Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 12
Văn Thư vừa ngước mắt lên liền đối diện với kim đồng u ám của Morrie. Hắn ngay lập tức có cảm giác bị nhìn thấu, máu đình chỉ lưu động, cả người chậm rãi lạnh ngắt.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, người bên kia lại gấp gáp thúc giục: “Morrie quân sĩ, lập tức báo cáo có nhìn thấy tinh thần thú của điện hạ hay không?!”

Sau đó bên kia còn nói với binh sĩ bên cạnh: “Lập tức phái quân đội tuần tra qua đi!”

Morrie nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Không có. Ta không thấy tinh thần thú của điện hạ."

Đối phương hình như không yên tâm.

“Morrie quân sĩ, mời đến khoang tổng chỉ huy!”

Morrie rũ mắt đáp ứng, ngay sau đó ngắt liên lạc. Nhưng hắn vẫn đứng đó không rời đi, trái lại nhìn về phía Văn Thư.
“Như vậy……” Morrie nghiêng nghiêng đầu, thanh âm thực nhẹ, khóe miệng giơ lên, phảng phất như chỉ thuận miệng hỏi. “Ca ca có nhìn thấy không?”

Văn Thư nắm chặt tay, cố gắng trấn tĩnh lắc đầu.

Con ngươi kim sắc của Morrie như đồng tử rắn, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Văn Thư.

“Ta nghe nói Nhị điện hạ lớn lên rất tuấn tú, vóc dáng cũng cao.”

Văn Thư: “……”

“Tóc cũng là màu vàng .”

Văn Thư vẫn luôn cúi đầu, nhưng lúc này đáy mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc.

Tóc Karen không phải màu đen sao.

Kim đồng Morrie co rút lại, đột nhiên đóng sầm cửa, nâng bước đi về phía hắn.

“!!?” Trái tim Văn Thư bị dọa sợ, theo bản năng lui về sau tìm chỗ trốn, “…… Ngươi, ngươi muốn làm gì. A!”

Thân ảnh cao lớn của Morrie nháy mắt đã che khuất ánh đèn trên đầu, tay kéo tóc Văn Thư, há mồm muốn cắn gáy hắn.

“A?!” Văn Thư sợ tới mức thét lên, dùng sức đẩy hắn ra, lại bị Morrie bóp cằm, gắt gao đè lại.

“Ca ca không phải nói không nhìn thấy hắn sao!”

Cái gì?? Văn Thư mở to hai mắt nhìn hắn. “Ta, ta không có……!”

Morrie nhìn xuống hắn, kéo khóe miệng. “Vậy ta chỉ cần đánh dấu tinh thần ca ca, ca ca sẽ an toàn. Nhị điện hạ cũng không thể chọn ngươi!"

Văn Thư gấp rút ngăn cản. “Chờ, từ từ, không được!”

“Vì cái gì không được?” Thần sắc Morrie dữ tợn, lớn tiếng quát hắn: “Vì cái gì!”

“Ngươi nhìn thấy hắn? Ngươi thích hắn?”

Văn Thư lại bị kẻ điên này dọa sợ, liều mạng lắc đầu. “Không, ta không! Không có!”

“Thật sự không có sao, ca ca……” Morrie đột nhiên phóng nhẹ thanh âm, hô hấp hơi lạnh lướt trên mặt hắn. “Vậy ca ca thích ai?”

Văn Thư bị bắt nhìn vào mắt Morrie, trong chốc lát như con mồi sắp bị rắn triền chết, cả người cứng đờ không thể động đậy, đầu óc cũng rối tung, ong ong choáng váng, không thể suy nghĩ xem nói cái gì mới có thể thoát được tình cảnh này.

“Vì sao không nói?”

Morrie bất mãn nhíu mày, “Ca ca thích ai? Nói!”

Hắn giữ chặt tay Văn Thư ngăn cản người chạy trốn. “Ta cũng rất ngạc nhiên. Ca ca tại sao không thích ta?”

Văn Thư: “???”

“Vì cái gì không thích ta, vì cái gì không nói chuyện, ca ca muốn nam nhân, ta không phải sao? Ta có chỗ nào không tốt?”
“Ca ca không được thích người khác, thử thích ta đi, thích ta.”

