Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 13
“Ta đợi rất rất lâu, Văn Thư vẫn không cần ta……” Karen nói xong liền tủi thân khóc nấc lên, chen vào trong ngực hắn, một bên khóc một bên chậm rãi tìm được cổ Văn Thư, ra sức ngửi mùi hương trên đó.

Đại Cẩu Tử ôm rất chặt nhưng cũng rất ấm áp. Văn Thư cảm thấy hơi khó thở, theo bản năng đẩy hắn một chút, Karen cũng buông lỏng ra. Chỉ được một lát lại tỏ vẻ đáng thương ôm chặt hắn lần nữa.

Văn Thư thở dài, cảm thấy cổ sắp bị nước mắt làm ướt sũng, do dự một hồi cuối cùng vẫn duỗi tay sờ sờ đầu của hắn.

“Được rồi, đừng khóc.”

“Văn Thư.” Cái đuôi Karen nhếch lên cuốn một vòng quanh người Văn Thư, nỉ non kêu. “Văn Thư……”

“Ân ân……" Văn Thư không mở nổi mắt nữa, lim dim nhắm lại, đôi mắt Karen lại tỏa sáng. Da thịt tinh tế trước mắt như sữa bò thêm đường, hương thơm lan tỏa, nhiệt độ ấm áp dễ chịu.

Hầu kết Karen lăn lộn, chóp mũi không ngừng lần mò dọc theo cổ Văn Thư ngửi ngửi, cho đến khi môi đụng phải vành tai Văn Thư mới dừng lại, hắn lén lút hé răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn.

“Ngô,” Lông mi Văn Thư hơi run rẩy, giữ đầu Karen. “Đừng loạn cọ……!”

Nhưng Karen không thèm để ý, hắn thấy Văn Thư gãi cổ cùng vành tai, đồng tử lập tức khếch tán, hô hấp run lên hưng phấn, gấp gáp ôm Văn Thư vào lòng.

“Uy!” Văn Thư trừng hắn. “Ta muốn ngủ.”

Lỗ tai Karen hơi cụp xuống, biểu tình có chút áy náy, tay vẫn không buông, thanh tuyến cũng phát run. “Văn Thư……”

“Đã nói đừng làm phiền ta ngủ!”

“Nhưng mà…… khó chịu.”

“Cái gì?”

Văn Thư nhìn thoáng qua bên dưới. “……”
Nga, ra là nơi đó khó chịu!!

Biểu tình Karen hoàn toàn mê mang, trong ánh mắt phản chiếu toàn bộ đều là hình bóng hắn, trông cũng có chút đáng thương. “Văn Thư.”

Văn Thư vốn dĩ không muốn để ý, nhưng chó con cứ quấn quýt không rời, lăn lộn một hồi hắn bắt đầu thấy chán nản. “…… Chính ngươi tự làm đi! Đừng nói với ta ngươi không biết.”

“……?”

“A phiền chết!”

“Ta chỉ dạy ngươi một lần thôi đấy.”

“Đm, sao của ngươi lớn vậy?”

Văn Thư chỉ mải mê đắm chìm trong ghen ghét đố kị, không để ý đến khuôn mặt anh tuấn của Karen đã đỏ rực như tôm hấp.
Đôi mắt hắn hé mở, lông mi đang run rẩy, đồng tử khuếch tán, sâu bên trong như cất chứa gì đó. Nhìn kỹ mới có thể nhận ra ẩn giấu bên trong lốc xoáy toàn bộ đều là khuôn mặt Văn Thư. Con ngươi lục đậm phát quang trong đêm tối, trên người Văn Thư như đang khoác lên cả bầu trời tinh quang.

……

Ngày hôm sau, Văn Thư bị một trận tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.

“!!”Hắn sợ tới mức một chân đá Karen lăn xuống giường.

Vẻ mặt Karen mờ mịt đáng thương ngồi dậy, Văn Thư vội vàng rối loạn không biết phải làm sao.
“Sao ngươi vẫn còn ở đây a.”

Xong rồi xong rồi! Não hắn bắt đầu tự biên tự diễn ra viễn cảnh bản thân bị vương tộc mang đi chém làm tám phần, máu thịt tung tóe!

Văn Thư hoang mang lo sợ, cuối cùng vẫn không dám không mở cửa.

