Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 485: Ngoại truyện: Sau khi thành hôn (3)
Kiều Nhung nhìn cảnh tượng lạ lùng trước mắt, tưởng tượng ra cảnh tượng khi Thu Ý không tìm thấy mình, không hiểu sao lại thấy chột dạ.

Cứ cảm thấy mình sẽ phải trả cái giá rất lớn.

Nhưng mà, vừa định quay đầu tìm đường trở về, nàng chợt nhìn thấy một căn nhà nhỏ vô cùng hẻo lánh ẩn mình dưới bóng cây xanh.

Nàng đã ở đây nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua căn nhà nhỏ thế này.

Nàng không khỏi tò mò.

Đứng yên tại chỗ do dự một phen, cuối cùng nàng đi về phía trước, thử đẩy cánh cửa kia ra.

Nhưng vừa mở cửa ra, nàng bỗng ngây ngẩn cả người.

Căn nhà này nhìn bên ngoài không có gì nổi bật, nhưng bên trong được bài trí rất đẹp, có đủ loại vật dụng.

Nhưng điều đáng chú ý nhất là, trong căn nhà này có tới mấy chục cái lồng sắt đủ kiểu dáng.

Cái lớn có thể nhốt được cả người, cải nhỏ lại chỉ chứa nổi một chú chim hoàng yến.

Mà bên trong lồng sắt này còn có rất nhiều cầu len.

Nếu không có những lồng sắt đó, Kiều Nhung nhất định sẽ cảm thấy nơi này là thiên đường.

Nàng ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt, không biết nên làm gì.

Đúng lúc này, giọng của Thu Ý bỗng nhiên vang lên phía sau nàng.

Giọng nói dịu dàng, âu yếm gọi tên nàng.

“Nhung Nhung?”

Kiều Nhung quay lưng lại nhìn y.

Y làm như không trông thấy khung cảnh trong căn nhà này, chỉ nhìn nàng với vẻ bất đắc dĩ: “Sao lại trốn ra ngoài thế này?”

Kiều Nhung chớp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại y: “Sao chàng biết ta ở chỗ này?”

“…”

Thu Ý im bặt.

Trong lòng Kiều Nhung tức khắc xuất hiện cảm giác kỳ lạ.

Có vẻ như từ khi nàng đến căn nhà này, có nhiều thứ trước đây nàng không mảy may để ý bỗng trở nên kỳ lạ.

Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Thu Ý bỗng nhiên cong môi cười, tiếng nói mê hoặc: “Nhung Nhung, muốn sờ tiểu hồ ly không?”

Kiều Nhung sửng sốt.

Ngay lập tức, tất cả những thứ rối như tơ vò trong lòng đều biến mất, nàng chợt nhớ tới ngân hồ trong ký ức của mình khi trước.

Đúng vậy.

Từ lần trước khi nàng tò mò hỏi Thu Ý vì sao lại thích mình, nàng đã biết từ sớm, thì ra ngân hồ bầu bạn với nàng dưới gốc đào năm ấy chính là nàng.

Nhưng sau này nàng nói muốn nhìn và vuốt ve tiểu hồ ly kia,có nói thế nào Thu Ý cũng không muốn.

Cho nên thấy y bỗng nhiên nhắc tới, lực chú ý của nàng lập tức rời sang chuyền sờ hồ ly.

Nàng càng nghĩ càng hững khởi, vội vàng tranh thủ trước khi y đổi y, gấp không chờ nổi mà gật đầu.

Thu Ý tiến vài bước, dắt tay nàng mà nói: “Chúng ta mau trở về, nàng muốn sờ tới lúc nào cũng được, được không?”

Kiều Nhung ngoan ngoãn gật đầu.

Thu Ý mỉm cười.

Y nhẹ nhàng xoa đầu nàng, sau đó dẫn nàng rời khỏi gian nhà.

Tới khi trở lại chỗ cũ, Kiều Nhung vội vàng chạy lên giường, tìm một nơi thoải mái mà ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm y, ánh mắt sáng quắc.

Thu Ý thấy ánh mắt lấp lánh của nàng, ngẩn ra đôi giây, thở dài bất đắc dĩ.

Chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất bỗng xuất hiện một con ngân hồ tuyết như trắng.

Ánh mắt Kiều Nhung tức khắc càng sáng hơn.

Nàng vội vàng nhảy xuống giường, ngồi xổm trên mặt đất, đầu tiên là thử sờ sống lưng y, sau đó lại sờ tới đuôi y.

Y cũng ngoan ngoãn phối hợp, để mặc cho cô sờ.

Kiều Nhung nhịn không được mà cong môi cười.

Nàng bế y lên, lại bò lên trên giường, sau đó vừa yêu thích không buông tay mà vuốt ve cái đuôi mềm mại của y, vừa cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu hồ ly, ngủ với ta một giấc nhé?”

“…”

Tiểu hồ ly gật đầu.

Kiều Nhung liền đặt tiểu hồ ly bên cạnh mình, sau đó nằm xuống, bàn tay nhỏ túm lấy chăn, định đắp cho cả hai.

Nhưng nàng còn chưa kịp đắp kín chăn, tiểu hồ ly bỗng nhiên bổ nhào vào người nàng, sau đó lắc mình một cái, biến về nhân dạng.

“…”

Kiều Nhung nhìn nam tử đang cau mày trước mặt mình, sửng sốt trong giây lát, sau đó trợn tròn hai mắt: “Sao chàng lại biết trở về rồi?”

Thu Ý cong môi, ngữ điệu cực kỳ vô tội: “Không phải Nhung Nhung nói muốn ta ngủ cùng sao?”

Gương mặt Kiều Nhung ửng đỏ, cực lực phản bác: “Ta nói tiểu hồ ly ngủ với ta cơ mà!”

Thu Ý gật đầu nói: “Ừm, nhưng mà tiểu hồ ly không làm được rất nhiều chuyện, cho nên ta chỉ đành tự ra tay thôi.”

Kiều Nhung: “…”

Kiều Nhung muốn nói, nàng nói “ngủ”, không phải là “ngủ” như thế.

Nhưng là y lại không hề cho nàng cơ hội mở miệng.

Đến tận lúc này, Kiều Nhung mới hiểu rõ ràng.

Chỉ cần y muốn, nàng vĩnh viễn không thể nào đấu lại y được.

Vì thế, mèo con chỉ đành ngoan ngoãn để hồ ly kéo vào trong lòng.

Toàn văn hoàn.

Được rồi, đến đây, câu chuyện này kết thúc.

Nói thế nào nhỉ… cuốn sách này thực sự rất có ý nghĩa với tôi, nó đã cùng tôi đi qua những giai đoạn quan trọng của cuộc đời. Khi tôi mới bắt đầu viết lách, tôi là một học sinh vô tư lự, nhưng bây giờ tôi đã bước vào xã hội và bắt đầu đối mặt với thế giới phức tạp này. Vì vậy, những gì diễn ra trong cuốn sách này là một niềm khao khát đẹp đẽ đối với tôi, và tôi hy vọng bạn sẽ luôn hạnh phúc khi đọc nó. Tôi sẽ không nói nhiều về phần còn lại, nếu có cơ hội, hẹn gặp lại bạn trong bộ truyện tiếp theo!