ta những không có gì là mãi mãi cả. Với cả tu tiên không dễ dàng như vậy, dù là thiên tài thì cũng phải dùng rất nhiều năm, còn phải trải qua đủ loại thử thách. Ngươi cứ ngủ quên trên chiến thắng như vậy thì e là đại đạo khó thành.”

“Sư huynh có muốn cược một ván không? Nếu ta độ kiếp trước ngươi thì ngươi phải luyện hoá pháp bảo bản mạng, cắt đứt quan hệ với nó.”

Chu Khởi nhíu mày: “Cuối cùng là ngươi muốn làm gì?”

“Sư huynh sợ à?”

“Sợ cái gì, đường đời còn dài, ai độ kiếp trước còn chưa biết được đâu.” Hắn không tin mình liều mạng tu luyện lại độ kiếp sau Bạch Xu Hoà được, lúc trước là hắn không chú tâm vào chuyện tu luyện nên mới để nàng vượt mặt.

“Vậy nếu ngươi thua thì sao đây?”

“Sư huynh muốn thế nào?”

Chu Khởi nở nụ cười nhẹ: “Nếu ngươi thua, ngươi phải từ bỏ con đường tu đạo.”

“Được.”

Bạch Xu Hoà nói xong thì cười rời đi. Lúc nãy Chu Khởi vậy mà lại không nói nếu thua là phải cầu xin hắn. Nhưng màng đoán nếu nàng thật sự thua và chủ động từ bỏ con đường tu đạo là kiểu gì Chu Khởi cũng sẽ làm trò, hỏi nàng có muốn tiếp tục tu luyện không, muốn thì cầu xin hắn nha.

Đừng nói nữa, nàng thật sự hiểu vị đại sư huynh của nàng lắm.

Chu Khởi nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, mắt trừng trắng: “Đừng nghĩ có thể rời đi nhẹ nhàng như vậy.”

Đương nhiên Bạch Xu Hoà biết Chu Khởi sẽ không ngừng làm xiếc. Nàng không sợ phiền toái, chỉ sợ hắn không làm phiền nàng mà thôi, nếu hắn không làm gì thì sao nàng dạy dỗ được những kẻ từng nhân cơ hội để bắt nạt nàng được đây?

Quả nhiên vào ngày thứ ba sau khi nàng rời khỏi tông môn, nàng bị tông môn cũ truy nã, bảo nàng không phục với sự sắp xếp của Thanh Huyền chân nhân nên đã ăn cắp bảo bối của tông môn, giờ tông môn treo giải cho toàn bộ người trong giới tu luyện, mong mọi người hãy giúp tông môn bắt lấy nàng.

Cũng không biết là Chu Khởi có ý gì xấu không mà hắn lại không nói với người ta là tu vi của nàng đã tới cảnh giới Nguyên Anh. Rất nhiều người đều nghĩ nàng vẫn còn là Trúc Cơ. Người đuổi theo nàng đều bị nàng đánh chạy hết.

Theo thực lực nàng càng ngày càng lợi hại thì những người đuổi theo nàng lại càng lợi hại, nàng coi những người đó thành bao cát để tăng tu vi, ai tới cũng không từ chối.

Sư phụ sợ tu vi của nàng lộ ra sẽ khiến người người chú ý nên mới luôn dặn dò nàng khiêm tốn. Nhưng giờ nàng không muốn khiêm tốn nữa, cơ mà sự gan dạ của nàng chỉ thành lập trên cơ sở đảm bảo có thể chạy trốn được.

Thoáng chốc mười năm đã đi qua.

Mà lúc này tông môn cũng đã không còn làm gì được Bạch Xu Hoà nữa rồi. Khi nàng tróc pháp bảo bản mạng của một người nào đó trong tầng quản lý tông môn xong và cắt đứt liên hệ thì nàng đã không còn quan tâm gì tới người trong tông môn nữa.

Kiếp này Bạch Xu Hoà không định nhận đồ đệ.

Sau này nàng sẽ bố trí một cái động để lại vài thứ nàng hiểu vào trong đó. Sau này đệ tử có duyên với nàng sẽ vào cái động này và giúp nàng thành lập Tiêu Dao Tông.

Thật ra đa số những đệ tử có duyên với nàng sẽ xuất hiện vào khoảng ngàn năm sau, kiếp này nàng tu luyện rất nhanh, mấy trăm nữa có khi đã độ kiếp rồi, không chờ được.