Cũng may khi mở cửa ra bên ngoài không phải quân đội trang bị vũ trang mà là một vị nữ sĩ trung niên. Nàng có chút mũm mĩm, nhìn rất hiền hòa phúc hậu. “Hoan nghênh ngươi đến tinh hạm a. Ta là Emma.”

“Là Văn Thư phải không? Ngươi thật xinh đẹp.”

“Ta thấy rất ít binh sĩ chọn mang theo người nhà nha. À đúng rồi. Ta quên mất, ngươi không thể nói chuyện phải không? Không cần lo lắng, công việc của chúng ta rất đơn giản."

Văn Thư sửng sốt một lúc mới nhận ra là Emma đến hướng dẫn hắn đi làm việc.

Không gian trên tinh hạm hữu hạn, cho nên người nhà đi theo cũng sẽ bị phân phối công việc. Có lẽ Morrie nhập thông tin hắn là người câm trong hồ sơ công tác.
Văn Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu đáp ứng. Sau khi rửa mặt sửa soạn xong thì đi cùng người hướng dẫn.

Cả đêm Morrie cũng chưa trở về. Bởi vì không ăn thuốc ngủ của hắn, khó lắm Văn Thư mới được một hôm không cảm thấy đau đầu mụ mị.

Thấy Emma không chú ý, hắn cẩn thận mở tay ra, muốn vào APP theo dõi tình hình cốt truyện.

“?”

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua Văn Thư đã bị số lượng fan đang tăng nhanh dọa sợ.

Phía sau tràn ngập bình luận “Lão bà”, “Thật kích thích” cùng “Ha ha ha ha”.

Có ý gì? Tai Văn Thư đỏ lên, trong ánh mắt mười phần mờ mịt. Ai là lão bà a?

Ngón tay Văn Thư vội vàng bấm thoát ra, nhấp vào chính văn, sau đó đến cổ cũng nhiễm chút hồng nhạt, viết cái gì thế này, xấu hổ muốn chết.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn xem tình trạng bên Morrie, kết quả ngay cả chi tiết về tinh hạm và đế quốc cũng không có. Hắn chẳng qua giúp Karen một chút, chính văn lại lập tức cập nhật cho độc giả???

Tiểu thuyết chết tiệt!!

Văn Thư tức giận tắt APP.

Karen vẫn luôn đi phía sau Văn Thư, hắn chú ý thấy tai Văn Thư đã đỏ bừng, ánh mắt dừng một chút, đang định tiến lên hỏi thì bị Văn Thư trừng mắt đuổi đi.

“?”Từ sáng đến giờ Văn Thư luôn hung dữ với hắn, tai Đại Cẩu Tử cụp xuống, nhưng cái đuôi vẫn lắc qua lắc lại, ý đồ muốn làm nũng Văn Thư.

……
Huyễn vũ quả nhiên là tinh hạm phi thường tân tiến, toàn bộ thiết kế đều rất có phong thái. Ánh đèn trên hành lang vẫn giữ màu vàng nhạt đại biểu cho trạng thái cảnh giới, người đi lại cũng rất ít.
Emma đưa Văn Thư rẽ trái rẽ phải trong tinh hạm một hồi, cuối cùng tới một nhà ấm trồng hoa bằng pha lê rất lớn.

Trần nhà hình tròn, khá cao, chiếm không gian hai tầng của tinh hạm, ở đây ánh sáng sung túc, không khí ẩm ướt, bên trong tràn ngập các loại hoa tươi đẹp, màu sắc cũng đa dạng mới mẻ, ngoài ra cũng có vài loại cây xanh.

“Ngươi xem!” Emma đối với nơi này có vẻ thực tự hào. “Công việc của chúng ta chính là mỗi ngày chuẩn bị hoa tươi trưng bày trong phòng điện hạ."

Gì……?

Phòng mới được phân phối của Morrie thật nhỏ, hắn còn nghĩ rằng không gian trong tinh hạm bị hạn chế. Kết quả lại để một không gian lớn như vậy chỉ để trồng hoa cung cấp cho Karen!

