Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 17
Mãi cho đến ngày hôm sau khi ở nhà ấm trồng hoa làm việc, Văn Thư vẫn bị câu nói của Morrie dọa cho hoảng hốt, làm việc có chút thất thần.

“Ta nghe nói buổi tối mấy ngày nay điện hạ hay xuất hiện. Còn thường xuyên tới nhà ấm trồng hoa bồi hồi một lúc lâu."

Văn Thư ngẩng đầu lên, ra là Emma đang cùng Dolly nói chuyện.

Emma cười tủm tỉm nói: “Mọi người đều đang lan truyền a, điện hạ phỏng chừng đã tìm được bạn lữ trong tinh hạm.”

“Dolly tiểu thư có biết chút tin tức nào không?”

Dolly che lại biểu tình. “Có lẽ vậy…… Emma, ngươi không nên cùng người khác nói linh tinh.”

“Thật vậy sao Dolly tiểu thư, chuyện này thật làm người ta kích động mà.”

Văn Thư cúi đầu.

Hắn vẫn luôn cự tuyệt liên kết với Karen, mấy ngày rồi chưa nhìn thấy hắn. Hắn còn tưởng rằng Karen đã từ bỏ. Nhưng buổi tối Karen mới xuất hiện, hắn lại ăn thuốc ngủ, một khi nhắm mắt liền không dậy nổi, ngẫm lại không nhìn thấy hắn cũng phải.

Nghĩ đến lần trước lúc Karen biến mất trạng thái không tốt lắm, Văn Thư có chút để ý.

Hắn chắc sẽ không tìm mình chứ?

Văn Thư nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn nhìn APP trên tay.
Tuy rằng hắn cảm thấy quyển tiểu thuyết này phi thường rác rưởi nhưng dạo gần đây số lượng fan vẫn tăng chóng mặt, thậm chí còn nhận được thưởng tân nhân, là công năng gia tăng tốc độ ngắn.

Văn Thư nhấp miệng, nhìn lướt qua khu bình luận náo nhiệt, trong lòng nổi lên một chút cảm giác thành tựu.

Khu bình luận có rất nhiều người phun tào, chủ yếu là mấy bình luận như Morrie quá điên rồ, hắn sống quá khổ, hy vọng hắn có thể nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh hiện giờ.

!!

Đúng vậy! Đúng vậy! Văn Thư tức khắc cảm động giống như tìm được người nhà, thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng.

Hắn lướt qua hòm thư một lát, sau đó nhấn vào văn án. Vừa mở ra đã bị chấn kinh, văn án có đổi mới!
Bên trên viết: Vai chính thụ tiểu bạch hoa Morrie bị mang vào tinh hạm, nhưng vì sợ hãi bị hoài nghi, chỉ có thể không ngừng cự tuyệt vai chính công cao lớn soái khí……

Dựa theo văn án này, cuối cùng Karen sẽ từ hôn mê tỉnh lại, nhưng bị mất đi ký ức khi còn là tinh thần thú, quên đi đoạn thời gian hạnh phúc cùng vai chính thụ.

Tiểu bạch hoa thụ thương tâm muốn chết, lúc này mới ý thức được hắn kỳ thật đã thích vai chính công, sau đó lén đi theo vai chính công về cung điện ở thủ đô.

Văn Thư: “……” Đm cốt truyện não tàn thời trung cổ.

Văn án giải khóa đến đây thì kết thúc, bên dưới tiếp tục rơi vào trạng thái mơ hồ.

Văn Thư không khỏi lâm vào trầm tư.

Hắn đã sớm nhận ra yêu cầu của hệ thống với văn án chỉ là tiến hành những hành động mấu chốt, lúc trước chỉ cảnh cáo hắn một lần duy nhất do vai chính công thụ không gặp mặt nhau, trừ cái này ra chỉ cần " tiến vào quân đội", " tiến vào tinh hạm" liền có thể hoàn thành cốt truyện.

