Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 9: Mau Đến Đây Với Vi Sư (9)
Nghe thấy tên, An Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nam nhân kia mặt vẫn không rõ cảm xúc, lạnh lùng nhìn nàng.

“Sư phụ” An Kỳ nhỏ giọng lên tiếng, đáp lại hắn một câu.

Hàn Mạc lấy ra một cái túi không gian đưa cho nàng, thấy An Kỳ cầm rồi hắn mới nói tiếp “trong đây có chút thảo dược, lên đường nguy hiểm. Dù sao ngươi cũng là đại đệ tử của ta, nhớ chiếu cố tốt cho sư muội”

An Kỳ nghe xong liền cười cười gật đầu, nàng biết ngay nam chính sẽ không quan tâm tới pháo hôi nho nhỏ như vậy mà.
Trên đời này làm gì có miếng bánh từ trên trời xuống chứ, lúc hắn đưa đồ cho nàng, nàng còn chưa kịp kinh ngạc đâu. Hiện tại liền hiểu, ha hả, thì ra mục đích vẫn để cho nàng đặc biệt chăm sóc vị sư muội.

Bất quá Tuyết Lạc là nữ chính nha, dù có găpj nguy hiểm cũng không mất mạng.

Thấy An Kỳ tươi cười đáp ứng, Hàn Mạc vẻ mặt cũng hiện ra ôn hoà vài phần, hắn đưa tay sờ sờ đầu An Kỳ, khoé miệng phát âm ra một chữ không rõ.

Tay Hàn Mạc vừa chạm tới đầu An Kỳ, nụ cười nàng liền cứng đờ.

Mẹ trứng, nam chính!! Bỏ cái móng heo trên đầu lão nương ra.

An Kỳ vẫn luôn ghét người khác đụng chạm vào mình, hiện tại bị người ta sờ đầu mà mặt vẫn phải duy trì tươi cười. Thử hỏi xem có bao nhiêu thảm a!

Nội tâm hoàn toàn sụp đổ.

Chờ tới khi Hàn Mạc đi mất Tuyết Lạc mới hướng An Kỳ tới.

An Kỳ nội tâm: ....

Rốt cuộc hôm nay nàng đã làm gì mà nam nữ chính đều tìm tới cửa???

Tuyết Lạc nhìn thấy trên tay An Kỳ cái túi nhỏ liền nhếch miệng cười “Sư tỷ nha, sư phụ thật sự đối tốt với tỷ” vừa nói nàng vừa giơ lên cái vòng ngọc khảm thạch trên tay, đắc ý khoe An Kỳ “sư phụ cũng chính là chỉ đưa muội cái vòng không gian, trong đó có chút đan dược, vậy mà lại đưa túi không gian cho tỷ. Ai nha, quả thực so sánh, chậc chậc...”

“Đúng vậy, đúng là không thể so sánh. Ta ở bên sư phụ mười mấy năm, tình cảm nhiều như vậy sao có thể nào so với ngươi ở bên sư phụ mấy tháng chứ” An Kỳ liếc mắt nhìn Tuyết Lạc “so ra quả thực mấy tháng kia không xứng là bao, mấy vật sư phụ đưa cho muội ta còn hiếm lạ gì? Từ hồi nhỏ tới giờ mấy thứ đó trong phòng còn chất một rương, đều là sư phụ đưa cả. Nếu sư muội thích ta lại có thể cho ngươi vài cái, quy chung ta với sư phụ tình cảm vẫn nhiều hơn ngươi nha”

Kỳ thật nói mấy cái thứ tình cảm này chẳng sợ Tuyết Lạc tin hay không, riêng An Kỳ cũng chẳng tin.

Nam chính nha, cứ gặp nữ chính là giống như gặp ánh mặt trời vậy. Trí thông minh offline đều không nói, chứ nói gì cảm tình.

Hắn chỉ cần ở bên nữ chính vài ngày tình cảm liền nhiều như vài năm rồi, còn nói chi vài tháng?

An Kỳ cười cười đi về phía đám đệ tử đang chờ phía trước, để lại Tuyết Lạc đứng đấy hận nghiến răng nghiến lợi, bất quá cái vẻ mặt của nàng chẳng có ai thấy.

