Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 6: Mau Tới Đây Với Vi Sư (6)
“Làm sao kiếm pháp bây giờ lại kém đến như vậy?” Hàn Mạc từ phía xa hướng An Kỳ đi tới.

An Kỳ một giây liền chết lặng, nhẹ nhàng xoay người nhìn bạch y nam nhân kia.
Nàng trong lòng nhả rãnh một phen, chẳng hiểu sao chính phái đều thích mặc y phục màu trắng, đẹp sao? Nhìn suốt ngày có lẽ An Kỳ liền mù màu mất, quá ám ảnh.

“Kiếm pháp của ngươi hiện tại làm sao kém tới vậy” Hàn Mạc hơi nhíu mày, hắn nhớ rõ trước kia đệ tử kiếm pháp không có như vậy kém, rõ ràng lúc trước còn rất có thiên phú đi.

“Bị sư phụ giáo huấn một trận, đồ nhi hiện tại thân thể đều kém” An Kỳ tuỳ ý nhún vai, chững chạc đoàng hoàng nói láo, giọng điệu nàng tuỳ ý quá mức.

Tuỳ tuỳ tiện tiện nói, giống như hỏi hôm nay ăn gì vậy, nhưng Hàn Mạc không hiểu sao nghe ra một tia mỉa mai, hắn hơi nhíu mày.

“Ngươi đây là trách ta?” Hàn Mạc vừa nói, bốn phía xung quanh hắn đều lạnh xuống, ánh mắt nguy hiểm mà đối diện nàng.

An Kỳ giọng điệu vẫn không đổi, bình tĩnh mà nói một câu không dám, vốn dĩ đều là đệ tử sai, sư phụ trách phạt là đúng.

Kỳ thật An Kỳ cũng thấy nguyên chủ cũng sai, trong việc này vì ghen ghét mà muốn giết người đều không đúng.

Về nhân về nghĩa cũng không đúng.

Đối diện với An Kỳ thờ ơ như vậy Hàn Mạc lòng có chút buồn bực, hiện tại đồ nhi nhận sai hắn còn có ý kiến gì? Chỉ là nhìn thái độ không mặn không nhạt kia của nàng, hắn có chút chướng mắt.

Nàng vẫn một thân lam y đứng đấy, bình thản đối với hắn. Tựa như xa cách, tựa như chỉ nói chuyện với người qua đường.

Vốn dĩ trước kia đồ đệ này hay quấn lấy hắn, hiện tại thái độ như vậy đối với hắn, Hàn Mạc liền sinh ra chút bực bội.

“Ngươi bây giờ thay đổi rất nhiều” Hàn Mạc nhìn An Kỳ biểu tình đạm bạc nói ra một câu.

Nghe hắn nói vậy An Kỳ không khỏi cười ra một tiếng.

Thay đổi ư?

Miệng nói rằng Đoá Nhi tử lúc năm tuổi đã sống bên Hàn Mạc, hắn nuôi dưỡng nàng từ nhỏ cho tới lớn, hắn có biết nàng thích gì không?

Hắn có biết nàng có thói quen thế nào, sợ nhất thứ gì không?

Cái gì đều không biết thì sao có thể nói nàng thay đổi.
Thất tình lục dục, phàm là con người đều dính phải, chẳng qua là chưa đến lúc phát tác mà thôi.

“Ngươi cười cái gì” Hàn Mạc hơi nhíu mày.

“Không có gì, chỉ là người theo thời gian đều sẽ thay đổi, sư phụ cũng vậy, đệ tử cũng vậy. Đã trải qua nhiều thứ, ai còn có thể ngây thơ như lúc ban đầu? Bản chất vẫn là như thế, chẳng qua đệ tử đã ngộ ra vài thứ.” An Kỳ cười cười giải thích.

An Kỳ cười tới nhu hoà, môi đỏ kiều diễm khẽ vểnh lên, chỉ cần nhìn qua một chút, không khỏi khiến người ta mê mẩn.

“Ngươi ngộ ra cái gì?” Hàn Mạc mặt không đổi sắc nhìn An Kỳ.

“Người đoán xem” nàng vẫn như cũ thờ ơ, nụ cười trên mặt không giảm bớt, thậm chí còn tăng lên vài phần, khiến người ta hận không thể xé rách nó ra xem bên trong nàng nghĩ gì.

Hàn Mạc nghe An Kỳ nói vậy hơi sửng sốt một chút, hắn hiện tại càng có cảm giác người đứng trước mặt hắn đây đều lạ lẫm.

Lúc trước Đoá Nhi mặc dù nghịch ngợm, luôn làm trái ý hắn, nhưng cũng không chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, Hàn Mạc đều lắc đầu cho qua.

Sau đó chỉ một tháng hắn ở bên chăm sóc Tuyết Lạc không có thời gian tới xem nàng, tính tình nàng không hiểu sao liền biến đại, điêu ngoa độc ác.

Hiện tại...lại coi hắn như người xa lạ?

Hàn Mạc càng ngày càng không hiểu nổi người mình chăm sóc từ nhỏ tới lớn nữa. Phải chăng là người thay đổi, hay là hắn quá vô tâm?

Hiện tại hắn chẳng biết lên nói gì nữa, trong lòng tràn đầy bực bội, chỉ đứng đây vài phút hắn đều quên mất mình tới đây làm gì, Hàn Mạc nhanh chóng phất tay áo rời đi.

An Kỳ đứng phía sau, nhìn bóng lưng xa dần liền bữu môi một cái, tới đây diễn cho ai xem.

Chính mình vô tâm, lại trách người ta thay đổi?

Thật không hiểu mạch não của đám người này.

Đương nhiên Hàn Mạc sẽ không biết, ngày ấy hắn tự tay giết chết Đoá Nhi như nào đâu.

Ngày hôm sau không biết Hàn Mạc uống nhầm thuốc gì mà gọi An Kỳ tới, đặc biệt dạy nàng tập kiếm.

An Kỳ nghe thấy cũng chỉ chậm chạp thu thập đồ đạc, rửa mặt ăn sáng. Một tiếng sau nàng tới thấy cả Hàn Mạc và Tuyết Lạc đứng đấy, sắc mặt cả hai đều đen.

————————

Tiểu kịch trường.

An Kỳ: Thế giới chi thần, ta cũng muốn có hào quang của nhân vật chính.

Thế giới chi thần: không có

An Kỳ: ta biết là ngươi có a. cho ta, ta hứa sẽ ngoan.

Thế giới chi thần: Ai cần ngươi ngoan, dù gì ngươi cũng chỉ là pháo hôi, cầm hào quang ngưu bức làm gì.

An Kỳ:....

Hảo, ngươi là thế giới chi thần, ngươi nói gì đều đúng.
Chương kế tiếp