Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 16
Văn Thư mở to hai mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Hắn muốn làm gì, lại muốn làm gì a……

Mới đầu Morrie chỉ dùng môi áp lên cánh môi hắn, chậm rãi cọ sát, hơi thở trườn trên mặt hắn tựa như chạm vào vảy rắn lạnh lẽo.

Con rắn kia cũng hé miệng vươn đầu lưỡi ra, tham lam xâm nhập khoang miệng hắn, sau đó Morrie như dã thú nếm được mùi vị máu tươi, lập tức hưng phấn lộ ra răng nanh, vươn tay nắm cằm Văn Thư, khiến hắn há miệng lớn hơn.

“Ngô!” Lực đạo của Morrie rất mạnh, Văn Thư cảm giác cằm sắp bị trật khớp đến nơi, hắn hơi hơi có chút kháng cự , ngay lập tức liền bị Morrie không kiên nhẫn bắt được tay hắn ấn trên đỉnh đầu.

Mày Văn Thư nhăn chặt, tay cũng nắm thành quyền, dạ dày lại lần nữa có cảm giác sông cuộn biển gầm.
Hô hấp của Morrie trở nên phập phồng, không chỉ niết hàm dưới của Văn Thư đau nhức, gặm bờ môi của hắn tê dại, còn đột nhiên cắn đầu lưỡi hắn một ngụm.

“A!!” Đau nhức làm nước mắt Văn Thư dâng trào, cả người kịch liệt run rẩy vài cái, tay cuối cùng cũng tránh thoát khỏi áp chế của Morrie, túm tóc hắn kéo ra.

Hương vị của máu làm Morrie càng thêm hưng phấn.

Kim đồng dã thú lóe lên, nháy mắt đã bắt được chân Văn Thư, hơi dùng sức một chút đã kéo được người lại.

“Ca ca.”

Cả hai thay đổi một tư thế càng trí mạng, càng có tính xâm lược, đầy nguy hiểm hơn.

Cơ bắp sống lưng Morrie vì hưng phấn mà căng chặt, thanh âm khàn khàn, làn da trắng cũng bị màu hồng chiếm lĩnh.

“Khóc lớn hơn một chút đi."

????
Đệt! Văn Thư bị câu nói này làm cho ghê tởm đến da đầu tê dại.

“Buông ta ra!”

Morrie lựa chọn không nghe thấy, vặn cằm Văn Thư lần nữa, điều chỉnh tư thế muốn hôn.

Hiện tại trong miệng Văn Thư vẫn toàn là máu.

Sỉ nhục, phẫn nộ, còn có nỗi sợ hãi sắp bị quái vật hoàn toàn chi phối chiếm cứ đại não Văn Thư, hắn rốt cuộc chịu không nổi, cũng cắn một ngụm trên miệng Morrie.

Văn Thư cắn bằng toàn bộ sức lực, quả thực hận không thể cắn chết kẻ điên này, nhưng Morrie vẫn luôn không động đậy, hắn tựa như vũ khí sắt thép không hề hấn gì, ngược lại càng thêm giương cung bạt kiếm.

??? Văn Thư kinh nghi bất định, run run rẩy rẩy buông lỏng hàm răng, không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Morrie khiến hắn sợ hãi ngây ngẩn cả người.

“Ngươi, đôi mắt của ngươi……”

“Đôi mắt?”

“Đôi mắt thay đổi.”

Morrie chống tay ở phía trên hắn, kim đồng vốn dĩ thuộc về nhân loại lúc này càng thêm tỏa sáng không bình thường, đồng tử cũng co rút lại thành một đường sắc nhọn giống như đôi mắt của bò sát. Đôi mắt đó cùng với khuôn mặt thiên sứ của hắn tạo thành tương phản mãnh liệt khiến người khác cảm thấy khó tiếp thu.

Nhưng trong mắt Văn Thư, dáng vẻ này thật thích hợp với hắn.

Chưa bao giờ Morrie có dáng vẻ trong ngoài như một như bây giờ, thoạt nhìn như quái vật đang khoác lên tấm da người để ngụy trang.

Nghe vậy Morrie liền trầm mặc.