Lúc này Bạch Xu Hoà đang đi cùng ba người bạn cũ - Tần Chiêu, Diệp Ý Doanh, Diệp Bình.

Trong ký ức lúc nàng mới tới Kim Đan thì ba người này đã tới Nguyên Anh rồi. Mà tu vi thật của nàng hiện tại đã cao hơn bọn họ rất nhiều rồi, cơ mà nàng vẫn thể hiện ra ngoài bản thân là Nguyên Anh.

Đã gần một năm nàng không nghe được tin về Chu Khởi, không biết có phải hắn đang bế quan liều mạng tu luyện hay không đây. Cơ mà cũng không thể bế quan tới lúc độ kiếp nha, trong quá trình ấy cầm phải ra ngoài rèn luyện nữa.

Diệp Ý Doanh có vẻ như rất ghét nàng, không biết là từ đâu ra nữa. Trong ký ức Diệp Ý Doanh luôn muốn giết chết nàng, đâm nàng một dao xong thì đá nàng xuống vực, sau đó lại thảo mai gọi người đi tìm nàng.

Không ngờ nàng lại không chết, chỉ bị thương rất nặng mà thôi.

Nhiều năm sau nàng giải quyết Diệp Ý Doanh bằng một dao, coi như thù này đã báo đi, gặp nhau lần nữa cơ mà nàng lại không định vừa mở màn đã giết chết Diệp Ý Doanh đâu.

Không có lý do gì thì không nên giết người lung tung, nàng lại không phải kẻ sát nhân biến thái thích đi giết người, với cả giết người ở thế giới này còn phải chú ý tới nhân quả nữa. Đối với nàng lực lượng công đức vẫn rất quan trọng, nó có thể biến thành đủ loại trang bị trên người đứa nhỏ, tự dưng dùng để giết người lung tung cảm giác như vứt tiền qua cửa sổ ấy.

Lang thang trong giới tu luyện mười năm, nàng chưa ra tay giết người cướp của lần nào, nhưng nếu muốn giết nàng thì nàng sẽ chém lại, cái này gọi là xuất binh danh chính ngôn thuận, không phải chịu nhân quả mà sát nghiệt tạo thành cũng rất ít.

Không biết lần này Diệp Ý Doanh có định giết nàng nữa không đây.

Bạch Xu Hoà liếc qua Diệp Ý Doanh, bắt gặp Diệp Ý Doanh cũng đang nhìn nàng, nàng ta rụt rụt mắt như sợ hãi rồi vội vàng nhìn qua chỗ khác.

Bạch Xu Hòa thấy hôm nay Diệp Ý Doanh có vẻ hơi nhát gan, ánh mắt nàng bình tĩnh như vậy mà nàng cũng không phải sài lang hổ báo, sao lại sợ đến vậy?

Nàng quan sát vài lần quả nhiên là phát hiện ra Diệp Ý Doanh run rẩy thì càng khó hiểu.

Nàng dữ như vậy hả?

Nàng biến ra một cái gương nước soi mặt mình trong gương, nàng thấy bản thân không đáng sợ lắm nha, mặt mày còn nhu hoà, vừa nhìn đã biết không phải là người xấu.

Người quanh thân toàn là lực lượng công đức với tín ngưỡng lại không hề có chút sát khí như nàng hẳn là rất hiếm đi?

Người khác nhìn thấy nàng đều sẽ sinh ra cảm giác thân thiết, nếu Diệp Ý Doanh ghét nàng như trước thì nàng còn hiểu được, cơ mà sợ là như nào vậy?

Tay Diệp Ý Doanh run rẩy, nàng ta phát hiện Bạch Xu Hoà vẫn còn đang nhìn mình thì tim nhảy bình bịch, hận không thể rời khỏi nơi này, nàng ta không bao giờ muốn gặp lại nữ nhân này nữa.

Nàng ta đã bị nàng giết hơn trăm lần, lần nào cũng bị nàng giết chết bằng một đao, dứt khoát lưu loát, hoàn toàn không cho nàng ta chút cơ hội nào, thật sự là đáng sợ.

Không ngờ nàng ta lại có thể mang theo ký ức trở về quá khứ, giờ nàng ta đã có ký ức rồi, nàng ta không muốn trêu chọc nữ nhân đáng sợ này nữa đâu.

Nàng chính là một sát tinh, không trêu chọc được, trừ phi nàng ta nắm chắc có thể giết chết nàng một lần nữa.