Nếu Karen mất trí nhớ, hắn chỉ cần chống đỡ đến lúc Karen tỉnh lại, cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo lúc trước có thể không cần quan tâm nữa??

Chỉ là bên Morrie sẽ rất phiền toái. Văn Thư cắn môi.

Hiện tại Morrie chỉ một lòng muốn dẫn hắn trở về sa mạc. Rốt cuộc hắn phải làm cách nào mới có thể thuyết phục được Morrie đi thủ đô?

Đúng lúc này cảnh báo quen thuộc lại vang lên.

Văn Thư hoảng sợ, cánh tay đụng phải hoa cỏ bên cạnh. Cây hoa kia bỗng phát điên, dùng nhánh cây quất về phía hắn.

Văn Thư vội vàng né tránh, cuối cùng vẫn bị gai đâm trúng cánh tay và eo.

“A!”

Đáng giận, đau quá.

Gai nhọn cứa rách quần áo, làn da hắn cũng bắt đầu rỉ máu.

Emma nghe được động tĩnh bên này, vội vàng chạy tới, nhìn thấy bộ dáng tả tơi của Văn Thư, khẽ lắc đầu.
“Văn Thư, ngươi thật mảnh mai.”

Emma nắm chặt cánh tay Văn Thư, cảm thán nói: “Ngươi xem cánh tay ngươi quá nhỏ, lại trắng nõn mềm mại như đậu hũ. Ngươi được vị hôn phu chiếu cố thật tốt. Chắc cũng không nỡ để ngươi làm bất cứ cái gì a."

Văn Thư: “……” Ha hả.

Đúng vậy, đến ăn cơm cũng không cho hắn cầm cái muỗng.

Emma thấy sắc mặt Văn Thư không tốt lắm, còn tưởng rằng hắn bị thương nên không vui.

Nàng nghĩ đến vị hôn phu tóc bạch kim thường xuyên đi cùng Văn Thư, không khỏi lộ ra biểu tình thưởng thức.

Người nọ lớn lên thật đẹp, thân hình cao lớn lại rất lễ phép, còn rất cẩn thận tỉ mỉ với Văn Thư.
Mỗi lần hắn cúi đầu nói chuyện với Văn Thư đều rất dịu dàng làm Emma ngưỡng mộ không thôi. Văn Thư thật biết nhìn người, tìm được một lão công thập toàn thập mĩ.

Đáng tiếc Văn Thư có lẽ đã bị sủng hư, hắn luôn có chút lãnh đạm với hôn phu.

“Cảnh báo vang lên, khả năng phòng y tế sắp đóng cửa, ngươi mau đi trước kiểm tra đi. Bên này ta làm thay ngươi.”

Văn Thư nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Emma, bằng không lại phải giải thích một hồi.

Hắn gật gật đầu đi ra ngoài, trên đường còn gặp được rất nhiều binh lính đang đi tập hợp.

Bọn họ ít nhiều đều liếc mắt nhìn về phía thân ảnh tả tơi của Văn Thư.

Nữ trang mà Morrie mua cho hắn vốn là váy dài, lại rộng thùng thình, hoàn toàn không thể nhìn ra thân thể bên trong. Nhưng hiện tại váy áo bị xé toạc, lộ ra nửa đoạn cánh tay nhỏ cùng vòng eo mảnh khảnh.

Thân ảnh tinh tế đối lập với váy áo rộng thùng thình, làn da trắng đến mức lóa mắt như ẩn như hiện, bên trên còn bị trầy xước tạo thành những vệt hồng hồng, không khỏi thu hút ánh nhìn khiến người ta không thể rời mắt.
Binh sĩ đi ngang qua hắn đều thả chậm bước chân.

Văn Thư đương nhiên không chú ý đến ánh mắt của người khác, trong lòng hắn còn đang buồn phiền, hắn lần theo hành lang chậm rãi đi, cho đến khi tới ngã rẽ thì đột nhiên dừng lại.

Hắn thấy Karen.

Cảm giác áy náy của Văn Thư phai nhạt.

Trên người Karen không có vết thương.

