Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 18
Sao ca ca lại đến đó?

Đi lúc nào?

Trên đường đi gặp những ai?

Đã xảy ra chuyện gì?

Hiện tại đang ở cùng ai?

Không biết được đáp án làm cảm giác không vui áp chế lí trí hắn, tựa như bị hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua da thịt, khó chịu vô cùng.

“Morrie quân sĩ?” Nữ đồng sự còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

“Báo cáo.”

Morrie ngẩng đầu, nhìn về phía người vừa hô báo cáo bên kia.

Kỳ thật mọi người đều nghe thấy được cảnh báo dồn dập của hệ thống.

“Tinh thần lực của Nhị điện hạ dao động kịch liệt, có khuynh hướng tỉnh lại.”

Trưởng quan giám sát nhíu mày, lập tức đứng lên. “Bắt đầu chuẩn bị đi, Nhị điện hạ thức tỉnh.”

Sau khi bố trí nhiệm vụ xong, phần đông người theo trưởng quan rời đi.

Morrie rũ mắt, ngón tay gõ vài cái trên mặt bàn, một lát sau liền đi tới màn hình hệ thống phía trước.

“A, Morrie, ngươi không có quyền hạn……” Nữ đồng sự nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhưng Morrie tựa như không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bên trên vẫn còn ký lục rất rõ ràng, mấy ngày nay quỹ đạo hành động của Nhị điện hạ đều theo quy luật, trước tiên đến khoang ngủ khu B, sau đó vòng đến nhà ấm trồng hoa dừng lại một lúc lâu, lặp đi lặp lại không có chút sai sót nào. Nhưng hôm nay lại đột nhiên thay đổi, chấm đỏ hiển thị tại phòng y tế.

Morrie cúi đầu nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối trên tay, xác nhận lại vị trí của Văn Thư. Khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười có chút dữ tợn. “Ha.”
Nữ đồng sự đang định tiến lên thì Morrie lại xoay người rời đi, ngây dại không hiểu gì. “Từ từ, Morrie, ngươi muốn đi đâu a?”

Nàng vội vàng đuổi theo, bỗng nhiên bước chân dừng lại, sắc mặt trắng bệch bưng kín miệng.

Là ảo giác sao? Vừa rồi ánh mắt Morrie như biến thành người khác, làm người không rét mà run, không dám có ý nghĩ tiếp cận.

Morrie không có thời gian để ý thái độ của nữ đồng sự, nhanh chóng rời đi, chỉ còn tiếng cửa tự động khép lại.

Lúc này Văn Thư đang bị Karen ôm trong ngực hôn môi, hai người dán chặt bên nhau, trao đổi tiếng tim đập cùng hô hấp.

Karen một bên hôn hắn, một bên ôm hắn đi, rời khỏi phòng y tế liền nhắm thẳng phòng ngủ Nhị điện hạ tại trung tâm tinh hạm.

Tuy rằng trong đầu Văn Thư có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, thân thể lại bị Karen áp chế, hoàn toàn không thể động đậy nổi, giống như đang mơ một giấc mộng kỳ quái.

Khi hắn cảm giác sắp bị thôi miên hoàn toàn thì quang ảnh trước mắt đột nhiên vặn vẹo, một khung cảnh chân thật dần xuất hiện.

Hình ảnh hành lang dài vô tận.
Mà chính giữa hành lang là Morrie.

Nam nhân tóc bạc thấy tư thế của bọn họ, sắc mặt kém như ác ma từ địa ngục bò lên, mỗi bước tiến gần hơn khiến cảnh tượng hư ảo dưới chân hắn sụp đổ, cảnh tượng chân thật phía sau hắn lại được đúc kết lên.

Văn Thư mở to hai mắt nhìn, cả người bị dọa choáng váng, trong lòng thầm hy vọng điều hắn thấy là ảo giác.

Nhưng Morrie là hình ảnh chân thật không thể nghi ngờ.

Bởi vì Karen cũng dừng lại, nhíu mày nhìn người đằng sau.

Hai người lần đầu tiên đối diện với ánh mắt đối phương tại hai chiều không gian khác nhau, dường như không khí sắp tóe lên tia lửa, nhưng không phải vì nhìn thấy nhau mà vì cả hai cảm nhận được tinh thần lực cường đại của đối phương.

“Ha. Ha! Chết tiệt.”
Sắc mặt Morrie âm trầm, bước nhanh tới trước mặt Văn Thư, không nói không rằng liền túm hắn ra khỏi ranh giới hư ảo cùng chân thật.

“Ta luôn cảm thấy kỳ quái, vì cái gì thời gian gần đây tinh thần thể Nhị điện hạ thường xuyên xuất hiện, nhưng hắn không ra khỏi phi thuyền nữa, mỗi buổi tối hắn rốt cuộc đi tìm ai?”

“Ngươi nói cho ta a, ca ca?”

Morrie nói đến một nửa thì tức giận túm gáy Văn Thư, muốn kéo hắn vào ngực mình, nhưng Văn Thư lại bị Karen ôm lấy eo.
Hai nam nhân gắt gao túm chặt hắn không buông, tinh thần lực khủng bố của hai bên tiếp tục không tiếng động giằng co, đồng thời tranh nhau cướp đoạt quyền kiểm soát tinh thần hắn.