Emma say mê tiếp tục nói: “Cho dù hiện tại điện hạ đang ở thời kỳ đặc thù mà hôn mê, chúng ta cũng nhất định phải bảo đảm không khí điện hạ hô hấp vĩnh viễn là hương hoa tốt nhất. Bảo đảm khi điện hạ tỉnh lại sẽ nhìn thấy được hoa tươi trong phòng đạt trạng thái hoàn mỹ nhất!"
Văn Thư: “………”

Có lẽ biểu cảm Văn Thư quá mức khoa trương, thần sắc Emma trở nên nghiêm túc, nói: “Văn Thư, có thể vì vương tộc phục vụ là vinh hạnh của chúng ta!”

Văn Thư cúi đầu, nếu Emma biết buổi sáng hắn bị tiếng đập cửa của nàng dọa sợ trực tiếp đạp bay Nhị điện hạ xuống giường, không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào....

“Hơn nữa Nhị điện hạ lại là chiến sĩ lợi hại nhất toàn bộ đế quốc. Ngươi chắc cũng biết, ngài đã từng một mình chiến đấu với toàn bộ quân đội địch quốc."

Emma cũng giống như những người khác, đều fan cuồng nhiệt trung thành của Nhị điện hạ. Vừa nói đến chủ đề này, Emma liền không thể dừng lại được, một bên vừa lôi kéo Văn Thư vừa nói, một bên click mở màn hình ảo.

Bên trên đều là bài viết về vương tộc và chiến tích vĩ đại của Nhị điện hạ.

Không thể nào……

Văn Thư trong lúc nhất thời có chút không nhận ra người trong video là ai.

Hình ảnh Karen ôm hắn nhão nhão dính dính vẫy đuôi không còn.

Trong video, Karen mặc lễ phục phức tạp, đang được mọi người quỳ xuống hành lễ, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, anh tuấn mà thâm trầm, khi đôi mắt lục đậm liếc đến, toàn thân tựa như đang chìm trong hồ nước sâu đã đóng băng, tràn ngập nguy hiểm cùng rét lạnh.

Thần sắc Văn Thư không khỏi cứng đờ.

Xong rồi, nếu chân chính Nhị điện hạ là người cường đại lạnh nhạt như thế này.

Vậy chẳng phải khi hắn tỉnh lại nhớ đến chuyện bản thân mặt đỏ bừng không ngừng quấn lấy một nam nhân muốn hôn hôn, không được hôn liền khóc.......

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Văn Thư chảy xuống.

Hắn sẽ bị Karen giết người diệt khẩu hả??

Văn Thư thất thần nghe Emma nói Nhị điện hạ có bao nhiêu lợi hại, càng nghe trong lòng càng cảm thấy tiêu rồi, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy mạng nhỏ của hắn đang gặp nguy hiểm, cuối cùng hắn phải bỏ chạy vào nhà ấm hái hoa.

Thảm hại hơn là, hoa ở đây không giống như hoa ở địa cầu. Tất cả đều thập phần hung mãnh.

Trên thân chúng nó giấu gai nhọn, có cây thậm chí cao ngang người hắn, một khi hái không đúng phương pháp nó muốn thì sẽ bị tấn công.

Cho dù Văn Thư đã mang bao tay, vẫn bị chúng đâm thủng.
“A, phiền chết đi được……” Văn Thư gỡ bao tay xuống, nhịn đau đem ngón tay bỏ vào trong miệng.

Karen vội vàng sán lại gần muốn xem vết thương trên tay Văn Thư.

Văn Thư đang bị tình cảnh éo le làm cho buồn phiền, vội tránh hắn. “Đều là lỗi của ngươi.”

Nam nhân trưởng thành còn muốn cắm hoa trong phòng làm gì a!

Nếu người này tiếp tục quấn lấy hắn, cốt truyện cũng không có biện pháp tiến triển bình thường. Morrie muốn nổi điên, đế quốc muốn đuổi giết hắn, ngay cả chân chính Nhị điện hạ, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hơn nữa từ lúc bắt đầu, nếu không phải Karen ngăn cản hắn, hiện tại hắn đã sớm thoát khỏi kẻ điên Morrie, cốt truyện nói không chừng cũng không bị xáo trộn. Hắn cũng không cần phải nơi nơi lo lắng sợ hãi.

Văn Thư càng nghĩ càng tức giận, đương nhiên sẽ có sắc mặt không tốt với Karen.

Karen quả thực không biết phải làm sao , vài lần muốn chạm vào tay Văn Thư nhưng Văn Thư không muốn để ý đến hắn.