Morrie bắt đầu bực bội, hàm dưới căng thẳng, ngữ khí nói chuyện nhanh hơn, vừa nói vừa đẩy Văn Thư lên giường. “Thích ta thì sẽ muốn để ta đánh dấu tinh thần."

“!!” Đôi mắt Văn Thư trừng lớn, sắc mặt nghẹn hồng, tay chân đã bị đè lại, so về vũ lực, hắn không thể kháng cự.

“Từ từ……”

Cả người Morrie đè trên người Văn Thư, hơi thở phun ở gáy hắn, tận lực muốn làm người dưới thân thư giãn một chút, sau đó mới gặm một cái. Ngay lập tức Văn Thư cảm thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng ngược.

A a a xong rồi…… Xong rồi!

Cứ như vậy chắc chắn sẽ bị Morrie phát hiện.

Cứu mạng a!

Khi hàm răng Morrie sắp cắn phá làn da của Văn Thư, tiếng đập cửa bên ngoài lại truyền đến.

“Morrie quân sĩ, lập tức mở cửa! Ngươi đi cùng chúng ta một chuyến!”

“Ta lặp lại, lập tức mở cửa!”

“3.”

“2.”

Vốn dĩ cánh cửa không lớn, lại phát ra tiếng chấn động kịch liệt như sắp bị người bên ngoài tông sập.

Gân xanh trên tay Morrie nổi lên, đáy mắt hiện lên sát ý, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng Văn Thư ra.

Văn Thư còn không kịp thở nhẹ nhõm đã nhớ đến vị trưởng quan lúc trước có nói qua, nếu bị phát hiện ở cùng Nhị điện hạ, hắn sẽ bị xử tử, lòng Văn Thư không khỏi run run một chút.

Hiện tại ngoài cửa đều là người của đế quốc, mà hắn có khả năng đã bị Karen đánh dấu.

Nhưng giây tiếp theo, Văn Thư bị Karen xách lên, khuôn mặt của hắn trầm xuống, thô bạo nhét Văn Thư vào trong ngăn tủ chật hẹp. “Trốn đi.”

Văn Thư hơi hơi sửng sốt, cửa tủ nhỏ hẹp nhanh chóng đóng lại, hắn mới kịp phản ứng nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.

Cửa phòng bị mở ra.

Thanh âm Morrie mang theo vẻ thân thiết. “Xin lỗi, thân thể ta đột nhiên không thoải mái nên không thể lập tức đi tập hợp.”

Toàn bộ đội tuần tra ngoài cửa trang bị vũ trang, thậm chí mang theo vũ khí, nghiêm chỉnh đứng thành hàng, có chút ngoài ý muốn với sự phối hợp của Morrie.

Bọn họ nhìn thoáng qua phòng ngủ, không thấy có bất kì người nào khác, cũng không có mặt mũi đi lục tung đồ của người ta, chỉ có thể quay ra nói với Morrie.

“Morrie quân sĩ, mời ngươi đi cùng chúng ta một chuyến.”

“Đó là đương nhiên, phiền toái các ngươi.” Morrie lúc này so với Morrie vài giây trước như hai người khác nhau, gương mặt mang ý cười gật gật đầu, trở tay đóng cửa lại chủ động đi theo bọn họ.
Chờ bọn họ đi xa, Văn Thư mới chui từ trong ngăn tủ ra.

Đệt…… Không gian ngăn tủ này nhỏ quá, trốn một lát mà xương cốt đã đau.

Văn Thư nhe răng nhếch miệng than vãn, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, chậm rãi ngồi trên mặt đất.

Karen mang theo lang nhĩ nửa quỳ trước mặt Văn Thư, nhíu nhíu mày.

Trên cánh tay tinh tế trắng nõn vẫn còn hiện rõ vết bầm tím sau khi bị Morrie nắm lấy.

Mày Karen càng nhăn chặt thêm, duỗi tay muốn sờ, Văn Thư lại gạt tay hắn ra.

“Đừng chạm vào ta……!”