Ánh mắt hắn rũ xuống, ngồi dậy khỏi người Văn Thư, hắn đưa tay sờ soạng mí mắt chính mình một chút, sau đó ánh mắt hắn lại nhìn xuống người bên cạnh, rốt cuộc mới minh bạch trạng thái hiện tại của bản thân.
Màu đỏ trên làn da Morrie còn chưa phai nhạt đi, mày hắn nhíu lại, biểu tình chợt lạnh, thoạt nhìn không quá vừa lòng. "Có khả năng ta đến nhiệt dục kỳ."
Cái gì?

Văn Thư trừng mắt nhìn. Thanh âm vừa rồi của Morrie cực nhẹ, hắn cảm thấy bản thân đã nghe lầm.

“Ca ca.”

Morrie tạm dừng trong chốc lát tựa như đang tự hỏi, sau đó khi quay đầu lại phủ thêm tươi cười ôn nhu giả dối với Văn Thư.

Chẳng sợ trên môi còn dính máu, biểu hiện của hắn thản nhiên giống như tất cả chuyện vừa rồi đều chưa phát sinh.

“Ca ca vẫn nên ăn hết cơm đi.”

Văn Thư: “……”

Không ăn hết thì kẻ điên này không ngủ được phải không.

Morrie không để ý đến Văn Thư trầm mặc, trái lại thò qua, cúi đầu cọ cọ trên người hắn.

“Vừa rồi còn nói muốn ngồi trên đùi ta ăn, có phải không ca ca?”

Văn Thư

: “…………”

——

“Ngươi nghe tin gì chưa……xx phi thuyền loại nhỏ sau khi bay khỏi tinh hạm đã mất liên lạc……”

Hả?

Mấy ngày sau, Văn Thư nắm tay Morrie cùng nhau đi vào nhà ăn tinh hạm.

Nhà ăn có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt vô cùng, dễ dàng nghe thấy các loại nghị luận mơ hồ. Trong đó có một tin tức làm Văn Thư mạc danh chú ý.

“…… Cái loại ăn chơi trác táng, ai biết hắn đi làm gì……”

“Cậu của hắn…… chắc là rất vui……”

“…… Hiện tại đang tìm kiếm khắp nơi a……”

“Ryan…… hoàn toàn không có tin tức ……”
Văn Thư rốt cuộc cũng nghe thấy tên người mất tích, sắc mặt hắn hơi lộ chút sợ hãi.

Đúng lúc này Morrie lại đột nhiên ôm lấy bờ vai của hắn, kéo hắn vào trong lồng ngực.

Văn Thư không khỏi có chút run rẩy, ngẩng đầu lén nhìn Morrie thì thấy biểu tình của hắn rõ ràng mang theo nhàn nhạt sung sướng.

Môi mỏng của hắn hơi kéo lên, lông mi màu ngân bạch rung động, kết hợp với cặp mắt kim sắc phát ra ý cười ôn nhu, phảng phất như đang nghĩ đến sự tình tốt đẹp nào đó.
Nhưng Văn Thư chỉ càng cảm thấy rét lạnh.

Chắc Morrie cũng nghe thấy chuyện vừa rồi.

Tên tóc vàng nhất định đã chết.

Nhìn biểu tình của Morrie, chỉ sợ chết rất thảm……

Văn Thư nắm chặt ngón tay, nhắm mắt lại. Phi thuyền mất liên lạc mặc kệ là phát nổ hay tiêu hao hết năng lượng, đều sẽ không có ai biết được sự thật.

Từ sau lần hồi tưởng trước, mấy lần Morrie cố ý dẫn hắn đi ngang qua sân tập kết phi thuyền ra vào, mỗi lần như vậy Văn Thư đều cố gắng trấn tĩnh, mắt tự nhiên nhìn thẳng, bộ dáng không có hứng thú, hoàn toàn không dám liếc mắt lung tung.
Hắn vốn dĩ cho rằng Morrie đã chết tâm, ai biết được Ryan vẫn không tránh thoát.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đáng sợ lần trước, Văn Thư vẫn cảm thấy dạ dày trầm như đá, hô hấp khó khăn làm hắn hết muốn ăn.

