Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 11
Người trên mặt đất kêu la thảm thiết. Người bên ngoài cũng tụ lại càng nhiều.

“Đã xảy ra chuyện gì.” Một vị trung giáo đi đến. Gian phòng kiểm tra không lớn, chỉ một chút ánh đèn cũng có thể nhìn rõ vũng máu loang lổ trên mặt đất.

Hai cảnh vệ trực tiếp xông lên đè lại bả vai Morrie. “Dừng tay!”

Văn Thư nhìn thấy rất rõ ràng đáy mắt Morrie lộ ra sát ý. Hắn nắm chặt nắm tay, mạch máu trên trán nổi lên, giương mắt nhìn về đám cảnh vệ dám can đảm chạm vào hắn, khiến đối phương sợ tới mức lui về, rút súng ra chĩa thẳng về phía Morrie. “Lập tức dừng tay!”
Không khí trong chớp mắt như đình chỉ lưu động.

Cuối cùng Morrie vẫn kéo khóe miệng cười một cái, một quyền nện xuống mặt đất bên cạnh người kia, hắn bị dọa sợ lập tức thét lên.

“Báo cáo trưởng quan……” Morrie xoay người lại, khi ánh đèn chiếu đến gương mặt tinh xảo của hắn, toàn bộ phẫn nộ đã ẩn nhẫn đi. Phảng phất vừa rồi thất thố, đều là vì nam tính huyết khí phương cương. “Hắn có ý dâm loạn vị hôn thê của ta. Ta yêu cầu một cái công đạo.”

Nam nhân tóc vàng nằm trên mặt đất đã bị đánh thành đầu heo. Hắn phun ra một búng máu, muốn đứng dậy, sau đó lại khụy xuống, chỉ có thể ôm xương sườn kêu la: “Trưởng quan, hắn vừa rồi muốn đánh chết ta! Hắn cmn muốn giết người!”

Morrie như đang nghe thấy chó kêu loạn hoàn toàn làm lơ đối phương, đỡ Văn Thư đang ngồi trên đất đứng dậy, gắt gao nắm lấy tay hắn. “Thân ái, có bị hắn dọa sợ hay không?”

Tay Văn Thư bị nắm đau. Hắn nhấp miệng, gật gật đầu.

Nam nhân tóc vàng nhe răng nhếch miệng, vừa kiêng kị vừa oán hận nhìn Morrie. “Ngươi dựa vào cái gì…… Ta tm đâu biết đấy là hôn thê của ngươi.”

Morrie nhướng mày. “Nga. Vậy nên ngươi luôn đè những người khác dưới thân khi kiểm tra? Một khi đi vào gian an kiểm này, bất kì ai cũng có thể trở thành đối tượng để ngươi dâm loạn sao?"

Nam nhân tóc vàng thần sắc khó coi. “Phóng rắm! Ngươi đang nói sang chuyện khác, ngươi……”

“Được rồi!” Trung giáo tựa hồ cũng biết tóc vàng có tiền án, vì vậy liền ra mặt xin lỗi Morrie và Văn Thư.

Nhưng vì tóc vàng bị thương nghiêm trọng, bọn họ vẫn phải cùng nhau đến phòng y tế. Sau đó trung giáo trưởng quan lại một lần nữa ra mặt hòa giải.

Tóc vàng nam nhân tên là Ryan. Hắn thấy Morrie đánh người, khí giới công cộng đã hư hao nhưng không bị truy cứu, trái lại hắn còn bị xử phạt, sắc mặt so với vết bầm tím còn khó coi hơn.

“Tiểu bạch kiểm, có phải phương diện kia của ngươi không được hay không a?"

Lúc hai người muốn rời khỏi, Ryan nằm trên giường bệnh đột nhiên nói: “Ngươi không thỏa mãn được hôn thê của chính mình, trên phi thuyền này có rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ nha. Ngươi tm tốt nhất nên coi chừng nàng thật kỹ."

Cánh tay Văn Thư lại lần nữa bị Morrie bóp đau, hắn hít hà một hơi cố gắng nhẫn nhịn, ngẩng đầu nhìn Morrie.

Morrie cắn chặt răng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối.

“Nga thực xin lỗi, ta đã quên, ngươi muốn coi chừng cũng không được. Tuy rằng nơi này cho phép mang theo người nhà, nhưng nàng chắc chắn sẽ bị phân đến khu công tác độc lập, đến lúc đó a.”

Ryan nói được một nửa, toàn bộ tinh hạm lại vang lên cảnh báo.
“Chú ý, thỉnh nhân viên sở hữu tinh thần tương quan lập tức đến khu trung tâm báo cáo. Chú ý……”

Tóc vàng cười cười. “Ha ha ha ha ha. Thật đúng lúc nha. Ngươi còn phải đi hỗ trợ nữa. Cấp trên đã hạ mệnh lệnh, nhất định không thể để tinh thần thú của điện hạ chạy trốn một lần nữa. Phỏng chừng đến mấy ngày nữa ngươi cũng không trở về được."

“Thế nào, vẫn không đi sao? Ngươi sẽ không muốn đối nghịch với toàn bộ đế quốc đâu?”