Văn Thư nhìn Đại Cẩu Tử, mệt mỏi thở dài, “Aizz, đều tại ngươi……”

Nhưng Karen không hiểu lời Văn Thư nói, cũng hoàn toàn không chịu từ bỏ, vẫn muốn cầm lấy tay Văn Thư, đem mặt hắn áp vào.

Hắn rũ lông mi, phe phẩy cái đuôi, chóp mũi đĩnh bạt chạm qua lòng bàn tay Văn Thư, bàn tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng lên cánh tay mảnh khảnh của Văn Thư, cẩn thận sờ làn da đã xanh tím một mảng.

Tay Karen rất lớn, ngón tay thon dài, lòng bàn tay có chút thô ráp.

Lúc này Văn Thư mới phát hiện bản thân vừa rồi vẫn luôn nắm chặt tay, đầu ngón tay đã tê dại, mất đi tri giác.

Tứ chi lạnh lẽo cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Karen có chút thoải mái.

Bả vai Văn Thư hơi thả lỏng, đầu rũ xuống không cản hắn nữa.

Mệt mỏi quá a.

Từ khi xuyên đến đây, hắn ngày ngày căng chặt, mệt mỏi muốn chết.

Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Morrie tới tinh hạm huyễn vũ, hơn nữa còn bị hoài nghi, nhưng đối chiếu với văn án thì vai chính công thụ căn bản vẫn chưa thật sự gặp mặt nhau.

Có khi nào hắn rời đi nơi này, Karen không tìm thấy hắn, cốt truyện mới có thể tiếp diễn……

Chắc chắn Morrie đã hoài nghi hắn, khi trở về không biết sẽ làm cái gì với hắn nữa.

Tóm lại hắn phải chạy trốn.

Hiện tại mỗi tế bào trên người Văn Thư đang gào thét chói tai muốn rời khỏi nơi này, hắn đã chịu đủ rồi.

Nhưng làm thế nào mới có thể rời đi?

Văn Thư còn chưa nghĩ ra manh mối, Karen đã đứng dậy, muốn bế Văn Thư lên.

Văn Thư hoảng sợ. “Ngươi muốn làm gì?”

Karen không nói gì, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ cố chấp, cánh tay hữu lực dễ dàng ôm Văn Thư lên.

Lúc trước ở sa mạc Kerry, Karen còn không thể tác động vào sự vật cấu trúc, nhưng ở huyễn vũ, khung cảnh xung quanh đều có thể bị hắn tùy ý thao túng.

Ký túc xá nhỏ hẹp cùng cánh cửa bị khóa trong nháy mắt đều biến mất, toàn bộ tinh hạm biến thành hình vẽ trong suốt có thể nhìn thấu từng bộ phận.

Karen chỉ vào khu cao tầng của tòa tinh hạm, đây là khu vực trung tâm nhất, hoa lệ nhất, hắn muốn đưa Văn Thư tới đó.

Tất cả sự vật trước mắt quá chân thực, sắc mặt Văn Thư biến đổi, bắt đầu vội vàng giãy giụa, “Không được!"

Vừa rồi người của đế quốc đã đến đây. Hiện tại Văn Thư không thể xác định bọn họ đã đi xa hay chưa.

Nếu như bị Karen mang về khoang của hắn, người khác biết được Karen muốn chọn hắn, không phải hắn chết chắc rồi sao?

“Mau buông ta xuống!” Văn Thư cố gắng đẩy Karen ra, hai chân không ngừng ngọ nguậy giữa không trung. Nhưng sức lực của hắn so với Karen thật không đáng nhắc tới. Càng dùng sức giãy giụa, trái lại càng phát hiện hắn quá yếu đuối.

Quá nhẹ.

Người trong ngực xương cốt mảnh mai, phảng phất một tay là có thể bẻ gãy, váy dài bị xốc lên, làn da trắng nõn mỏng manh đến mức thấy được mạch máu.

Ánh mắt Karen hơi trầm xuống, không nghe theo Văn Thư. Duỗi tay bắt được hai chân không an phận của hắn, đem hắn ôm chặt chẽ.