Tai Karen lại buồn bã rũ xuống.

……
“Văn Thư!”

Công tác một ngày sắp kết thúc.
Văn Thư ngẩng đầu lên, phát hiện là Emma kêu hắn.

Nàng nhận lấy số hoa Văn Thư đã hái, cẩn thận kiểm tra một lượt.

“Không tồi, ngươi vất vả rồi. Mau đem hoa đưa đến phòng ngủ của điện hạ đi.”

Văn Thư nghe được hai chữ kia liền vội vàng lắc đầu không muốn đi.

Cũng may Emma vừa dứt lời, trước mắt Văn Thư liền xuất hiện một vị nữ sĩ trẻ tuổi tiếp nhận hoa trong tay hắn. “Vẫn nên để ta đưa qua chỗ điện hạ đi.”

Công tác trong nhà ấm trồng hoa có vài vị nữ sĩ, tuy nhiên đều là người đã lớn tuổi, đột nhiên thấy một mỹ nữ như vậy làm Văn Thư ngây người một lúc.

Mỹ nữ liếc nhìn Văn Thư một cái, đánh giá trên dưới người hắn một lượt. Cuối cùng ánh mắt dừng ở ngực Văn Thư một lát mới tìm được một chút cảm giác cân bằng, thở nhẹ nhõm một hơi, tay nhỏ hất mái tóc dài màu nâu nhạt óng mượt, để lộ ra vòng một ngạo nghễ khiến người khác đỏ mắt ghen tị.

Văn Thư: “?”

“Emma, ta không phải đã nói về sau hoa mỗi ngày để ta đưa qua cho điện hạ a.” Nàng nói xong thì bắt đầu điều chỉnh tỉa tót hoa trong tay, tựa hồ ghét bỏ Văn Thư xếp sắp chúng không đủ tinh tế.

“Được, Dolly tiểu thư.”

Dolly tỉa tót xong cũng không sốt ruột rời đi, trái lại quay ra nói với Emma. “Aiza ngươi biết không, hai ngày hôm nay ta luôn cảm thấy bản thân nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của ai đó."

Emma kích động. “Thật vậy chăng? Nghe nói tinh thần thể của Nhị điện hạ lần này không rời khỏi tinh hạm mà lại ngây người trong tinh hạm cả ngày, thật là hiếm thấy. Nói không chừng……”

Dolly cố ý thẹn thùng nói: “Ai nha Emma, chuyện này không được nói bậy."

“Đây chính là chuyện tốt a!”

“Ta vẫn luôn cảm thấy trong số những tiểu thư quý tộc được đề cử làm hôn thê của Nhị điện hạ, ngài là người xinh đẹp nhất.”

Biểu tình Dolly thêm vài phần đắc ý, hai người càng nói càng vui vẻ.

Văn Thư sửng sốt một hồi mới rốt cuộc phản ứng lại, Dolly có khả năng đang nói dối.

Nàng muốn được Karen lựa chọn.

“……” Đau khổ của hắn không ai thấu hiểu.
Văn Thư đang muốn chào hỏi vài câu rồi trở về, đột nhiên lại nghe thấy Emma vui mừng nói: “Ta nghe nói phía cao tầng mỗi ngày đều sẽ có người túc trực theo dõi tinh thần thể của điện hạ, chắc chắn rất nhanh sẽ phát hiện hành tung của điện hạ và Dolly tiểu thư trùng nhau......"

Văn Thư trong lòng trầm xuống, bên tai ong ong không nghe nổi nữa.

Sao hắn lại quên lúc trước người của đế quốc có thể biết được vị trí tinh thần thể của Karen.

Không được, không được, lần trước ngay cả Morrie cũng nghi ngờ hắn, cứ như vậy hắn sớm hay muộn sẽ bị bại lộ!

Trong phút chốc khuôn mặt Văn Thư đã tái mét không còn một giọt máu, nhanh chóng tạm biệt Emma trở về phòng, vừa đến chỗ ngoặt không một bóng người liền quay đầu nói với Karen.

“Ngươi không được tìm ta nữa!”

Văn Thư nói xong, một chút thời gian cho Karen phản ứng lại cũng không có, mạnh mẽ cắt đứt liên kết, biến mất trước mắt Karen.

Sắc mặt Karen hoang mang trắng bệch. “Văn Thư?”
Chương kế tiếp