“Ha.” Gân xanh trên trán Morrie nhô lên, đột nhiên tươi cười, xoay người đi về phía tên tóc vàng.

Sắc mặt Văn Thư trắng bệch, cảm thấy Morrie sắp không nhịn được muốn nổi điên.

Tên tóc vàng phát hiện bản thân tìm được tử huyệt của Morrie, hắn vui mừng đến nỗi động vào miệng vết thương trên người, không quên nhe răng nhếch miệng với Morrie. “Chi bằng ngươi nói cho ta số phòng của ngươi không phải tốt sao?”

“Ta giúp ngươi chiếu cố tiểu bảo bối chưa lập gia đình ——”

Tóc vàng nói được một nửa liền câm nín, Morrie nắm tay đấm xuống bức tường bên cạnh hắn, rầm một tiếng để lại một cái lỗ hổng lớn, tường cũng có dấu hiệu nứt ra, chỉ thiếu một chút, một chút nữa là đánh trúng hắn.

Nhưng thứ khiến hắn sợ hãi chính là ánh mắt của Morrie.

Ánh mắt kia thậm chí không có một chút cảm xúc, chỉ đơn thuần như đang nhìn một người chết.
“Morrie.” Văn Thư vội vàng kéo cánh tay hắn.

Thiết bị đầu cuối trên tay Morrie cũng tự động sáng lên.

Vẫn là âm thanh thúc giục hắn nhanh chóng tập hợp, không được vi phạm mệnh lệnh của đế quốc.

Không được vi phạm mệnh lệnh của đế quốc.

Gân xanh Morrie thình thịch nhảy lên, cuối cùng vẫn chậm rãi thu tay, lôi kéo Văn Thư ra ngoài.

Cho đến khi thân ảnh của Morrie hoàn toàn biến mất, mặt tóc vàng đã không còn một giọt máu, hùng hùng hổ hổ run cầm cập. “Kẻ điên……”

Trên hành lang, tất cả mọi người đang hướng về trung tâm để tập hợp, chỉ có Morrie đang kéo lấy Văn Thư đi ngược dòng người.

Chết tiệt.

Morrie nỗ lực khống chế hô hấp của chính mình.

Chó má đế quốc, chó má quy tắc, chó má điện hạ.

Lúc trước không nên để người khác phát hiện tinh thần lực của hắn.

Nên giết hết đám người nhiều chuyện đó.

Hắn đã rất lâu không có ý nghĩ muốn giết người mãnh liệt như bây giờ.

Muốn tất cả bọn họ bị giày vò thống khổ đến chết trong tay hắn.

“Morrie!”
Morrie ngay lập tức dừng lại, quay đầu mới phát hiện hốc mắt Văn Thư đã đỏ hoe, liều mạng muốn rút tay ra khỏi tay hắn. “Đau quá!”

Trên cánh tay mảnh khảnh của Văn Thư đã hiện lên dấu tay màu tím đậm.

Morrie không muốn buông tay, chỉ miễn cưỡng thả lỏng ngón tay một chút, tiếp tục lôi kéo Văn Thư đến khoang thất được phân phối, gấp rút đóng cửa lại.

Văn Thư còn không kịp phản ứng đã bị Morrie giữ chặt ấn hắn lên giường.
Toàn bộ tinh hạm vẫn còn vang lên cảnh báo tập hợp, Morrie lại gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mỉm cười.

“Ca ca có đói bụng không?”

Văn Thư quả thực bị nụ cười của hắn làm sởn tóc gáy, nuốt nước bọt không dám nói gì. Hắn vừa rồi đã nhìn thấy Karen.

Karen hiện tại căn bản không ra khỏi tinh hạm, sau khi cảnh báo xuất hiện không bao lâu đã tìm tới chỗ hắn. Có khả năng vì ảnh hưởng của tinh thần lực mà ở đây thân ảnh của hắn càng hiện rõ hơn.

Nếu lúc trước hiện diện của Karen đã đủ chân thật thì hiện giờ hiện diện Nhị điện hạ như là thực sự đang tồn tại, so với tất cả đều càng giống người thực hơn.

Nếu không phải Morrie vẫn luôn nắm tay hắn, Văn Thư cảm giác bản thân cũng không phân rõ hiện thực với ảo tưởng, sẽ rơi vào tình huống chỉ có thể thấy Karen mà không thấy Morrie tồn tại.

Karen cũng đi theo bọn họ vào phòng ngủ.

Cũng may Morrie không để ý đến sự trầm mặc của Văn Thư, lầm bầm lầu bầu nói. “Đáng tiếc ta ở nơi này không có cách nào nấu cơm cho ca ca, chỉ có thể để ca ca ăn…… rác rưởi thực phẩm của bọn họ. Đây đều là ta không tốt. Có phải ca ca tức giận chuyện đó không ?”

“Ta không……”
Morrie đột nhiên nhéo mặt Văn Thư, bắt hắn nhìn thẳng. “Vì vậy nên ca ca mới thông đồng với tên tóc vàng trong phòng kiểm tra?”

