Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 12: Mau Đến Đây Với Vi Sư (12)
Sáng hôm sau An Kỳ vừa tỉnh dậy thì thấy tất cả ánh mắt mọi người đều đang hướng về mình, nàng đưa tay lên xoa xoa mắt, khẽ nhăn mày "mặt ta dính cái gì sao?"

"Ngươi ngủ quá lâu làm mất thời gian của mọi người" Trương Kiệt không khách khí nói thẳng với nàng.

Hắn chính là chướng mắt tiện nhân lòng dạ rắn rết này.
Ngủ dậy rồi còn phải đợi nàng ta, hắn càng nhìn càng muốn tạt xô nước lạnh vào mặt nàng.

An Kỳ hơi nhếch miệng lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, nàng cười cười đối với hắn "Lãng phí thời gian của ngươi ta rất vui"

"Ngươi..." Trương Kiệt chỉ chỉ tay vào mặt An Kỳ, nửa ngày không nói lên lời.

Thấy hắn như vậy An Kỳ càng cười sâu hơn "ta thì sao?"

"Không biết liêm sỉ"

"Ta chính là như vậy" An Kỳ cười tới nhu hoà nhìn hắn.

Ai nha, nhìn thấy kẻ hận không thể lóc da lóc thịt mình ra phải khó xử nàng rất vui.

Càng vui hơn là thấy đối phương hận mình, ngoài có thể nói những lời không hay về nàng ra, cũng chẳng thể làm gì tổn thương tới nàng.

"Sư huynh, bỏ đi"

"Đúng đấy, hiện tại quan trọng nhất là lên đường"

Vài đệ tử thấy bầu không khí toàn mùi thuốc súng liền tới cạnh Trương Kiệt khuyên nhủ.

Trương Kiệt hừ lạnh một cái, cuối cùng ngồi xuống mắt trừng An Kỳ một cái.

An Kỳ: ( ¬¬)

Nhìn hắn ngồi xuống nàng bỗng thấy tiếc nuối gì đâu, thật muốn cùng hắn đánh một trận.

Muốn tới tổn thương lẫn nhau nha. Aizzz...

"Mọi người đều đã tỉnh hết?" Lục Ngạn và Tuyết Lạc đi từ phía xa tới, hắn vừa đi thăm dò xung quanh về.
Nhìn thấy Trương Kiệt ngồi quay mặt về sau với đám đệ tử đang an ủi hắn, Lục Ngạn không nhịn được hỏi "đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có, đều chỉ là hiểu lầm a" đệ tử Giáp.

"Đúng đúng đúng, là hiểu lầm, hiểu lầm" đệ tử Ất vội cười cười nói theo.

"Không còn sớm nữa, đã không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi" nói xong Lục Ngạn lấy ra đưa cho mỗi người vài viên tích cốc đan.

"Sư muội, cầm lấy" Lục Ngạn đối với An Kỳ nói.

"Cảm ơn" An Kỳ đứng dậy, đưa tay nhận lấy. Sau đó nhớ ra việc gì đó, nàng liền cởi áo bào ra đưa cho Lục Ngạn "Trả lại cho huynh"

"Ở đây gió lớn, muội cứ mặc vào đi"

An Kỳ hơi lắc đầu, dí áo bào vào tay hắn "ta không lạnh"
Lục Ngạn bất đắc dĩ thu lại áo, cùng mọi người lên đường.

Tới chân núi, An Kỳ không đi nữa, nàg đứng im ở một chỗ nhìn mọi người. Lục Ngạn thấy vậy liền quay lại hỏi nàng "làm sao vậy?"

"Muội không lên núi tìm thần khí, ở đây chờ là được rồi"

Lục Ngạn im lặng một lúc, sau đó mới nói "Nhưng muội ở dưới này một mình rất nguy hiểm"

"Nàng ta không muốn lên thì cứ ở để ở lại đây đi, mất mạng cũng do nàng chọn." Chưa đợi An Kỳ trả lời Trương Kiệt liền chen vào.

Tới khi Lục Ngạn quay lại liếc hắn một cái, hắn mới im miệng quay đi.

"Sư huynh, kỳ thật ở trên núi còn nguy hiểm hơn, ta ở dưới này chờ mọi người là được rồi" An Kỳ nhìn Lục Ngạn sau đó nói tiếp "vả lại ta cũng có võ công, ở dưới này cũng không có gì nguy hiểm. Nếu đi lên cũng mọi người, chỉ sợ là thêm phiền phức tới huynh thôi, trong lúc nguy hiểm huynh cũng sẽ không thể vì ta mà hi sinh được"

Nghe vậy, Lục Ngạn cũng chỉ muốn nói rằng ta có thể.

Chỉ cần muội không có việc gì, ta sẵn sàng lấy mạng đánh đổi.

Nhưng Lục Ngạn không nói, hắn nhìn An Kỳ một lúc liền thở dài. Sư nói rất đúng, trong núi nguy hiểm, hắn cũng sợ không có khả năng bảo vệ nàng.
Miễn cưỡng Lục Ngạn để An Kỳ trở lại, dặn nàng nhớ chú ý an toàn, rồi cũng mọi người đi.

Trương Kiệt cùng vài đệ tử cười nhạo một tiếng, vốn dĩ Đoá Nhi này sợ chết mà còn già mồm.

An Kỳ cười cười, nàng chính là ham sống sợ chết.
Vốn dĩ thần khí này xuất hiện là vì nữ chính, pháo hôi không biết điều còn muốn dòm ngó tới, chỉ sợ cũng chỉ làm bia đỡ đạn cho Tuyết Lạc.

Nàng đây còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Chương kế tiếp