Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 482: Ngoại truyện: Thu Ý (xong)
Nhưng y vẫn chẳng tìm thấy nàng.

Có đôi khi, y cũng sẽ không kìm lòng được mà nghĩ.

Nàng đơn thuần như vậy, mảnh mai như vậy, nếu như gặp nguy hiểm, vậy thì phải vượt qua như thế nào đây?

Mỗi lần nghĩ tới đó, y sẽ lại lừa mình dối người, ép mình đừng nghĩ ngợi nữa.

Nhưng lý trí trong đầu đã bị chặt đứt từ lâu.

Tới khi sắp gục ngã tới nơi, cuối cùng y cũng tìm thấy nàng.

Trên một ngọn núi bỏ hoang.

Ngọn núi hoang kia, sau khi được cô sửa chữa, cây xanh trúc biếc, thác nước róc rách, mây mù ẩn hiện.

Rất hợp để sống lâu thật lâu tại nơi này.

Nhận ra điều này, y còn chưa kịp cảm nhận nỗi vui sướng khi tìm thấy nàng, đã bị giáng cho một đòn chí mạng.

Thì ra nàng chưa từng có ý định quay về.

Cho dù là y, hay là tiểu hồ ly từng gắn bó với cô, đều không có tư cách tham gia vào tương lai của nàng.

Y đứng ở nơi xa, nhìn nàng một thân một mình, thản nhiên mà ở trong căn nhà gỗ nhỏ kia.

Thi thoảng cảm thấy nhàm chán, nàng sẽ chui vào một đống cầu len ngổn ngang chơi một lát, hoặc là chạy tới nhân giới kiếm tìm đồ ăn ngon.

Y khẽ cong môi.

Vừa ngắm nhìn nhất cử nhất động của nàng, mê mẩn như người nghiện, vừa ghen tị trong lòng.

Vì sao nàng có thể nhìn bao nhiêu thứ như vậy, lại chẳng hề quay lưng nhìn y lấy một cái?

Y bèn giấu hết đám cầu len khiến mình chướng mắt kia đi.

Nhưng thấy nàng khổ sở, hai mắt đỏ hoe, y lại mềm lòng trả lại.

Nhưng điều này không ngăn được một loại suy nghĩ điên rồ và đen tối khác đang lớn dần trong lòng y.

Trong thời gian dài khi nàng ra ngoài tu luyện, y chẳng thể nào kiềm chế được ý nghĩ ấy.

Vì thế y thi triển thuật truy tung trên người nàng, sau đó trở về Hồ Tiên Cốc.

Y bắt đầu tìm kiếm vật liệu tốt, chế ra đủ kiểu lồng sắt có kích cỡ, kiểu dáng khác nhau.

Sau đó lại tìm đủ loại len tạo thành hình cầu, đặt trong những lồng sắt đó.

Y nhìn đám lồng sắt này, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa đào đã gìn giữ bao lâu.

Nghĩ rằng.

Nàng thích cầu len, y sẽ cho nàng.

Vậy thì nàng sẽ không nghĩ tới chuyện rời khỏi y nữa.

Sắp xếp xong mọi thứ, y chuẩn bị đi bắt nàng về.

Nhưng tiên chủ phu nhân vẫn luôn chú ý tới y, lập tức hiểu ra ý định của y.

Bà ngăn y lại.

“Con không sợ nó hận con sao?”

Tiên chủ phu nhân hỏi.

Y im lặng một lát, khàn giọng đáp: “Không sợ.”

Đúng, chỉ cần nàng có thể ở lại bên cạnh y, cho dù nàng hận y, y cũng bằng lòng chấp nhận.

Tiên chủ phu nhân nhìn dáng vẻ thống khổ mà tuyệt vọng của y, trong mắt hiện lên vẻ xót xa.

Bà im lặng thật lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng:

“Nếu con khăng khăng như thế, không bằng thử cách khác xem.”

Y hỏi: “Cách gì ạ?”

“Khiến nó cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh con.” Tiên chủ phu nhân do dự nói: “Có điều… Có lẽ con sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Nếu như có thể, ta hy vọng…”

“Được ạ.”

Y không chần chừ mà đáp ngay.

Tiên chủ phu nhân ngẩn người, thu lại lời mình định nói.

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Bọn họ đều hiểu, cho dù là cái giá ra sao, y cũng bằng lòng gánh vác.

Chuyện này diễn ra như một canh bạc khổng lồ.

Nếu thắng, y sẽ có được tất thảy.

Nếu thua,

Cùng lắm cũng chỉ mất đi những thứ mà y chẳng màng tới từ lâu.

Y thiết đặt hệ thống xong xuôi, liền tiến vào ba ngàn thế giới nhỏ kia.

Sau đó tiên chủ phu nhân lần theo thuật truy tung của y, gọi nàng trở về.

Y và nàng, trong những thế giới này, lần lượt trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi.

Chín kiếp kia, ở trong lòng y và nàng, đều để lại ấn tượng sâu sắc không thể xóa nhòa.

Sau đó, y thấy nàng nở nụ cười, từng bước từng bước một, chủ động đi tới bên cạnh mình.

Chấp niệm của y.

Cuối cùng cũng thành thật.

Chương kế tiếp