Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 481: Ngoại truyện: Thu Ý (5)
Sau đó, nàng thật sự không trở lại nơi này nữa.

Nhưng chẳng sao hết, chỉ cần nàng còn ở Hồ Tiên Cốc, y vẫn có thể tìm được nàng.

Y thấy nàng tìm một nơi thanh tĩnh, một mình tu luyện, cũng không tùy tiện tiến đến quấy rầy nàng.

Nhưng khát vọng muốn tới gần nàng lại càng lúc càng mãnh liệt.

Không phải ở bên nàng với tư cách tiểu hồ ly, mà với tư cách một nam tử đã thành niên, ôm nàng vào trong lòng.

Nhưng thấy nàng tập trung cao độ, cuối cùng y vẫn nén nhịn.

Thu Ý chỉ âm thầm giúp nàng giải quyết vài chuyện khó khăn, hoặc khi nàng hoang mang, y cũng chỉ giúp nàng vượt qua cửa ải gian nan trước mắt.

Đồng thời, y cũng khuyên nhủ chính mình.

Cứ chờ thêm một thời gian nữa đi.

Tới khi nàng đột phá được tu vi, y sẽ quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nàng.

Sau đó, cưới nàng về.

Nhưng dù đã tính toán hết mọi nhẽ, y vẫn không ngăn cản được chuyện ngoài ý muốn xảy đến.

Đã lâu không lo chuyện của Thiên Đình, cuối cùng Thiên Đế không chờ được nữa, lại phái người tới gọi y.

Y tính xem đi tới đi lui phải mất bao nhiêu ngày, lo lắng trong quá trình tu luyện nàng gặp phải chuyện gì bất trắc, liền tìm đến tiên chủ phu nhân, nhờ bà chăm sóc nàng một thời gian.

Tiên chủ phu nhân khá kinh ngạc: “Sao tự dưng con lại quan tâm Nhung Nhung như vậy?”

Y im lặng một lát rồi mới nhàn nhạt đáo: “Lúc nào con cũng quan tâm tới nàng ấy.”

Tiên chủ phu nhân nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Yên tâm, con không nói ta cũng sẽ chăm sóc nó.”

Lúc này y mới yên lòng, đứng dậy rời đi.

Lại chẳng ngờ, vừa mới đi tới cửa điện, y đã bắt gặp nàng bước vào.

Y sững người, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.

Y chưa bao giờ dùng nhân dạng để đối mặt với nàng.

Vì vậy, khi đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn mình, cơ thể y bất giác đông cứng lại.

Lo lắng nàng sẽ tỏ vẻ không vui.

Vì thế, không kịp nghĩ ngợi, y đã lật đật bỏ đi.

Lại không đoán trước được, đây sẽ là mở đầu cho khoảng thời gian khổ sở của y.

Sau khi giải quyết xong chuyện ở Thiên Đình, y vội vàng trở về Hồ Tiên Cốc.

Nhưng lại chẳng thể tìm thấy nàng.

Y vội vàng đi tìm tiên chủ phu nhân, nhận được câu trả lời bất đắc dĩ từ bà:

“Nhung Nhung nói tu luyện gặp bình cảnh, bởi vậy muốn ra ngoài rèn luyện một phen, ta đã chấp thuận để nó đi rồi.”

“…”

Nghe xong những lời này, y ngó lơ vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của tiên chủ phu nhân, không nói lời nào mà rời khỏi đại điện.

Trên đường, y lại đi qua cây hoa đào khi ấy.

Tiên ảnh vẫn sáng long lanh, chỉ là dưới tàng cây chẳng còn tiểu cô nương khiến cho y say đắm nữa.

Nhìn khoảng trời trống rỗng trước mắt, y cảm thấy trong lòng như bị xé toạc mất một mảng thịt.

Y chậm rãi giơ tay chạm vào ngực trái, không ngăn nổi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Y bỗng xoay người, rời khỏi Hồ Tiên Cốc, đi theo hướng àm nàng có thể đi.

Nhưng đi khắp chân trời góc bể, thậm chí còn tìm tới cả ma giới, y vẫn không thể bắt gặp bóng dáng nàng.

Thi thoảng y sẽ nghĩ.

Đã lâu như vậy rồi, hẳn là nàng nên về rồi chứ.

Nhưng mỗi lần trở lại Hồ Tiên Cốc với hy vọng tràn trề, y chỉ có thể trông thấy ánh mắt bất đắc dĩ của tiên chủ phu nhân.

Nhiều lần như vậy, tiên chủ phu nhân cũng đã hiểu ra tâm tư của y.

Y cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Nếu như nàng trở lại, xin mẫu thân đừng để nàng đi nữa.”

Y không biết vẻ mặt của mình khi nói những lời này ra sao, chỉ trông thấy tiên chủ phu nhân lúc ấy vô cùng kinh hãi, vẻ mặt rất khó tin.

Nhưng y không thèm để ý những chuyện này.

Chỉ cần có thể tìm thấy nàng, muốn y làm gì cũng được.

Chương kế tiếp