Nhưng thoạt nhìn cả người hắn có chút gầy, sắc mặt cũng không tốt, vẫn luôn đứng ở hành lang nhìn khắp nơi.

Có lẽ không phải tìm hắn đâu nhỉ……

Lúc Văn Thư đang ôm tâm lý may mắn, Karen lại gọi tên của hắn, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn về phía hắn.

Văn Thư cắn cắn môi, theo bản năng ngừng thở tận lực tránh hắn, muốn lặng im vòng qua người hắn đi.

Nhưng Karen không biết có phải cảm ứng được gì hay không, phản ứng thực nhanh đuổi theo hắn.

“Văn Thư?”

Văn Thư không rõ vì sao hắn có thể đi theo mình. Dù hắn cố ý rẽ phải rẽ trái mấy vòng, Karen vẫn có thể bắt kịp từng bước chân.

“Văn Thư?”
Karen cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt đi bên cạnh Văn Thư, có lẽ Karen không nhìn thấy nhưng lại có thể miễn cưỡng truy tìm vị trí của hắn. Thậm chí vừa rồi Karen còn ý thức được Văn Thư không để ý đến hắn, hốc mắt lại tỏ ra đáng thương dần đỏ lên.

Văn Thư dường như nghĩ đến gì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua miệng vết thương còn rỉ máu trên cánh tay mình.

Không phải ngửi được mùi máu chứ……

Văn Thư thử bước nhanh vài bước, không chỉ không cắt đuôi được Karen, còn bắt đầu cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Khoan, không thích hợp.

Rốt cuộc vì cái gì Emma muốn hắn mau chóng tới phòng y tế?

Đóa hoa đáng chết kia có độc không vậy?
Không! Sao bọn họ lại trồng thực vật có độc??

Văn Thư đoán có lẽ do khác biệt thể chất, độc này không ảnh hưởng tới người ở đây.....nhưng độc với hắn.

Thật là xui xẻo muốn chết!

Văn Thư đỡ đầu đi chậm lại, đổi hướng đi phòng y tế.

Bên trong phòng y tế quả nhiên không có ai, Văn Thư phải dùng sức đẩy một hồi cửa kính mới mở ra.

Đẩy một cánh cửa cũng phải tốn một phen sức lực, đầu óc Văn Thư càng mơ hồ, hình ảnh trước mắt cũng nhòe đi.

Hắn gian nan đi tới ngăn tủ chứa thuốc phía trước, vốn đang muốn nhìn xem có loại nào giúp tỉnh táo lại một chút, kết quả vừa đưa tay ra liền gục xuống, dược phẩm cũng lăn lóc trên mặt đất.

“Văn Thư?” Karen lập tức chạy lại.

Văn Thư ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc choáng váng, theo bản năng vươn tay muốn Karen dìu hắn đứng dậy. “Đau quá……”

Liên kết lại được thành lập lần nữa, đôi mắt Karen lập tức sáng lên, vội vàng ôm Văn Thư lên, dùng sức ấn vào trong lồng ngực.

Bả vai Đại Cẩu Tử vững chắc hơn hắn nhiều, trên người nóng hầm hập, tiếng tim đập cũng rất lớn. Văn Thư bị ôm đến khó thở mới cảm thấy không đúng, muốn đẩy hắn nhưng người vô lực.

Karen tủi thân nhìn chằm chằm gương mặt hắn trong chốc lát, sau đó cúi đầu nâng lên cánh tay bị rách da của Văn Thư, há miệng ngậm lấy vết thương.

“Ngươi làm gì vậy?”

Văn Thư muốn rút tay về nhưng đành bất lực. Bình thường hắn căn bản đã đánh không lại Karen, bây giờ lại càng không thể.
Thậm chí ngón tay xước nhẹ cũng bị Karen ngậm lấy.

Cảm xúc kỳ quái làm Văn Thư mở to hai mắt nhìn, đầu ngón tay có thể cảm nhận được răng nanh của Karen cọ qua.

