Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 484: Ngoại truyện: Sau khi thành hôn (2)
Kiều Nhung ngẩn người nhìn y, còn chưa kịp hỏi y muốn làm gì, y đã nâng một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xù lông của nàng.

Lực tay vừa phải, Kiều Nhung thoải mái đến nỗi không nhịn được mà nheo mắt.

Nhưng nàng chưa hưởng thụ được bao lâu, y đã thu tay về.

Kiều Nhung đợi một lúc lâu, y vẫn chẳng làm gì cả.

Nàng không nhịn được, lại vươn móng vuốt nhỏ ra, kéo tay y đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng cào một cái, âu yếm cọ lên.

Nhưng y lại cực kỳ không phối hợp, có làm sao cũng không chịu vuốt ve nàng như khi nãy.

Kiều Nhung không khỏi nóng nảy, liều mạng lao vào lòng y mà cào.

Thu Ý đè nàng lại, tỏ vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía nàng: “Sao vậy Nhung Nhung?”

“…”

Kiều Nhung nhìn vẻ mặt vô tội của y, có hơi tức giận, bèn quay đầu đi, không nhìn y nữa.

Nàng vừa mới quyết định để ý đến y nữa, cửa điện bỗng bị gõ vang.

Thu Ý lên tiếng chấp thuận, cửa điện liền được mở ra.

Hai tiên nga bưng hai bàn đào tiên đi vào.

Ánh mắt Kiều Nhung không tự chủ được mà nhìn về phía đào tiên.

Thấy các tiên nga đặt đào tiên xuống rồi rời đi, nàng mời nhẹ nhàng “meo” một tiếng, ý bảo Thu Ý mau cho mình ăn đào tiên.

Nhưng y lại giả vờ không hiểu ý nàng, còn kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế đan bằng liễu gai cách xa hai bàn đào tiên, vừa vuốt ve bộ lông xù của nàng, y vừa ung dung mở một cuốn sách..

“…”

Kiều Nhung lại không nhịn được mà giơ móng vuốt cào y hai cái.

Y tỏ vẻ lúc này mới chú ý tới nàng, nhìn nàng một cái, vẻ mặt tò mò: “Nhung Nhung muốn nói gì thế?”

“…”

Kiều Nhung quay đầu nhìn đào tiên, sau đó nhẹ nhàng “meo” một tiếng.

Thu Ý hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng một lúc, cho đến khi nàng lại duỗi chân trước chỉ về hướng đào tiên, y mới giả vờ chợt hiểu ra.

Sau đó y đứng dậy, đưa nàng tới bên cạnh bàn, duỗi tay cầm lấy một quả đào tiên, đưa tới bên miệng nàng.

Kiều Nhung vội vàng giơ chân nhận lấy.

Nhưng quả đào tiên tròn vò này lại lăn qua lăn lại bên miệng nàng, hai chân trước nhỏ bé của nàng không thể giữ chặt được.

Nàng luống cuống tay chân, bỗng dưng thấy nhụt chí.

Vì thế nàng chỉ đành ngước mắt nhìn Thu Ý.

Nhưng y vẫn chẳng hề có ý muốn giúp, chỉ chống cằm, thản nhiên nhìn nàng.

Kiều Nhung không khỏi buồn bực.

Nàng nhìn chằm chằm hai bàn đào tiên trước mắt, nội tâm mâu thuẫn vô cùng.

Rối rắm một lúc lâu, nàng lại nhìn vẻ mặt chính nhân quân tử của Thu Ý, thầm ân ủi chính mình.

Nàng đã dỗi lâu như vậy rồi, hẳn là hôm nay y không còn hứng thú làm chuyện kia nữa đâu nhỉ…

Nghĩ như vậy, nàng lấy lại bình tĩnh, sau đó biến trở về hình người.

Sau đó, cũng không đợi Thu Ý kịp phản ứng, nàng duỗi tay cầm quả đào tin, cảm thấy mỹ mãn mà gặm một miếng.

Cũng may, Thu Ý không hề có ý muốn cản nàng, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu hàng, thi thoảng còn giơ tay, âu yếm xoa đầu nàng.

Trong lòng Kiều Nhung cũng trở nên nhẹ nhõm.

Mãi cho đến khi ăn xong đào tiên, Thu Ý lấy cớ nàng đã ăn no uống đủ, còn y chưa ăn gì hết, lại kéo nàng lên giường, lúc ấy nàng mới nhận ra mình đã buông lỏng cảnh giác rồi.

Lúc ấy, Kiều Nhung còn chưa kịp mắng một câu “Rõ ràng chàng không ăn gì cũng sẽ không đói” đã bị y khóa môi.

Sau đó, nàng chẳng thể nói được lời nào.



Vài ngày liên tiếp trôi qua, cuối cùng Kiều Nhung cũng không chịu nổi người nào đó nữa, quyết định tìm cơ hội tránh thoát khỏi ma trảo của y.

Để tránh cho mình bị mấy thứ linh tinh kia dụ dỗ, lần này thừa dịp y không chú ý, nàng lẻn ra khỏi cửa, đi lòng vòng trong Hồ Tiên cốc, cố gắng tìm một nơi hẻo lánh.

Nhưng vòng tới vòng lui, cuối cùng lại thành lạc đường.

Chương kế tiếp