Những lời vừa lẫy nói ra cũng khiến An Kỳ sảng khoái, thấy khuôn mặt mỹ lệ của Tuyết Lạc vặn vẹo tới như vậy nàng rất vui nha.

Quy chung ai bảo con hàng này tới chỗ nàng kiếm chuyện, ngoài phiền An Kỳ cũng thấy phiền.

Một đám đệ tử đang đứng trước cửa điện thấy An Kỳ ra liền nhíu mày, lại nhìn thấy ánh mắt hơi đỏ của Tuyết Lạc cả người giống như tiêm thuốc gà, nổi nóng lên “Đoá Nhi, ngươi lại làm gì sư muội?”

Chưa đợi An Kỳ nói Tuyết Lạc liền chen vô, xua tay“không có, sư tỷ không có uỷ khuất ta” vừa nói Tuyết Lạc lại cẩn thận nhìn An Kỳ, xua tay nói với đám đệ tử kia.

Động tác nhỏ này làm sao qua mắt được Trương Kiệt, hắn nổi nóng nhìn An Kỳ “ngươi ngày thường điêu ngoa thì thôi...”

“Đủ rồi” Lục Ngạn không nhìn nổi nữa liền lên tiếng.

“Nàng ta..” Trương Kiệt không cam lòng chỉ vào An Kỳ.

“Ta thì sao? Ngươi chẳng phải không nghe thấy Tuyết Lạc nói ta không làm gì nàng à? Ngươi rốt cuộc điếc hay mù? Người trong cuộc còn chưa lên tiếng, ngươi lấy tư cách gì đứng đây tất tất?” An Kỳ nhìn Trương Kiệt cười nhạt một tiếng.

Đại khái An Kỳ nói không một chút nào khách khí, Trương kiệt mặt đỏ bừng lên, chỉ tay vào mặt nàng nửa ngày không nói được lời nào “ngươi...ngươi”

“Ta đã nói là đủ rồi, trời không còn sớm nữa” Lục Ngạn nhíu mày nhìn Trương Kiệt.

“Nhưng...”

“Ngươi không muốn đi thì có thể ở lại” Lục Ngạn nói xong liền ngự kiếm đi mất, các đệ tử thấy vậy cũng đành cắn răng ngự kiếm đuổi theo.

“Ngươi giỏi lắm” Trương Kiệt nhìn An Kỳ gằn lên từng chữ.

Ngay cả đại sư huynh cũng bao che cho ả

“Cảm ơn, ta chính là như vậy” An Kỳ.

Thấy An Kỳ mỉm cười nhìn hắn, Trương Kiệt đều hận không thể xé rách cái da mặt này ra.

Trước kia sao hắn không phát hiện ra nangg ta vô sỉ như vậy?

Trương Kiệt nổi nóng, muốn nói gì thêm nữa thì bị Tuyết Lạc kéo tay “sư huynh, chúng ta lên đi thôi”

Hiện tại đây không phải lúc để rằng co, Tuyết Lạc kéo tay Trương Kiệt một lúc hắn mới buông tay xuống.

Thấy Tuyết Lạc nhỏ nhẹ khuyên nhủ, Trương Kiệt lúc này mặt không khỏi giãn ra một chút, hừ lạnh một cái liền theo nàng ngự kiếm hướng nơi Lục Ngạn đi.

Hắn đây là nể tình Tuyết Lạc không so đo với đồ tiện nhân.

Cũng chỉ tội Tuyết Lạc thiện lương, đáng yêu nên mới bị đồ ác độc này bắt nạt.

Nếu An Kỳ biết ý nghĩ của hắn cũng chỉ liền ha hả một tiếng, đức hạnh.

Chính mình rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi lo chuyện bao đồng, bị người ta nói liền nổi giận, trách ai đây?

Tự cho rằng mình đứng trên đỉnh cao của đạo đức đi chỉ trích kẻ khác, cái gì mà bên vực kẻ yếu? Bị người ta lợi dụng còn không biết, xuẩn!

An Kỳ tấm tắc một tiếng liền đuổi theo bọn họ.
Chương kế tiếp