Nhưng tâm tình Morrie lại rất tốt. Hắn để Văn Thư tựa đầu vào bả vai, ngón tay không ngừng xoa nắn đầu ngón tay mềm mại của Văn Thư.

Thậm chí khi xem thực đơn còn hào phóng làm để Văn Thư chọn lựa, sau đó mới cầm đồ ăn đã được đóng gói nắm tay hắn đi về phòng.

Vừa vào cửa, Morrie liền ôm lấy Văn Thư.

“Ca ca.” Morrie cởi nút thắt trên cổ áo hắn, vùi đầu vào vai hắn, Morrie hít một hơi thật sâu mới thỏa mãn ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Ta giúp ngươi ăn cơm.”

“Đến đây." Morrie nói xong liền kéo Văn Thư ngồi lên đùi hắn, tiếp tục ôm chặt không rời. “Ngồi trên chân ta thoải mái không, ca ca?”

“Tuy rằng không thể tự mình làm đồ ăn cho ca ca, nhưng mỗi lần đều ôm ca ca, đút cơm cho ca ca, ca ca sẽ không giận ta đúng không?”

“……” Cả người Văn Thư cứng như cục đá, âm thầm nắm chặt tay, há miệng tiếp nhận đồ ăn Morrie đưa đến.

Chỉ là lúc nhai rất chậm.

“Ca ca.”

“Hé miệng cho ta xem.”

Văn Thư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, yên lặng mở miệng vươn đầu lưỡi.

Trên đầu lưỡi của hắn vẫn còn hiện dấu răng rất rõ ràng.

“Thật đáng thương. Năng lực khôi phục của ca ca thật kém. Trông thật giống con dấu a."

Kim đồng Morrie gắt gao nhìn chằm chằm đầu lưỡi Văn Thư. Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng trên mặt hắn lại hoàn toàn không có chút biểu tình tiếc thương. Thấm chí hắn còn vươn ngón tay sờ sờ môi Văn Thư, sau đó kẹp lấy đầu lưỡi.

Mày Văn Thư nhăn chặt.
Sau hôm đó Morrie không hôn hắn thêm lần nào nữa, nhưng hành vi kì quái lại liên tục xuất hiện.

Tâm hắn như tro tàn, sớm đã quen với mấy chuyện này, nhưng mỗi lần như vậy Morrie vẫn thực kích động, hiện tại vật kia còn cộm đến hắn.

Ngón tay Morrie không ngừng càn quét khoang miệng hắn, gương mặt đỏ bừng ghé sát vào sườn mặt Văn Thư, tuy vậy vẫn không hài lòng muốn gần gũi hơn nữa:

“Ca ca có phải muốn ôm ta không?”

“……”

Trong lòng Văn Thư thập phần phản cảm nhưng vẫn duỗi tay ôm lấy hắn.

Khóe miệng Morrie nhếch lên, cũng ôm chặt lấy eo Văn Thư. Còn muốn nói một ít lời nói khiến người khác không thể hiểu được.

“Không có ta đút cơm cho ca ca, ca ca sẽ ăn không vô, không có ta ôm ca ca ngủ, ca ca sẽ không ngủ được đúng không? Ca ca? Bởi vì ca ca thích ta...Ca ca thích ta.”

Đm…… Chi bằng giết hắn đi ??

Văn Thư chịu không nổi.

Một bên chọc yết hầu hắn, một bên lảm nhảm mấy lời này, hắn thật sự sẽ nôn trên mặt Morrie a!

Nhưng Morrie không chỉ thích nói linh tinh, còn nhất định bắt Văn Thư đáp lại, có lẽ như vậy có thể che lấp trầm mê của hắn.

Văn Thư cực lực phối hợp trong chốc lát, cuối cùng trước lúc sắp phun đẩy hắn ra.

“Không phải ngươi sắp đến nhiệt dục kỳ sao?”

Morrie đột nhiên dừng lại. Trán hai người kề bên nhau, con ngươi kim sắc của Morrie tối lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Văn Thư.

“…… Nếu ta tiến vào nhiệt dục kỳ, ca ca sẽ làm gì với ta?”