Văn Thư sửng sốt. “Buông ra.”

“Mau buông ra!”

“Hắn làm ngươi bị thương.” Nhiệt độ cơ thể Karen càng thêm rõ ràng, đôi tay cố chấp ôm hắn càng chặt, cứ như vậy đưa Văn Thư ra ngoài.

“Không được!” Văn Thư sốt ruột, “Ta không đi!”

“Ta nói thả ta xuống dưới!”

Văn Thư sốt ruột muốn cắt đứt liên kết tinh thần, nhưng Karen ở đây như hổ thêm cánh, tinh thần của hắn rõ ràng mạnh mẽ hơn khi ở Kerry.

Hắn chỉ có thể ở trong đầu không ngừng mặc niệm hắn không muốn tiếp xúc với Karen, hoảng hốt định thần lại mới phát hiện bản thân đã bị mang ra khỏi phòng ngủ.
Văn Thư không biết bên ngoài có máy theo dõi hay không, sốt ruột trực tiếp tát Karen một cái.

“Buông ta ra!”

Bang một tiếng.
Karen hơi hơi nghiêng đầu, lúc này mới dừng lại.

Hoàn cảnh xung quanh nháy mắt kịch liệt dao động, Karen xoay đầu nhìn về phía hắn, hốc mắt đỏ lên, lỗ tai áp thấp thấp, biểu tình ủy khuất muốn mệnh.

Văn Thư cũng ngây ra một lúc, nhưng thực nhanh tỉnh táo lại đẩy Karen ra, chột dạ dời ánh mắt, nghiêng ngả lảo đảo trở về.

“Ngươi mau tránh ra. Không được qua đây tìm ta. Cách xa ta một chút.”

Hắn không nhìn biểu tình của Karen, sờ đến cửa phòng ngủ liền lập tức đóng lại, suýt chút nữa cánh cửa đã đập vào mặt Karen.

“Không được tiến vào!”

Chân thật cảnh tượng lần nữa trở nên ràng, Văn Thư vội vàng lui về giường.
Hắn có thể từ bóng phản chiếu nhìn thấy Karen đang dán lên cửa, một lúc lâu sau vẫn không rời đi.

Có phải lại khóc hay không……

Ngoài cửa thực nhanh truyền đến tiếng nức nở.

Văn Thư: “……”

Cứu mạng a.

Hắn bực bội mà cảm thán. Trong lòng xuất hiện cảm giác áy náy khi ức hiếp động vật nhỏ.

Hay là lại dỗ hắn một lần……

Không được không được, vậy không phải sẽ dây dưa mãi không dứt hay sao.

Văn Thư ôm gối che kín đầu, chỉ có thể giả bộ không nghe thấy.

Thật lâu sau Morrie vẫn chưa trở về. Karen cũng vẫn luôn không chịu đi. Tựa hồ còn chậm rãi ngồi xổm ở cửa, nhưng cũng may hắn không đi vào nữa.

Lúc này sắc trời đã về khuya.

Văn Thư ôm đầu, ở trên giường cuộn thành một vòng, không để ý liền mơ màng ngủ.

Lúc tỉnh lại, Karen đã tiến đến bên người hắn. Nam nhân cao lớn vẫn cảm thấy bản thân là chó con, cúi đầu kéo cánh tay Văn Thư ra, nhanh chóng chui vào trong lòng hắn.

Uy uy, đều đã lớn đến như vậy còn dám làm trò này a?

Văn Thư bực bội nhíu mày, “Đã nói không được tiến vào……” Hắn mới nói được nửa câu, đôi mắt khóc đến hồng hồng của Karen liền ngước lên.

Đôi mắt đáng thương đã sắp không mở ra được.

“……” Cuối cùng Văn Thư vẫn đem lời nói nuốt xuống.

“Đừng khóc……”

“Thật là khó chịu.”

“……Sao lại khó chịu?”

“Văn Thư không cần ta.” Karen nói xong liền òa khóc.
Còn khóc đặc biệt thương tâm. “Văn Thư không cho ta tiến vào.”

Văn Thư nghẹn họng.
Chương kế tiếp