Văn Thư bị hắn ngậm vừa đau vừa ngứa, hơi xấu hổ đẩy đầu hắn, mặt cũng đỏ lên. “Mau thả ta ra.”

Karen tất nhiên sẽ không nghe, “Chảy máu……”

“Không cần ngươi quan tâm…… Buông ra!”
Karen cúi đầu, con ngươi cũng trầm xuống, phi thường cố chấp nắm chặt tay Văn Thư. “Không bỏ.”

“Văn Thư sẽ biến mất.”

Thanh âm Karen có chút tủi thân, lực tay lại không giảm, nói xong liền bế Văn Thư lên.

“Làm gì vậy, đừng náo loạn!” Văn Thư có dự cảm chẳng lành, giãy giụa không tình nguyện làm quần áo có chút xộc xệch, muốn phát giận cảnh cáo hắn.
Vừa nhấc đầu lên liền thấy đôi mắt lục đậm của Karen nhìn chằm chằm cổ hắn.

Một lúc sau Văn Thư mới có phản ứng, vội vã che lại.

Cmn, chỗ này vẫn còn lưu lại dấu vết bị Morrie gặm.

Karen bắt lấy bàn tay cố gắng che lấp của Văn Thư, dễ dàng kéo ra.

Xương quai xanh vốn trắng nõn như sữa bò lúc này lại hiện lên những vệt đỏ, rõ ràng là bị gặm hôn. Người này cũng không kiêng dè, thậm chí còn để lại dấu vết răng nanh, nhìn qua tràn ngập thái độ chiếm hữu.

Thân hình cao lớn của Karen thoáng chốc như trở thành bức tượng điêu khắc cứng đờ đứng tại chỗ, tay giữ chặt hai tay muốn làm loạn của Văn Thư, con ngươi lục đậm nhìn nơi đó một lúc lâu, không nói một lời.

Văn Thư cũng không động đậy được, đột nhiên có cảm giác đại cẩu luôn chạy về phía mình vẫy đuôi lại biến thành sói hoang, có chút sợ hãi.
“Ngươi buông ra……”

“Là ai?” Đại Cẩu Tử bỗng ngẩng đầu lên, Văn Thư lần đầu tiên thấy Karen bày ra vẻ mặt này, cơ hồ bị ánh mắt hắn dọa sợ.

“Không liên quan đến ngươi, ngươi thả tay ra trước ……!”

Văn Thư còn chưa nói xong. Karen liền đẩy hắn nằm trên mặt đất, duỗi tay muốn cởi quần áo hắn kiểm tra những vị trí khác.

“Đệt! Ngươi điên à!” Văn Thư giơ chân đá hắn, lại bị đối phương bắt được.

Bị một sinh vật giống đực khác hoàn toàn áp chế động tác làm thần kinh vẫn luôn nhẫn nhịn của Văn Thư bị kích phát, tức giận liều mạng đẩy hắn. “Buông ta ra!”

“Đồ thần kinh!” Văn Thư hiểu lầm ý đồ của Karen, sốt ruột nâng tay, một quyền đánh thẳng vào mặt hắn. “Cút ngay!”

Đại Cẩu Tử cúi đầu nhấp miệng, nước mắt rớt xuống, hắn ngẩng đầu lén nhìn Văn Thư một cái, vẫn cố chấp duỗi tay ôm Văn Thư lên, không do dự đi ra hành lang.

Văn Thư lại bị bế lên lần nữa, sắc mặt bắt đầu tái đi. Những lần trước Đại Cẩu Tử luôn nhường hắn, nhưng sức lực lần này đừng nói phản kháng, hai chân hắn còn không thể động.

“Chờ, từ từ……”
Mắt thấy sắp bị Karen mang đi tẩm điện, Văn Thư có chút luống cuống, đúng lúc này bên ngoài phòng y tế có người mặc chế phục đi ngang qua.

Dưới tình thế cấp bách, Văn Thư giữ cổ tay hắn. “Ta, ta cần hỗ trợ!”