Hắn còn có thể muốn làm cái gì, đương nhiên là đi cốt truyện!

Văn Thư đã có lúc chết tâm. Hắn tới chỗ này nhiều ngày như vậy, lại lãng phí thêm một lần công năng hồi tưởng, cốt truyện một chút tiến triển cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể thật cẩn thận đề phòng kẻ điên này phát bệnh thần kinh.
Mắt thấy cốt truyện càng đi càng lệch. Hắn sốt ruột muốn chết a.

Hắn cmn còn muốn về nhà!

Morrie nhìn Văn Thư trong chốc lát rồi kéo ra một chút khoảng cách.

“Ta không thể tiến vào nhiệt dục kỳ…”

Hắn ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm cổ Văn Thư.

Văn Thư âm thầm trợn trắng mắt, muốn nhanh chóng rời khỏi đùi hắn.

Morrie còn chưa đến 21 tuổi, vẫn chưa trải qua lần nhiệt dục kỳ đầu tiên nào.

Hắn đối với năng lực tự khống chế của bản thân lấy làm tự hào, vốn dĩ vẫn luôn không rõ vì cái gì bất cứ ai cũng muốn tìm bạn lữ, nhưng lúc này bị động tác của Văn Thư cọ trúng, nhìn Văn Thư muốn rời khỏi hắn, đồng tử hắn co rút lại, nhanh chóng giữ chặt Văn Thư, gắt gao ôm sát chính mình. Sau đó há miệng cắn xương quai xanh của Văn Thư.

????

Đệt! Lại tới nữa! Văn Thư ăn đau muốn đẩy hắn ra, Morrie lại dùng sức đè hắn lại.

Đôi tay hắn thắt chặt eo Văn Thư, cơ bắp cánh tay căng thẳng, không ngừng ấn Văn thư vào ngực, đồng tử lại biến đổi. Hắn đưa tay giữ đầu Văn Thư, vén lên mái tóc đen lộ ra cổ trắng nõn. Khi hắn hé miệng muốn cắn xuống lại lập tức đứng dậy đẩy Văn Thư ra.

“……Không thể tiến vào nhiệt dục kỳ."

Morrie trừng mắt, làn da toàn thân như bị nấu chín. Hắn cố gắng xoay người vào mặt tường, bưng kín miệng.

Hắn hình như thật sự có điểm không thích hợp.

“Không được. Hiện tại…… Nguy hiểm quá lớn.”

“Ta phải mang ca ca rời khỏi nơi này, trở lại nhà của chúng ta.”

“Đúng vậy, phải về nhà. Sau đó mua một chút đồ vật, chuẩn bị sẵn sàng……”

Văn Thư nghe hắn nói như vậy, lòng càng thêm bất an.

Có ý gì?
Vì cái gì nhất định phải trở lại nơi giống như hầm ngầm trú ẩn đó chứ.

Bởi vì nơi đó có tường dày một mét à……

Bởi vì chung quanh hoàn toàn hoang tàn vắng vẻ sao? Hay là bởi vì nơi đó có thể tích trữ đồ ăn thức uống mấy tháng không hỏng?

Bản năng của Văn Thư cảm nhận được nguy hiểm, chỉ cần tưởng tượng ở cùng Morrie trong hoàn cảnh như vậy liền cảm thấy hít thở không thông.

Người có tinh thần lực càng cường đại khi tiến vào nhiệt dục kỳ sẽ càng mất đi lý trí, chỉ biết khát cầu hết thảy ở bạn lữ.

Khi ở cùng tinh thần thú của Karen, Văn Thư có quyền lựa chọn tự nguyện hoặc từ chối kết phiên.

Nhưng nếu đổi lại là kẻ điên này...

Đổi thành kẻ điên ngay cả khi hắn ngủ cũng phải hạ dược.....Đổi thành kẻ điên nhìn thấy hắn đau đớn phát khóc liền theo bản năng tươi cười.......

Ý nghĩ vừa xuất hiện làm Văn Thư rùng mình.

Không không!…… Tuyệt đối không thể cùng hắn trở về!

Như vậy chi bằng giết hắn đi.
Chương kế tiếp