Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 15: Mau Tới Đây Với Vi Sư (15)

Nghe người kia nói vậy, mọi người giống như được tiêm thêm thuốc gà, nhao nhao lên đoạt kiếm.

Tuyết Lạc tức khắc giơ Hiên Viên Kiếm lên, có vẻ nó cảm nhận được chủ nhân của mình tức giận, cả thân nó toả ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo, sắc bén.

Uy áp vừa thả ra, tất cả mọi người liền giống nhau hút ngụm khí lạnh. Bất quá, rất nhanh các tu sĩ đều tỏ ra hưng phấn, ánh mắt đỏ rực nhìn về thanh kiếm kia.

Quả nhiên là thần khí!

Bọn họ liều mạng xông lên cướp.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, họ đã bị Tuyết Lạc giơ kiếm ném xa mười mét. Tất cả tu sĩ muốn xông lên liền cùng lúa mạch giống nhau, họ ngã chồng chất lên nhau, ngực bị đè nén, bất đắc dĩ phải nhổ ra ngụm máu.

"Quả nhiên là Hiên Viên Kiếm" một giọng nói tà mị không biết từ đâu hiện ra, khiến tất cả mọi người đều trở lên cảnh giác. Thân thể ai cũng cứng lại, cẩn thận quan sát xung quanh.

Nhưng cũng chỉ có An Kỳ là ngoại lệ, nàng tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn đám người kia.

Cái này đều là kịch bản a, y như phim truyền hình, mấy boss phản diện đều lên sân khấu kiểu vậy.

"Ai?" Tuyết Lạc lên tiếng, đầu nhỏ không ngừng tìm kiếm xung quanh "giả thần giả quỷ làm gì, có giỏi thì ra đây"

Phía sau đám tu sĩ nằm ở dưới đất, bỗng hiện ra thân ảnh đỏ rực của người nam nhân, tóc đen mượt như tác nước, rủ xuống, nhìn từ xa quả thực khiến người ta không nhận ra nam hay nữ, đẹp chói mắt.

Nhìn thấy từ hư vô hiện ra bóng người, thân thể Lục Ngạn căng chặt, tay nắm vào kiếm đứng cạnh An Kỳ.

Bất quá An Kỳ vẫn vậy, thản nhiên nhìn về phía nam nhân đang lại gần kia, nếu nàng đoán không nhầm thì đây là ma tôn Trường Phong?

Hắn tới càng ngày tới gần, lộ rõ ngũ quan xinh đẹp ra tới khiến người ta ghen ghét, nam nhân mắt đào hoa yêu nghiệt khẽ động, cũng với cái mũi thẳng tắp. Bờ môi xinh đẹp câu nhân, chỉ cần khẽ cười một cái mọi thứ xung quanh dường như cũng trở lên mờ ảo, giống như đoá hoa đẹp đẽ nở rực dưới ánh mặt trời. Dù nữ chính cơ xinh đẹp tới mấy, đứng gần hắn nhan sắc đó cũng chẳng là cái gì cả.

An Kỳ thật sự cũng phải mở to mắt ra mà nhìn, thế giới này còn để phản diện đẹp hơn cả nam nữ chính nha.

Không khoa học, không khoa học.

Tuyết Lạc cũng không ngoại lệ, nàng bị nhan sắc của Trường Phong làm mê mẩn một lúc, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại "ngươi là ai?"

"Ma Tôn" Trường Phong vừa nói, nụ cười lại sâu thêm vài phần, sắc mặt không rõ ý vị nhìn Tuyết Lạc.

Đám tu sĩ nghe hai chữ Ma Tôn đều hoảng sợ, càng thêm cảnh giác nhìn Trường Phong, hai chân run rẩy cố gắng bò đi thật xa.

Là..là ma tôn.

Tuyết Lạc nghe hắn nói cũng sửng sốt một chút, cầm Hiên Viên Kiếm lùi về phía sau "ngươi...ngươi tới đây làm gì"

"Ngươi đoán?" Trường Phong cười cười lướt qua nàng ta, ánh mắt dừng lại ở Hiên Viên Kiếm.

Tuyết Lạc theo bản năng che kiếm lại, hoảng sợ nhìn hắn, lắp bắp nói "Thần..thần khí đã nhận chủ, ngươi, ngươi lấy cũng không làm gì được"

"Phải không?" Trường Phong tuỳ tiện nói ra một câu, nụ cười sau đó lại sâu thêm vài phần "ý ngươi là..nên giết ngươi ta mới dùng được nó"

Tuyết Lạc hoảng sợ,dù sao đây cũng là thần khí, chắc cũng sẽ giết được Ma Tôn, Tuyết Lạc nghĩ nghĩ, cuối cùng nâng tay giơ kiếm lên, cảnh giác nhìn hắn.

Trường Phong nhìn Tuyết Lạc như vậy liền cười nhạt một tiếng, nhanh sau đó tới cạnh nàng.

Xem ra nha đầu này còn rất thú vị đâu, hắn càng phải đối với nàng thật tốt mới được.

Suy nghĩ một đằng làm một lẻo, ma tôn ra tay tương đối độc ác, nếu một chưởng kia đánh chúng người, chỉ sợ là mất mạng.

Thấy Trường Phong bắt đầu động thủ, Lục Ngạn và Tuyết Lạc đều tiến lên.

Tuyết Lạc cầm kiếm, lạnh lùng hướng tới Trường Phong.

Ai dám có ý định cướp đồ của nàng, đều đáng chết, ý nghĩ vừa động, ánh mắt Tuyết Lạc nguy hiểm thêm vài phần, nàng híp mắt nhìn nam nhân yêu nghiệt kia.

Chỉ là kiếm vừa mới gần chạm vào yết hầu hắn, giống như người hắn được thêm một lớp bảo vệ, cả nàng và Lục Ngạn đều bay về phía sau vài mét. Tuyết Lạc vừa mới lấy được thần khí, cũng chỉ có thể phát huy được ba phần sức mạnh của nó, không thể dùng hết sức mạnh của thần khí, đối với ma tôn, cùng lắm cũng chỉ tổn hại một ít.

Trường Phong bình tĩnh đứng đấy, đi về phía Tuyết Lạc, chỉ trong khoảng khắc này, có thể thấy được trong mắt nàng có bao nhiêu hoảng sợ.

Chương kế tiếp