Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 2: Mau Tới Đây Với Vi Sư (2)
“Tiếp thu” An Kỳ vừa nói vừa dùng tay xoa xoa chân mày.

....

Nguyên chủ tên Đoá Nhi là đại đệ tử của sư tôn Hàn Mạc, cũng chính là nam nhân vừa lẫy.
Từ nhỏ Đoá Nhi đã được Hàn Mạc mang về tự tay nuôi lớn, hắn rất nuông chiều và bao dung nguyên chủ, luôn dành cho nàng những thứ tốt nhất. Lâu ngày sinh tình, Đoá Nhi càng ngày càng thích sư phụ của mình.
Cho tới khi Tuyết Lạc xuất hiện...ngày hôm ấy Đoá Nhi còn đang ngồi chờ sư phụ của mình về. Ngoài ý muốn thấy hắn đang bế một nữ nhân xa lạ hướng tới. Nguyên chủ cả người như bị sét đánh, đờ đẫn mà nhìn nữ nhân trong ngực sư phụ kia, xinh đẹp như ngọc, vết thương trên người cô ấy cũng không khỏi làm nàng che đi khí chất lãnh đạm ấy, lại ẩn ẩn hiện ra chút ôn nhu. Tựa vào ngực sư phụ lại giống như một đôi tình lữ.

“Sư..sư phụ” Đoá Nhi vội vàng đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bàn tay thon dài ôm cái eo nhỏ kia.

“Mang thuốc tới” Hàn Mạc mặt không chút biểu tình vội ôm nữ nhân kia đặt xuống giường.

“Sư phụ, đây là..” Đoá Nhi cầm dược tới đưa cho Hàn Mạc liền đứng bên cạnh thấp thỏm không thôi.

“Sư muội của ngươi” Hàn Mạc.

“Sao...”

Chẳng chờ Đoá Nhi nói xong Hàn Mạc liền đánh gãy nàng lời nói.

“Ta đang bận, ngươi ra ngoài trước đi” giọng nói của hắn mang theo chút không kiên nhẫn.

Nghe được âm thanh như vậy, cả người Đoá Nhi lúc này liền cứng đờ, ánh mắt lẳng lặng liếc nhìn nam nhân đang ân cần băng bó vết thương cho nữ tử kia.

Nàng chưa bao giờ thấy sư phụ của mình hiện ra vẻ mặt như vậy cả, vốn cứ tưởng trước kia sư phụ so với người ngoài đối nàng đã thực hảo rồi, nguyên lai dù cả ngày hắn đối với nàng đều là một bộ mặt nhưng ít nhất sư phụ thỉnh thoảng hỏi thăm nàng.

Như hiện tại...nàng chưa từng thấy sư phụ thế này.

Chẳng lẽ do lo lắng sao?

Đoá Nhi an ủi chính mình một chuý liền đi ra ngoài. Vốn dĩ hôm nay là sinh thần thứ mười tám của nàng, hiện tại sư phụ liền đã quên mất?

Không đâu, không đâu, mọi năm sư phụ đều nhớ rõ. Đoá Nhi một mực lắc đầu, nàng còn chưa chuẩn bị món ngon chờ sư phụ tới đâu.

Sư phụ làm sao có thể quên ngày quan trọng như vậy được.

Nhưng thực tế Hàn Mạc lại quên mất.

Sư phụ triệt để quên mất, đêm ấy hắn lưu lại cả đêm chiếu cố vị sư muội mới đến kia.

Đúng nha, sư phụ còn bận như vậy, làm sao có thể có thời gian tới bồi nàng được.

...

Cuối cùng vị sư muội kia cũng tỉnh lại, sư phụ trước sau như một quan tâm chăm sóc nàng.

Đoá Nhi thấy vậy đều phải ghen tỵ, nàng còn chưa từng được sư phụ đối đãi như vậy đâu.

Vị sư muội này cũng rất cao ngạo, nàng vẫn luôn đối với mọi người lạnh nhạt, riêng đối mặt với sư phụ liền có chút ôn nhu.

Nhưng mọi người trong khắp môn phải cũng đều thích nàng, Tuyết Lạc rất xinh đẹp, nàng còn có khí chất bất phàm bẩm sinh khiến mọi người không dám tuỳ tiện tới gần. Nhưng dù vậy mọi người vẫn đều thích nàng, ngay cả sư phụ cũng vậy...

Dần dần Tuyết Lạc với Hàn Mạc ngày càng thân cận, hai người y như hình với bóng, liền lần nào Đoá Nhi tới gặp Hàn Mạc cũng gặp nàng.

Tâm tư nhỏ của Đoá Nhi không khống chế được cũng nở lên từng trận ghen ghét, dựa vào cái gì? Rõ ràng nàng đến trước nàng ta, rõ ràng là hai người họ mới ở chung một tháng.

Quy chung nàng ở bên cạnh sư phụ mười tám năm vẫn không bằng một tháng hai người bên nhau?

Dần dần tính cách của Đoá Nhi với trước đây khác nhau một trời một vực, nàng không có còn ngây ngô như lúc ban đầu nữa. Đoá Nhi toàn tâm toàn ý muốn giết Tuyết Lạc dường như. Nàng không biết bao lần hãm hãi Tuyết Lạc, cũng không biết bao lần làm phiền nàng ta.

Đoá Nhi càng ngày càng hồ nháo như vậy mọi người càng ngày càng xa lánh cô ấy, tới cả người bằng hữu lớn lên từ nhỏ với nàng cũng triệt để thất vọng.

Đoá Nhi dường như mất lí trí, càng bị xa lánh như thế nàng liền càng căm hận. Một lần không khống chế nổi mình, nàng liền cầm chính mình kiếm muốn đâm chết Tuyết Lạc, chỉ là kiếm còn chưa tới người đã bị Hàn Mạc đánh tới trọng thương.

Hàn Mạc lần đấy cũng đối với Đoá Nhi triệt để thất vọng.

Bị giam trong viện tử một tháng, Đoá Nhi liền nhập ma.

Sau đó... sư phụ nàng không chút lưu tình, một nhát kiếm xuyên qua tim nàng.

Một kiếm mất mạng.

Đoá Nhi hận, nàng hận chính mình thích sư phụ của mình, nếu được làm lại một lần nữa nàng mong nàng sẽ không yêu sự phụ.

Đây cũng chính là nguyện vọng của nàng duy nhất.

Quy chung hết thảy mọi việc nguyên chủ xảy ra nguyên nhân đều là vì tình yêu.

Đoá Nhi vì yêu liền sinh ra ghen ghét.

Nàng cũng chính là vì yêu mà thay đổi chính mình.

Cũng vì yêu mà nhập ma.

Vậy nên nàng muốn thay đổi hết thảy, chỉ cần nàng không yêu sư phụ, mọi việc cũng sẽ không xảy ra. Trong lúc tuyệt vọng, Đoá Nhi liền dâng một phần linh hồn của mình để nghịch tập nhân sinh.
Chương kế tiếp