Nhưng kết quả này là kết quả Diệp Ý Doanh nghĩ cũng không dám.

Diệp Ý Doanh đã nghĩ kỹ, đợi tới khi ra khỏi bí cảnh này nhất định phải tách khỏi Bạch Xu Hoà, nàng ta phải trở về bế quan tránh mặt Bạch Xu Hoà, không chạm mặt với nàng thì chắc sẽ không có hoạ sát thân đâu ha.

Đời này rất khác, Bạch Xu Hoà đã là Nguyên Anh, nhưng nàng ta cảm giác thực lực thật sự của nàng mạnh hơn Nguyên Anh rất nhiều. Vậy nên không thể trêu vào sát tinh.

Nửa tháng sau mấy người phát hiện được một ít bảo bối không tệ lắm trong bí cảnh, Diệp Ý Doanh vốn nên ngứa mắt với Bạch Xu Hoà lại không hề nói lời ganh ghét gì cả, thậm chí còn chủ động nói: “Bạch tiên tử chia là được, ngươi đóng góp nhiều nhất nên được nhiều nhất, ta không có ý kiến gì cả.”

Trải qua quá trình quan sát hình như Bạch Xu Hoà đã phát hiện ra chút gì đó, nàng bắt lấy cơ hội dùng thần thức đi tra xét, quả nhiên phát hiện được lực lượng linh hồn của Diệp Ý Doanh nồng đậm hơn lúc trước không ít, cũng không xuất hiện bất cứ hiện tượng bài xích nào cả, suy ra Diệp Ý Doanh đã trùng sinh.

Nàng hơi khó hiểu, nếu trùng sinh rồi thì không tới tìm nàng để báo mối thù kiếp trước bị nàng giết chết hả? Sao còn lộ ra ánh mắt sợ sệt như vậy?

Diệp Ý Doanh: Dù là ai thì cũng sẽ sợ người giết mình cả trăm lần đúng không? Nàng ta không muốn tìm đường chết rồi đi trêu chọc nàng đâu. Không trêu chọc nàng thì nàng ta nhất định có thể sống lâu sống thọ nha.

Cơ mà Bạch Xu Hoà không phải kiểu sẽ chủ động đi gây chuyện, nàng ta cảm thấy con đường này có hy vọng.

Rốt cuộc thì cũng có kinh nghiệm chết cả trăm lần mà.

“Ta phân?” Bạch Xu Hoà liếc Diệp Ý Doanh một cái, nàng ta không chọc nàng lại luôn thuận theo thành ra nàng không có lý do để chém nàng ta, hơi buồn.

Diệp Ý Doanh như cảm giác được thanh đao trên cổ đã dời đi thì hơi thả lỏng một chút.

Sau khi phân chia xong đoàn người đi ra ngoài, không ngờ lại gặp một vị công tử áo trắng đi tới, người kia không phải Chu Khởi thì ai?

Chu Khởi thấy Bạch Xu Hoà thì cười cười: “Sư muội, mười năm không gặp.”

“Sư huynh, ngươi tăng được hai cái cảnh giới lớn nên tới đây khoe với ta hả?” Bạch Xu Hoà chỉ dùng một câu đã xoá sạch sự kiêu ngạo của Chu Khởi, nàng chỉ liếc qua thôi mà đã nhìn thấu tu vi của hắn?

Chu Khởi vốn đang định nói mát giờ lại nhịn xuống.

“Không gặp mười năm rồi, nên ta tới xem xem sư muội thế nào.”

Bạch Xu Hoà: “Cũng không tệ lắm, cơ mà sư huynh có muốn giải thích chuyện bôi nhọ thanh danh của ta một chút không?”

“Sư muội không sợ trời không sợ đất thì còn cần ta giải thích làm gì? Ngươi có thể nhanh chóng nhìn thấu tu vi của ta như vậy rồi thì bớt cạnh khoé lại.” Quá đáng giận, hắn vất vả tu luyện suốt mười năm mà vẫn bị nàng nhìn thấu dễ dàng như vậy đấy.

“Sư huynh à, cứ vậy thì ngươi sẽ thua đó.”

Chu Khởi: “Chưa tới hồi kết đâu, sư muội đừng có nói trước như vậy.”

Chu Khởi không định về bế quan, hắn định ở ngoài học hỏi kinh nghiệm tiện quan sát tình hình của Bạch Xu Hoà luôn.

Chu Khởi đi theo đội của Bạch Xu Hoà, thường xuyên thọc gậy bánh xe.