Văn Thư trong lòng nhảy dựng. “Ngươi đang nói cái gì. Ta không có.”

“Thế vì cái gì hắn nói ta không được?”

Văn Thư: “……”

Morrie nhíu mày, đáy mắt hiện rõ hoài nghi. “Ca ca thật sự dục cầu bất mãn sao?”

“Thích cái tên tóc vàng kia?”

“Hắn có nhiều cơ bắp, thoạt nhìn thực mãnh?”

“Ca ca rốt cuộc đã làm gì?”

Morrie không ngừng thắc mắc, Văn Thư lại không thể tập trung chú ý được.

Không gian nơi này quá nhỏ, thân ảnh Karen cùng Morrie như sắp hòa với nhau. Lúc này Karen đột nhiên duỗi tay muốn kéo Văn Thư, Văn Thư hoảng sợ, chỉ có thể dùng sức ôm chặt Morrie.

Morrie đột nhiên liền an tĩnh.

Văn Thư cố gắng không chú ý tới Karen, hắn thì vẫn cố chấp muốn bế Văn Thư lên. Văn Thư hoảng sợ càng dùng sức ôm Morrie mới có thể bảo trì cảm quan giữa hiện thực với ảo cảnh.

Đến khi hắn ngẩng đầu mới phát hiện Morrie đang nhìn hắn, kim đồng có điểm dọa người.

Văn Thư run run, mới nhớ tới phải trả lời. “Ta, ta không.... không thích tóc vàng.”

“Ta không muốn!” Văn Thư lại suýt bị Karen kéo lấy, đầu óc mơ hồ, tức giận muốn hung Karen, hung được một nửa mới tỉnh táo lại, chỉ có thể lúng túng chuyển đề tài. Ở bên tai Morrie nói: “…… Đừng rời khỏi. Ta thích…… Thích ngươi.”

“Ca ca…… Thích ta?”

“Ân ân……” Văn Thư có lệ gật đầu.

“…… Cho nên mới dục cầu bất mãn?”

Ân…… Ân??? Dục cầu bất mãn?

Chờ Văn Thư phản ứng lại, hắn với Morrie đã gắt gao dán cùng nhau.

“Ca ca thích ta……” Hai tay Morrie ôm eo hắn kín kẽ không một kẽ hở, không ngừng lặp đi lặp lại những lời vừa nãy, thong thả nhấm nuốt từng chữ như tiểu hài tử mới học được từ ngữ mới, sau đó kim đồng rất nhanh liền vui sướng mị mị.

“Ca ca thích ta. Vậy ca ca sẽ không rời khỏi ta. Sẽ không.... Ca ca sẽ không rời khỏi ta.” Morrie chui vào cổ Văn Thư, cơ bắp bả vai căng thẳng dần thả lỏng xuống. Giống như đại miêu ngửi thấy mùi lá bạc hà, nỉ non kêu. “Ca ca.”

“Bất kể ta làm cái gì, ca ca vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta…… Ca ca vẫn sẽ thích ta sao?”
Lời này của Morrie nói ra, Văn Thư lập tức nổi lên nổi da gà.

“Không, không phải……”

“Không phải?” Morrie sắc mặt lạnh xuống.

“Không phải, ta là!” Văn Thư suýt chút nữa cắn đầu lưỡi. “Là thích ngươi, nhưng mà là yêu thích đối với đệ đệ. Là đệ đệ a……”

Sắc mặt Morrie vẫn không tốt, rũ ánh mắt xuống, lâm vào suy tư.

“Cho nên ca ca còn muốn nam nhân khác.”

“A?”

“Ca ca thích lớn lên mãnh, vóc dáng cao……”

Cái gì với cái gì a??? Tâm thần và thể xác Văn Thư đều mệt mỏi.

Lúc này, thiết bị đầu cuối của Morrie lại vang lên.

Thông báo tập hợp biến thành cảnh cáo chỉ đích danh.

“Morrie quân sĩ. Thỉnh trong ba phút tới trung tâm báo cáo! Ta lặp lại, thỉnh trong ba phút……”

Sắc mặt Morrie càng trầm xuống, nhưng vẫn không thể không đứng lên.

“Ca ca ở chỗ này chờ ta, được không?”

“Ta lập tức sẽ quay lại, ca ca chỉ cần ngốc tại nơi này, không được đi bất kì đâu.”

Văn Thư âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chờ hắn rời đi.

Nhưng khi Morrie chậm rãi khép lại cửa, thanh âm thiết bị đầu cuối đột nhiên biến đổi, nói.

“Morrie quân sĩ. Ngươi có gặp được tinh thần thú của điện hạ hay không?”

Động tác đóng cửa của Morrie dừng lại, sườn mặt giấu trong bóng ma.

“Vì sao lại nói như vậy?”

Văn Thư nghe thấy vậy hô hấp cứng đờ, trái tim bùm bùm nhấc lên.

Thanh âm thiết bị đầu cuối rất nhanh truyền ra.

“Hệ thống phát hiện điện hạ đang ở rất gần ngươi.”
Chương kế tiếp