Bị hai luồng tinh thần lực kịch liệt dao động làm đầu óc Văn Thư quay cuồng, toàn thân nặng nề muốn gục xuống, lại nhìn thấy ánh mắt kim sắc của Morrie, hai hàm răng cũng không kiểm soát được run lên.

“Ta biết mà. Ta biết mà. Ngươi vẫn luôn lén nhìn hắn! Từ khi vào quân đội đã bắt đầu đúng không?!"

Morrie nghĩ đến chính mình lần nào cũng bị trò mèo của Văn Thư dời lực chú ý, quả thực trở thành kẻ ngốc mặc người đùa giỡn, gân xanh bạo khởi, tức giận kéo mạnh Văn Thư. “Ngươi gạt ta.”

“Ngươi còn hôn hắn, ngươi hôn hắn đúng không! Vừa rồi ngươi đã hôn hắn!”

Morrie nói xong, ngón tay nắm cằm Văn Thư càng tăng thêm sức lực, Văn Thư tức khắc toát mồ hôi lạnh, đầu óc cố gắng xoay chuyển. “Không phải, ta không có. Ta nghĩ cũng không nghĩ, ta……”

“Cho nên ca ca bị ép?”

“Ta……”

“Vậy ngươi mau ra mệnh lệnh để hắn đi tìm chết.”

…… Cái gì?

“Hiện tại ngươi ra lệnh hắn đi chết!” Morrie dùng sức đè lại Văn Thư, vừa nhanh chóng ấn hắn dán vào ngực mình, lại kéo đầu hắn nhìn về phía Karen. “Nói a! Hắn sẽ nghe lời ngươi.”

Morrie đã sớm nhìn thấu bộ mặt của đám người kia. Vương tộc dùng cái giá lớn như vậy thật sự chỉ muốn ngăn cản chuyện ghép đôi sai lầm của Nhị điện hạ sao?
Không, Morrie biết vương tộc tàn nhẫn cỡ nào, bọn họ có thể nghĩ ra một vạn lý do khiến cho kẻ ghép đôi kia chết.

Chân chính lý do làm bọn họ sợ người kết phiên với Karen chỉ có một.

Bạn lữ được Karen chú định có thể sai khiến hắn làm bất kì điều gì trong một tháng nhiệt dục kỳ.

Toàn bộ tinh hạm bị canh phòng nghiêm ngặt là minh chứng lớn nhất, vương tộc đang sợ hãi, sợ hãi chuyện nếu bạn lữ của Karen mệnh lệnh hắn hủy hoại toàn bộ đế quốc, Karen cũng sẽ không cự tuyệt.

Sự mềm yếu đó mạc danh làm Morrie càng thêm tức giận.

Còn không phải là nhiệt dục kỳ thôi sao? Còn không phải là bạn lữ sao? Nào sẽ có người hạ tiện thành như vậy?

Hắn tuyệt đối sẽ không như thế.

“Ngươi nói a, ca ca.” Ác ma Morrie ở bên tai Văn Thư gầm nhẹ. “Lệnh hắn đi chết! Xem hắn có nghe lời hay không a!”

Văn Thư hoảng sợ nhìn hắn, giương miệng nói không ra lời.

“Làm sao vậy! Ngươi luyến tiếc? Ngươi luyến tiếc hắn?” Morrie nhấn mạnh từng chữ, kim đồng lạnh lẽo khiến người rét run, biểu tình càng thêm điên cuồng, “Ngươi thích hắn có phải không?”

“Không, không, không phải……”

“Vậy ngươi mau nói đi.”

Hai bên hành lang không ngừng biến hóa, chân thật cùng giả dối giằng co qua lại, hai bên đều muốn kéo hắn trở về.

Văn Thư cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nước mắt bùm bùm rớt xuống, căn bản vô lực tự hỏi ý nghĩ của kẻ điên này, cũng hoàn toàn nói không ra lời.

Morrie trước mắt hắn phảng phất biến thành một con bạch xà lớn. Nó mở to đôi mắt kim sắc sáng rực, há miệng ngậm lấy hắn kéo về.
Mà Karen phía sau lại là một con cự lang màu đen tuyền, cũng cắn hắn không bỏ.

Văn Thư bị kẹp ở bên trong, tuyệt vọng sắp hỏng mất. “A a a! Buông ta ra.”

Karen cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch.

Hai người đều biết nếu tiếp tục giằng co, người đầu tiên bị thương là Văn Thư.

Karen rốt cuộc vẫn là người buông ra trước.

Hắn không muốn nhìn thấy Văn Thư khóc.

Toàn bộ thế giới ảo chợt biến mất.
Nhị điện hạ từ hôn mê tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy.

Căn phòng đã sớm bị một đám người vây quanh. Bọn họ vừa muốn tiến lên, liền thấy Nhị điện hạ vẫn luôn hỉ nộ không hiện ra lại nhăn chặt mày, đầu toát một trận mồ hôi, nhẹ giọng nói:

“Đừng tổn thương hắn……”

Các quan quân lập tức đều im như ve sầu mùa đông, không biết lời điện hạ nói có ý gì.

Đừng…… Đừng tổn thương ai?
Chương kế tiếp