Mỗi một lần hắn mở lời là Diệp Ý Doanh lại cảm thấy sởn cả gai ốc, vị công tử nhìn qua đã thấy tuấn tú tràn đầy tiên khí này sao lại có tâm địa rắn rết đến vậy chứ, sao cứ thích đẩy nàng ta vào con đường chết thế?

“Sư muội từ nhỏ đã khó chiều như vậy nhất định đã gây ra rất nhiều phiền phức cho các ngươi rồi đúng không?”

Diệp Ý Doanh: “Không có không có, một đường này may mà có Bạch tiên tử quan tâm nên ta mới có thể lấy được những thứ này, đây đều là công lao của Bạch tiên tử.”

“Ngươi sợ sư muội đến vậy hả? Nàng bắt nạt ngươi phải không?” Chu Khởi dịch vào một chút, nếu Diệp Ý Doanh không có ký ức thì nhất định đã chìm đắm vào gương mặt tuấn tú kia rồi, nhưng giờ nàng ta chỉ thấy vị công tử lòng dạ rắn rết này lại muốn đẩy nàng ta vào con đường chết.

“Không phải, ta đây là tôn kính Bạch tiên tử, kính sợ người mạnh hơn mình, ai lại không sinh ra lòng kính sợ khi đứng trước kẻ mạnh hơn mình đâu?” Diệp Ý Doanh nói, trong lòng lại thầm cảnh cáo, ngươi đừng có phí công nữa, nàng ta không bao giờ dám bất mãn với Bạch Xu Hoà đâu, đừng mơ tới chuyện lợi dụng nàng ta để đi đánh Bạch Xu Hoà.

Chu Khởi thấy ly gián nàng ta không thành công thì lại chuyển mục tiêu sang hai người còn lại, Diệp Bình là em trai Diệp Ý Doanh, nàng ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn em trai mình đi vào con đường chết, bị quay như chong chóng. Mà Diệp Bình cũng cảm thấy nếu không có Bạch Xu Hoà thì bọn họ không thể lấy được nhiều bảo bối đến vậy, thế nên cũng không mắc mưu.

Còn Tần Chiêu thì hắn ta đã biết Bạch Xu Hoà quá mạnh nên khi nghe Chu Khởi nói hắn ta cảm thấy Chu Khởi có thù oán với Bạch Xu Hoà, còn lén hỏi Bạch Xu Hoà chuyện này là sao.

“Từ nhỏ đại sư huynh đã vậy rồi, hắn luôn ngứa mắt với ta nhue vậy đấy, các ngươi ít nghe lời hắn nói lại là ổn. Ngoài ra thì các ngươi tốt nhất là cách xa hắn một chút.”

Tần Chiêu gật đầu: “Lúc trước theo lời ngươi nói thì vụ trộm bảo bối của tông môn là do hắn vu oan?”

“Những thứ đó đều là đồ sư phụ cho ta trước khi phi thăng, người trong tông môn chưa chắc là không biết, chỉ là bọn họ muốn mượn cơ hội này để bắt nạt ta thôi. Ngươi xem, mấy năm nay khi bọn họ biết được sự lợi hại của ta thì cũng không còn phái người tới cướp nữa. Còn sư huynh là hận vụ trước khi đi ta đánh hắn một trận.”

Âm lượng của Bạch Xu Hoà không nhỏ, mọi người đều có thể nghe rõ mặt Chu Khởi u ám nhưng cũng không phản bác lại.

Cuối cùng hắn thở phì phò rời đi, lãng phí thời gian ở chỗ này còn không bằng về bế quan tu luyện, bao giờ độ kiếp hắn mới ra!

“Sư muội đừng quên kèo cá cược của chúng ta đấy.”

“Sao ta quên được chứ.”

Sau khi Chu Khởi đi một thời gian ngắn sau đội cũng giải tán. Nàng không muốn ở đội này quá lâu mà Diệp Ý Doanh càng không muốn đi theo một kẻ nguy hiểm cả ngày cả đêm mãi như vậy.

Không biết có phải do vụ cá cược không mà Chu Khởi đã không còn đi khắp nơi giết người rồi đổ vấy cho nàng nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Bạch Xu Hoà cảm nhận được lôi kiếp nàng đã đi tới sườn núi nơi từng đánh Chu Khởi, còn đưa tin cho Chu Khởi thông báo nàng sắp độ kiếp rồi.

