Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 10: Mau Tới Đây Với Vi Sư (10)
Trên đường ngự kiếm cách nơi thần khí xuất thế ngàn dặm, An Kỳ có thể cảm nhận được một cỗ uy áp.

Càng tới gần càng khó chịu, những người bình thường ở đây đã sớm đi mất, linh thú cũng chạy toáng loạn xuống chân núi. Núi Linh Sơn hiện tại rất loạn, cũng rất nguy hiểm, tất cả các tu sĩ lúc này vẫn chưa dám lên, họ cũng chỉ có thể ở dưới chân núi canh nhiều ngày.
Có người không nhịn được muốn lên núi, kết quả đều là một đi không trở về.

Cho tới hàng trăm người có tu vi thâm hậu lên đấy cũng không quay lại, mọi người ở đây liền không hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nhưng họ cũng rất sốt ruột a, chỉ sợ thần khí rơi vào tay kẻ khác, cũng sợ mất mạng. Cuối cùng vẫn không cam lòng ở dưới chân núi đợi.

Cũng chỉ có thể như vậy a, lên núi thì mất mạng, bỏ đi liền không can tâm.

An Kỳ thật không hiểu bọn họ đợi cái gì, chờ người ta lấy được thần khí rồi cướp?

Nhưng mà cũng không thể nào làm được nha, theo kịch bản đồ của nhân vật chính hết thảy đều nhận chủ.

Vừa đáp chân xuống đất, những tu sĩ kia đều nhìn thẳng vào đám người bọn họ. Ở đây mọi người đều rất nhạy bén, thấy mảnh đất trống vừa rồi hiện ra một đám người liền cảnh giác nhìn, xác định không có nguy hiểm họ nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

An Kỳ đứng đó đánh giá xung quanh, ở đây có rất nhiều kẻ tu vi thâm hậu nha.

Tu chân giới linh khí rất nồng đậm, nơi này chẳng có ai là xấu cả. Hiện tại nhiều người tập chung một chỗ như vậy, thật giống nơi tụ tập các mỹ nam mỹ nữ.

Nhưng người ở nơi này đều nhìn tới quen rồi, đối với họ nhan sắc như vậy đều là bình thường, cũng hiếm có ai có thể đẹp như nữ chính, khiến người ta không rời mắt.

“Hiện tại chúng ta đi tìm nơi nghỉ ngơi đi” Lục Ngạn quay sang nói với mọi người, sau đó đi về phía trước tìm một nơi xung quanh không có ai liền ngồi xuống. Bất quá hắn cũng không dám đi xa, ở chân núi cũng rất nguy hiểm, đi nhầm một chỗ cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Mọi người cũng không có ý kiến, theo Lục Ngạn ngồi xuống sau đó liền đánh lửa nhóm củi.

Ánh lửa sáng rực làm cho mọi người ấm lên một chút, bất quá cũng không thể hoàn toàn che đi cơn lạnh.

Trương Kiệt nhìn Tuyết Lạc ngồi co người lại xoa tay, hắn không khỏi đau lòng, hắn cởi chính mình áo bào khoác lên thân thể nhỏ nhắn của nàng. Tuyết Lạc hơi sửng sốt một chút, đối với hắn nhỏ giọng lên tiếng “sư huynh”

Thấy tay nhỏ muốn đem áo cởi lên trả lại cho hắn, Trương Kiệt liền nhanh tay giữ lấy tay nàng lại “trời lạnh, khoác lên đi”

“Vậy còn huynh..”

“Ta không sao” Trương Kiệt cười cười nhìn nàng, thấy khuôn mặt mỹ lệ vì lạnh mà bờ trắng bạch, hắn hơi nhíu mày một chút, quay sang nói với Lục Ngạn “ sư huynh, liền không thể tìm khách điếm thuê phòng sao? Ngươi xem, Tuyết sư muội lạnh tới sắc mặt đều trắng”

Lục Ngạn chưa kịp lên tiếng thì An Kỳ đã chen vào, dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn hắn “thuê phòng? Ngươi biết ở đây tụ tập bao nhiêu người không? Còn phòng cho ngươi thuê chắc, mà nếu có còn chắc gì tới lượt ngươi thuê”

“Ngươi...” Trương Kiệt tức giận, ánh mắt trừng trừng An Kỳ.

“Ta thì sao, nói không đúng?” Nàng cười cười nói lại.

“Trời đã tối, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi” Lục Ngạn lên tiếng giải hoà.

Mi mắt hắn buông xuống tạo thành cái bóng nhỏ, không rõ cảm xúc vui buồn.

Lục Ngạn đã nói vậy cũng chẳng ai lên tiếng nữa. Chờ tới khi mọi người ngủ hết cũng chỉ còn hắn và An Kỳ thức.

“Muội đi nghỉ đi, ta ở đây canh trừng” Lục Ngạn đối với An Kỳ nói, chỉ thấy nàng lắc đầu nói không buồn ngủ.

Mặc kệ ánh sáng đỏ rực hơi chiếu vào khuôn mặt kiều diễm của nàng, An Kỳ vẫn ngồi đấy cũng thêm củi khô vào đống lửa. Xung quanh ngoài tiếng gió ngào thét, tất cả còn lại cũng chỉ là một mảng tĩnh lặng.

Lục Ngạn quả thực không nhịn được nữa đối với An Kỳ lên tiếng “muội..”

Chẳng để Lục Ngạn nói hết câu An Kỳ liền quay sang hỏi hắn.
“Huynh còn trách ta sao?”
Chương kế tiếp