Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 13: Mau Đến Đây Với Vi Sư (13)
Trong núi quang cảnh đều hỗn loạn, thần khí xuất thế, uy áp đều rất mạnh, những linh thú cấp thấp còn tốt, bọn chúng sợ hãi cũng chỉ biết nằm một chỗ run rẩy, nhưng linh thú cấp cao có con thì trở lên điên cuồng cắn xé nhau, có con thì toáng loạn.

Lục Ngạn và Tuyết Lạc bọn họ vừa vào trong núi được vài phút liền gặp được linh thú đuổi giết.

Linh thú biến dị một thân cao tới tận ba bốn mét, tay nó trảo qua một cái, cả thân cây cũng mất lung lay như muốn sắp đổ.

"Mẹ kiếp" Trương Kiệt không nhịn được chửi bậy một câu, linh thú mạnh như vậy chính là không để người sống mà.

"Sư huynh cẩn thận" đệ tử Giáp thấy Trương Kiệt sắp bị linh thú giang tay chụp lấy liền run run chân, gọi to.

Trương Kiệt lúc này hoảng sợ, té nhào xuống đất lăn vài vòng.

"Huynh có sao không?" Tuyết Lạc vội đỡ hắn vậy, tay lấy từ không gian một viên đan dược đút vào miệng hắn.

Trương Kiệt cảm động nhìn Tuyết Lạc, tay run run sờ mặt nàng "sư muội.."

Linh thú nhân lúc hai người kia không chú ý, nó đưa tay túm muốn túm lấy hai người. Trương Kiệt mắt trừng thẳng, đẩy Tuyết Lạc ra chỗ khác.

"Sư huynh.." Tuyết Lạc hoảng hốt nhìn hắn.
Nàng ta ngồi bệt xuống đất đờ đẫn nhìn Trương Kiệt bị linh thú giết chết, nước mắt rơi lã chã.

Dĩ nhiên...là bị doạ sợ khóc.

Linh thú lúc này càng ngày càng tới gần Tuyết Lạc, chỉ trong một giây nữa thôi, nàng đều tưởng mình cũng như Trương Kiệt mất mạng.

Nhưng không có, Lục Ngạn vừa giải quyết con linh thú nhỏ, mặc kệ thân thể bị thương, đưa kiếm chặt đứt tay nó, cứu lấy Tuyết Lạc.

Linh thú cao cấp bị chọc giận, nhìn kẻ chém mình mất một tay kia mà đuổi theo, chẳng biết chọc phải cơ quan hay không, Lục Ngạn và Tuyết Lạc và hai đệ tử nữa đều rơi xuống dưới lòng đất.

Phía dưới không tối tăm như bọn hắn tưởng, mà nó lại sáng lạn tới lạ, cỏ non xanh biếc, linh khí cực kỳ nồng đậm, khiến cho người ta mơ hồ, không khỏi nghi ngờ chính mình bị ảo giác.

"Sư huynh..." Tuyết Lạc hơi sợ kéo kéo tay áo Lục Ngạn.

Hắn quay mặt nhìn nàng "có chuyện?"

Tuyết Lạc lắc đầu "chỉ là muội hơi sợ, chỗ này rất đáng ngờ"

Lục Ngạn im lặng không nói nữa, hắn chú ý quan sát chung quanh.

"Sư..sư huynh, phía trước..." Đệ tử giáp tay ôm vết thương trước ngực, há hốc mồm chỉ chỉ vào toà nhà bên cạnh.

Mọi người nghe vậy đều nhìn theo hướng hắn chỉ, đi về phía toà nhà lộng lẫy kia.
Toà nhà hiên ngang nằm giữa cánh đồng cỏ, xung quanh có hồ sen, bể cá. Đường đi khảm ngọc thạch, trước cửa toà nhà có hai con kỳ lân được làm bằng vàng chói loá mắt.

Cả toà nhà đó đều được xây bằng linh thạch, mấy đệ tử kia thấy không khỏi nuốt nước bọt, đều là linh thạch cao cấp nha, không chút tạp chất.

Lục Ngạn và bốn người bọn họ cẩn thận tới trước toà nhà, càng tới gần, mọi người đều cảm thấy được linh khí càng nồng đậm, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó đè nén ở nồng ngực.

"Giống như đây là nơi cất chứa thần khí" đệ tử Giáp kích động nói với mọi người.

Mắt Tuyết Lạc liền sáng lên một chút, rất nhanh cảm xúc bị nàng đè nén lại, nàng quay mặt nói với Lục Ngạn "chúng ta vào thử xem"

"Ừm" Lục Ngạn nói xong cũng đi về phía trước, trong toà nhà rộng lớn, nơi cao cao phía xa, bằng mắt thường bọn họ cũng có thể thấy được một thanh kiếm dài, trên thân nó có rất nhiều hoa văn cổ xưa. Tới chuôi kiếm được khảm một viên ngọc đỏ.

Xung quanh nó đều toả ra một cỗ uy áp vô hình, khiến người ta muốn quỳ xuống thuần phục.

Ở trên chiếc bàn ngọc, nó lại càng chói mắt. Thúc đẩy ham muốn của nhiều người.

Là Hiên Viên Kiếm, thượng cổ thần khí.

Lúc này mọi người thấy vậy đều kích động cả lên, cả Lục Ngạn ngón tay hắn cũng khẽ run lên vài cái.

Đích thị là thần khí.

bốn người bọn họ không tự chủ mà tới gần Hiên Viên Kiếm kia.

Chương kế tiếp