Khi Chu Khởi vội vã tới nơi nàng đã ngồi dưới kiếp vân.

“Ngươi quá sốt ruột rồi sư muội, còn chưa tới trăm năm người đã tới kỳ độ kiếp, cơ thể không khoẻ mạnh mà tu vi cũng không ổn định, sao có thể vượt qua lôi kiếp được chứ?"

Bạch Xu Hoà ngẩng đầu: “Sư huynh, ngươi nên thực hiện lời hứa lúc trước đi, hình như ngươi còn thiếu chút nữa mới có thể độ kiếp nhỉ?”

“Chu Khởi ta đã hứa thì đương nhiên sẽ làm.” Vừa dứt lời Chu Khởi đã tróc pháp bảo bản mệnh của mình ra, có thể thấy hắn cực kỳ đau đớn.

“Như vậy thì chúng ta thanh toán xong rồi, đây là thứ ngươi nợ ta.” Trong quá khứ Chu Khởi đã từng luyện hoá pháp bảo bản mệnh của nàng.

Chu Khởi không hiểu những lời này nhưng lại cảnh giác nhìn kiếp vân trên bầu trời, hơi thở khủng bố như vậy thật sự khiến người ta sợ hãi.

“Sư muội, lôi kiếp lần này có vẻ rất khó vượt qua đấy.”

Bạch Xu Hoà lại cười, vừa nãy nàng tự dưng đạt được rất nhiều lực lượng công đức, không biết có phải do vì vụ cá cược này nên Chu Khởi không ra ngoài giết người lung tung hay không đây.

Ngay lúc lôi kiếp bổ xuống xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, nhìn bóng dáng trắng tinh ấy bị lôi kiếp bao vây.

Diệp Ý Doanh cũng tới, chuyện lớn như vậy nha, mới tu luyện trăm năm đã độ kiếp nha, trước đấy thiên tài đỉnh nhất cũng phải dùng ba trăm năm nha, vậy nên đây là sự lợi hại của sát tinh?

Lôi kiếp đánh suốt nửa canh giờ thì cuối cùng cũng tản đi, Bạch Xu Hoà vẫn đứng đó, lại còn không hề có vết thương gì khiến mọi người xung quanh đều khiếp sơn.

Trên trời đột nhiên xuất hiện một đám mây lành, một chùm sáng vàng rơi xuống, nàng đứng lên bay theo hướng ánh sáng.

Cuối cùng cũng tới ngày này.

Chu Khởi nhìn bóng người dần dần biến mất, trong mắt đầy phức tạp, ngay thời khắc đó hắn như cảm nhận được thứ gì đó nên chỉ lẩm bẩm một câu: “Ngươi thắng.”

Bạch Xu Hoà đi từng bước từng bước một vào thông đạo, khi nàng cảm thấy có thể dừng lại rồi thì bước chân bỗng nhẹ hẫng, linh hồn và hầu hết ý thức của nàng dung hợp với đứa nhỏ, chỉ chừa lại một chút ý thức trong cơ thể.

Lúc này đứa nhỏ mặc một bộ y phục vàng kim hoa mỹ, đầu đội phát quan vàng chói, đeo trường kiếm dẫm giày bay về phía thông đạo, quả nhiên không gặp bất cứ trở ngại nào, thậm chí còn khá nhẹ nhàng tự nhiên, không hề có dấu hiệu sắp phát nổ.

Nhưng nàng vẫn nghe được tiếng nổ đằng sau, quay đầu thì lại thấy thân thể nàng nổ.

Nàng không dừng lại mà tiếp tục bay về phía thông đạo.

Chỉ nháy mắt nàng đã đi vào nơi tràn ngập tiên khí, nơi đó còn có một bóng người, nhìn rất giống sư phụ Thanh Huyền chân nhân của nàng.

Nhưng khi người kia ngẩng đầu nhìn nàng thì lại có vẻ hơi khác so với Thanh Huyền chân nhân. Nàng còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì rất nhiều lực lượng công đức đã nhào về phía nàng.

Thân thể bé bé này đã lớn lên thành kích thước bình thường của nàng, chỉ là bộ quần áo quá chói mắt, vàng choé luôn ấy.

Thành Huyền chân nhân mỉm cười nhìn nàng, ngài vừa lòng gật đầu: “Chúc mừng ngươi đã đạt thành đại đạo tu được thật thể. Ngươi tò mò vì sao lại có nhiều lực lượng công đức đến thế phải không? Vì ngươi đã giải được lời nguyền của Khởi Nhi nên ngươi không chỉ cứu được Khởi Nhi mà còn cứu được rất nhiều người nữa.”