Người nọ thấy Văn Thư liền ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi rõ ràng nơi này không có ai, ai ngờ vừa quay đầu lại đột nhiên thấy Văn Thư xuất hiện ở chỗ này.

Thiếu nữ tóc đen xinh đẹp sắc mặt ửng hồng, quần áo bất chỉnh, vòng eo ẩn hiện, trên cổ còn có dấu hôn, cứ như vậy bắt lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, thật sự khiến người ta mơ màng.

Nhưng Văn Thư một chút cũng không biết hiện tại bản thân có bộ dáng gì. Hắn chỉ biết tiếp xúc cùng người khác có thể hạ thấp ảnh hưởng tinh thần của Karen với hắn.

“Ta hình như trúng độc. Ngươi là nhân viên phòng y tế phải không?” Văn Thư dùng sức giữ hắn lại, đầu óc lộn xộn, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian. “Thực xin lỗi, ta vừa rồi đã làm đổ thuốc.”

“Không sao……” Hầu kết nam nhân lăn lộn, cũng vươn tay về phía Văn Thư. “Vậy ngươi vào đi, ta giúp ngươi kiểm tra.”

“Văn Thư……” Con ngươi Karen càng trầm xuống, cố gắng nắm chặt tay Văn Thư, muốn kéo hắn lại.

Văn Thư vẫn không nhìn hắn, ngược lại cực lực dán sát vào người khác.

Karen cắn chặt răng nhìn về phía trước.

Văn Thư cũng không muốn để ý. Nhưng nam nhân kia vì không thể gặp được Văn Thư, lại đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ôm kín đầu, quỳ gối trên mặt đất. Đôi mắt hắn dữ tợn trừng lên, gân xanh bạo khởi, đầu đau như muốn nứt ra, sau đó biến thành một đoạn quang ảnh vặn vẹo biến mất.
“!!”Văn Thư tức khắc bị dọa hoảng hốt. “Ngươi muốn làm gì?”

Hắn quay đầu lại mới thấy, khung cảnh xung quanh cấp tốc xoay tròn, toàn bộ hành lang thoạt nhìn như một đoàn bánh quai chèo bằng thép, sau đó từ trong nơi u ám kia, một đóa hoa diễm lệ quỷ dị xuất hiện.

Hết thảy đồ vật trong hiện thực đều không còn tồn tại nữa, toàn bộ được thay thế bằng ảo giác.

Mà Karen đứng ở trong đó, nước mắt rớt càng nhiều, biểu tình cũng càng tàn nhẫn.

“Là của ta……”

Hắn hơi dang cánh tay ra, cả người Văn Thư không chịu khống chế mà nhào vào ngực hắn, tự giác ôm thật chặt. Mỗi lần Văn Thư muốn cắt đứt liên kết đầu lại đau đớn vô cùng, một ngón tay cũng không động đậy nổi.

Karen cúi đầu, hai tay ôm chặt người vào trong ngực, môi dán lên vết dâu tây trên người Văn Thư, hé miệng cắn lên da thịt mềm mại.

“Văn Thư……”

……

“Morrie quân sĩ thật lợi hại, tinh thần lực khống chế rất tốt.”

“Đâu có, ngươi cũng làm rất tốt.”
Morrie nghiêng đầu, lộ ra nụ cười chuẩn mực với nữ đồng sự trẻ tuổi trước mắt, làm má nàng càng thêm đỏ ửng.

“Không biết bình thường Morrie quân sĩ có yêu thích gì không?”

“Yêu thích?” Morrie hơi chút dừng lại, tựa hồ chậm rãi lý giải từ ngữ, sau đó mới mỉm cười nói: “Làm bánh ngọt.”

“Thật không? Thật làm người khác kinh ngạc.”

“Morrie quân sĩ là người rất ôn nhu.”

Morrie mỉm cười, biểu tình bất biến, nhân lúc nàng bắt đầu đàm luận kinh nghiệm làm bánh, chán nản nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối.

Hiện tại Văn Thư đang ở phòng y tế.

Morrie không khỏi nhíu mày.
Chương kế tiếp