“Sư phụ, sư huynh đâu?”

Thanh Huyền chân nhân không nói gì mà chỉ bắn một ấn ký vào giữa mày Bạch Xu Hoà, mở mảng ký ức phủ đầy bụi bặm của nàng ra.

Hoá ra những thứ nàng trải qua đều liên quan đến Chu Khởi.

Nàng với Chu Khởi vốn đều là trẻ mồ côi được Thanh Huyền chân nhân nhặt từ bên ngoài. Nhưng khác với thế giới kia trong ký ức Chu Khởi là phế vật, còn nàng mới là thiên tài.

Con đường tu luyện của nàng rất thuận lợi, khiến kẻ làm sư huynh như Chu Khởi càng ngày càng thấy khó chịu, dù có Thanh Huyền chân nhân khuyên nhủ thì hắn cứ mãi rúc vào sừng trâu không chịu ra ngoài, luôn cảm thấy cuộc đời bất công, thậm chí còn cảm thấy nếu như hắn có thiên phú như Bạch Xu Hoà thì nhất định có thể đạt được đại đạo.

Sư phụ lại nói với hắn muốn tu đạo phải tu tâm trước, nhưng hắn lại không nghĩ vậy, cho rằng không có thiên phú thì tu tâm lại có ích gì đâu?

Thấy Bạch Xu Hoà càng ngày càng mạnh hơn mà sư phụ vẫn còn khuyên phải tu tâm, còn bảo gì mà Thiên Đạo sẽ luôn cho con người ta một đường sống, chỉ tu tâm cho tốt thì sau này mới có thể bắt được nó. Hắn lại không tin, vẫn cảm thấy đây là lời nói suông, cho rằng Thanh Huyền chân nhân đang lừa hắn.

Vô tình thế nào Chu Khởi lại nhặt được một bảo bối, hắn thừa dịp Bạch Xu Hoà không chú ý đã sử dụng cái bảo bối này lên người nàng. Bảo bối này có thể làm người khác luân hồi và tráo đổi hai người, Chu Khởi muốn xem xem sau khi vận mệnh của cả hai thay đổi cho nhau, khi Bạch Xu Hoà đặt mình vào hắn có thể tu tâm như sư phụ nói hay không.

Không ngờ kiếp đầu Bạch Xu Hoà vẫn có thể bình tĩnh tu tâm, cuối cùng bắt được cơ hội. Tuy không còn ký ức nhưng trong tiềm thức Chu Khởi vẫn không muốn thấy Bạch Xu Hoà được như ý nguyện, vì vậy có vụ lấy linh hồn ra nguyền, còn nói nếu Bạch Xu Hoà muốn phi thăng thì cầu xin hắn đi.

Sau này không ngừng luận hồi vì Bạch Xu Hoà lần nào cũng bắt được cơ hội Thiên Đạo cho nên thái độ của Chu Khởi càng ngày càng ác liệt.

Khi nhớ lại tất cả Bạch Xu Hoà lại không thèm để ý. Giờ nàng đã tu thành thật thể cũng nhờ cả trăm kiếp luân hồi với chín thế giới kia.

Về việc vì sao nàng sẽ xuyên qua chín thế giới thì đây là những lĩnh ngộ nàng tự trải qua. Những người dùng điều kiện để trao đổi thân thể với nàng thật ra đều là nàng.

Trong bao nhiêu kiếp luân hồi mỗi kiếp nàng đều lĩnh ngộ ra những điều khác nhau, giờ khi ký ức đã trở lại nàng mới biết hoá ra bản thân lại lợi hại đến vậy, còn lĩnh ngộ được quy tắc không gian và thời gian nữa cơ đấy.

Lời nguyền từ linh hồn không dễ phá giải nên nàng mới lợi dụng quy tắc không gian và thời gian để nghĩ ra một cách là ve sầu thoát xác, tự tu luyện ra thật thể.

Còn sư phụ do không yên tâm bọn họ nên mới chia ra một phần linh hồn theo bọn họ chuyển thế.

“Đi thôi, nếu Khởi Nhi vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận thì cũng chỉ có thể nói rằng nó không có duyên với đại đạo mà thôi.”

Bạch Xu Hòa đi theo Thanh Huyền chân nhân, như mây mù tiêu tán tại chỗ.